Đế Vương Công Lược

chương 199: phiên ngoại – một ngày bình thường trong tây nam phủ [ rốt cuộc thì có vo gạo hay không]

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên trong Tây Nam Phủ, thứ không thiếu nhất chính là đủ loại độc trùng, đủ loại màu sắc đủ loại hình thái.Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa ló ra ở đường chân trời thì Kim thẩm thẩm đã cầm dụng cụ quét rác và cái chổi đem đám rắn độc rết độc bò cạp độc nhện độc cóc độc kiến độc quét hết hốt vào sọt, mang tới hồ ngũ độc đổ rầm rầm xuống, lại đi xung quanh kiểm tra một lần nữa coi có sót lại con nào không rồi mới yên tâm tới phòng bếp xem thử điểm tâm sáng đã chuẩn bị xong chưa — nhìn nhìn sắc trời, chắc hai người trong phòng cũng đã tỉnh giấc.Tiết trời cuối hè đầu thu mát mẻ dễ chịu, không lạnh cũng không nóng. Sở Uyên ngủ rất sâu, Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn trong lòng, vừa đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn vừa thuận tiện ngẩng đầu cùng một con rắn lục cực lớn trên xà ngang nhìn thẳng vào mắt nhau—một ngày chạy ra khỏi hang tám lần, dùng đá lấp kín cửa hang lại rồi cũng không ngăn được.Tiểu Thanh tê tê phun ra đầu lưỡi, cái đầu lắc qua lắc lại, biểu lộ mình cực kỳ không muốn trở về hang. Hai bên giằng co như vậy một lúc lâu, thấy Đoạn Bạch Nguyệt dường như cũng không có ý tứ đuổi mình đi, vì vậy cẩn thận cởi ra cái đuôi đang quấn trên xà ngang, vòng thứ nhất rồi vòng thứ hai, lại cởi tiếp vòng thứ ba, cố sức nhoài người xuống đệm giường.Đoạn Bạch Nguyệt giơ ngón tay lên chỉ thẳng mặt nó: Được voi đòi tiên!Tiểu Thanh: “….”Một lát sau, Sở Uyên đem mặt vùi vào lồng ngực Đoạn Bạch Nguyệt , cọ cọ một lúc mới khàn giọng nói: “Sớm.”“Sớm.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn vuốt tóc lại ngay ngắn, đưa mắt trừng Tiểu Thanh lúc này đã thả người xuống hơn phân nửa.Tiểu Thanh lại chậm rãi mà kiên định thả người xuống thêm mấy tấc nữa, không muốn đi!Đoạn Bạch Nguyệt vô cùng đau não với nó, vừa định đưa tay lên quét nó ra ngoài cửa thì Sở Uyên đã xoay người lại, lười biếng mở mắt…nhìn thẳng lên xà nhà.Đây vẫn là lần đầu tiên Tiểu Thanh nhìn thẳng vào Sở Uyên, hăng hái bừng bừng cực kì muốn thân cận, vì vậy toàn thân nó run lên một cái rồi nhào xuống giường. Chiếc giường đúc bằng loại đá mát lạnh này không có phần đỉnh, bởi vậy dù Đoạn Bạch Nguyệt phản ứng nhanh vô cùng nhưng cũng chỉ kịp ôm lấy cái đuôi bự của nó, còn phần đầu thì vẫn lấy tốc độ sét đánh “rầm”một cái đập vào ổ chăn.“Khụ khụ!”Sở Uyên nhoài người ra mép giường ho khan liên tục, suýt chút nữa bị nội thương.Tiểu Thanh thân thiết quấn lấy bờ vai hắn, tê tê, siết chặt.Sở Uyên giãy dụa mãi không ra, hữu khí vô lực nói: “ĐOẠN BẠCH NGUYỆT!”…..Một nén nhang sau, Kim thẩm thẩm nghe tin chạy tới cửa, sau khi oán giận Đoạn Bạch Nguyệt nửa ngày thì kéo Sở Uyên đi ăn điểm tâm, lưu lại một mình Đoạn Bạch Nguyệt đứng trong viện cùng Tiểu Thanh mắt to trừng mắt nhỏ.Người làm trong phủ thấy vậy than ngắn thở dài, tạo nghiệt a~~~, đoán chừng sáng nay Vương gia lại không có cơm ăn.“Tiểu Thanh là con rắn nhỏ Vương gia nhặt phía sau núi mang về.” Kim thẩm thẩm vừa múc cháo cho Sở Uyên vừa nói: “Lúc đó cũng tưởng nó là loài Thúy Nhãn cực độc, là hàng hiếm nên Vương gia quý đến nỗi còn không muốn cho người khác nhìn thấy, vẫn luôn nuôi dưỡng ngay trên giường. Sau đó thân hình nó cứ phát triển không ngừng nghỉ, chớp mắt đã dài hơn mấy trượng, lúc này mới đặc biệt tìm cho nó cái hang. Có điều tính tình nó hiền lành lắm, người trong phủ ai cũng thích.”Sở Uyên cắn một ngụm bánh bao, tĩnh táo nói: “Ừ.”“Mau ăn đi.” Kim thẩm thẩm đưa đũa cho hắn: “Nếu muốn trưa nay tới được đình Thương Lan thì sau khi ăn sáng xong phải lên đường ngay, ta sẽ đi chuẩn bị kiệu.”Kim thẩm thẩm rời đi không bao lâu thì Đoạn Bạch Nguyệt bước vào phòng ăn, thức thời giơ hai tay lên nói: “Tiểu Thanh đã vào hang lại rồi.” Không có đi theo ta tới đây.Sở Uyên đưa ngón tay về phía hắn ngoắc ngoắc.“Lần tới ta sẽ nhớ đóng kỹ cửa sổ.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn, thuận miệng hỏi : “Sao chỉ có một mình ngươi? Kim thẩm thẩm đâu?”“Ra ngoài rồi, đi chuẩn bị kiệu.” Sở Uyên giúp hắn bóc vỏ trứng luộc.“Chuẩn bị kiệu làm chi? Ngươi muốn ra ngoài sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hơi ngạc nhiên.“Ừ.” Sở Uyên đáp: “Đi đình Thương Lan.”“Đi đâu?” Tay Đoạn Bạch Nguyệt chợt dừng lại.Sở Uyên nói: “Đình Thương Lan.”“Đang yên đang lành tới đó làm cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ: “Lại là sư phụ rủ ngươi đúng không?”Sở Uyên nói: “Sư phụ nói tất cả mọi người ở tây nam đều mong đợi ngày này, mỗi năm chỉ có một lần, có rất nhiều chuyện hay để xem.”“Đó là hội Bách Trùng, không cho phép ngươi đi.” Đoạn Bạch Nguyệt bỏ đũa xuống: “Khắp núi rừng đều là độc trùng, ngươi sẽ không thích một nơi như thế.”Sở Uyên: “….”Sở Uyên nói: “Ta tưởng ít nhất cũng có lồng nhốt.” Khắp núi rừng đều là?????“Loại đáng tiền tất nhiên sẽ có lồng nhốt, nhưng cũng chỉ có loại đáng tiền mới có lồng nhốt thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Toàn bộ độc trùng ở Tây Nam Phủ này đều được nuôi rất tỉ mỉ cẩn thận, tất nhiên là rất sạch sẽ, nhưng độc trùng bên ngoài thì không nhất định, tới đó rồi, trên mặt đất bò ngang dọc dày đặc chi chít, trên bầu trời cũng chao lượn ngả nghiêng, nếu là bị độc trùng dơ dáy nào đó xông vào mặt, trở về phủ chắc chắn lại bị Kim thẩm thẩm cằn nhằn nửa ngày.”Sở Uyên: “….”“Đang yên đang lành sao đột nhiên lại muốn tới đó?” Đoạn Bạch Nguyệt đút cho hắn muỗng cháo cuối cùng trong chén.Sở Uyên dừng một chút, nói: “Ta cho rằng hôm nay ngươi tất nhiên sẽ tới tham gia.”Đoạn Bạch Nguyệt : “….”Sở Uyên bỉu môi: “Nếu ngươi không đi, ta mới không thèm đi.” Xem cái gì không tốt, ai lại muốn đi xem độc trùng!“Tây Nam Phủ có rất nhiều người đi mà, Kim thẩm thẩm sẽ đi, sư phụ cũng sẽ đi, có hàng hiếm tất nhiên sẽ mang về.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Khó được gần đây rãnh rỗi một chút, ta đang muốn dẫn ngươi tới Vân Thiêu Cốc ở vài ngày, cũng không định tới đình Thương Lan tham gia náo nhiệt.”“Đó là nơi nào?” Sở Uyên chưa từng nghe nhắc tới.“Chỗ tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Trừ người Đoạn gia ra không ai có thể vào được, ngươi tới đó nhìn xem rồi sẽ biết.”Thích thú như vậy? Sở Uyên suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng tốt.”Tiểu Thanh chậm rì rì bò ngang qua trước cửa phòng ăn, cũng không định trở về hang.Đoạn Bạch Nguyệt : “….”Sở Uyên nói: “Gọi vào đi.”Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên nói: “Ý ngươi là gọi Tiểu Thanh?”“Nếu không thì còn gọi cái gì?” Sở Uyên đẩy đẩy hắn: “Mau lên.”Đoạn Bạch Nguyệt do dự một chút, đưa tay lên miệng huýt một cái.Tiểu Thanh lập tức vèo một cái vọt vào phòng, dọc đường đi còn đánh đổ bình hoa giá gỗ, thân thể nâng lên đem đầu gác trên đầu gối của Sở Uyên.Đoạn Bạch Nguyệt đỡ trán, vì sao đồ chơi này chẳng có khí thế phong cách chút nào hết vậy???Sở Uyên tự nhủ bản thân phải bình tĩnh một chút, sau đó vươn ra một ngón tay, do dự sờ lên đầu rắn lớn một cái.Tiểu Thanh nhìn qua cực kì hưởng thụ.Xúc cảm trơn trượt, sắc mặt Sở Uyên cực kì bình tĩnh thu tay về, rất muốn kéo áo Đoạn Bạch Nguyệt lau một chút.“Thân nhiệt nó thấp nên mùa này rất mát.” Đoạn Bạch Nguyệt nhân cơ hội nói: “Tiết trời ở Vân Thiêu Cốc nóng hơn bên ngoài, hay là mang Tiểu Thanh theo tới đó nhé?”Sở Uyên nói: “Được voi đòi tiên!”Đoạn Bạch Nguyệt : “…..”Vì sao câu này nghe lại quen tai như vậy!Nhưng cho dù chủ tớ ai đó được voi đòi tiên thì cuối cùng Tiểu Thanh vẫn chiếm được tiện nghi, mừng rỡ bò lắc lư phía sau hai người: “Lúc xế chiều, Sở Uyên đứng phía sau viện nghi ngờ hỏi: “Đi vào được sao?”“Tới đây.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, đẩy ra một cánh cửa gỗ cũ nát. Tiểu Thanh nhanh chóng bò vào trước, quen cửa quen nẻo biến mất phía sau tủ sách, tất nhiên là phía sau có bố trí cơ quan.Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nhắm mắt lại.”Sở Uyên nghe lời làm theo.Đoạn Bạch Nguyệt tiến lại gần, nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái: “Được rồi, mở mắt ra đi.”Sở Uyên: “….”Đoạn Bạch Nguyệt vô tội nói: “Muốn mở được cơ quan phải dùng tới máu, cho nên phải đòi một chút mật ngọt trước.”Sở Uyên nhíu mày: “Dùng máu?”“Một giọt mà thôi, nếu không cũng sẽ không thức tỉnh được Huyết Cổ dùng để giữ cửa.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng ngân châm đâm thủng đầu ngón tay mình, nhỏ vào chung một giọt máu tươi.Chung: ly, chén.Tủ sách hơi rung động, chốc lát sau đã xuất hiện một cửa động, phải khom lưng xuống mới có thể đi vào. Bên trong địa đạo một mảnh đen kịt, đi vài bước thì có tổ Kim Trùng trên vách tường phát ra ánh sáng yếu ớt. Qua khoảng một nén nhang sau thì cuối cùng cũng thấy đằng trước có tia sáng, có sợi dây thừng treo phía trên cao rũ xuống, một tay Đoạn Bạch Nguyệt ôm thắt lưng Sở Uyên, một tay còn lại nắm dây thừng, tung người nhảy ra khỏi địa đạo.Mặt trời chiều vẫn còn lưu luyến dừng ở đường chân trời, nhuộm lên từng rặng từng rặng mây đỏ vô cùng rực rỡ, như là trên không trung nổi lên một trận hỏa hoạn trùng trùng điệp điệp vậy. Cây xanh vây quanh bên trong sơn cốc, một ngôi nhà gỗ nhỏ sạch sẽ tinh xảo. Trong phòng, Tiểu Thanh đang quấn mình trên xà ngang, tê tê phun lưỡi.“Còn nhớ chỗ sơn cốc ta dẫn ngươi tới năm đó không?” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Sau lần đó ta liền nghĩ tương lai nhất định phải dẫn ngươi tới Vân Thiêu Cốc này.”“Nơi này là vùng đất bí mật của Đoạn gia sao?” Sở Uyên hỏi.“Mấy trăm năm trước, nghe nói là vì tổ tiên muốn tránh chiến loạn nên đã xây dựng nơi an bình hạnh phúc này bên trong u cốc.” Đoạn Bạch Nguyệt dẫn hắn vào trong nhà, hỏi : “Thích không?”“Thích.” Sở Uyên đưa ngón tay ra quét một cái, không có chút bụi bặm nào.“Có Tị Trần Châu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta đi nấu chút trà cho ngươi.”Sở Uyên nhìn hắn loay hoay một hồi, đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng : “Bên trong sơn cốc này chỉ có ta và ngươi thôi sao?”Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, lại nói: “Còn có Tiểu Thanh nữa.”Sở Uyên hỏi: “Tiểu Thanh biết nấu cơm không?”Đoạn Bạch Nguyệt : “….”Sở Uyên: “….”Tiểu Thanh bò theo hai người vào, nằm bên cạnh bắt đầu lim dim.Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng: “Cháo được không?”Sở Uyên buồn cười: “Lúc trước ngươi tới đây rốt cuộc ăn cái gì?”Đoạn Bạch Nguyệt nói như chuyện đương nhiên: “Có Dao nhi làm.” Hoặc là Tiểu Dư.Cổ nhân có dạy, có đệ đệ không dùng là đồ ngốc.Sở Uyên phất tay gạt hắn sang một bên, tự mình đi tới phòng bếp.Đoạn Bạch Nguyệt nhất thời vô cùng kinh ngạc.Sở Uyên đứng trước thùng gạo ngây người một trận, thay đổi chủ ý, xoay người bước ra ngoài : “Chúng ta trở về Vương phủ đi thôi.” Cũng không muốn vo gạo.Đoạn Bạch Nguyệt cười kéo hắn lại: “Nếu tới đây rồi thì ít nhất cũng phải ở lại một đêm, ta nấu cơm là được.”Sở Uyên ghét bỏ nói: “Nói thật giống như ngươi biết nấu vậy.”“Ít nhất cũng sẽ không để ngươi phải đói bụng.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn vào phòng ấn ngồi xuống ghế, đứng dậy nhìn quanh quất một chút, lấy một khối thịt khô treo trên xà ngang xuống.Sở Uyên do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngươi đang định làm món kho sao?”Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút: “Nếu không thì còn làm gì?”Sở Uyên thành tâm đề nghị : “Hay là cứ nấu một bát cháo loãng đi.” Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay chém xuống, đem thịt khô băm từng miếng nhỏ, rất là lưu loát.Sở Uyên ngồi bên cạnh bàn chống cằm, nhắc nhở: “Tuy ta không có nấu cơm, nhưng cũng đã ở phòng bếp xem Kim thẩm thẩm nấu mấy lần rồi, ít nhất cũng biết được đồ chơi này muốn đem kho thì trước hết phải hấp lên đã.” (chắc để cho thịt mềm ra, thịt khô mà)Đoạn Bạch Nguyệt : “….”Sở Uyên gục đầu xuống bàn cười khúc khích.Đoạn Bạch Nguyệt cũng thấy dở khóc dở cười, đứng trước bếp lò không biết làm thế nào cho phải, Tiểu Thanh quấn mấy vòng trên xà ngang nhìn một hồi cũng cảm thấy nhàm chán, mơ mơ màng màng lim dim mắt, rất không cho chủ nhân mặt mũi.Sở Uyên cười đủ rồi mới đứng dậy đẩy đẩy hắn: “Đi ra ngoài đi.”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hả?”Sở Uyên chỉ chỉ lên xà nhà: “Mang theo nó luôn.”Tiểu Thanh vô tội cúi đầu.Đoạn Bạch Nguyệt kinh nghi: “Ngươi muốn nấu cơm sao?”Sở Uyên nhướng mi: “Ngươi đoán xem!”Đoạn Bạch Nguyệt : “…..”Sắc trời dần tối, bên trong sơn cốc gió thổi từng cơn, mát mẻ thoải mái, Sở Uyên tựa vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt, cùng nhau nằm trên tảng đá mát lạnh ngắm dải ngân hà đầy sao như đang rơi xuống sơn cốc, trong không khí đều là mùi hương hoa cỏ gợi tình.“Đang suy nghĩ gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.Sở Uyên nói: “Ngươi.”Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa sau gáy hắn: “Nhưng ta đang ở ngay bên cạnh ngươi a.”“Ừ, ngươi đang ở ngay bên cạnh ta.” Sở Uyên kéo tay hắn, đan mười ngón tay lại với nhau, thích ý nhắm mắt lại.Như vậy thì không thể tốt hơn.Tiểu Thanh nằm bên dưới tảng đá một trận rồi cũng lén lút chuồn ra, nâng đầu lên chui vào bên người Sở Uyên, thấy không bị hắn đẩy ra, vì vậy lại tiếp tục lắc đầu vẫy đuôi trườn lên, rất là muốn chen Đoạn Bạch Nguyệt rơi xuống đất.Sở Uyên đưa tay xoa xoa đầu nó, cảm thấy mát rười rượi, vì vậy lần này xoa suốt nửa ngày mới buông ra.Tây Nam Vương cảm thấy cực kì vui mừng.Với tiến độ này thì không bao lâu nữa là sẽ có thể không cần phiền phức Kim thẩm thẩm sáng sớm mỗi ngày đều phải quét đám trùng rồi. Cứ thả ra cho bò qua bò lại trong viện cũng rất đẹp a, dù sao màu sắc sặc sỡ .Về phần bữa cơm tối nay, rốt cuộc là cơm khê với chút thịt khô kho cháy, hay là cá nướng ăn với quả dại hái trên núi, hay là cả hai người căn bản là để bụng đói đi ngủ…. Các ngươi cứ đoán xem?

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio