Chương : Bãi tha ma
Ngay lúc đó trong núi đột nhiên có một cơn gió âm u thổi qua khiến Bắc Minh Ngọc vô thức rùng mình và trốn sau lưng Diệp Phùng.
Ba người đàn ông cao to vây thành hình tam giác bảo hộ cô gái duy nhất ở bên trong!
Mọi người chậm rãi đi vào, nỗi lo lắng lúc ban đầu hoàn toàn biến mất, xung quanh chỉ là những cành cây khô không có một chút sinh khí! “Mọi người xem, kia là cái gì?”
Đột nhiên Trương Thành Quân vươn tay chỉ về phía trước. Chỉ thấy cách bọn họ không xa là một bãi tha ma đầy những ngôi mộ cao thấp. Những tấm bia mộ ngã trái ngã phải, thỉnh thoảng lại có tiếng quạ kêu càng khiến không khí thêm âm u lạnh lẽo! “Trên đó có chữ viết!”
Ngay trước bãi tha ma có một tấm bia đá lớn, bên trên là dòng chữ được viết bằng máu: “Kẻ nào xâm phạm sẽ chết!” “Có vẻ như chúng ta đã đến đúng chỗ rồi!”
Mắt Diệp Phùng hơi nheo lại, rồi đột nhiên nhún chân bay vút lên không trung, lộn người một cái, bay qua tấm bia đá canh gác đó để đáp vào bên trong bãi tha mal
Vù!
Ngay lúc anh vừa đáp xuống thì một cơn gió lớn thổi lên kèm theo tiếng gầm gừ trầm thấp không rõ phát ra từ đầu làm không khí càng thêm ớn lạnh! “Diệp… Diệp Phùng! Đằng sau anh!”
Hai mắt Bắc Minh Vân đột nhiên mở to, ngón tay run rầy vươn ra, không thể tin được nhìn thứ sau lưng Diệp Phùng!
Ánh mắt Diệp Phùng sáng lên. Mảnh đất vốn đang yên tĩnh dần dần buông lỏng theo từng tiếng gầm nhẹ, rồi đột nhiên một bàn tay khô khốc duỗi ra!
Sau đó, bàn tay bắt đầu vặn vẹo dưới ánh mắt sợ hãi của đám người Bắc Minh Vân! Bàn tay, cánh tay, đầu, đến khi toàn bộ các bộ phận hiện ra hoàn toàn thì ánh mắt của tất cả mọi người bao gồm cả Trần Vượng đều vô cùng hoảng sợ!
Quần áo trên người thứ đó rách tả tơi, trên cơ thể có vài chỗ thối rữa, vài nơi còn lộ ra lông lá rậm rạp, vô số côn trùng bò lúc nhúc trên người. Toàn thân xanh mét, động tác chậm chạp, ánh mắt… tất nhiên nếu hai cái lỗ đen đó được gọi là mắt thì nó đang nhìn thẳng về phía Diệp Phùng “Đây… đây là người chết hay người sống vậy?”
Răng nanh của Bắc Minh Vân cũng run rẩy theo! “Toàn thân không hề có chút hơi thở của sự sống nào hết, có lẽ là người chết! Nhưng không có hơi thở của sự sống, à vẫn có thể cử động giống như người sống, cái này… quả thật rất kỳ quái.
Trương Thành Quân đang kinh ngạc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, híp mắt lại. Mặc dù người trong gia đình có truyền thống làm nghề y nhưng anh ta cũng không thể giải thích nổi hiện tượng này! “Diệp Phùng anh mau quay trở lại đi!”
Diệp Phùng không để ý đến tiếng kêu của cô ta mà quay đầu lại lạnh lùng nhìn thi thể kia: “Tôi muốn xem xem là một người đã chết thì có thể làm gì được chứ!”
Vừa nói xong thì một luồng ánh sáng chợt lóe lên. Một thanh kiếm dài như một con rồng lao về phía bọn họ!
Bùm!
Thanh kiếm lao vút xuống trực tiếp xuyên qua ngực người kia, mũi kiếm lộ ra hẳn ra phía sau lưng. Nhưng toàn thân của thi thể đó chỉ dừng lại một chút, sau đó cử động giống như một con robot, rồi đột nhiên gầm lớn một tiếng. Dùng mắt thường cũng có thể thấy một khối thi thể đang được phun ra từ miệng của tên này, sau đó tên này giơ cánh tay phải thối rữa của mình lên đập mạnh về phía Diệp Phùng!
Âm!
Diệp Phùng rút thanh kiếm dài ra rồi nghiêng người né tránh. Trên tay trái của anh là một thanh kiếm hoa khác, trực tiếp chém đứt đầu của thi thể kia. Ngay sau đó Diệp Phùng tung một cước đá văng cái đầu của tên này ra xa. Cái xác không đầu ấy cứng đờ, lảo đảo tại chỗ rồi ngã xuống!
Lúc này Bắc Minh Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn chưa kịp nói câu nào thì xung quanh bỗng nhiên thay đổi. Phần bia mộ xung quanh Diệp Phùng đột nhiên liên tiếp vang lên những tiếng gầm nhẹ đầy quỷ dị, ngay sau đó lại có vô số thi thể từ lòng đất chui lên. Không bao lâu sau Diệp Phùng đã bị bao vây, vừa liếc mắt một cái đã lên tới vài chục cái thi thể “Không được! Diệp Phùng! Nguy hiểm!”
Sắc mặt Trương Thành Quân đầy nghiêm trọng: “Nhiều thi thể tụ lại như vậy sẽ khiến âm khí tăng cao, mà âm khí bên trong thi thể lại đối lập với cơ thể con người! Nếu hấp thụ âm khí này trong một thời gian dài cũng đủ để áp chế nội lực trong người Diệp Phùng và khiến kỹ năng ủa anh ấy giảm đi rất nhiều!” “Anh Diệp, mau..
Bắc Minh Vân nói chưa dứt câu thì một cái bóng trắng vụt qua. Trần Vượng từ trên không nhảy xuống bên cạnh Diệp Phùng! “Để sư Diệp, lúc này không thích hợp ở lại đây lâu. Tôi che chắn cho anh, chóng rời khỏi đây!” Ánh mắt Diệp Phùng vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi: “Không cần che chắn, chỉ là một vài cương thi không làm gì được tôi đâu!”
Mặc dù nói như vậy nhưng Diệp Phùng cũng biết giờ phút này không nên ở lại đây lâu. Chiến đấu với một đám cương thi hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết!
Hai người chưa từng thân thiết với nhau lại phối hợp với nhau rời khỏi bãi tha ma. Mà đám cương thi vừa nhìn thấy họ rời đi thì giống như bị mất mục tiêu nên lập tức dừng lại, gầm nhẹ mấy tiếng rồi chui xuống lòng đất, mọi thứ yên bình trở lại.
Nếu đây không phải là một khu đất mới khai phá thì không ai có thể ngờ được ngay tại nơi này vừa xảy ra một cảnh tượng vô cùng kinh khủng! “Anh Diệp, anh có bị thương không?”
Cảm nhận được sự lo lắng của Bắc Minh Vân, Diệp
Phùng lắc đầu: “Tôi không sao!” “Xem ra chúng ta đã tìm đến đúng chỗ rồi. Nói vậy nơi này chính là lối vào gia tộc nhà họ Dương!” “Nhưng mà có sống sót qua khỏi cái bãi tha ma này không mới là vấn đề!” “Đúng rồi, mọi người có để ý phía trước bãi tha ma này có một cái đầm lầy. Phía trên đầm lầy tràn ngập chướng khí, chỉ sợ bên trong còn đáng sợ hơn nữa!” “Chết tiệt! Cương thi và chướng khí ở đây vượt xa dự tính tôi, bột phần hoàn toàn không có tác dụng gì. Chẳng lẽ chuyến đi này phải bỏ cuộc chỉ vì không qua được cửa sao?”
Trương Thành Quân có chút tức giận, đột nhiên Diệp Phùng như nhớ tới thứ gì đó, ánh mắt có chút bần thần! “Đế sư Diệp, có chuyện gì vậy?”
Trần Vượng tinh ý nhìn ra được vẻ mặt của anh. “Mọi người có nhớ trên đường chúng ta đến đây có một cây liễu to lớn khác thường ở ngôi làng dưới chân núi Đại Lương không?”
Mọi người hơi sửng sốt
Chuyện này có liên quan gì đến cây liễu?
Không giải thích sự nghi ngờ của mọi người, Diệp Phùng thản nhiên nói: “Tôi nghĩ chúng ta phải trở về một chuyển!