Đế Sư Xuất Sơn

chương 613

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đại ca Diệp?”

Trong ánh mắt Bắc Minh Vân lộ vẻ kinh ngạc, sau đó liền vội vàng chạy vèo vèo đến bên cạnh anh kiểm tra thì thấy người anh không có vết thương nào nghiêm trọng cả, cô ta ân cần nhìn anh: “Đại ca Diệp, anh đã đi đâu? Anh có biết chúng tôi lo lắng cho anh thế nào không?”

Diệp Phùng nhìn dáng vẻ khóc sướt mướt của cô ta, vươn tay ra ôm lấy cô ta: “Đừng khóc! Tôi không sao cả!”

Bắc Minh Vân bất chợt bị anh ôm trong lòng, sắc mặt nhất thời ửng đỏ lên lại quên mất ở đây còn có Trương Thành Quân và Trần Vượng, lập tức mặt lại đỏ lên đầy sự ngượng ngùng nhanh chóng tránh khỏi vòng tay của Diệp Phùng “Đại ca Diệp, buông ra…

Phải rồi, anh đã đi đâu? Làm chúng tôi phải mất công tìm anh!” “Tôi mới là người phải hỏi các cô đấy!” “Ai bảo các cô đến đây?”

Câu hỏi này khiến mọi người đều sững sở, trông họ giống như đang bị một bầu không khí quái lạ bao phủ toàn thân! “Diệp Phùng! Anh nói sao cơ? Không phải anh bảo chúng tôi đến đây sao? Dựa theo ám hiệu mà chúng ta đã ước định nếu kéo ba sợi dây thừng xuống thì chúng tôi lập tức sẽ đến!”

Ánh mắt Diệp Phùng có vẻ như có điều muốn nói, sau đó nhìn Trương Thành Quân: “Dây thừng động đậy sao?” “Chẳng nhẽ không phải anh kéo?”

Hầu hết mọi người đều không hiểu, đúng là những con người đần độn mà!

Bốn người bốn mặt nhìn nhau, một lúc lâu thì Diệp Phùng mới mở miệng nói: “Lúc trước nghe thấy có âm thanh kỳ lạ từ xa vang lên nên tôi đã tự mình đi xuống đây thăm dò không hề chạm vào sợi dây, nào ngờ sau đó bị lạc ở đây mà lại không tìm được lối ra!” “Nếu sợi dây không phải anh kéo, lẽ nào đó chính là…” Trương Thành Quân còn chưa nói dứt lời thì tất cả mọi người đều hiểu ý anh ta, tưởng chừng điều khó xảy ra nhất hóa ra lại là sự thật. “Không đúng!”

Trần Vượng chợt mở miệng: “Kéo dây thừng ba lần chính là ám khí mà bốn người chúng ta đã ước định ngoại trừ chúng ta ra chẳng có ai biết cả, nếu như không phải Đế Sư Diệp thì người khác làm sao có thể biết được, ba lần chính là để chúng ta làm ám hiệu?”

Không sai, đây đúng là một nơi kỳ dị không cách nào có thể giải thích được!

Mọi người trầm tư suy nghĩ một lúc cũng không tìm ra được chút manh mối nào thì lúc này Bắc Minh Vân mở miệng: “Nếu đã không nghĩ ra vậy đừng nghĩ nữa cũng may là bốn người chúng ta gặp nhau, bây giờ chúng ta hãy đi tìm mồ của cổ thi thể đó!” “Không cần phải tìm nữa!”

Diệp Phùng thản nhiên nói: “Tôi đã đuổi theo cổ thi thể này mà tới được đây! Còn các cậu vừa nói cái thi thể gì đó tôi cũng đã tìm ra được một bộ xương khô ở nơi của Hành Thi, tôi đã tra xét qua nhưng không có bất kì phát hiện gì!” “Nhưng lại phát hiện ra một nơi rất đặc biệt!” “Các cậu đi theo tôi!”

Đang nói chuyện, Diệp Phùng lại tiên phong dẫn mọi người đi nhưng cũng chẳng ai nghi ngờ cứ đi theo phía sau anh, lúc này Bắc Minh Vân đang đi cùng Trần Vượng thì đột ngột dừng lại rồi nhẹ nhàng kéo lấy tay Trần Vượng!

Trần Vượng ngày người nhìn Diệp Phùng đang đi ở phía trước lại nhìn sang Bắc Minh Vân đang đi cùng mình, vừa định nói chuyện bỗng nhiên đồng tử co lại, sắc mặt thay đổi.

Trần Vượng rất ung dung thản nhiên rút tay về chắp hai tay sau lưng, sắc mặt liền trở về bộ dạng lúc trước

Không lâu sau, Diệp Phùng đã dẫn đến một nơi tựa như trong một căn phòng mật thất. “Đây là nơi nào vậy?”

Diệp Phùng cũng lắc đầu: “Tôi cũng không biết đây là nơi nào cả, cảm thấy nơi này có chút cổ quái vì vậy tôi nghĩ rằng chúng ta nên tra xét xem nó như thế nào!”

Ngay lập tức Trương Thành Quân lại đốt một cây đuốc lên ném vào căn phòng bí mật kia, ánh lửa chiếu sáng rõ mặt của tất cả mọi người ở đằng trước.

Đây là căn phòng cũng không nhỏ khoảng chừng ba, bốn mét vuông bên trong rất rộng rãi nhưng ở giữa lại có một cái lồng sắt đóng chặt bên trên còn có dây xích sắt quấn rất sát hơn nữa đã bị gỉ sắt, xem ra đã có từ lâu. “Đây là cái gì?”

Ánh mắt Bắc Minh Vân nhìn chăm chút! “Không rõ lắm!” “Nếu đã vậy, tôi có ý kiến này hay là chúng ta mở nó ra xem thử nếu đã được đóng kín đáo như vậy rất có thể là một bảo vật quý hiếm gì đó!”

Diệp Phùng nói. “Nếu anh đã nói như vậy, thì sợi dây xích cỏn con này sao có thể làm khó được nội lực thâm hậu của Đế Sư Diệp chứ!” Trần Vượng mỉm cười nói còn Diệp Phùng lại lắc đầu: “Nếu thật sự là như thế thì đây cũng phải vấn đề gì lớn cả, thế nhưng dây xích sắt trên lồng sắt kia đều là kịch độc, nên không phá được kịch độc vì vậy mới không thể mở cái lồng?”

Có độc sao?

Trương Thành Quân bước tới sau khi xác định phía trước không có nguy hiểm đã trực tiếp tiến vào trong mật thất vài người xung quanh cũng đi đến, Trương Thành Quân tỉ mỉ dò xét một lần nữa rồi gật gật đầu: “Diệp Phùng nói không sai! Phía trên này quả thật có kịch độc!” “Vậy cậu có thể mở nó không?” Diệp Phùng không khỏi nôn nóng mà hỏi.

Trương Thành Quân gật đầu: “Có thể mở! Nhưng cần thêm một chút thời gian!” “Được thôi! Vậy cậu hãy nhanh tiến hành mấy người chúng tôi sẽ giúp đỡ cậu!”

Lúc này, Bắc Minh Vân và Trần Vượng liếc mắt nhìn nhau cô ta nhẹ nhàng gật đầu một cái Trần Vượng liền biết ý, im lặng tập trung nội lực tăng đến mức cao nhất rồi quay sang người Diệp Phùng nói: “Đế Sư Diệp mau xem đây là cái gì?”

Diệp Phùng không hề nghi ngờ tiến lại gần: “Chỗ nào? Trong lúc bất chợt, Trần Vượng đã đánh một chưởng vào sau lưng Diệp Phùng vì không kịp đề phòng anh nhào thẳng vào lồng sắt có kịch độc kia. “A…!”

Giọng điệu gào thét hoàn toàn khác biệt từ trong miệng Diệp Phùng phát ra, Trần Vượng lập tức kéo Bắc Minh Vân và Trương Thành Quân ra phía sau, ánh mắt với cùng lạnh nhạt nhìn Diệp Phùng đang giãy giụa gào thét ở đằng trước.

Ngay lúc này, trước mắt bọn họ xuất hiện một cảnh tượng kì dị làn da bên ngoài Diệp Phùng đột nhiên dần dần biến mất lộ ra thân hình gầy trơ xương, toàn thân tái nhợt, vẻ mặt cứng đờ, ngực và cánh tay có những mảnh thối rữa đó chính là hậu quả ngay sau khi chạm vào kịch độc trên lồng sắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio