Voice chat của sàn đấu với thính phòng không được kết nối với nhau.
Phương Cảnh Hành có thể trông thấy bọn họ nhưng lại không nghe được tiếng, còn tưởng giữa đường Khương Thần đứng lại là để nói chuyện phiếm. Anh nhìn Khương Thần đi tới, bước lên trước nói: “Nhớ anh.”
Khương Thần biết tên này không đến thính phòng mà cố ý gọi mình xuống sàn đấu là vì có chuyện muốn nói, hỏi lại: “… Cậu chỉ muốn nói cái này với tôi thôi à?”
“Đương nhiên là còn có chuyện khác nữa.” Phương Cảnh Hành cười nói: “Hôm nay em quên mất không hỏi.”
Khương Thần: “Hỏi gì?”
Phương Cảnh Hành nói: “Giờ bọn mình xem như là chuyển chính thức rồi đúng không?”
Từ trước đến nay Khương Thần không phải kiểu người sĩ diện già mồm, nếu đã như vậy rồi thì cậu cũng không thể nói mấy câu như tiếp tục thử việc, bèn gật đầu.
Phương Cảnh Hành vui vẻ vô cùng, ôm cậu vào lòng: “Em sẽ không để anh phải hối hận.”
Khương Thần hơi giãy ra: “Có người.”
Phương Cảnh Hành buông ra, mỉm cười nắm lấy tay cậu.
Trên khán đài, vị cựu đồng đội nhiệt tình gào thét một hồi lại nhìn thấy cảnh này, đột nhiên nhớ tới chuyện nào đó, lập tức ngậm miệng, ra vẻ bình tĩnh mà hỏi: “Bọn họ làm gì vậy, sao vẫn chưa đánh?”
Đỗ Phi Chu và ngài phó giám đốc đồng loạt nhìn ông ta.
Người sau hỏi: “Ông tưởng là bọn họ định PK à?”
Cựu đồng đội vô cùng bình tĩnh: “Ông không nghĩ vậy à? Vậy bắt chước tôi hô làm gì?”
Phó giám đốc Đường nói: “Thích thì hô.”
Ông vươn tay vỗ vai đối phương, miệng nói: “Người ta đang yêu đương đó.”
Vừa mới dứt lời đã thấy hai người trên sàn đấu buông tay nhau ra, sau đó bên Khương Thần bấm sẵn sàng.
Ông chú đồng đội lập tức cảm thấy nhẹ nhõm: “Thấy chưa, rõ ràng là định PK!”
Ngài phó giám đốc tàn nhẫn nói: “Kể cả vậy thì bọn họ vẫn là người yêu.”
Cựu đồng đội: “…”
Trên sân đấu, Phương Cảnh Hành hỏi: “Làm gì vậy?”
Khương Thần đáp: “Đánh một trận, không thể có lỗi với người xem được.”
Đương nhiên Phương Cảnh Hành không có ý kiến.
Hai người như cũ mà đánh ba ván, trên khu chat chung toàn là cổ vũ với cho Khương Thần, nói Khương Thần đừng nương tay. Phương Cảnh Hành đánh trên sân khách, thắng thua, sau đó cùng Khương Thần tới thính phòng.
Vị cựu đồng đội kia đã bị phó giám đốc Đường giội cho gáo nước lạnh, lại thấy bọn họ nắm tay nhau, chỉ còn cách chấp nhận sự thật là đội trưởng Khương cũng sẽ có ngày yêu đương ngọt ngào với người ta, nghe nói còn cùng nhau đi bán rau rồi. Ông quay sang dặn dò Phương Cảnh Hành phải đối xử thật tốt với đội trưởng của bọn họ.
Phương Cảnh Hành cười nói: “Cháu biết ạ.”
Bọn họ đang trò chuyện thì người của Càng già càng dẻo dai đột nhiên gọi Đỗ Phi Chu í ới trên kênh bang, nói là cũng muốn góp sức vì Thần Tinh Ánh Duyên.
Phó giám đốc Đường kinh ngạc hỏi chuyện, nghe theo nhắc nhở của bọn họ mà lội xem tin nhắn trên kênh thế giới, lội nửa buổi mới rõ đầu đuôi.
[Thế giới] Dưa chín: Mấy server kia đều đang tìm phó bản ẩn đó, sao server mình im ắng như thể không có chuyện gì xảy ra vậy?
[Thế giới] Rễ Bản Lam: Vì có máy ủi đó ba, nên trái tim đã nguội lạnh rồi.
[Thế giới] Thần Tinh quan sát Duyên: Hôm nay tôi thấy mấy đại lão đi đánh phó bản đó, chứng tỏ họ vẫn đang tìm.
[Thế giới] Bóng hamster: Vậy bọn mình chờ xem thôi [vui vẻ]
[Thế giới] Luận văn khó viết quá: Tôi thấy như này mãi không ổn, toàn trông chờ vào các đại lão đánh xong rồi bọn mình ngồi hưởng hướng dẫn thôi.
[Thế giới] Tàng Thư: Ừ ý, không thể cứ làm đảng ăn bám như vậy được, chẳng mấy khi có cơ hội để giúp đỡ họ.
[Thế giới] Hạt đậu cầu vồng: Nhìn Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng kìa, đoàn kết vãi, bọn mình cũng làm được!
[Thế giới] Ta là gϊếŧ: Đúng, xông lên!
[Thế giới] Khôi Lỗi Sư mạnh nhất: Phó bản năm người, lên nào anh em!
Sau đó là một đám người xếp hàng, spam kín cả màn hình.
Phó giám đốc Đường chụp màn hình lại gửi lên kênh cho mọi người xem, chép miệng nói: “Thần Thần giỏi thật đấy, đi đâu cũng tạo gió tanh mưa máu.”
Thần Thần không quan tâm lắm vụ phó bản ẩn uốn nắn ông: “Gió tanh mưa máu không được dùng với nghĩa đấy.”
Phó giám đốc Đường nói: “Tự hiểu đi, anh đang khen chú được hoan nghênh mà.”
Ông đếm sơ qua một lượt: “Bọn mình vừa đủ năm người này, có thể đánh phó bản… Khoan từ từ, hôm nay mấy người đã đánh hết chưa? Còn cái nào không?”
Khương Thần nói: “Hết rồi.”
Phó giám đốc Đường ai oán: “Chú ba à, chú chỉ thấy người mới cười, chứ không thấy người cũ khóc.”
Khương Thần: “Cút.”
Phương Cảnh Hành nghe vậy thì tò mò, nhớ lại lúc sáng chơi mạt chược Khương Thần cũng bảo anh gọi ngài phó giám đốc là anh hai, bèn nhìn sang Khương Thần: “Anh đứng thứ ba à?”
Phó giám đốc Đường trả lời hộ: “Thằng nhóc này lúc đó đòi làm anh cả cơ, tiếc là tuổi bé nhất nên bị bọn tôi hợp tác đè xuống.”
Phương Cảnh Hành không cần hỏi cũng biết Đỗ Phi Chu là anh cả.
Anh tưởng tượng cảnh Khương Thần mười sáu mười bảy tuổi, rất lạnh lùng tỏ vẻ muốn làm anh cả, thích vô cùng, tươi cười nhéo tay đối phương.
Phó giám đốc Đường thấy người trong bang lại í ới gọi, bèn quay lại chủ đề vừa rồi: “Lâu lắm rồi không đánh phó bản với chú mày, mai nhớ phải chừa lại cho anh em đấy nhé.”
Cựu đồng đội cũng nói: “Đúng thế, tôi đánh với!”
Khương Thần sảng khoái đồng ý.
Hồi trước để tránh bị lộ, cộng thêm ở trước mặt bọn họ cậu phải tự xưng là cháu nên cậu mới không thích chơi cùng. Giờ đã nói hết mọi chuyện, có chơi cũng không sợ nữa.
Mai bọn họ còn phải đi làm, bèn hẹn buổi tối, sau đó mấy người Đỗ Phi Chu về bang đi đánh phó bản với đám kia.
Phó bản năm người chỉ được đánh một lần một ngày, hôm nay Khương Thần và Phương Cảnh Hành đã dùng hết số lần, thấy cháu trai online, cả hai bèn qua đó tìm y chơi, cứ thế chơi đến giờ offline.
Sáng hôm sau, Khương Thần vừa online đã nhận được tin tức mới nhất.
Đêm qua có người bám theo thành viên của đội dầu tiên phát hiện phó bản ẩn bên Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng, cuối cùng cũng biết là phó bản nào.
Khương Thần hỏi: “Sao bảo bọn họ đánh tất cả các phó bản năm người mà, phát hiện kiểu gì vậy?”
Phương Cảnh Hành nói: “Nhưng phó bản ẩn có một cơ chế.”
Khương Thần hiểu ngay.
Trong phó bản ẩn, người chết sẽ bị đá thẳng ra ngoài, khác với kiểu mở hòa nhạc xong tập thể đi ra, cái kia là từng người ra một, đây chính là cẩn thận mấy cũng có sơ sót.
Phương Cảnh Hành nói: “Giờ vẫn chưa rõ điều kiện kích hoạt, mấy server kia cũng chưa cái nào tìm được.”
Khương Thần gật đầu, theo anh đi đánh săn tiền thưởng.
Cả Thần Tinh Ánh Duyên đều biết lịch sinh hoạt của đại lão, giờ phút này tìm kiếm thì quả nhiên thấy bọn họ đang online, bèn lên loa kêu.
[Loa] Ngũ Chỉ Cầm Ma: @ Thập Phương Câu Diệt @ Ám Minh, các vị đại lão, cái [Rừng Bất Quy] đó ở trong phó bản năm người của núi Lỗ Già.
Hai người liếc nhìn thông báo, trả lời.
[Thế giới] Thập Phương Câu Diệt: Ừ.
[Thế giới] Ngũ Chỉ Cầm Ma: Đại lão cố lên [vui vẻ]
[Thế giới] Ám Minh: Bọn tôi hẹn người đến tối mới đánh.
[Thế giới] Thuốc tiêu viêm: Vậy để bọn em đi trước dò mìn.
[Thế giới] Cà chua trứng gà: Chuẩn. Tổ đội người đánh phó bản nào ~
Phó bản không giống với cốt truyện.
Cốt truyện là tốn nhiều thời gian, phải chạy tới chạy lui, còn có những tuyến phát triển khác nhau.
Phó bản thì là đánh xong quái nhỏ rồi đến boss, gϊếŧ xong boss là xong việc.
Mấy phó bản ẩn lần trước, các đại lão khai hoang xong là viết hướng dẫn công khai. Mà cốt truyện ẩn tuy là phải chờ, nhưng từ từ rồi cũng sẽ có hướng dẫn. Bọn họ làm đảng chơi chùa lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng có thể tham gia vào một lần này, nhiệt tình rất cao, không ngừng cập nhật thông tin trên kênh, tránh cho người sau giẫm phải vết xe đổ.
Thời gian dần trôi, người của mấy bang lớn và đám Cẩu Thịnh cũng online, người tham gia càng lúc càng nhiều.
Đến cuối ngày, mọi người tổng kết một chuỗi dài kết quả thí nghiệm, đủ loại kì lạ. Mấy cái đầu như Chiến Thần solo với boss, hay vú em sống chết không chịu buff máu cho đồng đội chỉ là bình thường, càng về sau càng thái quá, ví dụ như khiêu vũ cho boss xem, cởϊ qυầи áo ưỡn ẹo gì gì đó, cái gì cũng dám thử.
Nhưng tất cả những cái đó đều vô dụng.
Bây giờ ngoài Huỳnh Hoặc Chiếu Mộng ra thì chưa server nào kích hoạt được phó bản ẩn.
Phương Cảnh Hành xem mấy thứ bọn họ gửi tới, cảm thấy khá là thú vị.
Khương Thần cũng xem hết một lượt, đợi đám Đỗ Phi Chu online rồi cùng nhau vào núi Lỗ Già.
Đây là một phó bản năm người max cấp, cực kỳ đơn giản.
Bối cảnh là ở núi Lỗ Già có một cặp huynh đệ ma tộc, hai người chiếm núi xưng vương, ức hiếp người dân.
Có thể là tài chính có hạn, quái nhỏ trong phó bản là lâu la bọn chúng tuyển về, boss số và boss số chính là cặp huynh đệ kia, hoàn toàn không có độ khó.
Trong đội năm người thì có Khương Thần, Phương Cảnh Hành và Đỗ Phi Chu là máu giấy, vị đồng đội cũ kia với phó giám đốc Đường đều là Kiếm Khách, không có vú em hay hỗ trợ. Cũng may kĩ thuật của bọn họ không tệ nên có thể cắn thuốc vượt qua.
Hai vị Kiếm Khách đương nhiên chịu trách nhiệm dụ quái, vị cựu đồng đội vừa chém quái nhỏ vừa nói: “Du Mộng mấy người bị cái gì vậy, sao làm quái nhỏ xấu thế.”
Phó giám đốc Đường nói: “Tôi mặc kệ cái tổ kế hoạch đó từ lâu rồi nhé, đừng có đổ lên đầu tôi.”
Cựu đồng đội lại nói: “Dù gì cũng là phó giám đốc, ông khuyên người ta tí đi.”
Phó giám đốc Đường đám: “Rồi, tính sau.”
Ông quay sang Khương Thần: “Này, chú mày không chỉ huy đi à?”
Khương Thần nói: “Có gì đâu mà cần chỉ huy, để tôi đánh giá mấy người xem thế nào.”
Ngài phó giám đốc vội nói: “Thôi khỏi.”
Khương Thần mở miệng cùng lúc với ông: “Mấy con gà.”
Phó giám đốc Đường biết ngay là sẽ như thế này, im lặng nở nụ cười, không khỏi nhớ tới giọng nói được lập trình cho “Vì Thần”.
Thật tốt, ông nghĩ.
Không còn là chương trình lạnh như băng, bọn họ có thể nói chuyện với nhau.
Ông cảm khái ở trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Đổi câu khác được không?”
Khương Thần nói: “Gà đến rớt nước mắt.”
Ngài phó giám đốc: “… Thấy chưa, đông lạnh lâu hỏng não rồi đấy, chỉ biết có ngần ấy chữ thôi.”
Phương Cảnh Hành bật cười, nghe bọn họ cãi nhau ỏm tỏi cả đường, nhìn Khương Thần nói nhiều hơn bình thường một chút, biết là tâm trạng cậu rất tốt nên anh dời chút chú ý sang phó bản, quan sát mãi cũng không phát hiện có gì đặc biệt.
Năm người chém dưa thái rau, gϊếŧ chết người em, nhanh chóng đến được chỗ boss cuối.
Boss cuối ngồi ở chủ vị ngay chính giữa điện, thấy bọn họ thì vui vẻ bước xuống, khà khà cười: “Tốt lắm, lại có kẻ đến nộp tiền toi mạng.”
Khương Thần nhìn gã, móc ra một đồng tiền ném xuống đất.
Boss im lặng một giây, nhặt lên bỏ vào túi.
Bốn người còn lại: “…”
Nghèo đến độ ấy thật luôn?
Đỗ Phi Chu cũng quan sát phó bản cả đường, thấy thế thì không biết nói gì: “Vậy là kích hoạt rồi hả?”
Khương Thần: “Ai biết, đánh thử xem.”
Sự thật chứng minh bọn họ nghĩ nhiều rồi.
Gϊếŧ boss xong thì chẳng có chuyện gì xảy ra hết, gã ta biết nhặt tiền chắc do được lập trình như vậy, thấy tiền là sẽ nhặt thôi.
Năm người sờ xác xong thì chia đồ, sau đó rời khỏi phó bản.
Người ở bên ngoài đều đang quan sát, thấy thế là cũng hiểu bọn họ không kích hoạt được, nhao nhao vây tới an ủi.
Khương Thần rất bình tĩnh với chuyện này, dẫn mấy ông bạn vào phó bản khác, tiếp tục trò chuyện, bàn xem về sau nên tổ chức liên hoan hôm nào.
Phó giám đốc Đường hỏi: “Liệu đến Tết Nguyên Đán chú có được thả ra không?”
Khương Thần nói: “Không biết.”
Ngài phó giám đốc lại hỏi: “Qua Tết thì sao?”
Khương Thần đáp: “Hẳn là được.”
Thật ra cậu cũng không rõ phải mất bao lâu mới viết xong báo cáo.
Nhưng dù có chưa viết xong thì với tình huống hiện giờ, đại khái là cậu có thể về nhà ăn Tết.
Mọi người cùng chơi cho đến lúc offline rồi ai về nhà nấy.
Hôm sau, Khương Thần rời giường, theo thường lệ đi thăm hai vị bạn cùng phòng bệnh.
Số bị ngoại thương, nhưng khôi phục khá tốt, đã có thể xuống giường đi lại.
Số thì sau khi khôi phục khả năng nói chuyện thì khả năng nhai cũng trở lại, đã có thể ăn cơm. Lúc Khương Thần tới thì cậu ta đang tựa nửa người vào đầu giường, được AI bón cho ăn.
Khương Thần làm người từng trải, biết ăn được cơm rồi thì tình huống sau này sẽ càng ngày càng tốt.
Mà số bình phục sớm chừng nào thì cậu có thể ra ngoài sớm chừng ấy. Khương Thần quan sát hai người kia với tâm tình của người trồng rau, sâu sắc cảm thấy rau mọc khá tốt, hết sức hài lòng.
Số thoáng thấy bóng người bên ngoài, bèn nhìn sang, rau xanh vừa mới được đút vào miệng đã rơi mất: “Vãi chưởng!”
Nhân viên công tác đang kiểm tra thiết bị, nghe vậy thì ngẩng đầu: “Sao thế?”
Số hết sức kinh hãi, run rẩy nói: “Thần… Thần Huy Lan Nhạc!”