Buổi chiều, tôi ôm đề thi tiếng Anh cấp chạy đến thư viện trường Ngụy Trạch Thu.
Haha, tôi đã sớm nghe ngóng, anh ấy luôn ở thư viện vào thứ bảy.
Hây, đây chẳng phải vì yêu cứ đâm đầu sao.
Tôi lặng lẽ tiến đến vị trí bên cạnh Ngụy Trạch Thu ngay gần cửa sổ.
Ngụy Trạch Thu đặt cuốn sách luật hình sự trong tay xuống và liếc nhìn tôi.
Tôi cười khan và đưa cho anh ấy xem đề kiểm tra tiếng Anh cấp trên tay.
Thỉnh thoảng, một số học sinh mặc chế phục màu xanh đi ngang qua cửa sổ.
Tốt ghê, có cảm giác như đang ngồi tù vậy.
Một người không có kỷ luật như tôi nên bị bắt và đưa vào tù học tập.
Tính sai mất rồi.
Nhưng mà sai quá sai, tôi không nghĩ tới trong tù mình cũng có thể ngủ ngon.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện ra có thêm một người nữa.
Tôi vội vàng ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng lau miệng, may quá không có nước dãi chảy ra.
“Ngủ trong thư viện chắc không phải phạm pháp đâu nhỉ?” Trang Anh cười kỳ quái nhìn tôi.
Tôi nhìn Trang Anh.
Nữ sinh dù mặc đồng phục cũng ngầu bá cháy, tóc ngắn ngang vai, đôi mắt híp dài, tư thế hiên ngang. So với tôi là hai phong cách khác biệt hoàn toàn.
Ba mẹ họ là bạn tốt, so với tôi, họ mới là thanh mai trúc mã.
Tôi không ngạc nhiên khi thấy Trang Anh ở đây. Bọn họ từng thường xuyên tập luyện và chơi cùng nhau ở trường trung học.
Mà tôi là đứa hay ngồi bên cửa sổ giả bộ làm bài tập để nhìn trộm người ta.
Ngụy Trạch Thu lật sách, không lạnh không nhạt đáp: “ Ngủ trong thư viện không phạm pháp.”
Tôi ngượng ngùng giải thích: "Chắc tối hôm qua ngủ không ngon."
Anh khẽ quay đầu lại, nhìn tôi như cười như không "Anh thấy em tối qua ngủ rất ngon cơ mà?"
Trang Anh liếc nhìn chúng tôi.
Tôi chột dạ cầm bút sửa lại câu sai.
Ngụy Trạch Thu nhìn bài kiểm tra trên tay tôi, tôi muốn che bài kiểm tra sai đi.
Quên đi, nó rối tung hết lên.
Thôi cứ để vậy đi.
Dù sao thì anh cũng rất rõ tôi như thế nào.
Nhưng anh ấy chỉ vào đề toàn câu sai của tôi và dẫn dắt tôi phân tích ý nghĩa của từng câu một.
Bàn tay khớp xương rõ ràng vuốt v e trang giấy, cơ thể khẽ nhích lại gần, phát âm tiếng Anh êm tai kch thích lỗ tai tôi.
Toàn thân tôi choáng váng.
Nhỏ giọng thì thầm:
“Anh giỏi quá, sao cái gì anh cũng biết vậy.”
“Đó là bình thường, chị và Ngụy Trạch Thu năm nhất đã phải thi IELTS. Hơn nữa, lĩnh vực của bọn chị với em lại khác biệt, tiêu chuẩn cho công việc tương lai cũng không giống nhau.” Trang Anh tùy ý nói.
Tôi không nói gì nữa.
Ngẩng đầu nhìn một chút, hai người bọn họ đều mặc chế phục màu đen, cầm các loại tài liệu hình sự, đoan chính mà ngồi.
Tôi im lặng cúi đầu. Tôi mặc một chiếc váy dài bình thường thêm một chiếc áo khoác len. Trên bàn là tập đề thi tiếng Anh cấp bốn với bút đỏ gạch chi chít.
Giống như thời trung học, tên hai người bọn họ luôn đứng đầu bảng, còn tên của tôi cách xa vạn dặm.
Nhưng làm cá ướp muối thì có gì không tốt?
Chí ít thì nó ăn cũng rất tốn cơm.
Ngụy Trạch Thu lại nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ là biết sớm hơn so với em. Giờ em đã hiểu rồi. Nếu em đã hiểu tốt rồi mới làm bài, sẽ không mắc nhiều lỗi sai như vậy nữa.”
“Vâng.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Nửa đêm tôi tỉnh giấc vì lạnh, ngồi dậy đã thấy chiếc màn ngủ màu hồng quen thuộc.
Mở điện thoại lên, đã là một giờ sáng.
Tôi đã không đến phòng ngủ của Ngụy Trạch Thu tối nay?
Có phải phép thuật cũng có hạn định không? Nó chỉ cho tôi ba lần giấc mộng Nam Kha.
Đúng vậy, suýt chút nữa tôi quên mất, phép thuật của Lọ Lem cũng sẽ biến mất sau mười hai giờ.
Trong lòng trống vắng, một cảm giác chênh vênh giữa được và mất.
Ngụy Trạch Thu gửi tới một tin nhắn.
“Anh đã tìm ra thứ khiến em dịch chuyển (hình ảnh)”
"Mặt dây chuyền ngọc bội này là của anh, anh vẫn luôn để nó dưới gối, hôm nay anh đã cất nó vào hộp."
Tôi bấm vào bức ảnh, đó là một mặt dây chuyền ngọc bích giống hệt của tôi.
Tôi cúi đầu sờ ngọc bội, thì ra là ngươi.
Tôi trả lời: " Điều này cũng quá thần kỳ đi ha ha."
"Vậy là tốt rồi, về sau em sẽ không đột nhiên xuất hiện ở trên giường của anh nữa."
Tôi tắt màn hình, chui lại vào trong chăn, ôm lấy đầu gối.
Sáng hôm sau tôi nhận được bốn cái túi chườm nóng nạp điện, lại còn là kiểu búp bê lông nhung.
Phía trên ghi người nhận là tôi, tôi đang thắc mắc thì mở WeChat thấy có tin nhắn của Ngụy Trạch Thu, hỏi tôi đã nhận được chưa.
Anh ấy thực sự đã mua bốn chiếc, quá phóng đại.
Tôi quá xấu hổ khi sử dụng bốn chiếc một mình, nó tiêu thụ quá nhiều điện trong ký túc xá, vì vậy tôi vừa vặn chia cho mỗi bạn cùng phòng một chiếc.
“Uầy uầy uây uây, sao thấy là lạ mà lại còn sai sai? Lần này là ai tặng đồ mà bồ nhận thế hả Khương Khương?” – Vãn Vãn trêu chọc tôi.
Tôi lườm cô ấy: "Không thể là tôi mua sao?"
“Bà thôi đi không, số lần mua đồ online của bà có thể đếm trên đầu ngón tay được. Thôi được rồi, chụy đây hiểu, có bí mật, chỉ là không muốn bật mí.”
Tôi vội vàng giải thịch, chỉ là bạn học cấp gửi hơi ấm trong ngày đông giá lạnh mà thôi.
Còn một tháng nữa là đến Tết, ngày nào tôi cũng tập vũ đạo.
Học viện đang tuyển chọn những vũ công xuất sắc để tham gia biểu diễn múa cổ điển ngày đầu năm mới.
Tôi chắc chắn có tên trong danh sách, nhưng điều tôi muốn phấn đấu là C vị (Center – vị trí trung tâm).
C vị tương đương tín chỉ, bình thường hai giờ tọa đàm mới được tín chỉ.
Việc luyện tập vũ đạo rất nghiêm ngặt, thậm chí giáo viên sẽ còn yêu cầu nghiêm khắc hơn về cân nặng mỗi tuần.
“Chu Khiết, cân, còn phải giảm cân.” Giáo viên vũ đạo cầm bảng cân nặng tiêu chuẩn nghiêm túc nói.
"Tỉ lệ cơ bắp quá cao, múa cổ điển quan trọng nhất là tư thái nhẹ nhàng, trọng điểm chính là trong nhu có cương, không phải trong cương có nhu. Bình thường em nên thả lỏng cơ bắp sau khi luyện tập."
Tôi nghe thấy Chu Khiết thấp giọng lẩm bẩm: "Ều, đường cong hoàn hảo như vậy mà không biết thưởng thức."
Tôi lặng lẽ nhìn thoáng qua Chu Khiết, cô nàng cao m, là người có khung xương đẹp nhất trong số chúng tôi.
Tôi lo lắng đứng lên bàn cân, thậm chí cởi cả tất ra.
cân.
May mắn ghê, nó đúng bằng mức giới hạn cao nhất.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt của giáo viên vũ đạo.
"Khương Doanh, thể chất của em là tốt nhất, nhưng nếu muốn ở C vị, em càng phải chú ý đến hình thể của mình. Giảm thêm một cân nữa đi." Ánh mắt cô di chuyển xuống dưới, dừng ngay ở xương quai xanh của tôi.
Tôi không được tự nhiên gật gật đầu, ngồi trở lại trên mặt đất.
Tôi nhìn mình trong tấm gương đối diện.
Trước giờ chưa giáo viên nào yêu cầu khắt khe như vậy, làm sao để giảm cân bây giờ?
Sau khi vào đại học, đúng là tôi đã ăn nhiều hơn so với thời kỳ tập huấn trước đó, tôi cũng đã tăng thêm vài cân so với thời điểm thi đầu vào.
"Không phải chứ, còn có yêu cầu này nữa? Nhất định phải khiến chúng ta cũng bằng phẳng như cô ta sao?"
"Ồ quao, đã hiểu, hóa ra là cậu ta ghen tị với Khương Doanh."
Tôi nhìn về phía Chu Khiết. Bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ấy liền lập tức quay đi với ánh mắt vô hồn. Như thể người vừa nói không phải là cô ấy.
Buổi tối, tôi bật đèn ngủ và tính toán sổ sách trên chiếc bàn nhỏ trên giường.
Tôi đã mua một bộ đồ lót trong tháng này, số tiền này hơi vượt quá ngân sách.
Quần áo có thể mua hàng giá rẻ, nhưng đồ lót và mỹ phẩm nhất định phải mua đồ chất lượng tốt.
Tháng này trước bớt ăn bớt mặc chút, học bổng quốc gia phải đầu tháng sau mới có, còn cần tiết kiệm từ từ tích trữ học phí cho kỳ tiếp theo nữa.
Tôi cầm bút và từ từ lên kế hoạch chi tiêu hàng ngày.
Sau đó, tắt đèn, đi ngủ.