Đèn Lồng Hoa Lệ

chương 27: tiểu quỷ thương ngạn đài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Sao ngươi lại nói những điều này?”

U Tịch quay đầu nhìn con tiểu quỷ, nó chắp tay cúi đầu rồi nói: “Ngài có biết vì sao tiểu nhân lại bán mặt nạ không. Bởi vì tiểu nhân có thể nhìn được sinh sát và và cuộc đời của người khác. Một khi mọi người đeo mặt nạ vào, tiểu nhân sẽ không phải nhìn thấy nữa. Tiểu nhân vốn là hậu duệ của một vị thần quá cố, và sớm đã nhìn ra được hồn chủ sẽ có tương lai như thế nào.”

U Tịch yên lặng dò xét con tiểu quỷ, nó ngừng lại mấy giây rồi nói tiếp: “Hồn chủ, tiểu nhân có thêm một việc nữa muốn cho ngài biết. Nhưng ngài phải đảm bảo điều tiểu nhân sắp nói không có người thứ ba biết được.”

U Tịch từ trong tay rãi ra một làn khói trắng, giống như tạo một kết giới xung quanh. Đợi cho kết giới hoàn chỉnh, con tiểu quỷ mới dõng dạc nói: “Có phải xưa nay ngài luôn cho rằng Trời Đất chỉ có một dị thú Hắc Long Giao hay không? Nhưng ngài sai rồi. Sách cổ Thiên Địa đã ghi chép lại. Thời viễn cổ từng có một quả trứng được sinh ra bởi tinh hoa của Đất Trời. Quả trứng đó đã nở ra hai con rồng. Nhưng bất công thay, tuy rằng sinh ra từ một quả trứng nhưng một con là Ứng Long cao quý, con kia chỉ là một con Địa Long thấp kém. Đã thế, Địa Long thậm chí còn không thể phun ra lửa. Mà Ứng Long kia lại phun ra một ngọn lửa màu tím. Bởi vậy cho nên, Địa Long cho rằng người anh song sinh đã cướp mất ngọn lửa của mình nên luôn luôn đánh nhau với Địa Long, khiến cho nơi nơi lầm than, sơn hà đổ nát.”

Con tiểu quỷ đột nhiên ngừng lại, U Tịch nhướn mày hỏi: “Rồi sau đó?”

Con tiểu quỷ lấy hơi nói tiếp: “Sau đó tam giới lầm than, chúng sinh kêu khóc. Phật tổ rủ lòng từ bi thương xót đã dẫn độ cho Ứng Long và Địa Long. Bọn chúng hoá thành hình người, làm con của trời.”

U Tịch ngây ra một lúc rồi đột nhiên bật cười. Cô chính là không thể tin những gì vừa nghe, thật sự hoang đường. Nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc và khẩn cầu của tiểu quỷ, cùng những chuyện trước nay đã chứng kiến cô không thể không tin.

“Làm sao ngươi biết được, vậy sau đó nữa thì sao?”

Nghe U Tịch hỏi, con tiểu quỷ ngồi bệch dưới đất, ngờ nghệch nói: “ Đã bảo tiểu nhân là hậu nhân của một vị thần. Đó là tất cả những gì nghe kể lại.”

“Vậy vị thần đó hiện tại ở đâu?”

“Ngài đã tử trận cách đây hàng ngàn năm. Trong một trận đại chiến của tam giới.”

“Vậy sách cổ mà ngươi nói, có còn không?”

“Còn thì còn, nhưng mà nó hoàn toàn trống trơn. Tiểu nhân không có cách nào đọc được. Lần sau hồn chủ xuống dưới, hãy đến Thương Ngạn đài tìm tiểu nhân.”

Con tiểu quỷ nói xong liền chuồn mất xác, để lại U Tịch đứng trời trong giữa phòng cho đến khi có người gõ cửa. U Tịch đi ra mở cửa, là Thiên Chí. Vừa vào trong, anh đã nhanh tay đóng sầm cửa lại rồi hỏi: “U Tịch, cô rốt cuộc là ai?”

“Hồn chủ U Tịch của tam giới, kẻ giải oan linh hồn!”

U Tịch lạnh tanh nhả ra mấy chữ, động tác của Thiên Chí dừng lại: “Cô thật sự không phải là người. Cô thật sự không hề già đi!”

“Đúng vậy! Bởi vì thân xác này vốn dĩ đã chết rồi.”

U Tịch đột nhiên cười, có chút chua xót rồi nói tiếp: “Ngươi đi đi, tránh xa ta ra. Như vậy ngươi mới có thể được sống tiếp.”

U Tịch quay lưng về phía Thiên Chí, cô dõi mắt nhìn về khoảng không vô tận bên ngoài. Thiên Chí ngồi xuống ghế, dứt khoác nói: “Tôi không đi!”

“Vì sao chứ, ngươi thích ta à?”

“Tôi đúng là có thích cô. Nhưng tôi cũng có việc cần phải điều tra cho rõ.”

“Một tên chết nhát như ngươi cũng đòi điều tra à!”

Sau đó U Tịch gửi Thiên Chí và thầy bói Đỗ đi cùng chuyến xe công vụ về thành phố D. Còn cô và Đại Ngâu đi về bằng cách chạy xuyên rừng trong đêm.

Sáng sớm U Tịch đã bị mấy con chó bên ngoài làm cho thức giấc, cô thòng chân xuống đất đạp Đại Ngâu. Đại Ngâu đứng dậy, nó ngáp dài ngáp ngắn rồi nói: “Mấy con chó trần tục này thật là...”

Đại Ngâu vừa đẩy cửa ra, còn chưa kịp ra oai với mấy con chó đã thấy Thiên Chí kéo theo hành lí đứng sững trước cửa cổng rào. Than ôi chó phản chủ, không kịp hỏi ý U Tịch nó đã mở cửa cho Thiên Chí vào.

Mấy tiếng sau U Tịch mới thức dậy, cô đánh hơi mùi thơm từ phòng ngủ đến phòng khách. Tóc tay bù xù, quần áo rối mù gọi Đại Ngâu: “Đại Ngâu già, có đồ ăn à? Sao hôm nay mũi mình lại ngửi được mùi đồ ăn, tiến hoá rồi nhỉ.”

Vừa đẩy cửa phòng khách, U Tịch đã thấy Thiên Chí ngồi cùng Đại Ngâu bên trong. Cô tựa cửa, lấy tay vén tóc rồi cười nham nhở nói: “Chà, thịt sống à. Thảo nào thơm thế. Đây gọi là gì nhỉ...? Đúng rồi, là tự chui đầu vào rọ. Muốn bắt tiểu quỷ thì vào động quỷ sao. Rất tiếc, đây chỉ có quỷ già thôi, có muốn đến bắt không?”

Thiên Chí ngẩn người như trời trồng, mà Đại Ngâu vẻ mặt của nó kiểu: “Mụ ta bị điên đấy!”

“Tôi đang làm thủ tục mua lại ngôi nhà cũ, sẽ không ở nhờ tại đây lâu đâu.”

Thiên Chí cuối cùng cũng đứng dậy nhờ vả. Đúng lúc, ngoài cổng lại có người rung chuông. U Tịch cau mày hỏi: “Là kẻ nào cả gan vậy?”

“À, tôi đoán là thầy bói Đỗ đã đi mua đồ ăn về rồi. Để tôi đi ra mở cửa.”

Thiên Chí nhanh chóng đi khỏi, U Tịch nhìn Đại Ngâu đai nghiến nói: “Bọn họ coi chỗ này là nhà từ thiện à?”

Đêm xuống, Thiên Chí vẫn vô tư đứng ngoài sân ngắm trăng. U Tịch đem đèn lồng treo lên cửa, sau đó đi ra đứng bên cạnh Thiên Chí. Cô ngước mặt lên trời, cảm thấy ánh trăng gần đây không còn trong sạch nữa. Nó rất u ám, rất nặng nề.

Hai người không ai nói gì, nhưng lúc này chuông gió treo trên cửa chợt rung lên ba lượt nhẹ nhàng. Thiên Chí bất ngờ quay lại nhìn, anh còn chưa hiểu tình hình thì chuông ngân thêm ba lượt nặng nề. Nếu như anh không nhìn nhầm, hai ngọn nến bên trong hai chiếc đèn lồng dần cháy to lên.

Một cơn gió lạnh lẽo thổi tới kéo theo âm thanh ai oán không rõ ràng. U Tịch lên tiếng gọi Đại Ngâu, sau đó nói với Thiên Chí: “Vào nhà!”

Đại Ngâu phát giác không kịp mà đã mở cổng rồi. Thiên Chí cũng không chạy kịp, cho nên khi luồng khí lạnh đó vừa vút ngang làm cánh cổng rào lung lay thì Thiên Chí đã bị nhấc bổng. Một hình dáng người được làm bằng nước đang đưa tay bóp cổ và nhấc bổng Thiên Chí lên. Đại Ngâu hai mắt đỏ rực, gầm gừ nhe bộ răng nhọn hoắc, chăm chăm muốn tấn công thứ đó.

“Quỷ suối? Ngươi tại sao không ở lại trấn suối, lại muốn đi luân hồi?”

U Tịch nhìn thứ gọi là quỷ suối đó, lạnh nhạt nói. Nó quay đầu, không có mắt mũi gì cả, chỉ là một mảng nước trống trơn. Chỉ nghe thấy âm thanh vang lên: “Ta đã ở đấy bao nhiêu năm rồi, chán ngấy rồi. Nếu hôm nay hồn chủ không giúp ta được luân hồi, ta sẽ dìm chết con người này!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio