Tại bàn ăn
Sau khi người phục vụ mang nước và vài món khai vị đặt trên bàn.
Nhìn món ăn trên bàn được chọn lhas tinh tế cô liền nhìn sang Vũ Uyên.
"Em có mắt nhìn thật.
Cậu ấy tốt với em chứ?"_cô nhẹ nhàng hỏi
"Anh ấy rất tốt"_Vũ Uyên mỉm cười.
"Cả hai hẹn hò bao lâu rồi"
"Chúng hẹn hò hơn hai năm rồi từ lúc anh ấy từ chức ở công ty tổng."_Vũ Uyên nhẹ nhàng nói.
"Từ chức sao?"_cô ngạc nhiên.
"Đúng rồi có lẽ là do cuộc phẫu thuật tim năm trước nên mới thành ra như vậy." _Vũ Uyên nhẹ nhàng nói
"Không phải năm năm trước anh ấy đã phẫu thuật rồi sao.
Sao lại...?"_vừa nói cô vừa nhìn Bảo Vy
"Đúng là năm năm trước anh ấy đã phẫu thuật nhưng sau phẫu thuật biết tin chị đã đi Mỹ nên tinh thần anh ấy rất suy sụp, cộng với việc công việc lẫn tình trạng công ty không thuận lợi nên anh ấy đã bị hội đồng cổ động buộc từ chức."_Vũ Uyên nhẹ nhàng kể lại.
"Vũ Uyên nói đúng đấy do lần hậu phẫu thuật đầu tiên anh ấy không chăm sóc sức khoẻ cẩn thận nên đã dẫn đến tim có vấn đề nên mới có cuộc phẫu thuật thứ ."_Bảo Vy giải thích.
"Lần đó anh ấy làm em muốn thót tim"_vẻ mặt Vũ Uyên hơi hoảng sợ.
"Lần đó tình trạng anh ấy rất tệ, tỉ lệ thành công khoảng % thôi, lúc đó mình cũng đã cầu nguyện là anh ấy có thể qua khỏi."_Bảo Vy vội giải thích
"Sau khi phẫu thuật thành công anh trai em quyết định từ chức và bán hêta cổ phần của ba để lại cho hai anh em để thành lập An Lâm như hôm nay."_Vũ Uyên giải thích.
"Vậy công ty tổng bây giờ là ai điều hành?"_cô thắc mắc.
"Là ba của Diệp Anh"_Vũ Uyên trả lời
"Không phải hai gia đình rất thân sao lại..."_cô ngập ngừng.
"Ba Diệp Anh chú ấy cũng giúp đỡ anh em rât nhiều nhưng thời điểm đó anh em muốn bỏ tất cả làm lại từ đầu nên không nhận sự giúp đỡ của chú ấy."_Vũ Uyên giải thích thêm.
"Chị ơi! Anh trai em chị cho anh ấy thêm cơ hội được không?"_vừa nói Vũ Uyên vừa nắm tay cô
Câu hỏi của Vũ Uyên làm cô hơi bối rối nhưng cô cũng nhanh lấy lại bình tĩnh.
"Vũ Uyên, chị và anh trai em đã kết thúc từ năm năm trước rồi.
Tụi chị bây giờ ngoài là đối tác thì chỉ là ba mẹ của LeO thôi.
Chị và anh em không thể được nữa"_cô nhẹ nhàng nói.
"Vậy còn Alex thì sao?"_Bảo Vy bất ngờ hỏi
Câu hỏi của Bảo Vy làm cô khá bất ngờ.
"Mình và anh ấy không có gì cả.
Mình vhir xem anh ấy là một đàn anh, là một người bạn rất thân với mình thôi."_cô giải thích
"Nhưng những năm qua người bên cạnh cậu và LeO đều là anh ấy mà cậu chưa từng suy nghĩ tới hay sao?"_Bảo Vy thắc mắc.
"Sao cậu lại hỏi vậy, từ trước đến giờ mình luôn biết ơn anh ấy nhưng chưa bao giờ mình nghĩ tới chuyện đó."_cô quả quyết.
"Cho dù em biết là anh Alex rất tốt nhưng em vẫn muốn chị và anh trai...."_chưa nói hết câu thì cô đã nắm lấy tay Vũ Uyên và Bảo Vy.
"Giờ đây LeO là quan trọng nhất trong cuộc đời của chị, còn những việc khác chị không quan tâm, mong rằng mọi người sẽ tôn trọng quyết định của chị."
"Em biết rồi, dù chị lựa chọn như thế nào em vẫn tôn trọng."_Vũ Uyên nhẹ nhàng nói
"Mình cũng vậy.
Mình ủng hộ cậu"_Bảo Vy tiếp lời
Sau buổi tiệ tại nhà hàng anh đưa cô và LeO về chung cư cô đang sống.
LeO lúc này đã ngủ say giấc.
"Thằng bé đã ngủ say rồi để tôi bế giúp cô lên nhà"_anh nhẹ nhàng nói
"Không cần đâu.
Tôi có thể..."_chưa kịp nói xong anh đã bế LeO.
"Đi thôi"
"Người gì mà bao năm nay vẫn không thay đổi trưng bộ mặt lạnh đoa ra cho ai xem"_suy nghĩ trong đầu cô hiện lên.
Sau khi vào nhà, cô dẫn anh về phòng LeO.
Lần đầu tiên anh được đến phòng con trai nên cảm xúc có hơi xúc động.
Trong phòng của LeO được trang trí rata nhiều siêu anh hùng nhưng chủ thể vẫn là Thoỏ nhân vật mà LeO thích nhất.
"Đẹp không? LeO thích nhất là Thor đấy, phổ cập cho anh thêm sở thích của thằng bé."_cô dịu dàng nói
"Cảm ơn"
"Muộn rồi anh đi về đi"_cô cố ý đuổi anh về
"Không mời tôi một ly cafe được sao?"_anh mỉm cười
"Được thôi, một ly cafe thôi mà.
Nếu không anh lại bảo tôi keo kiệt."_vừa nói cô vừa đi pha cafe cho anh
Trong lúc cô pha cafe anh đi đi tham quan khắp nhà.
Từng nơi trong ngôi nhà đều là hình ảnh của LeO, có ảnh trưng bày LeO từ nhỏ cho đến tận bây giờ, từng mốc thời gian anh xem xét rất kỹ không bỏ qua bức ảnh nào, ngắm nhìn hành trình lớn của LeO anh mỉm cười.
"Cafe của anh đây"_giọng của cô phá vỡ bầu không khí hạnh phúc của anh.
"Cảm ơn cô.
Đây là tất cả ảnh của LeO sao?"_vừa nói anh vừa nhìn những bức ảnh được treo trên tường.
"Không hẵn.
Tôi còn giữ một ít trong album."_cô cũng mỉm cười nhìn ảnh LeO.
"Khi tôi biết LeO là con trai của tôi nói thật rôi đã có một khoảnh khắc rất phẩn nộ"_anh nghiêm túc nói
"Anh nghĩ tôi không nên sinh nó ra sao?"_cô nhìn anh mà hỏi
"Đúng vậy.
Cô biết rõ bệnh của tôi có tính di truyền mà cô vẫn sinh nó ra.
Kết quả là nó còn nhỏ như vậy đã phải chịu nhiều khổ sở, thậm chí còn phải phẫu thuật mở lồ ng ngực.
Cô có biết nó đau như thế nào không?"
"Tôi thừa nhận đúng là tôi hơi ích kỹ nhưng có lẽ anh sẽ không bao giờ có thể hiểu được khi trong cơ thể anh, có một sinh mệnh khác, thậm chí anh có thể cảm nhận được nhịp tim của nó.
Trong tình cảnh ấy anh bảo tôi bỏ thằng bé thì tôi không làm được."_cô nhẹ nhàng trải lòng cùng anh.
"Thế nên sau cơn phẫn nộ, tôi vẫn rất cảm kích cô.
Cảm kích cô đã không từ bỏ thằng bé để tôi có thêm một người thân trên đời này."_anh nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng trìu mến không còn lạnh lẽo như ban nãy nữa.
"Cảm ơn anh"_giọng cô run run
"Vì thế cô không cần quá lo lắng tôi chỉ vì LeO nên mới ở nơi này thôi."
"Vậy thì anh thiệt thòi rồi."_vừa nói cô vừa nhìn anh với ánh mât chẳng buồn nói nữa
"Vì LeO, thiệt thòi đến mấy tôi cũng chấp nhận."
"Vậy thì anh nhớ mà cố gắng, LeO không phải là người dễ lấy lòng đâu, anh nhớ phải cố gâng nhiều hơn nhé.
Còn bây giờ trễ rồi anh nên về được rồi."
"Không sao đâu nhà tôi cạnh nhà cô mà đi vài bước là tới cô không cần quá lo lắng cho tôi."
"Tôi lo lắng cho anh cái gì chứ.
À mà khoan đã.
Anh nói cạnh nhà tôi...!là sao?"_cô nghi ngờ
"Tôi mới mua một căn cạnh nhà cô cho tiện việc gặp mặt LeO nên sau này chúng ta sẽ là hàng xóm."_vừa nói anh vừa đi ra cửa.
"Tạm biệt nhé ngày mai tôi sẽ sang ăn sáng cùng con trai.
Ngủ ngon."_nói xong anh tự ra ngoài tự đóng cửa để lại cô một mình chưa kịp tiêu hoá những gì anh nói.
"Tên điên đó lại đang định làm gì nữa rồi.".