Trời càng ngày càng lạnh, tôi ngâm chân trước khi đi ngủ.
Hôm nay không ngờ lại mất ngủ.
Có quá nhiều điều giấu kín trong lòng.
Đã mười hai giờ rồi mà tôi vẫn chưa ngủ được.
Tôi nhắm mắt một lúc rồi lại mở mắt ra, xung quanh lập tức thay đổi.
Ngụy Trạch Thu nằm bên cạnh tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt mà tôi không hiểu nổi.
Tôi cảm thấy hơi mệt mỏi, cũng không muốn truy tìm nguyên nhân.
Tôi nghiêng người sang một bên và vùi thẳng vào ngực tay anh, bám chặt lấy anh.
Thấy anh không cự tuyệt, tôi được nước lấn tới: “Em muốn sờ cơ bụng của anh”
Anh ngơ ngác: “Không được”. Rồi nghiêm mặt lại.
Tôi ghé sát tai anh làm nũng: "Anh ơi, em muốn sờ."
Ngụy Trạch Thu nghiêng đầu giả vờ tùy tiện ho khan một tiếng, tai và cổ lập tức đỏ bừng.
"Một chút thôi đấy."
Sợ rằng anh đổi ý, tôi đưa tay vào ngay lập tức.
Cảm xúc này.
Có chút kỳ lạ, sờ thêm lần nữa xem sao.
Anh bỗng nhiên bắt lấy bàn tay lưu manh của tôi.
Tim anh đập rất nhanh và hơi thở có chút hụt hơi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ngụy Trạch Thu đỏ mặt.
Muốn hôn.
Cái này thì tôi không dám. Hôn rồi không biết có bị bắt vào cục cảnh sát không nữa.
Tôi thấy tốt thì dừng, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh.
Tôi chìm vào giấc ngủ rất nhanh, bên cạnh ngủ lúc nào tôi cũng không để ý nữa.
Vào khoảng tám giờ sáng, tôi nhận được một tin nhắn rằng đồ ăn đã được mang đến.
Tôi nghi ngờ mở cửa ký túc xá, nữ sinh ở cửa mặc áo vest màu xanh lam, trên tay cầm một hộp đóng gói từ căng tin.
Đây là một dự án do các bạn trong trường lập ra, phục vụ từ bữa sáng đến bữa khuya.
“Bạn học ơi, có phải bạn đưa sai rồi không?” Hình như ký túc xá của chúng tôi không có ai gọi bữa sáng cả.
“Số phòng không sai đâu, bạn nhìn này. Hơn nữa, theo ghi chép thì bữa sáng đã được đặt cho đến hết học kỳ này.”
Thông tin đặt hàng thực sự có tên tôi trên đó.
“Cảm ơn bạn, là tên của tôi.” Tôi cầm bữa sáng vào phòng ngủ.
“Sao đột nhiên lại đặt bữa sáng cho em?” Tôi nhắn tin cho Ngụy Trạch Thu.
"Bỏ bữa sáng có hại cho sức khỏe. Đối tốt với chính mình chút đi."
"Khương Khương, bên học viện cảnh sát đang tìm con tin làm thêm bán thời gian, bà có muốn đi hay không? Có tính điểm tín chỉ và cả tiền lương nữa, nửa ngày ." Vãn Vãn cầm điện thoại nói.
Tôi kinh hỉ: “Tốt quá, vậy tui sẽ đi đăng ký!”.
Không ngờ lại có nhiều người đăng ký đến vậy, phần lớn là nữ sinh.
Nhưng chỉ cần mười nam và mười nữ thôi.
Sói nhiều thịt ít, sức cạnh tranh lập tức tăng cao.
Có điều tôi không ngờ rằng huấn luyện viên trường cảnh sát còn biết tôi.
“Ai nhỉ? À, em có phải là cô gái trong video bài tập của Ngụy Trạch Thu không?” Huấn luyện viên cầm bình giữ nhiệt đi đến trước mặt tôi.
Tôi hàm hồ vâng một tiếng.
Nói ra thật đúng là xấu hổ lắm.
Bọn Ngụy Trạch Thu thường phải quay video bài tập, vì vậy tôi xung phong nhận việc.
Sau đó ——
Làm lưu manh xuất hiện trong các video bài tập của anh ấy.
Trong video: Tôi, tay cầm cành cây ba chạc, hung hăng xông tới, rống lên: "Giết!!!"
Ngụy Trạch Thu nghiêm mặt: "Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!"
Tôi ném thanh gỗ đi, hèn mọn ngồi xổm xuống ôm đầu.
Video còn được giáo viên trường cảnh sát lấy ra làm mẫu.
Ở mức độ nào đó mà nói, tôi coi như cũng có chút danh tiếng trong trường cảnh sát.
Vốn tôi nghĩ là nhiều người như vậy thì bao lâu mới đến lượt mình.
Kết quả là, người huấn luyện viên ban nãy nói tôi đã được thuê.
Bởi vì tôi diễn lưu manh tốt cho nên họ cho tôi đi cửa sau.
Cứ coi như một lời khẳng định đối với tôi đi.
Vào ngày mô phỏng thực chiến đó, chúng tôi được đưa đến một tòa nhà bỏ hoang.
Chúng tôi được đem đến những nơi khác nhau.
Giáo viên của học viện cảnh sát đưa tôi lên đến lầu năm, còn rất ân cần tìm cho tôi một chiếc ghế dựa sạch sẽ.
“Em ở khá xa, bọn họ chắc sẽ tìm được em tương đối muộn, em có thể ngồi trên ghế này nghỉ ngơi. Đúng rồi, không phải lo lắng về vấn đề an toàn, chúng tôi có trang bị giám sát thời gian thực.”
Ba nhóm cướp, ba nhóm cảnh sát đặc nhiệm. Cảnh sát đặc nhiệm phải bắt lấy nhóm cướp và giải cứu tất cả con tin.
Tôi chán nản ngồi trên ghế, đúng là phải đợi thật lâu, tay còn bị trói nên không thể nghịch điện thoại.
Tôi hơi buồn ngủ.
"Khương Doanh, Khương Doanh, tỉnh dậy!"
Ai đó đang quay mặt tôi.
Tôi mơ màng mở mắt ra, trông thấy Ngụy Trạch Thu mặc quân phục chiến đấu màu đen, đội mũ sắt và đeo mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt đang lo lắng nhìn tôi.
"Sao em lại ở đây? Em không bị thương chứ?" Anh nhanh chóng cắt đứt sợi dây trói tôi.
Tôi lúc này mới nhớ ra mình là con tin.
“Chân tôi bị thương, đi không được.” Vừa dứt lời, anh đã muốn vén váy tôi lên xem xét vết thương.
"Này, này! Đội trưởng, đội trưởng, chúng ta đang mô phỏng thực chiến, anh đừng có phát điên."
“Em không bị thương, em đang diễn mà.” Tôi giải thích với anh.
Ngụy Trạch Thu quay sang bộ đàm, "Tổ hai, tổ hai, tìm được một con tin bị thương ở chân."
Tôi bị Ngụy Trạch Thu ôm bằng một tay ra ngoài, tay kia là khẩu súng trường của cảnh sát.
“Khương Doanh, về sau đừng làm con tin nữa.” Anh ôm tôi né tránh bọn cướp.
“Tại sao?” Tôi thắc mắc.
"Gặp em sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của anh."
Trong mưa bom bão đạn, anh nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định.
“Được.” Tôi gật đầu.
Tôi nghĩ mình sẽ không thể là con tin của người khác nữa, pháo đài trong lòng tôi đã bị anh chiếm giữ, tôi cam tâm tình nguyện trở thành con tin của anh.
Ngụy Trạch Thu đem tôi đặt lên cáng cứu thương trong doanh trận đặc công, nhìn tôi một chút rồi lại đi lên lầu lần nữa.
Tiền này dễ kiếm quá, tôi không phải ngồi, thì là được ôm, rồi nằm.
Bọn anh thì ngược lại, mệt mỏi đến thở hồng hộc.
Quả nhiên, năm tháng êm đẹp bởi vì có người thay bạn gánh vác.
Cuối cùng, mất hai giờ, toàn bộ bọn cướp bị bắt và con tin được giải cứu.
Trên đường về, tôi ngồi cùng xe với bọn Ngụy Trạch Thu.
Ngồi cạnh Ngụy Trạch Thu luôn.
“Em gái, chúng ta lại gặp nhau rồi, em còn nhớ anh không? Anh là Quý Lỗi, là bạn cùng phòng của Ngụy ca.” Người ngồi ở ghế trước quay đầu nhìn tôi cười, còn giới thiệu tôi với các bạn cùng phòng khác nữa.
Anh ta chính là người chơi game ban đêm lần trước, suýt chút nữa bị anh ta phát hiện ra, tôi nhìn anh ta với vẻ chột dạ.
“Em cứ gọi anh là Quý ca, he he, từ nay về sau anh bảo kê cho em!”
Mặc dù bị sốc bởi những lời kinh điển của học bá này, nhưng tôi vẫn không thể làm phật lòng người ta.
Tôi định lên tiếng.
“Em gái cái gì hả? Cậu cùng em ấy thân quen sao?” Ngụy Trạch Thu liếc Quý Lỗi một cái.
“Em ấy còn không phải làm em gái của tôi, cậu kêu gào em gái cái gì.”
Quý Lỗi giơ hai tay đầu hàng: “Em sai rồi đội trưởng.”
Trang Anh cũng ở trên xe, hơi quay đầu liếc qua bên này một chút.
Buổi tối tôi ăn tối với bọn họ trong nhà ăn của học viện cảnh sát.
Bọn họ vẫn còn say sưa bàn luận về cảnh mô phỏng thực chiến ban ngày.
"Trang Anh, vãi thiệt, lúc bà ném tên cướp qua vai trông ngầu bá cháy cmnl, lúc nào dạy tôi làm ngầu như vậy đi?"
Trang Anh lườm hắn một cái, "Bẩm sinh nhé."
Quý Lỗi kỳ quái nhại lại: “Yo~ bẩm sinh nha ~”
“Vãi chưởng! Tôi sai rồi, đừng có giẫm chân tôi!”
Tôi liếc nhìn đ ĩa của họ và nhìn xuống đ ĩa của tôi.
Chết cười, ăn không xong luôn.
Mà cả ngày hôm nay tôi cũng chẳng vận động gì cả.
Tôi lặng lẽ ngước mắt lên và liếc nhìn Ngụy Trạch Thu.
Cả hai đối mặt một giây.
Ngụy Trạch Thu lặng lẽ cầm đ ĩa của tôi, phân lấy hơn phân nửa rồi trả đ ĩa lại.
Tôi mừng thầm, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện tất cả mọi người đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi siết chặt chiếc đũa, cười khan giải thích: "Ừm, em ăn ít, cũng không đói lắm, lãng phí đồ ăn cũng không tốt."
Cả bọn nhìn tôi xì xầm bàn tán.
Ngụy Trạch Thu ngẩng đầu nhìn một chút, bọn hắn mới chuyển ánh mắt.
Tôi nổi tiếng.
Nói chính xác là Ngụy Trạch Thu trở nên nổi tiếng.
Tài khoản chính thức của trường quân sự đã chỉnh sửa video trận chiến mô phỏng này.
Trình chỉnh sửa quả thực là xuất thần.
Video dài phút, thì có tới phút Ngụy Trạch Thu xuất hiện.
Lần trước tài khoản chính thức của học viện cảnh sát lọt vào danh sách tìm kiếm nóng vẫn là bức ảnh chụp Ngụy Trạch Thu bắn súng năm nhất.
Lần này là bạo phát hỏa luôn.
Bức ảnh anh ấy ôm tôi được trao giải Thần ảnh của năm, chủ đề cũng trở nên phổ biến.
Trong ảnh, anh mặc quân phục tác chiến màu đen, vai rộng eo hẹp, thân hình cao lớn, tay trái ôm một cô gái mảnh khảnh, tay phải cầm khẩu súng trường cảnh sát đặc chủng.
Cô gái mặc váy trắng, ghé vào vai anh, chỉ lộ một bên mặt, mái tóc dài mềm mại rối tung.
Tôi đã xem hết một lượt bình luận dưới video, đều là khen ngợi cả.
Sau đó ký ức ngủ say đã bị đánh thức.
Video bài tập của Ngụy Trạch Thu bị đào ra, không sai, chính là các loại video mà tôi làm cướp, làm thi thể ấy.
Độ phân giải không cao nhưng liên tục được tìm kiếm trên Douyin.
Tôi chính là một người “công cụ”.
May mắn thay, cư dân mạng năm nay rất có tố chất, không ai đào mồ quất xác tôi lên.