Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đổng Uyển Ny ghen tị càng dữ hơn. Nghiêm Tiêu không hề chừa cho cô ta mặt mũi!

“Tiêu, bạn gái của anh là em!” Anh muốn người phụ nữ khác thì cũng phải lựa lúc chứ!

“Uổng công tôi muốn làm mai cho cô và người đàn ông vừa trò chuyện với cô kia. Mà quan trọng nhất là đã lâu tôi không thấy dáng vẻ chầu chực này của cô rồi.” Lời này ý tại ngôn ngoại, Nghiêm Tiêu không nói rõ nhưng hai người vẫn ngầm hiểu lẫn nhau.

ý tại ngôn ngoại: ý ở ngoài lời, tức là nói một mà hiểu mười, hàm ý chất chứa nhiều hơn cả ngôn từ dùng để diễn đạt

“Anh ấy… là người yêu cũ của em.”

Bạn gái muốn cùng người yêu cũ tro tàn lại cháy, Nghiêm Tiêu không hề tức giận. Anh không chỉ có một người phụ nữ là Uyển Ny, cũng không đặc biệt quan tâm cô, dù cô có thêm mấy người đàn ông cũng chả quan trọng.

“Vậy thì càng nên làm theo lời tôi, không phải sao?” Ánh mắt lợi hại của anh bắn về phía Thanh Nhu.

Dường như cô rất tốt. Xem ra đêm hôm đó không ảnh hưởng bao nhiêu tới cô. Còn anh thì ngược lại, cứ không ngừng nhớ tới cô.

Thật là buồn cười!

“Nghiêm Tiêu, em…” Đổng Uyển Ny muốn nói cho anh biết, cô ta vẫn yêu anh!

Nghiêm Tiêu vung tay lên, chặn lời của cô: “Bọn họ vẫn đang chờ chúng ta. Làm theo lời tôi, trao đổi người tình đi.” Anh trước sau chỉ muốn làm Thanh Nhu khó chịu.

Đổng Uyển Ny dẫn Nghiêm Tiêu đi tới bàn Tân Khắc Lực. Cô ta ngồi bên cạnh Tân Khắc Lực. Tân Khắc Lực lo lắng nhìn Thanh Nhu, cố gắng muốn giữ khoảng cách với Đổng Uyển Ny. Tuy nhiên vừa nghĩ tới phải dựa vào Đổng Uyển Ny mới quen biết được Nghiêm Tiêu, hắn đành phải ngồi im.

“Chào anh Nghiêm.” Tân Khắc Lực giống như đang bái tế tượng phật trong chùa, hết sức kính cẩn.

Nghiêm Tiêu ngồi xuống, tay Thanh Nhu không nhịn được xoắn chặt váy.

“Uyển Ny nói anh là chỗ quen biết cũ cho nên chúng tôi lại đây.” Anh thu lại vẻ lạnh lẽo, cố ra dáng hiền hòa. “Sẽ không quấy rầy hai người chứ?”

“Dĩ nhiên không! Đây là vinh hạnh của tôi.” Tân Khắc Lực vội vàng nói: “Hôm nay tận mắt nhìn thấy anh Nghiêm, quả so với trên báo còn hoàn hảo hơn.”

Thanh Nhu trầm mặc không nói, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Nhất định Nghiêm Tiêu đến là vì cô.

Tại sao anh còn xuất hiện?

Cô trăm phương ngàn kế tránh anh, không nghĩ tới vẫn đụng phải, hơn nữa anh còn cố ý ngồi bên cạnh cô.

Đài Bắc nhỏ như vậy sao?

“Người ngoài chỉ biết một mà không biết hai, vì chút tin tức mà đồn ầm cả lên. Trên thực tế, sống chung với Tiêu rất tốt.” Giọng điệu của Đổng Uyển Ny cho thấy quan hệ giữa cô và Nghiêm Tiêu không thường.

“Đúng vậy. Mà hơn cả là thành tích anh Nghiêm đạt được trên thương trường quả thực khiến người người kính nể.” Ở phương diện này, Tân Khắc Lực vô cùng bội phục.

Không có ý tốt liếc Thanh Nhu một cái, Đổng Uyển Ny nói sang chuyện khác: “Khắc Lực, bạn gái anh rất trầm tính.”

Bề ngoài xinh đẹp, cơ thể mảnh mai chỉ cần đẩy một cái là đổ.

“Nhưng một khi người trầm tính bộc phát thì tính tình hung ác còn hơn cả người bình thường ấy chứ. Cô thấy tôi nói đúng không, thưa cô?” Ngày đó cô tát anh tới vài cái.

Thanh Nhu âm thầm trợn mắt nhìn Nghiêm Tiêu một cái. Anh quả nhiên không có ý tốt!

“Nhu Nhu chẳng bao giờ giận dữ, cô ấy rất dịu dàng.” Tân Khắc Lực thay Thanh Nhu biện hộ.

“Không giống người mà tôi biết lắm.” Cô chẳng dám nói lời nào. Sợ bạn trai cô sẽ phát hiện cái gì sao? “Cô này, cô xinh đẹp như vậy thì nhất định có rất nhiều người theo đuổi nhỉ? Theo đuổi cô chắc khó lắm đúng không?” Nghiêm Tiêu lại đem đề tài đẩy về trên người Thanh Nhu.

“Đúng vậy! Nhưng thật may mắn, cuối cùng Nhu Nhu vẫn chọn tôi. Tính cô ấy thiện lương đơn thuần, rất khéo hiểu lòng người, là một cô gái tốt hiếm có.”

“Loại phụ nữ ấy không còn nhiều.” Đổng Uyển Ny xì mũi coi thường.

“Anh Tân hiểu rõ cô ấy nhỉ?” Nghiêm Tiêu trực tiếp hỏi rõ: “Thứ cho tôi mạo muội hỏi, quan hệ của hai người chắc rất thân mật?” Trong mắt anh lóe lên sự đùa giỡn.

Nếu Tân Khắc Lực biết cô không còn tấm thân xử nữ và chính anh là người cướp đi sự trong trắng của cô thì sẽ phản ứng thế nào?

Nháy mắt, sắc mặt Thanh Nhu trở nên trắng bệch, tay đặt trên đùi khẽ run. Tất cả phản ứng đó đều rơi hết vào trong mắt Nghiêm Tiêu.

Nhìn cô cấu bắp đùi của mình, Nghiêm Tiêu hơi tức giận. Anh lặng lẽ cầm tay cô, cô giãy giụa. Anh lập tức sử dụng ánh mắt cảnh cáo cô, nếu như không hi vọng người yêu của cô biết chuyện thì liền ngoan ngoãn chớ lộn xộn.

“Chúng tôi… còn chưa.” Tân Khắc Lực lúng túng nói, dĩ nhiên không biết anh và Thanh Nhu đang đánh trận dưới mặt bàn. “Tôi rất quý trọng cô ấy.”

Thanh Nhu không nhịn được lệ nóng tràn mi.

“Thật đáng hâm mộ! Cô Quan, thật hâm mộ cô có thể có được tấm chân tình của Khắc Lực.” Trong lòng Đổng Uyển Ny rất tức giận. Trước kia khi cô ta và Khắc Lực còn hẹn hò, phần lớn thời gian đều tiêu tốn ở trên giường, muốn rời nhau ăn bữa cơm cũng không nỡ. Hiện giờ nhớ lại khoảng thời gian đó cô ta vẫn thấy mê hồn.

Nhìn nước mắt Thanh Nhu chảy dài, trong lòng Nghiêm Tiêu hừ lạnh một tiếng. Tay anh vươn vào trong đùi cô, cô lập tức mở to mắt, cắn chặt môi dưới.

Cảm giác khó chịu dâng lên!

“Anh Nghiêm, chúng ta có cơ hội hợp tác trên thương trường không?” Tân Khắc Lực thận trọng hỏi.

Nghiêm Tiêu không chút hoang mang trả lời: “Không có gì là không thể. Chỉ cần nói chuyện hợp ý thì có thể thử “hợp tác trên nhiều phương diện” khác!” Anh ngạo nghễ đáp.

Người đàn ông này hư đến tận xương rồi!

Ánh đèn nhà hàng mờ mờ ảo ảo, may là bốn người bọn họ ngồi ở trong góc. Thanh Nhu không dám kêu ra tiếng, cũng không dám phản kháng quá độ, chỉ sợ những người khác chú ý. Mà Nghiêm Tiêu lại ỷ vào điểm này, không chút kiêng kỵ với cô, cứ ung dung “tôi cần tôi cứ lấy”.

Lúc này sắc mặt Tân Khắc Lực cũng có chút là lạ. Nguyên nhân là bởi chân Uyển Ny không ngừng vuốt ve hắn. Gần năm năm nay, hắn trải qua cuộc sống giống như hòa thượng, không gái không sắc, tình nguyện chờ đợi Thanh Nhu. Nhưng Đổng Uyển Ny khiêu khích hắn, hắn chỉ cảm thấy đại não rung lên, huyết mạch sôi trào!

Tân Khắc Lực đột nhiên đứng dậy chạy trối chết, chỉ bỏ lại câu: “Tôi đi lấy thêm món ăn!”

“Tôi cũng vậy, chúng ta cùng đi.” Đổng Uyển Ny cũng đứng lên.

Hai người kia vừa đi, Thanh Nhu lập tức kéo tay Nghiêm Tiêu ra, xấu hổ không chịu nổi, hét nhỏ: “Anh làm gì vậy?!”

“Thật thú vị! Ở chỗ này em cũng có phản ứng.” Anh cố ý giễu cợt cô: “Vừa rồi nếu em phản kháng làm động tác của tôi mạnh hơn chút nữa, e rằng Tân Khắc Lực sẽ sinh nghi.”

Anh muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho cô?

“Đồ hèn hạ!” Cô vung tay lên.

“Em đã nói câu đó với tôi nhiều lần rồi.” Anh bắt được tay của cô. “Em không còn cơ hội đánh tôi đâu! Xem lại mình đi!” Anh nắm chặt bàn tay cô.

Cô như bị chạm điện, vội rút tay trở về.

“Đây mới thật sự là em! Có thể do Tân Khắc Lực quá mức quý trọng em nên không biết chứ em chẳng phải loại người trong sáng gì. Em thích đàn ông ôm em, vuốt ve em! Trên người em, chỗ nào mẫn cảm nhất, chỗ nào khiến em thoải mái nhất, tôi đều rõ!” Anh không quan tâm cô có nghĩ anh hạ lưu hay không. Dù gì cô đã sớm hận anh thấu xương, không phải sao?

“Anh nói bậy!” Cô yếu ớt phản bác.

“Đừng giấu giếm trước mặt tôi! Tân Khắc Lực không hiểu em nhưng tôi hiểu em.” Anh nhàn nhã nếm vị café, vẫn là mùi vị đắng chát.

Cô kháng cự khiến anh muốn điên cuồng cười to. Buồn cười cỡ nào! Anh cảm giác mình sắp hít thở không thông. Giống như năm đó khi nhìn thấy bộ mặt thật của cô, anh kích động dường như sắp khóc.

Anh đã sớm nói với mình, sẽ không để bản thân trở nên ngu xuẩn như vậy nữa!

“Tôi không muốn! Tốt nhất là anh nên cách xa tôi một chút!” Nếu như có thể, cô muốn cầm ly trà trên bàn hắt lên mặt anh.

“Cách em xa một chút? Không thể nào! Bởi vì tôi sẽ như ma quỷ, từng giây từng phút xuất hiện bên cạnh em!”

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?!” Cô đề cao âm lượng.

“Tôi muốn em yêu tôi, hoàn toàn yêu tôi, để cho tôi đùa bỡn!” Ngón trỏ của anh xẹt ngang qua môi cô. Sẽ có một ngày anh làm cô phải chính miệng nói ra, cô không thể không có anh!

Người đàn ông này thật kinh khủng!

“Đừng hoang tưởng! Tôi là người yêu của Khắc Lực!” Cô nói lời trái với lương tâm.

Khuôn mặt đẹp trai của anh tối lại, rất không vui.

“Vậy tôi sẽ chờ, chờ xem tôi có thể thay đổi được chuyện đó hay không!”

“Tốt nhất anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

“Thứ lỗi cho tôi, tôi không thể đồng ý!”

Đừng quên, anh đã thề là muốn làm cho cô yêu anh!

“Nói với Tân Khắc Lực, tôi đi trước, tôi không có ý định hợp tác.” Tân Khắc Lực đối với Uyển Ny có phản ứng, anh đời nào không nhìn ra. “Còn nhiều người phụ nữ khác đang chờ tôi, chúc cô ăn tối vui vẻ.”

Anh đút vào túi quần, nghênh ngang rời đi.

Lòng Thanh Nhu loạn lên, chẳng biết lúc nào mới có thể trở lại bình thường.

Nghiêm Tiêu ngạo nghễ đứng trước cửa sổ. Một tay anh dựng nên công ty điện tử cấp quốc tế này, những người khác không thể cạnh tranh với anh. Thậm chí bây giờ anh không còn cần đến công ty, chỉ việc ngày ngày rảnh rỗi ở nhà, mỗi sáng thị trường cổ phiếu của công ty con ở Mĩ giao dịch cũng có thể thay anh kiếm vào bộn tiền.

Nên đừng trách vì sao vô số phụ nữ vẫn vui vẻ chịu đựng ở bên anh.

Thế nhưng những người phụ nữ đó anh đều để vào mắt, anh chỉ muốn một người phụ nữ anh không thể quên được.

Tại sao cô không thể theo anh, đồng ý với yêu cầu của anh? Nếu vậy, anh sẽ đối xử tốt với cô.

Nhưng cô cố tình không theo ý anh!

“Tổng giám đốc, gần đây phòng thư ký nhận được mười mấy bản thiết kế, là thiết kế của một công ty chúng ta chưa từng hợp tác, muốn báo với ngài một tiếng.” Thư ký riêng của anh đi vào báo cáo.

“Công ty nào?” Anh lơ đãng hỏi.

“Công ty Tân Nguyên, người phụ trách là Tân Khắc Lực.”

Ha ha ha… Rất hợp ý anh! Rốt cuộc anh cũng có thể giải quyết phiền muộn trong lòng.

“Có chuyện gì không?”

“Đối phương nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, muốn cùng tập đoàn Nghiêm thị hợp tác.”

Tập đoàn Nghiêm thị cao vời vợi không thể chạm vào, vậy mà công ty nhỏ vô danh này lại không biết tự lượng sức mà đưa tới mười mấy bản thiết kế? Xem ra Tân Khắc Lực thật sự cùng đường rồi. Bên cạnh còn một danh sách dài các công ty lớn muốn cùng tập đoàn Nghiêm thị hợp tác nhưng Nghiêm Tiêu lại ra một quyết định khiến thư ký muốn rớt tròng mắt.

“Gọi anh ta ngày mai mang theo bản thiết kế tới đây, kêu Quan Thanh Nhu đến luôn.” Nếu không, khỏi cần bàn gì nữa!

“Tại sao em phải đi? Đối với phương diện này một chữ em cũng không hiểu!” Nghe Nghiêm Tiêu nhất định muốn cô tới, cô cảm thấy buồn bực. Cô không đi!

“Anh biết rõ việc này là làm khó em. Nếu em không muốn đi anh có thể từ chối Nghiêm Tiêu.” Tân Khắc Lực không muốn miễn cưỡng cô.

“Anh ta sẽ không gây áp lực gì cho anh chứ?” Nếu không, theo cá tính của Khắc Lực, khổ nữa hắn cũng sẽ tự mình gánh vác chứ không nói lời nào với cô. “Còn nữa, chuyện này tại sao lại dính đến em?”

Điều đó khiến cô kinh hãi. Vừa nghĩ tới khí thế của Nghiêm Tiêu, trên mặt cô không còn chút máu. Cô phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi anh?

“Anh cũng không rõ.”

“Vậy em không đi!” Cô quả quyết từ chối. Có thể tưởng tượng trong hội nghị, cô sẽ bị anh liên tục nhìn chằm chằm.

“Nhu Nhu, em biết Nghiêm Tiêu sao?” Tân Khắc Lực bỗng chốc chuyển đề tài khác.

“Không biết!” Cô trả lời thật nhanh, hận không thể vạch rõ giới tuyến với Nghiêm Tiêu, phủi sạch tất cả quan hệ. “Trừ lần trước… tình cờ gặp ở nhà hàng ra, em chưa hề gặp qua anh ta!” Cô nói dối là có ý tốt.

“Anh lại nghĩ hai người biết nhau.”

“Làm sao vậy được?” Cô hơi hơi chột dạ.

“Thư ký của anh nói anh ta có lời muốn nói với em nên mới muốn gặp lại em, còn bảo em cực kỳ thông minh, có khả năng trở thành một nhân tài trong kinh doanh.” Tân Khắc Lực truyền đạt lời nói của thư ký.

Lời nói dối buồn cười làm sao!

Cô học chuyên văn, chả hiểu gì về phương diện tài chính kinh doanh, thế mà anh lại nghiễm nhiên nói đen thành trắng!

“Hôm đó… lúc anh đi lấy thêm đồ ăn, tụi em có nói với nhau vài câu.” Ánh mắt cô không được tự nhiên.

“Hoá ra là vậy.” Khắc Lực cũng không tự nhiên lắm. Ngàn vạn lần không thể để Thanh Nhu biết, từ sau lần trước, hắn cùng Uyển Ny đã bắt đầu qua lại.

“Nếu như em không tham dự thì kết quả sẽ thế nào?” Cô dự trù cho tình huống xấu nhất.

“Không thể đoán trước được, cũng không thể nào phòng hờ được những suy nghĩ cao thâm khó lường của Nghiêm Tiêu. Nhưng ngày đó cũng có các công ty khác tham dự tranh tài, anh nghĩ bọn họ đều sẽ dùng hết mọi biện pháp để đạt được yêu cầu của Nghiêm Tiêu.” Vẻ mặt Tân Khắc Lực lộ ra sự yếu hèn.

“Khắc Lực, công ty của anh rất cần sự trợ giúp của tập đoàn Nghiêm thị sao?” Cô không biết gì về kinh doanh nhưng cô hiểu, trong lòng Khắc Lực, công ty chiếm một vị trí rất quan trọng.

“Thành thực mà nói, nếu như không có tập đoàn Nghiêm thị trợ giúp, công ty anh sẽ phải tuyên bố phá sản. Nhưng nếu Nghiêm Tiêu có ý đồ gì với em, anh không muốn em tham dự.” Hắn nhún vai. “Cùng lắm thì đóng cửa công ty, làm lại từ đầu.”

“Anh không được trù ẻo mình như vậy!” Tình hình đã nghiêm trọng như thế rồi, cô có thể nói không sao? Thực sự không có lựa chọn nào khác! “Nếu Nghiêm Tiêu có ý đồ với em thì đã sớm hành động rồi. Em nghĩ anh ta chỉ đơn giản muốn nói chuyện cùng em thôi!”

Trong mắt Tân Khắc Lực xuất hiện một tia hi vọng. “Vậy ý của em là…?” Không có biện pháp! Vì công ty, dù có phải hy sinh Thanh Nhu, hắn cũng không tiếc. Những lời vừa rồi tất cả chỉ đều vì tranh thủ sự đồng tình của cô thôi.

“Em đồng ý tham dự.” Cô biết mình cũng không còn đường lui nữa rồi.

Thanh Nhu xuất hiện. Từ khi cô vừa bắt đầu bước vào phòng họp, nụ cười trên mặt Nghiêm Tiêu chưa từng biến mất. Anh đang giễu cợt cô cuối cùng vẫn phải thần phục trước quyền uy của anh sao?

Thời gian dần trôi, các công ty tham dự hội nghị đều tích cực cạnh tranh, muốn có cơ hội hợp tác với tập đoàn Nghiêm thị, không khí buổi họp hết sức khẩn trương.

Nghiêm Tiêu luôn hữu ý vô tình nhìn cô, cô không có chỗ để trốn, chỉ có thể giả bộ không biết, nhưng vẫn không chống lại được khí thế bức người của anh. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, cô dần thấy mệt mỏi và nhức đầu.

Cô không nên quan tâm mới phải, nhưng mỗi lần trong lúc vô tình tiếp xúc với ánh mắt của anh thì tim cô sẽ rung lên. Áp lực anh tạo ra vượt xa giới hạn cô có thể chịu đựng.

Đúng lúc đến phiên Tân Khắc Lực giới thiệu sản phẩm của công ty mình thì Nghiêm Tiêu chợt mở miệng: “Anh Tân, hình như anh rất tự tin với mười mấy dự án thiết kế anh đưa đến Nghiêm thị. Tôi có chủ ý này, để các công ty khác tham dự hội nghị đặt vấn đề cho anh, anh cảm thấy thế nào?” Trò chơi tiến hành ra sao là do anh quyết định.

“À… Đương nhiên không thành vấn đề.” Tân Khắc Lực hết sức khẩn trương, trong phòng họp có mở máy điều hòa nhưng trên trán hắn vẫn toát ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Anh cố ý!

Vậy hai người họ càng không thể bị đánh gục!

Thanh Nhu vỗ lên mu bàn tay Tân Khắc Lực, biểu đạt sự ủng hộ.

Nghiêm Tiêu nhìn thấy động tác thân mật của cô, ánh mắt tức giận như muốn ăn cô vào bụng!

“Đây là sản phẩm mới được nghiên cứu của công ty chúng tôi, hi vọng có thể cùng tập đoàn Nghiêm thị hợp tác, mở rộng ra khắp thế giới.”

Hai tay Nghiêm Tiêu đan vào nhau, trầm giọng hỏi: “Anh chỉ giới thiệu như vậy? Quá đơn giản! Có thể thấy anh không biết viết diễn văn.” Anh cố ý làm Tân Khắc Lực xấu hổ.

Mọi người trong phòng cười ầm lên.

“Chuyện này…” Tân Khắc Lực nhất thời nói không ra lời.

“Ai có vấn đề gì muốn hỏi không?” Tầm mắt Nghiêm Tiêu quét về phía mọi người.

“Tôi có!”

“Nói đi.”

Thanh Nhu nhìn không nổi nữa. Nghiêm Tiêu gọi cô đến là rõ ràng cố ý muốn cho cô xem Khắc Lực bị chê cười như thế nào trong xã hội cá lớn nuốt cá bé, xem chồng tương lai của cô bất lực không có khả năng biện luận cho bản thân, huống chi là cô!

“Tôi thấy sản phẩm của công ty Tân Nguyên chỉ là hư danh. Trên thực tế, chất lượng vẫn không cải thiện, chỉ muốn lừa gạt đại chúng!” Xem ra trước khi đến, nhà máy A đã có sự chuẩn bị.

“Anh có gì muốn nói không?” Nghiêm Tiêu tốt bụng cho Tân Khắc Lực cơ hội giải thích.

Tân Khắc Lực tựa như một học sinh tiểu học bị bắt nạt, hốt hoảng tìm tư liệu.

“Không có gì để phản bác sao?” Nghiêm Tiêu nở nụ cười lạnh, bảo với thư ký bên cạnh:

“Ghi nhớ điểm này, lát nữa bàn lại.”

“Anh Nghiêm, tôi cũng có ý kiến.” Quản lý công ty B mở lời: “Trên thị trường, sức tiêu thụ sản phẩm của công ty Tân Nguyên bình thường, không nổi trội. Tập đoàn Nghiêm thị không cần thiết phải nói bất kỳ kế hoạch hợp tác nào với công ty này.”

Trưởng phòng công ty C tiếp lời: “Hơn nữa giá cổ phiếu của công ty Tân Nguyên đã rớt đến mức thấp nhất. Tôi nghi ngờ anh ta tới đây nói chuyện hợp tác là muốn lợi dụng tập đoàn Nghiêm thị để giúp công ty Tân Nguyên cải tử hoàn sinh!”

“Thật quá đáng!” Thanh Nhu không nhịn được đứng bật dậy hét to.

“Đây chính là tình huống thường xuất hiện trên thương trường. Nếu như các vị chịu không được thì chỉ còn nước phá sản.” Lời Nghiêm Tiêu nói là sự thật: “Tân Khắc Lực, sao anh không nói một tiếng nào vậy? Để một người phụ nữ phải nói chuyện giúp anh, anh có còn là đàn ông không?”

“Tôi… tôi… tôi hiểu rõ rồi, tổng giám đốc Nghiêm.” Vì tranh thủ cơ hội hợp tác lần này, Tân Khắc Lực gắng im hơi lặng tiếng.

“Khắc Lực!” Thanh Nhu không đành lòng, biết rõ hắn bị uất ức nhưng lại phải chịu đựng.

“Đừng nói nữa, Nhu Nhu.” Sắc mặt hắn đỏ bừng.

“Cô ấy can đảm hơn anh rất nhiều.” Nghiêm Tiêu thờ ơ lạnh nhạt.

“Là anh cố tình gây sự!” Thanh Nhu thống hận trừng anh, mọi người không khỏi thở dốc vì kinh ngạc.

“Ha! Vậy sao?” Thấy cô bảo vệ Tân Khắc Lực như thế, anh hết sức căm tức. Về sau cô sẽ phải trả giá lớn cho chuyện này. “Anh Tân, tôi muốn xem giấy đăng ký sản phẩm độc quyền của anh.”

“Có! Có! Có!” Tân Khắc Lực đảo đống tài liệu.

“Giấy đăng ký sản phẩm độc quyền đâu?” Nghiêm Tiêu làm bộ dù bận vẫn ung dung, ánh mắt sắc bén quét qua Tân Khắc Lực.

“Tổng giám đốc Nghiêm, tôi… quên mang.” Tân Khắc Lực ấp a ấp úng.

Nghiêm Tiêu đứng lên, kết luận: “Như vậy tôi nghĩ chúng ta không có hi vọng hợp tác. Các công ty khác lần sau chúng tôi sẽ mở hội nghị lại.” Đút tay vào túi quần, anh lạnh lùng quay đầu đi.

Điều này không thể nghi ngờ là án tử hình đối với Tân Khắc Lực. Hắn vùi mặt vào lòng bàn tay, khuôn mặt như đưa đám.

“Khắc Lực, đừng tuyệt vọng. Nghiêm Tiêu không hợp tác với chúng ta, chúng ta có thể tìm công ty khác!” Thanh Nhu khuyên anh.

“Thật vất vả mới có được cơ hội hợp tác lần này, nhưng mà hiện tại lại tan tành hết!” Trong lòng Tân Khắc Lực oán giận Thanh Nhu.

“Đều do em hại anh!” Tất cả đều là lỗi của cô.

“Bây giờ nói những điều đó thì có ích gì, đã trễ rồi!” Tân Khắc Lực oán trời trách đất. Nhất định công ty hắn sẽ phá sản, tất cả đều xong rồi!

“Nhưng khi đó em thật sự không nhịn được, toàn bộ mọi người đều coi thường anh!” Cô đương nhiên muốn nói giúp hắn.

“Anh có thể nhịn! Anh quen rồi!” Đều do cô làm hại! Tân Khắc Lực ích kỷ nghĩ.

“Anh có thể vì một tờ hợp đồng mà câm nín, chịu đựng người ta hạ thấp nhân cách của anh sao?” Thì ra hắn muốn cứu công ty đến vậy?

“Hợp đồng ấy có thể cứu vãn tất cả mọi thứ của anh, em không hiểu đâu!” Tân Khắc Lực đề cao âm lượng.

Tất cả mọi thứ của hắn? Thế cô là gì?

Đây là lần đầu tiên hắn hung dữ với cô như vậy, cũng là lần đầu tiên cô thấy hắn ích kỷ!

Dường như chỉ cần có thể khiến công ty sống lại, ai hay cái gì hắn cũng có thể hy sinh, bao gồm cả cô!

Mất đi công ty là một đả kích lớn khiến hắn lộ nguyên hình, cũng để cô tận mắt thấy một mặt xấu xí của hắn!

“Nói cho em biết, phải làm thế nào mới có thể cứu vãn công ty của anh? Không có biện pháp khác sao?” Cô không tin, hỏi lại.

“Chỉ có tập đoàn Nghiêm thị mới có thể cứu anh, những công ty khác không giúp đỡ gì được.”

Cuối cùng vẫn phải nhờ Nghiêm Tiêu giúp đỡ!

Trong lòng Thanh Nhu khổ sở.

“Nhu Nhu, em có thể giúp anh không?” Anh giống như con chó nhỏ vẫy đuôi cầu xin chủ.

Yêu cầu này của hắn chẳng khác gì đẩy cô vào hố lửa!

Cô cảm thấy nản lòng thoái chí, nhưng họa do cô gây ra, cô phải chịu trách nhiệm.

“Để em thử xem sao.” Nhìn bộ dáng hắn ăn nói khép nép, cô không có cảm giác đau lòng, chỉ cảm thấy tội nghiệp cho hắn.

“Nhu Nhu, cảm ơn em! Xin lỗi, vừa rồi anh quá kích động, anh không nên hung dữ với em như vậy… Em không giận anh chứ?” Hắn lập tức thay đổi thái độ °.

Dù sao Thanh Nhu cũng là cứu tinh của hắn!

Đan hai tay vào nhau, Thanh Nhu kiềm chế tâm tình, không thèm để ý mọi thứ mới có dũng khí đi tìm Nghiêm Tiêu. Ngồi trên ghế salon bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn cánh cửa gỗ lạnh băng trước mắt, cô bỗng muốn lùi bước.

Thư ký đã đi vào thông báo rồi. Cô hiểu, sau khi mình bước qua cánh cửa kia, cô cùng Nghiêm Tiêu sẽ mãi mãi dây dưa không rõ.

Anh sẽ đối xử với cô như thế nào đây?

Điều duy nhất cô có thể xác định chính là anh sắp lấy việc trả thù cô làm vui!

Cô rất sợ anh! Anh không phải là người cô nên đến gần. Trên người anh luôn chứa hơi thở lạnh như băng. Từ khi gặp lại anh trong Pub, anh đã không còn là anh ngày xưa trong trí nhớ của cô nữa.

Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh lại xuất hiện trước mặt mình, còn chỉ trích cô đùa bỡn tình cảm của anh.

Nhưng cô vô tội!

Chuyện khi đó đã sớm nhạt phai. Sau khi vào đại học, bố ngã bệnh, tình huống nguy cấp. Lúc đó cô gặp Tân Khắc Lực, hắn không toan tính liền đưa tay giúp đỡ cô.

Quen biết lâu ngày, hai người thuận theo tự nhiên trở thành một đôi.

Cho tới bây giờ, khi đề cập đến vấn đề kết hôn, cô vẫn cảm giác có chút không thực. Cô có thể lừa gạt người khác, nhưng không cách nào dối gạt chính mình, cô không yêu Tân Khắc Lực.

Thở dài một hơi, cô ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia.

Thư ký đã vào một lúc rồi mà vẫn chưa trở ra.

Rốt cuộc, thư ký cũng yểu điệu bước ra ngoài.

“Cô Quan, tổng giám đốc nói cô không hẹn trước, không rảnh gặp cô.” Tổng giám đốc từ chối phụ nữ không thương tiếc, người làm thư ký như cô ta đã sớm quen rồi.

“Nhưng tôi có chuyện quan trọng muốn tìm anh ta!” Anh không muốn gặp cô!

“Rất xin lỗi, tổng giám đốc đã quyết.” Thư ký lạnh lùng liếc cô một cái. “Cô muốn gặp tổng giám đốc thì phải hẹn trước.”

Thanh Nhu như bị tát cho một cái, cảm giác tự tôn bị chà đạp và bản thân bị Nghiêm Tiêu giẫm dưới lòng bàn chân.

Cô rất muốn quay đầu đi, nhưng cô sẽ không trúng kế của anh!

“Làm phiền cô giúp tôi thông báo lần nữa.”

“Tổng giám đốc không thích người khác quấy rầy. Anh ấy không muốn gặp cô, cô nên đi đi!” Thư ký quả quyết từ chối.

“Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh ta!”

“Cô muốn gặp tổng giám đốc đến điên rồi sao? Cô trở về đi, tôi sẽ không thông báo nữa đâu!” Thư ký lạnh lùng nói. Cô ta ghét loại phụ nữ không hiểu chuyện.

“Cô không nói thì tôi tự vào!” Không đợi thư ký phản ứng, Thanh Nhu xông về phía cánh cửa kia.

“Cô kia! Cô kia!” Thư ký đi giày cao gót nên tất nhiên không đuổi kịp Thanh Nhu, cô đã xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Tiếng ồn ào khiến Nghiêm Tiêu đang phê duyệt văn kiện ngẩng đầu lên, thấy đó là Thanh Nhu lại cúi đầu tiếp tục xử lý công sự.

Anh bận là thật, không muốn gặp cô cũng là thật.

“Thư ký Hoàng, không phải tôi đã nói tôi không muốn gặp ai hết sao?”

“Tổng giám đốc, cô gái này tự tiện xông vào, tôi sẽ đuổi cô ấy đi!” Thư ký Hoàng lôi kéo Thanh Nhu một cách thô lỗ khiến cánh tay cô đỏ lên. “Cô đi ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ kêu bảo vệ!”

“Nghiêm Tiêu, cầu xin anh gặp tôi!” Giọng cô có sự thống khổ không nói ra được, tất cả đều là vì anh.

Cầu xin? Nghiêm Tiêu buông bút trong tay.

Bộ dáng nhỏ nhắn đáng thương của cô in sâu trong đầu anh. Anh biết rõ, cô đến vì Tân Khắc Lực. Điều này làm lòng anh phiền muộn.

“Thật xin lỗi, tổng giám đốc, tôi sẽ đuổi cô ấy ra ngoài!” Thư ký Hoàng cao hơn Thanh Nhu rất nhiều. Thanh Nhu bị lôi kéo đến nỗi ngay cả quần áo cũng xộc xệch, trên cánh tay xuất hiện dấu sưng đỏ.

Anh chợt tức giận quát lên: “Buông cô ấy ra!”

Trong nháy mắt, trong phòng làm việc yên lặng như tờ, tiếng kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

“Đúng lúc tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, cứ để cô ấy ở đây. Cô đi ra ngoài trước, thư ký Hoàng.” Anh ra lệnh.

“Vâng.” Thư ký Hoàng kính cẩn khom người, trợn mắt nhìn Thanh Nhu một cái mới không cam lòng đi ra ngoài.

Nghiêm Tiêu chẳng thèm nhìn Thanh Nhu liền tiếp tục vùi đầu vào công việc. Lần trước, trong hội nghị, cô dám đứng lên chống đối anh, anh không muốn dễ dàng bỏ qua cho cô đâu.

“Nghiêm Tiêu, tôi có chuyện muốn… thương lượng với anh.” Anh không thể không để ý đến cô, công ty Khắc Lực đang đứng bên bờ vực nguy hiểm.

Khuôn mặt Nghiêm Tiêu rét lạnh. Công ty của Tân Khắc Lực thật sự quan trọng như vậy sao?

“Cô không phải là cổ đông của công ty Tân Nguyên, tại sao lại muốn thương lượng với tôi?” Anh khép văn kiện lại, đôi mắt nhìn cô chằm chằm.

“Tôi muốn xin lỗi vì đã vô lễ với anh trong hội nghị hôm đó.” Cô ăn nói khép nép.

“Tôi không chấp nhận.” Giọng nói của anh lạnh nhạt.

Thanh Nhu sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Cô đã không để ý đến tôn nghiêm mà cúi đầu trước anh, anh còn muốn thế nào nữa?

“Nếu trước khi cô mở miệng có nghĩ đến hậu quả thì hiện tại cần gì phải nói xin lỗi? Là chuyện gì khiến cô thay đổi?” Anh đứng lên, từng bước từng bước đến gần cô. “Vì Tân Khắc Lực?”

Cô muốn chạy trốn! Nhưng nếu cô chạy, công ty Khắc Lực sẽ không còn hi vọng!

“Sao vậy? Cô sợ tôi?”

Cô không trả lời.

“Nói chuyện đi, đầu lưỡi bị cắn rớt rồi sao? Tôi nhớ trước kia thái độ của cô đối với tôi cùng bộ dáng con dâu nhỏ hiện giờ có thể nói là khác biệt một trời một vực.” Anh châm chọc.

“Tôi xin lỗi. Họa là do tôi gây ra, nếu anh tức giận thì cứ nhắm vào tôi, không nên liên luỵ tới Khắc Lực.” Cô nguyện gánh tất cả trách nhiệm.

“Cô nói đủ chưa?” Loại đàn ông đó đáng giá để cô hy sinh tới thế sao?

“Tôi nói thật, là tôi quá lỗ mãng nên mới chọc giận anh.” Đầu cô cúi xuống thật thấp, không dám nhìn anh.

“Tôi xác thực rất tức giận, cũng chuẩn bị hợp tác với công ty khác.” Anh cố ý nói ra lời khiến cô kinh hồn bạt vía.

“Anh… anh… anh có thể xem xét đề nghị hợp tác với công ty của Khắc Lực không?” Cô nhắm mắt hỏi.

“Sau khi cô chọc giận tôi, tỷ lệ rất thấp!” Anh nắm cằm cô, bắt cô nhìn mình. “Trừ phi có kỳ tích xuất hiện.”

“Anh muốn tôi làm thế nào?” Cô hít sâu một hơi.

“Tôi cũng không biết.” Anh nhún vai. “Nếu Tân Khắc Lực không lấy được cơ hội hợp tác lần này, công ty của anh ta nhất định sẽ phá sản. Giờ dù anh ta có đi tìm công ty khác giúp đỡ cũng vô ích. Huống chi công ty bị tập đoàn Nghiêm thị từ chối hợp tác, tôi tin không có ai dám ra tay cứu giúp.”

“Anh cứ nhằm về tôi, không cần hành hạ Khắc Lực!” Cô không nhịn được kêu to.

Anh muốn cô có phản ứng này!

“Đến bản thân cô còn khó bảo toàn mà lại muốn kéo theo Tân Khắc Lực? Không biết tự lượng sức mình!” Răng nanh sắc bén của cô đâu? Vì muốn cầu cạnh anh nên đã thu lại toàn bộ rồi sao? Một chút tính khiêu chiến cũng chẳng có.

“Tôi đã nói xin lỗi anh rất nhiều lần rồi.” Cô phải làm sao thì anh mới đồng ý giúp cho công ty Khắc Lực?

“Tôi cũng đã nói là tôi không chấp nhận.” Mặt anh trầm xuống. “Không phải nói xin lỗi là có thể giải quyết.”

“Anh có điều kiện gì?”

“Người phụ nữ thông minh.” Hơi thở của anh phả vào trên mặt cô khiến cô không rét mà run. “Như vậy là được rồi.”

“Nói đi!” Cô đã chuẩn bị tâm lý.

“Cô một lòng với Tân Khắc Lực.” Anh căm tức cực kỳ. “Thế thì bây giờ tôi muốn cô hôn tôi.” Anh phải đoạt được cô!

Anh muốn diễn tuồng gì?

Thanh Nhu run rẩy cầm cập. Cô không làm được! Cô chưa từng chủ động hôn một người đàn ông nào, cô đâu biết thực hiện ra sao.

Thấy cô chậm chạp không có động tĩnh, Nghiêm Tiêu phẫn nộ điên cuồng.

“Muốn thủ thân cho Tân Khắc Lực sao? Cô càng như vậy, tôi càng muốn có được cô!” Anh cúi đầu, đột nhiên ôm cô, hôn lên môi cô.

Cô liều mạng giãy giụa, liên tục quay mặt đi. “Không!”

“Cái gì cô cũng không chịu hợp tác, vậy sao tôi lại phải đồng ý giúp Tân Khắc Lực?” Anh nắm được nhược điểm của cô, không tin cô không chịu khuất phục.

Cô kinh hãi mở mắt. “Sao anh có thể uy hiếp tôi như vậy? Anh đã nói sẽ không giở thủ đoạn với tôi!”

“Giở thủ đoạn? Nếu tôi nhớ không nhầm thì là cô tự đưa mình tới cửa. Đúng lúc gần đây cuộc sống của tôi vô cùng nhàm chán, có cô rồi chắc chắn tăng thêm không ít niềm vui.”

“Anh không thể đối xử với tôi như vậy! Tôi sắp lập gia đình rồi!”

“Tôi không quản nhiều thế! Tôi muốn cô, dù cô có lập gia đình cũng vậy, cho đến khi tôi hết hứng thú với cô mới thôi.”

Thấy cô thống khổ, anh mới vui vẻ sao?

Thanh Nhu xoay người muốn đi, không cách nào chịu nổi nhục nhã như vậy.

Nghiêm Tiêu trở về ngồi xuống sau bàn công tác. “Cô đi, công ty Tân Khắc Lực sẽ phá sản, tôi không nói chơi.” Anh lạnh nhạt cất lời.

Thanh Nhu đột nhiên dừng bước, bả vai gầy yếu run run, cô nói: “Được, anh muốn gì tôi cũng cho anh!”

Cô không quan tâm nữa!

“Tình cảm sâu đậm nhỉ?”

“Anh không cần nhục nhã tôi nữa.” Cô đã phạm phải lỗi lầm gì mà anh lại chê cười cô như vậy chứ?

Thấy bộ dáng kia của cô, trong lòng Nghiêm Tiêu dâng lên chút thương tiếc. Nhưng anh không biểu hiện ra, ngược lại càng lấy lời nói cay nghiệt hơn nhục nhã cô: “Tôi chỉ muốn cô hôn tôi mà thôi, chỉ vậy đã làm không được. Tâm không cam, lòng không muốn thì cô còn có thể cho tôi cái gì?”

“Chỉ cần anh đồng ý cùng công ty Khắc Lực hợp tác, anh muốn tôi làm gì cũng được.” Cô nhắm mắt lại, cảm thấy trái tim quá đau khổ.

“Tất cả phụ nữ đều phục tùng tôi, tôi không muốn xuất hiện một người phụ nữ phản kháng tôi.” Anh hạ thấp giọng. “Quay lại đối mặt tôi.”

Trời ơi! Trận hành hạ này khi nào mới kết thúc?

“Không muốn sao? Vậy thì thôi.” Lời vừa mới dứt đã thấy cô chậm rãi xoay người lại.

“Anh hài lòng chưa?” Cô u oán nhìn anh.

“Vẫn chưa đủ.” Anh ngạo nghễ nhìn cô. “Cô nói chỉ cần tôi đồng ý cùng Tân Khắc Lực hợp tác, muốn làm gì cô cũng được là sao? Tôi không hiểu lắm, cô có thể nói rõ một chút không?” Anh giả ngu.

“Nếu anh giúp đỡ Khắc Lực vượt qua cửa ải khó khăn này…” Cô không nói được nữa.

“Nói tiếp đi, tôi đang nghe.” Anh thúc giục.

“Anh cứ… cần gì ở tôi thì cứ lấy.” Cố đè xuống nội tâm hốt hoảng, cô nói một hơi.

Trên mặt anh không có nụ cười. Vì Tân Khắc Lực, thậm chí cô có thể bán mình!

“Được! Thoả thuận có hiệu lực. Tôi sẽ giúp đỡ Tân Khắc Lực, về phần cô…” Anh cố ý dừng lại. “Khi tôi cần, cô phải lập tức đến bên cạnh tôi. Tôi muốn cô làm gì thì cô phải làm đó, không được phản kháng. Còn nữa, không cho phép người đàn ông khác đụng tới thân thể của cô! Nếu cô không tuân theo một trong những điều trên, tôi lập tức đẩy Tân Khắc Lực vào địa ngục! Vận mạng của anh ta nằm trong tay cô đó, cô hiểu chứ?” Anh độc đoán ra điều kiện.

“Tôi hiểu.” Cô muốn khóc.

“Rất tốt.” Anh gật đầu một cái. “Bắt đầu từ hôm nay, cô chính là bạn gái tôi. Tôi muốn cô làm một chuyện.”

Nụ cười của anh khiến Thanh Nhu cả kinh. Anh sẽ yêu cầu gì?

“Tôi muốn cô mặc váy tới nhà tôi nấu cơm.” Anh tạm ngừng.

Cô không có lựa chọn nào khác!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio