Đan Đan đi dọc theo bờ sông, Triệu Tẫn gọi cô lại.
Đan Đan quay đầu lại, Triệu Tẫn thẹn thùng cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, hắn nói: "Chị Đan Đan, thật trùng hợp."
Đan Đan nghe thấy hắn kêu chị, có nháy mắt hoảng hốt, phục hồi tinh thần lại, mới gật gật đầu, "Đúng vậy, sao cậu không ở cùng các bạn?"
Triệu Tẫn là học đệ, học lớp , kỳ thật Đan Đan cùng hắn cũng không phải rất thân quen, chỉ cùng nhau đại biểu trường học tham gia cuộc thi đọc diễn cảm cấp thành phố một lần, lần đó Đan Đan giải nhì, Triệu Tẫn giải nhất.
Chỉ là Triệu Tẫn..
Triệu Tẫn đi đến thêm hai bước, "Tôi đi lạc, vừa vặn thấy chị, tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, chị Đan Đan, sao chị cũng đi một mình vậy?"
"Tôi cũng bị đi lạc." Đan Đan miễn cưỡng nói.
Triệu Tẫn thích dính cô, hình như là từ sau lần cùng đi thi đó.
Lớp cuối cấp ở lầu một, ở lầu hai, thời điểm tan học, Đan Đan thường xuyên thấy Triệu Tẫn đi ngang qua cửa sổ lớp cô, có đôi khi là một mình, có đôi khi hắn sẽ đi với bạn cùng bàn, hai người vừa đi vừa cười cười.
Triệu Tẫn ở trong trường cũng rất nổi danh, hắn là học sinh trường mời về học, còn lấy được một xuất duy nhất của kế hoạch Yale tuổi trẻ toàn cầu, được xuất ngoại giao lưu học tập hơn nửa năm.
Triệu Tẫn vẫn cười, gương mặt trắng nõn tràn đầy chân thành, "chị Đan Đan, chúng ta cùng nhau đi dạo được không? Đã lâu không gặp."
Hắn hoàn toàn không cảm thấy lời đề nghị mình đưa ra có bao nhiêu đột ngột.
Đan Đan sửng sốt, còn chưa gật đầu, Triệu Tẫn đã tiến lên, ngón tay thon dài đặt trên đầu vai cô, dưới ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của cô mà giải thích: "Trên vai chị dính lá cây."
Mà Hứa Lương Châu vừa lúc thấy một màn này.
Dù trên mặt hắn còn hòa hòa khí khí, nhưng trong lòng thô bạo đã đạt tới đỉnh.
Hắn không thích cô chạm vào nam nhân khác, kể cả Tống Thành, nhưng càng chán ghét người khác chạm vào cô.
Hứa Lương Châu đè nặng trong lòng những ý tưởng âm u đang tác quái, nâng bước chân đi đến trước mặt hai người họ, vươn cánh tay dài kéo Đan Đan về phía mình, tư thái thân mật, nửa cười hỏi cô, "Đây là ai?"
"Nói cậu cũng không biết." Đan Đan mặt không biểu tình.
Hứa Lương Châu nhìn đối phương đánh giá, liền nhìn ra người này có tâm tư "Gây rối" với cô.
Hắn ôm chầm eo cô, ghé sát vào tai cô, thanh âm không lớn không nhỏ, "cậu nói rồi không phải tôi sẽ nhận thức sao."
Đan Đan ngước mắt nhìn chằm chằm hắn sau một lúc lâu, không hé răng.
Triệu Tẫn lại chủ động vươn tay, cười tủm tỉm nói: "Học trưởng, ta là Triệu Tẫn ở lớp ban nhất."
Hứa Lương Châu xem nhẹ tay hắn, lãnh đạm, "Ồ~nhớ kỹ."
Đan Đan ngón tay lạnh lẽo, dù sao cũng là nam nhân cùng sinh hoạt qua nhiều năm, làm sao không nghe ra thâm ý của hắn, người để Hứa Lương Châu nhớ kỹ, cuộc sống luôn không tốt.
Đan Đan suy nghĩ, Hứa Lương Châu có phải đã biết cái gì hay không?
"Học trưởng, nếu không để ý có thể cùng chúng ta đi dạo." Triệu Tẫn hảo tâm kiến nghị.
Hứa Lương Châu cười lạnh, mở miệng, "Tôi để ý."
Hắn kéo qua Đan Đan tay, "Đi thôi."
Đan Đan không muốn hắn nói gì thì nghe nấy, tựa như đứa trẻ phản nghịch tuổi dậy thì, cô cũng có lúc muốn phát giận.
Hứa Lương Châu thấy cô vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ như cục đá, âm thanh đã lạnh xuống không ít, mang theo uy lực kinh sợ, phảng phất từ địa ngục phiêu đãng ra, hắn cao giọng nói: "Đi."
Đan Đan bị hắn dọa sợ tới mức run lên, cắn môi, ngẩng đầu, kiên cường đáp, "Tôi không đi."
Triệu Tẫn không dấu vết cười một chút, thấy mục đích đạt được, liền khách khách khí khí đối Đan Đan nói: "Chị, ta không quấy rầy các ngươi nữa, ta đi trước, các ngươi không cần cãi nhau."
Triệu Tẫn thích Đan Đan, muốn cùng cô ở bên nhau, muốn có được cô.
Hắn theo cô một đoạn đường rất dài, suy xét rõ ràng mới ra tay, Hứa Lương Châu vừa xuất hiện, hắn đã ngửi được hơi thở của đồng loại, chẳng qua hắn biết ngụy trang, một ngụm chị, kêu làm Đan Đan dỡ xuống tâm phòng bị, đáng tiếc, ban đêm tốt như vậy, lại bị người quấy rầy.
Hắn nhỏ hơn cô, đây là ưu thế.
Tuổi chênh lệch, làm Đan Đan vĩnh viễn sẽ không sinh ra sợ hãi và hoài nghi với hắn.
Triệu Tẫn vừa đi, Đan Đan xoay người cũng muốn rời đi.
Tư thái quyết tuyệt hoàn toàn chọc giận Hứa Lương Châu, hắn hung hăng túm cổ tay cô, ném người lên chiếc ghế ở lề đường, hắn tháo ra mặt nạ ôn hòa, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khóa chặt cô, tròng mắt màu đỏ tươi, như dã thú thị huyết, hắn một quỳ gối giam cô vào giữa, tay chống thành ghế, cả người cô bị giam cầm trong phạm vi của mình, hắn gằn từng chữ: "Cậu, là, của tôi."
Trước mắt Đan Đan có hai bóng người chồng lên nhau, một là hiện tại, một là tương lai.
Trên giường lớn trắng tinh, cổ tay cô bị hắn dùng cà vạt cột vào đầu giường, một bàn tay giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi ấm áp chậm rãi lướt qua toàn thân cô, thấy cô rùng mình bất an thì vô cùng mãn nguyện, bên tai như tiếng vọng của ma âm, hắn không nề cảm thấy mà phiền nói, Đan Đan, cậu là của tôi, là của tôi.
Đan Đan giờ này khắc này lại bình tĩnh kỳ lạ, "Không, tôi không phải."
Hứa Lương Châu ngẩn ra, vài chữ rơi xuống như nện trong lòng hắn, lại giống như sẽ ứng nghiệm.
"Tôi không muốn dọa đến cậu, nhưng nếu tôi không cường thế một chút, cậu căn bản sẽ không đem tôi để trong lòng." Hắn theo sát nói: "Đan Đan, cậu chỉ có thể cùng tôi ở bên nhau, chỉ có tôi, không có người khác."
Đúng rồi, đây mới thật sự là hắn.
Đan Đan rũ mắt, nhụt chí cùng thất bại thổi quét toàn thân.
Hứa Lương Châu thấy chuyển biến tốt liền thu liễm, cọ cọ mái tóc mượt mà của cô, "Vì sao lại sợ tôi? Tôi sẽ đối tốt với cậu."
"Cậu không hiểu." Đôi mắt cô sạch sẽ bình tĩnh nhìn hắn.
Cô sợ hãi, lại tới một lần, kết cục thảm thiết như cũ.
Cô sợ hãi.
Hắn sẽ không thay đổi, cố chấp muốn cô trở thành hoa trong chậu, chim hoàng anh trong lồng son của hắn.
Tự do và hắn.
Cô muốn tự do.
"Cậu đã từng mơ thấy tôi đúng không?" Hắn đột nhiên hỏi.
Đan Đan khó hiểu, nhưng phản ứng đó dừng ở trong mắt hắn lại là chột dạ.
Cô hỏi: "Mơ thấy cái gì?"
Hứa Lương Châu rất thích tư thế này, "Tôi."
Ngón giữa chặn môi cô, "Đừng nóng vội phủ nhận, Đan Đan, cậu đã sớm biết tôi."
Đan Đan ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu, theo hắn nói, "Ừ."
Hứa Lương Châu dùng lòng bàn tay vuốt v môi cô, hắn giống như tùy ý mở miệng, "cậu mơ thấy cái gì?"
Là hình ảnh giống như hắn đã mơ sao? Nếu như vậy cô sợ hắn thì sẽ là quá khứ.
Đan Đan không biết nói dối, khẩn trương một hồi lại cơ linh lên, cô nghiêm trang lắc đầu, "Tôi không muốn nói."
Hứa Lương Châu "A" một tiếng, ánh mắt thâm trầm, cũng không biết là tin hay không, qua một hồi lâu, mới nghe thấy hắn chậm rì rì nói: "Cậu không nói, vậy tôi nói tôi mơ thấy gì."
"Tôi.." Cô mới hé miệng đã bị hắn đánh gãy.
"Không được không nghe." Lại nhéo nhéo chóp mũi cô, "Ngoan nào, hòa giải và lắng nghe chỉ có thể chọn một cái."
Đan Đan đề phòng rụt cổ, không tình nguyện đáp, "Vậy cậu nói đi."
Hắn đưa mặt đến gần cô, chóp mũi cơ hồ phải chạm vào mặt đối phương, khi nói chuyện hơi thở phả vào trên da thịt cô, hắn nghiêng đầu, mấy chữ toàn bộ lọt vào lỗ tai cô.
"Tôi mơ thấy.." Tạm dừng, rồi lại tiếp tục nói: "Tôi cột cậu vào trên giường, thao cậu khóc."
Đan Đan nín thở, nghẹn hơn nửa ngày, cho hắn một đấm, "cậu lưu manh." Ngay lúc hắn không chú ý đẩy ra, chạy thật xa, lớn tiếng nói: "Cậu cũng chỉ là nằm mơ!"
Hứa Lương Châu thả tay xuống, nhìn cô đi xa, bộ dáng tức muốn hộc máu làm hắn cảm thấy sung sướng.
Nhưng khi nghĩ đến Triệu Tẫn, bộ mặt liền âm trầm xuống.
Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ tập hợp dưới sảnh khách sạn, lên xe đi Chiết Đại.
Mọi người đã hình thành một loại ăn ý, vị trí bên người Đan Đan là của Hứa Lương Châu.
Tuy nhiên, hôm nay Hứa Lương Châu không quấn lấy Đan Đan không bỏ, dẫn Tống Thành và Cố Huân cùng đội bóng rổ của Chiết Đại đánh một trận bóng rổ v.
Đan Đan không đi xem, Tây Tử đi, còn rất hưng phấn.
Người khác đều kinh ngạc sao bọn họ có thể hẹn được người trong đội bóng rổ, Đan Đan biết, biểu ca của Hứa Lương Châu học ở chiết đại, là một học bá có nhan sắc.
Biểu ca này trước kia đối với cô khá tốt, cho nên ấn tượng sâu.
Giữa trưa cơm nước xong, mới lại thấy này ba người, Cố Huân cùng Tống Thành tìm được rồi chính mình lớp, đi theo chủ nhiệm lớp đi đại môn chỗ chụp tập thể chiếu.
Hứa Lương Châu còn chưa thay bộ đồ thể thao trên người liền lập tức đi đến bên cô, đoạt lấy ly nước, lộc cộc lộc cộc ngửa đầu uống một hớp lớn, hắn hỏi: "Sao cậu không đi xem tôi chơi bóng?"
"Tôi chơi bóng cực kỳ đẹp trai."
"Đẹp đến mức khiến cậu yêu ta."
Đan Đan nhón chân, phát hiện chính mình với không tới hắn, đơn giản từ bỏ.
"Nhàm chán."
Đến phiên bọn họ chụp ảnh, Hứa Lương Châu đã thay xong quần áp, áo sơ mi trắng quần tây đen giày thể thao, dưới ánh mặt trời là tuổi thanh xuân rực rỡ.
Đan Đan thấp, cho nên là đứng ở hàng thứ nhất phía bên phải, Hứa Lương Châu yên lặng đứng phía sau cô, nhỏ giọng nói: "Cậu xích tới một chút."
Đan Đan ngược lại xích ra xa hắn hơn.
Hắn mím môi, mạnh mẽ kéo người vào trong lòng ngực, duỗi tay ấn đầu cô lên trên vai mình, sau đó cười tươi lộ ra một hàm răng trắng.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu ca ca sẽ thay đổi chính mình.
Tiểu ca ca chỉ số thông minh ha ha ha ha
Nhưng bản chất sẽ không thay đổi.