Ngoài tết, trời lạnh thấu xương thấu tủy, một số nơi cao hẳn lên còn có cả tuyết rơi,
Thiên An khoác chiếc áo khoác ấm áp lên người, chờ Nam cận mở cửa Sắt xong, liền bước ra ngoài, tiếng nói mang theo sự suýt xoa vì lạnh:
- Em đi một lát nhé?!
Nam cận Ừ một cái trong cổ họng, ra một vẻ lười để ý, xoay lưng trước cánh cửa khép dần.
Thiên An có chút mất mát không rõ trong lòng, hơi cúi đầu, lững thững đi.
- -------
Nam cận uống một ngụm café nóng, thứ này quả là đối với cái lạnh mùa đông có thể sưởi ấm lên mấy phần.
Thế nhưng đôi mắt lại không chút chú ý nào tới vị sóng sánh trong miệng cốc,
Mà là nhìn chăm chú vào đường di chuyển trên màn hình của chiếc định vị cài sẵn trong chiếc áo khoác kia của Thiên An.
Lâu lâu thì Khìn cháy cũng gọi riêng anh lên để trao đổi, nhưng chưa từng gọi Thiên An.
Ánh mắt của tên lùn kia khi tới đưa Thiên An đi lại quá đáng nghi, hướng nhìn không thẳng, khi truyền lời của Khìn cháy lại khá gượng.
Chỉ sợ rằng, không thực sự là đơn giản như vậy.
Sau vụ bị chặt mất một tay, tên Xăm kia không phục, nên cứ thế cho người canh rình Thiên An suốt nhiều tháng mà không được.
Nam cận hẹp đôi mắt, như đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hiện tại đã hết kiên nhẫn rồi sao?.
- --------
Café chưa kịp cạn,
Điểm đỏ vẫn nhấp nháy trên màn hình, vẽ ra một hướng hoàn toàn khác biệt với hướng đi về nơi biệt thự xây dở của Khìn Cháy.
Nam cận siết tay.
Rõ ràng là biết, không nên can thiệp,
Rõ ràng là biết, trong thời điểm khẩn thiết như thế này, lúc mà chỉ cần một sơ suất nhỏ, công sức một năm trời qua liền coi như vứt đi!. Tất cả những sự hi sinh trước giờ, cũng tự dưng trở thành vô nghĩa.
Và, thậm chí nếu " diễn " không được tốt, mạng của chính mình cũng sẽ lập tức bỏ tại nơi này...
Nhưng, lại không sao mà thôi lo lắng cho được, không sao mà cứ thế bỏ qua cho được.
Nếu để tên Xăm đó thực sự ra tay,
Chắc chắn nụ cười trước cửa phòng Sắt mới chỉ đây thôi, chính là nụ cười cuối cùng mà anh còn có thể thấy,
Thiên An...
Em bảo anh phải làm sao đây?!
Giữa việc bảo vệ em, và việc có thể bị lộ tẩy.
Đều là những sự lựa chọn khó khăn đến chừng nào!
Hít một ngụm dài, hàm răng cắn chặt cong lên một đường xương gò má, điểm đỏ nhấp nháy trên màn hình mỗi một nhịp lên xuống như trộn chung với trái tim đầy khó xử của Nam cận.
Không được!
Nam cận tay với chiếc áo khoác, rời đi nhanh theo hướng định vị,
Nếu đã như vậy.
Đôi môi câu lên như sợi chỉ trên tay vừa cuộn lại.
Ba, năm, hay bảy tên?
Cũng đều có thể làm sạch sẽ một chút.
- --------
Thiên An bước theo một người anh em trong nhóm,
Trong lòng không có một tia nghi ngờ, chỉ đơn giản nghĩ rằng Khìn cháy sẽ kiểm tra xem cậu học hành tới đâu hay đại loại thế,
Vậy mà không ngờ người anh kia lại dẫn cậu đi theo hướng khác hẳn, khó hiểu hỏi:
- Anh ơi!. Chỗ của anh Khìn cháy không phải bên này sao?
- Sao lại rẽ về hướng này thế?
Người kia mạnh giọng, hất hàm:
- Tao làm sao biết được?
- Đại ca nói đưa mày đến chỗ kia.
Thiên An thổi thổi bàn tay trần, đón lấy chút hơi ấm, còn chưa " dạ " được thành câu, đã thấy trước mặt người anh kia có - " anh em" khác vây quanh.
Đương nhiên, trong số đó có tên Xăm.
Tên Xăm đưa cho kẻ dẫn đường cho cậu một bịch heroin nhỏ, kéo khóe miệng:
- Tên lùn,
- Ở đây hết việc của mày rồi,
- Cút sang một bên đi.
Người bị gọi là tên lùn kia đáp lại ngay:
- Tao nói thật, mày suy nghĩ kỹ chút, đại ca mà biết là đéo hay đâu.
Tên Xăm đá đá lưỡi:
- Đt mẹ, vì nó mà tao mất cái tay!
- Còn chưa dóc được xương nó tao chưa hả đâu!
Tên Xăm hất hàm,
Hai tên đi theo lập tức tiến tới ghìm chặt người Thiên An lại,
Thiên An thực sự sợ hãi, muốn hét lên cầu cứu, lập tức một tấm giẻ bẩn thỉu nhét vào đầy khoang miệng,
- Câm mồm!
A!
Mái tóc đã chớm dài bị tên Xăm tóm giật ngược mặt ngửa ra phía sau,
- Thằng oắt con!
- Hôm nay để tao lấy mạng mày tế cho cánh tay của tao!
Hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất, liếc sang hai bên:
- Giữ nó cho chắc!
Người vừa vững, tên Xăm đã co chân, đạp một phát ngay giữa bụng cậu:
- Bịch!
Tiếng đạp ngang nặng nề, Thiên An tưởng như cả ruột gan đều muốn trào ra ngoài, vậy nhưng hai bên tay là hai tên lực lưỡng ghim chặt, muốn tránh cũng không thể nào tránh khỏi, chỉ có thể cứ thế mím môi chịu trận,
- -----
Đương nhiên đối với Khìn cháy đang ở một bụi đá nham nhở gần đấy, mới chỉ như thế nào đã đáng cái gì để ra tay?.
Tên Xăm không phục, đã bắt đầu có ý phản.
Là chính Khìn cháy đã lệnh cho tên lùn kia phối hợp một màn này, đưa Thiên An ra ngoài, cho tên Xăm ra mặt, sau đó sẽ xử lý một lần cho gọn, cũng là để cho tất cả anh em đều phải thấy được, cố tình chống lại lệnh của hắn, kết cục không chỉ là một cánh tay.
Màn đánh đấm kia đương nhiên còn phải kéo dài thêm một lúc, hoặc chí ít là cho đến khi Thiên An không còn chút sức phản kháng nào.
Đã lại thêm hai cú đấm nặng nề giáng xuống.
Tuy rằng tay thuận đã bị cắt cụt, nhưng hai cú đấm này chính thức khiến chân Thiên An khụyu xuống, cả người chỉ dựa vào cái xốc nách hai bên mà miễn cưỡng xiêu vẹo đứng.
Tên Xăm cười hô hố:
- Yếu như thế?! Ha ha ha!
- Mày xem, tao sẽ dần dần, dần dần, đánh cho mày nát ra cám, rồi xẻo từng miếng thịt của mày vứt cho chó ăn.
- Sao nào?
- Chết như vậy, đã đủ vinh dự với một thằng con hoang như mày chưa?!
- --------------
Sợi chỉ lăn vùi xuống chùm lá khô, bay nhẹ rớt theo từng cơn gió mạnh buốt giá giữa rừng thẳm.
Kế hoạch thay đổi.
Nam cận đã thấy được đàn em thân cận của Khìn cháy trên đường tới đây.
Như vậy, chắc chắn Khìn cháy biết kế hoạch này của tên Xăm.
Xét theo việc hắn đưa Thiên An tới phòng Sắt, khả năng Khìn cháy sẽ không để cho Thiên An chết...
Nhưng, lấy gì sẽ đảm bảo được đây?. Nếu như... Khìn cháy không ra mặt kịp thời,
Hoặc như tên Xăm kia chán trò đánh đấm bằng chân tay, rút súng,
Chỉ một viên đạn thôi.
Ngón tay Nam cận nhức nhối bóc ra một mảnh vỏ cây khô theo từng cú đấm nặng nề vừa giáng xuống thân hình kia...
Trấn tĩnh,
Trong lòng lặng lẽ bày ra kế hoạch,
Cố gắng kéo dài thời gian,
Để dời sự chú ý của những tên kia về phía mình.
Chắc chắn, Khìn cháy cũng không thể nào không ra mặt, khi kẻ nắm giữ phòng Sắt, một tên IT không biết đánh đấm bị ép tới sắp chết?
- ------------
Tên Xăm vung tay,
Phát tát rơi trên không trung.
Một kẻ vừa quen vừa lạ tóm chắc lấy cánh tay ấy, dội ngược lại.
Thiên An ngẩng đầu, chiếc giẻ trên miệng khiến cậu chỉ có thể tự hô lên trong lòng.
Anh Nam?
Đến Khìn cháy cũng còn phải hơi sững người.
Là tên Nam cận đó.
Không được lệnh của hắn, làm sao tên cận này dám rời khỏi phòng Sắt?
Một anh em nhỏ giọng bên tai Khìn cháy:
- Đại ca? có lên không?
Khìn cháy giơ tay ra hiệu " không".
Đôi mắt hơi kéo lại thành đường, quan sát tỉ mỉ.
- --------
Hai tên đang ghìm giữ bên người Thiên An ném cậu xuống một góc, cùng với mấy tên xung quanh bắt đầu tiến lại gần Nam cận, bẻ bẻ khớp tay.
Tên Xăm cười lớn:
- Oao! Oao!
- Xem ai tới đây?!
- Khôn hồn thì cút xéo mau!
Thiên An cũng giằng được miếng giẻ ra khỏi miệng, hét lên:
- Anh Nam! Chạy đi!
Một tên lao tới, giáng xuống phát thúc gối đầu tiên, Nam cận đỡ được.
Mắt Khìn cháy khẽ động,
Cú dộng tay từ trên lưng dội xuống, Nam cận lập tức ăn đau.
- Hự!
Khìn cháy câu khóe miệng.
Quả nhiên! Chỉ là một tên hacker đầu to.
Nam cận không đỡ nổi đến cú thứ hai, thứ ba,
Thân hình cao nhưng lại tỏ ra vô cùng lẻo khẻo, điển hình của một tên It suốt ngày ngồi cắm mặt xuống bàn phím.
Một tên nhằm bụng Nam cận giáng xuống vài phát, cả người Nam cận lảo đảo, ngã xuống nền rừng.
Thiên An cố gắng gạt cánh tay kẻ bên cạnh, giãy ra lao tới:
- Anh Nam!
Nam cận bám lên tay Thiên An:
- Chạy mau!
- Không!em không đi!
Lại một cú dằn chân,nhằm thẳng đầu gối Nam cận đạp xuống.
- A!!!
Phát đạp nặng nề ghim cú thúc muốn bẻ đôi khớp gối kia, đau đớn đến mức Nam cận gần như phải rên bật lên.
- A!
Nam cận nghiến răng, muốn bật trở lại,
Nhưng vô ích,
Sức lực của anh thực sự chỉ đáng cho mấy tên này súc miệng, cả người phút chốc đã muốn mềm oặt.
- -------
Bên bụi đá, Khìn cháy cực kỳ tỉ mỉ nhìn từng cái nhăn mặt của Nam cận, mặc kệ kẻ đàn em bên cạnh sốt ruột:
- Đại ca, bọn này làm tới đó anh!
- Có ra luôn không?
Khìn Cháy vẫn đưa tay lên ra hiệu .
Cũng đã muốn thử từ lâu lắm.
Cơ hội tốt làm sao có thể bỏ qua?
- ---------
Tên Xăm nghiến răng tóm lấy lưng áo Thiên An xách lên, hướng về phía Nam cận:
- Tao cho mày cơ hội cuối cùng.
- Cút khỏi đây hoặc chôn xác cùng với thằng oắt này!
- Chọn!
Đôi mắt Thiên An mọng nước, lắc lắc đầu:
- Anh Nam, mặc kệ em.
- Anh đi trước đi!
Nam cận siết chiếc áo khoác lấm đầy lá khô và bụi đất, nghiền ra hai chữ:
- Của – Tao.
Tên Xăm cùng mấy tên nhìn nhau, cười tới nắc nẻ, rung cả người:
- Chúng mày nghe nó nói gì kìa?
- Nó nói " con chó" này là của nó!!!
- Ô ô Ô!
- Hóa ra là hai thằng bê đê!
- Mẹ kiếp!
- Vậy thì phải chơi nó đến chết mới thỏa!
Thiên An cảm giác như, tim của mình cũng muốn vỡ ra rồi!
Nhưng, lại ấm áp như vậy, trong tiếng cười điên dại của mấy tên kia, cậu hướng ánh mắt đầy biết ơn về phía Nam cận.
Một người không cha như cậu, một kẻ thối nát sống như thứ bùn nhơ nhớp dưới đáy xã hội. Hôm nay rút cuộc cũng có một người vì cậu mà đánh trả, vì cậu mà nói ra hai từ " của – tao " ấy!.
Thiên An cất giọng:
- Mặc kệ em.
- Em không sợ chết!
- Anh mau đi!
Nam cận trên đầu rách một vệt máu nhỏ, nhìn ánh mắt đó đến thương tâm.
Mỗi một đoạn gan ruột đều như thực sự nói với anh rằng. Đây không phải là nhiệm vụ, đây không phải là diễn!
Ánh mắt xót xa đó, ánh mắt đó....
Không phải là diễn!
Nó chính là dành cho anh, dành cho một kẻ là Nam cận, một kẻ không tương lai, không cha mẹ, hèn yếu đến thảm thương,
Nhưng, ngay cả như thế!. Ngay cả khi anh chỉ có thể co người giữa bụi bặm bẩn thỉu này, Cậu trai bé nhỏ kia, vẫn muốn lo cho anh, sao?
Tên Xăm vờn trên người Thiên An, đôi tay ngay giữa háng ngắt tới cậu em nhỏ ngủ say kia một cái. Thiên An đau đến co người, lại bị ném ra giữa đất.
Tên Xăm ra lệnh cho mấy tên bên cạnh:
- Trói thằng kia vào gốc cây,
- Cởi hết quần áo " con chó" này ra! Tao sẽ để cho nó thấy người tình bé nhỏ của nó bị chơi chết như thế nào!
Nam cận bị kéo lên,
Xoạt,
Quần áo trên người Thiên An đã bắt đầu bị xé rách. Cậu mặc kệ bàn tay bẩn thỉu sờ nắn trên khuôn ngực chính mình. Trên miệng vẫn hét lên:
- Anh đi đi!
- Đi đi!
- Em không muốn anh thấy!
- Em không muốn!
Giới hạn.
Theo từng mảng ngực trắng nõn kia vừa lộ ra ngoài,
Trong cái bất lực của Thiên An cúi gục mặt chịu đựng số phận khốn nạn cùng cực.
Giới hạn và lựa chọn.
Giữa nhiệm vụ gánh trên người và một trái tim đang quằn lên đau đớn.
Lựa chọn.
Khớp ngón tay Nam cận siết lại, ánh mắt lóe lên tia sáng điên cuồng của một đặc chủng cao cấp nhất.
- Giết-
- ------
Ngay lúc đó,
Khìn cháy giương họng súng. Tiếng nổ vang trời.
Bồi thêm hai phát.
Giữa lưng tên Xăm, máu lập tức bắn thành tia, ướt đẫm.
Mấy tên cùng nhóm vội vàng buông người Thiên An ra khỏi, hốt hoảng rút súng, thế nhưng khi nhìn thấy kẻ trước mặt mình, lại vội vã tản ra:
- Đại... đại ca.
Khìn cháy cười nửa miệng,:
- Đem xác tên Xăm, vứt ra bãi nuôi chó.
- Còn lại bốn tên này. Mỗi đứa để lại một con mắt.
- Con mắt còn lại, sau này nhớ nhìn cho rõ: Ở đây, ai mới là trùm.
Mấy tên kia bị lôi đi, có kẻ đã trực tiếp đái thẳng ra quần.
- -------
Khìn cháy nhìn Thiên An áo đã bị xé hết, kéo cậu đứng dậy, đưa cậu đến trước mặt Nam cận trên trán còn vệt máu chưa ngưng chảy.
Khìn cháy đẩy người,
Nam cận dang tay ra đón lấy, cởi áo khoác đã bẩn tới nhăn nhúm của mình, bọc lại Thiên An vào trong lòng, Thiên An run rẩy đến nói cũng không nói được, nước mắt nhòe nhoẹt, đầu ngón tay bám chặt lấy cánh tay anh.
Khìn cháy cất tay, chĩa thẳng họng súng giữa trán Thiên An,
Hất hàm:
- Của mày, đúng không?
Nam cận nhìn theo họng súng, cắn chặt răng, cúi gập đầu thay cho câu trả lời.
Khìn Cháy bóp cò!
Ánh mắt Nam cận ngay tại lúc này tưởng như vỡ ra từng tia máu.
Súng, hết đạn.
Tiếng cạch nhẹ nhàng vang lên. Một giọt nước trên khóe mi Thiên An rơi xuống.
Nói cậu không sợ chết?
Không đúng!
Cậu sợ, rất sợ, sợ vô cùng.
Bởi vì, chết rồi làm sao có thể thấy được anh Nam của cậu nữa đây?
Trong cơn bàng hoàng kia,
Khìn Cháy cười nhếch nửa miệng:
- Đưa cả hai đi.