“Ha ha… Thú vị, anh rất thú vị!” Gã đàn ông nở nụ cười: “Anh chính là người đầu tiên dám nói chuyện với Chu Trưng Điền tôi đây như vậy!”
Nghe người đàn ông này tự giới thiệu, Diệp Phùng cau mày, cũng nở nụ cười: “Vậy thì thật trùng hợp, tôi đang định tìm cậu, cậu lại tự dâng lên tận cửa.”
Chu Trưng Điền khựng lại: “Ồ, anh muốn †ìm tôi ư?”
“Đúng thế.” Diệp Phùng vẫn nở nụ cười: “Tôi tìm cậu Chu để nói lý lẽ.” Nói rồi, Diệp Phùng nghiêng người để lộ Hà Sâm đứng đằng sau.
Thấy Hà Sâm, Chu Trưng Điền lập tức hiểu rõ, cười lạnh nói: “Anh muốn ra mặt cho ông ta chứ gì?”
Diệp Phùng rũ mi mắt, không trả lời câu hỏi của Chu Trưng Điền mà bình tĩnh hỏi lại: “Chính cậu đã đánh cha vợ của tôi?”
Chu Trưng Điền thản nhiên gật đầu: “Đúng, là tôi đánh.”
“Hợp đồng đã bàn bạc xong cũng là do cậu giành mất?”
“Đúng, cũng chính là tôi!”
Diệp Phùng nở nụ cười xán lạn: “Nếu cậu Chu đã thừa nhận thì món nợ này sẽ dễ tính hơn.”
“Mẹ kiếp! Mày là cái thá gì mà đòi tính sổ với cậu Chu?” Lúc này, một giọng nói hết sức kiêu ngạo vang lên từ bên cạnh, một người đàn ông tuổi xấp xỉ Diệp Phùng ngạo mạn bước tới, ánh mắt khinh miệt nhìn Diệp Phùng từ trên xuống dưới: “Nhìn mày ăn mặc trang phục còn chưa đến ngàn trên người, ở chỗ này giả vờ giả vịt là nhân vật thần bí gì hả? Dám giành mối làm ăn với cậu Chu, cho dù đánh chết ông ta ngay tại chỗ thì cũng không ai dám ngăn cản một chữ!”
Giọng nói kiêu ngạo vang vọng khắp hội trường, nhưng không ai dám cãi lại nửa câu.
Thế lực sau lưng Chu Trưng Điền chính là một ngọn núi nguy nga, họ không thể trêu vào…
Chu Trưng Điền cười kiêu ngạo, sau đó giả vờ giả vịt nói: “Vương Xa, đừng nói chuyện kiểu đó, bổn công tử cũng là người biết lý lẽ.”
Sau đó hắn ta nhìn Diệp Phùng, nhếch môi cười: “Anh rất thú vị, bổn công tử đồng ý kết bạn với anh! Vương Xa, đi rót ly rượu!”
Vương Xa trợn tròn mắt: “Cậu Chu, thằng phế vật này mà xứng kết bạn với anh sao?”
“Ha ha, bổn thiếu gia kết bạn không quan †âm người đó có bao nhiêu tiền, bởi vì dù giàu có đến mấy thì cũng không giàu có bằng tôi!”
Một lát sau, một ly rượu tây nồng độ cao được bưng tới, Chu Trưng Điền ngạo mạn nói: “Uống hết ly rượu này, tôi sẽ nhận người bạn là anh. Tôi sẽ không so đo vừa rồi anh hỗn xược với tôi.”
Diệp Phùng nở nụ cười, trào phúng nói: “Nói vậy tôi còn phải mang ơn cậu Chu chứ gì?”
Chu Trưng Điền ngạo mạn nói: “Ha ha, sống trong giới quý tộc lâu ngày, thỉnh thoảng đổi khẩu vị, làm quen với mấy người bạn hạ cửu lưu cũng thú vị.”
“Thằng kia, nói nhảm ít thôi!” Vương Xa trừng mắt, đưa ly rượu đến trước mặt Diệp Phùng: “Cậu Chu kêu mày uống thì mau uống đi Diệp Phùng rũ mi mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi không biết uống rượu.”
Không biết uống rượu? Vẻ mặt Vương Xa trở nên khó coi: “Đàn ông đàn ang, nào có người không biết uống rượu? Tao thấy mày không nể mặt cậu Chu thì có Nghe vậy, Chu Trưng Điền cũng xụ mặt, lạnh giọng nói: “Anh biết không? Chu Trưng Điền tôi đây rót rượu cho người khác, không phải là người đó muốn uống là uống, không muốn uống thì không cần uống!”
“Tôi không uống thì cậu làm gì được tôi?”
Vừa dút lời, bầu không khí bỗng lạnh buốt.
Chu Trưng Điền chợt cười âm u, nói: “Không uống cũng không sao, bổn công tử bảo đảm công ty của cha vợ anh sẽ phá sản trong vòng ba ngày. Còn vợ anh…” Chu Trưng Điền quay sang nhìn Hà Tố Nghi, nhẹ nhàng liếm môi: “Bổn thiếu gia đột nhiên phát hiện cô ta còn rất xinh đẹp.”
Đe dọa, đe dọa trắng trợn! Nghe đến đây, sắc mặt Hà Sâm thay đổi. Ông ta biết Diệp Phùng rất lợi hại, lai lịch rất đáng gờm, nhưng Chu Trưng Điền cũng không phải là nhân vật dễ chọc! Cho dù Diệp Phùng là rồng qua sống thì cũng chưa chắc đã đấu lại bọn rắn độc †rong vùng như Chu Trưng Điền. Suy đi tính lại, ông cắn răng tiến lên, cười nịnh nọt: “Xin lỗi cậu Chu, giành mối làm ăn với cậu là lỗi của tôi, bị đánh cũng là tôi tự tìm! Để tôi uống ly rượu này, mong cậu rộng lượng tha thứ cho chúng tôi!”
Để dẹp yên chuyện này, Hà Sâm luôn coi trọng thể diện lại chọn cách nhục nhã nhất.
Ngay khi ông ta muốn tiếp ly rượu thì Vương Xa biến sắc mặt, hất ly rượu lên mặt ông ta, chửi ầm lên: “Ông là cái thá gì? Rượu của cậu Chu mà tới lượt ông uống hả?”
“Ba!” Hà Tố Nghỉ lập tức kinh hô, tiến lên lấy khăn tay lau vết rượu trên mặt Hà Sâm.
Nhìn dáng người quyến rũ của Hà Tố Nghị, Vương Xa cười hèn hạ, kiêu ngạo nói: “Cậu Chu, con đàn bà này đúng là càng nhìn càng thấy nóng người! Chờ anh chơi chán rồi thưởng cho bọn em chơi mấy ngày được không?”
“Ha ha ha..” Họ không kiêng nể gì bàn tán, không hề bận tâm suy nghĩ của người khác.
Lúc này, Diệp Phùng nở nụ cười, cầm một chai rượu chưa khui nắp đặt bên bàn, cười nói: “Đã uống rượu thì uống một ly có gì hay?”
Nụ cười của Vương Xa ngưng bặt, nhìn chai rượu trong tay anh: “Chẳng lẽ mày còn định tu hết cả chai?”
Diệp Phùng không đáp lời, chỉ cúi đầu nhìn chai rượu trong tay. Vương Xa trào phúng: “Sao hả? Không biết chứ gì? Cũng đúng, hạng phế vật như mày thì sao biết loại rượu này!
Chắc mày cũng chẳng biết khui nắp đâu nhỉ?
Ha ha ha… Cũng đúng thôi, thằng nghèo kiết xác như mày thì cả đời cũng chưa từng thấy loại rượu cao cấp như thế này một lần đâu!”
Bốp! Tiếng cười kiêu ngạo còn chưa dứt thì đầu Vương Xa bị đánh thật mạnh, cả phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, tiếng rượu nhỏ giọt trên sàn nhà có thể nghe thấy rõ mồn một.
Diệp Phùng mỉm cười nhìn Vương Xa: “Bây giờ tôi đã biết cách khui nắp rượu, cảm ơn!”