Đèn Neon Thời Tiết

chương 7: c7: chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nửa tiếng sau, Mạnh Sĩ Long vốn dĩ sẽ đi dự thính bị hai người họ đưa tới salon làm đẹp, để thợ cắt tóc cắt cho anh kiểu tóc mới.

Thế là trong quá trình thợ cắt tóc từ từ vén tóc anh lên, miệng Viên Tinh cũng dần kinh ngạc há hốc miệng.

Vưu Tuyết Trân ngẩng đầu nhìn qua gương cũng không khỏi sững sờ.

Cô và Diệp Tiềm Bạch lớn lên cùng nhau, cô cũng nhìn quen vẻ ngoài ưa nhìn của cậu, do vậy miễn dịch hơn nhiều trước những gương mặt đẹp. Nhưng gương mặt này vẫn khiến cô bất ngờ.

Có lẽ vì sự khác biệt quá lớn so với cảm giác qua loa anh mang tới cho cô trong hai lần gặp trước đó. Vì vậy trong lúc vén tóc anh lên, mọi thứ giống như có ai đó vớt hết lớp màng bùn trên mặt hồ, người trên bờ nhanh chóng nhìn thấy đóa hoa sen lấp ló dưới đáy hồ.

Không phải loại hoa thường nở vào ngày hè, vì vẻ mặt của anh không thoải mái mấy, hiện rõ sức sống mãnh liệt nhưng lạnh lùng. Nếu phải hình dung thì sẽ nên lựa chọn loài hoa sen hiếm gặp hơn, thường nở vào ngày đông, thân dính đầy tuyết, đóng băng bản thân từ đầu tới cuối.

Lúc này gương mặt không mấy thoải mái càng căng thẳng hơn, dường như không quen với bản thân không được che chắn chút nào. Anh nhìn vào đôi mắt trong gương, sau đó híp mắt lại rồi liếc qua chỗ khác.

Vưu Tuyết Trân huých cánh tay Viên Tinh, nhỏ giọng hỏi: “Như này còn cần trang điểm cho anh ấy nữa không?”

“Hình như là không…” Viên Tinh cố kìm nén sự kinh ngạc, lấy lại bình tĩnh: “Nhưng kế hoạch không thể thay đổi được, cứ coi như là thêu hoa lên gấm đi.”

Thợ cắt tóc thấy gương mặt trong gương cũng tỉ mỉ quan sát hồi lâu, kiến nghị: “Anh đẹp trai, ngũ quan và dáng xương của anh rất đẹp, nhất là xương đầu, kiểu tóc thích hợp nhất cho người có xương đầu như này là kiểu tóc ngắn ôm sát da đầu.”

Mạnh Sĩ Long hơi nhíu mày: “Phải cắt hết đi sao?”

Viên Tinh vội nói: “Không sao, anh Mạnh, nếu anh thích tóc dài thì chúng ta không cắt nữa, tóc dài cũng có thể làm tạo hình mà, chỉ là hiệu quả sau cùng sẽ không được như tóc ngắn chút thôi, haiz.”

Cô ấy giả vờ thở dài xong thì nghe thấy Mạnh Sĩ Long nói: “Không sao, vậy thì cắt đi.”

Thợ cắt tóc cầm tăng đơ và kéo lên: “Vậy chúng ta bắt đầu nhé.”

Trong lúc đợi anh cắt tóc, Viên Tinh ngồi bên cạnh liên tục giơ điện thoại lên quay chụp. Vưu Tuyết Trân chạy tới cửa hàng gần đó mua nước uống cho mọi người. Khi thấy có lẽ cắt gần xong rồi thì quay về, vừa đi vào tiệm đã thấy gần chỗ ngồi của Mạnh Sĩ Long vô cùng huyên náo. Thợ cắt tóc và khách hàng gần đó đều quan sát anh qua gương, duy chỉ có người bị quan sát lại không chút hứng thú, nhắm nghiền mắt lại.

Không, không nên nói là không chút hứng thú, nhắm nghiền mắt lại. Vưu Tuyết Trân thấy lồ ng ngực lên xuống đều đặn của anh mới nhận ra Mạnh Sĩ Long đã ngủ từ bao giờ.

Cô và Viên Tinh nhìn nhau, nên nhanh chóng đánh thức anh dậy đi mua quần áo, nhưng họ không nỡ ra tay với gương mặt này.

Viên Tinh viện cớ đi thanh toán, giao nhiệm vụ khó khăn này cho Vưu Tuyết Trân. Cô chỉ đành cắn răng bước lên trước, khoảnh khắc tay vừa chạm vào vai anh, anh đã lập tức cảm nhận được, mở mắt ra.

Anh nhìn bản thân trong gương, để lộ ra sự quan sát cực kỳ xa lạ, sau đó lại liếc mắt nhìn Vưu Tuyết Trân bên cạnh.

“Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.”

Vưu Tuyết Trân vội xua tay: “Là chúng tôi nên nói xin lỗi mới phải, chắc hẳn anh mệt lắm. Nhưng tiếp theo chúng tôi còn phải dày vò anh thêm nữa.” Cô đưa cafe vừa mua cho anh: “Anh uống cái này đi.”

“Tôi không mệt, chỉ cảm thấy thoải mái quá nên mới ngủ quên thôi.”

“Thoải mái…” Vưu Tuyết Trân thảng thốt: “Chắc anh không hay tới tiệm cắt tóc nhỉ.”

Anh thản nhiên đáp: “Cắt tóc nhất thiết phải tới tiệm sao, khi nào tóc dài thì cắt đại đi, cùng lắm một phút là xử lý xong.”

“Xử lý”, cụm từ này nghe giống như anh coi tóc mình là thực phẩm nào đó có thể cắt tùy thích. Vưu Tuyết Trân thầm nghĩ, nếu để Diệp Tiềm Bạch nghe thấy câu này, chắc chắn cậu sẽ phát điên. Diệp Tiềm Bạch thích nhất là hành hạ mái tóc của mình, cứ mấy tháng cậu lại đi nhuộm màu tóc mới, y như thay bạn gái, lúc nào cũng theo đuổi sự tươi mới và xinh đẹp.

Nếu nói tóc của Diệp Tiềm Bạch là cây cảnh được người ta cắt tỉa tỉ mỉ, kỹ càng, vậy người trước mắt này là dây thường xuân leo kín bờ tường quanh rừng cây, phủ lấp cả bản thân mình.

Nghĩ tới việc tiếp đó người này còn thay đổi thêm, Vưu Tuyết Trân bỗng dưng trở nên nhiều lời hơn: “Anh có thể không đi tới tiệm cắt tóc, nhưng dù sao cũng là tóc của mình, chú trọng vào tay nghề cắt tóc cũng có thể cắt được kiểu tóc đẹp. Ví dụ như này, anh nhìn tóc mái của tôi đi.” Vưu Tuyết Trân chỉnh lại tóc mái của mình: “Trước đây tôi cắt tóc mái vụng lắm, nhưng làm theo video hướng dẫn mấy lần là nâng cao trình độ ngay.”

Anh gật đầu, cũng không biết có nghe lọt tai hay không.

Viên Tinh thanh toán xong thì quay lại, ba người rời khỏi tiệm cắt tóc, quyết định tới khu Bảo Sự.

Bảo Sự đọc gần giống với đá quý*, là khu buôn bán lớn của thành phố Tây Vinh, là nơi những con người thời thượng đổ về, khiến người ta chói mắt như những viên đá quý. Tới tối con đường này vô cùng đông đúc, để tiết kiệm thời gian, họ đã đi tàu điện ngầm tới.

*Bảo Sự và đá quý đều có âm đọc là baoshi, chỉ khác thanh điệu âm “shi”.

Khoang tàu điện ngầm vào buổi tối không quá chật chội, nhưng cũng không còn chỗ ngồi. Hai người Vưu Tuyết Trân và Viên Tinh vừa lên tàu đã chạy nhanh tới chỗ nối liền giữa hai khoang, nơi này thường khá ít người. Mạnh Sĩ Long không đi theo họ, dừng lại gần cửa để giữ khoảng cách.

Viên Tinh cúi đầu kiểm tra những video vừa quay, Vưu Tuyết Trân mở sách điện tử chưa đọc xong ra, liên tục nhìn màn hình điện tử của tàu, tránh ngồi quá trạm.

Thi thoảng liếc lên nhìn cô sẽ bất giác để ý tới Mạnh Sĩ Long.

Anh rất kỳ lạ, không làm gì, chỉ đứng im, nhìn chằm chằm biển lướt nhanh qua bên ngoài kia, dường như không thấy nhàm chán chút nào. Anh không chơi điện thoại, một tay nắm tay vịn, tay còn lại…

Giọng nữ máy móc báo hiệu đã tới trạm kế tiếp, cửa tàu mở ra, dòng người ập tới như thủy triều, lấp đầy khoảng cách giữa anh và bọn cô, cũng che đi tầm mắt của cô.

Vưu Tuyết Trân tiếp tục đọc sách, nhưng thứ còn đọng lại trong tâm trí lại là bóng hình ban nãy.

Một bà lão ngồi cạnh cửa tàu đã thiếp đi, miệng hơi hé mở, ngửa đầu ra sau. Đầu bà lắc lư theo khoang tàu, liên tục va vào chỗ gồ lên của tàu.

Tay còn lại của Mạnh Sĩ Long nhẹ nhàng dịch tới khe hở giữa đầu bà và thành tàu, đón nhận sự va chạm từ đối phương.

Mãi cho tới khi tới trạm, cô mới thấy anh khẽ rút tay ra. Anh cứ làm gối kê đầu cho người lạ suốt chặng đường như vậy.

Không lừa kiểu người như anh thì lừa ai đây? Vưu Tuyết Trân thầm nghĩ.

Lúc này khu Bảo Sự quả thật đông không kể xiết, từ lối ra tàu điện ngầm tới đây, trên phố liên tục vang lên tiếng còi xe inh ỏi. Ngoài ra còn có tiếng “bụp” phát ra từ máy chụp ảnh.

Nơi này thường là nơi dừng chân của rất nhiều nhiếp ảnh, bởi vì nơi đây thường có những người thời thượng hoặc nhân vật nổi tiếng trên mạng xuất hiện. Trước đây khi Vưu Tuyết Trân và Viên Tinh tới đây dạo cũng hay nhận được nhiều tiếng chụp như vậy, nhưng lần này đi cùng Mạnh Sĩ Long, tiếng chụp ấy nhiều chưa từng thấy, cả ba đều giật mình.

Viên Tinh nghe thấy tiếng động càng thêm chắc chắn hiệu quả sau khi chỉnh sửa video sẽ ổn trở lên.

Nhiệm vụ chọn quần áo lại giao cho Vưu Tuyết Trân, Viên Tinh tiếp tục giơ điện thoại quay quá trình họ chọn trang phục, nào là áo nỉ, quần bò, áo khoác, bất kể là kiểu quần áo nào cũng đều hợp với anh. Viên Tinh vừa quay vừa cảm thán Mạnh Sĩ Long y như giá quần áo di động.

Khi Vưu Tuyết Trân chọn kích cỡ cho anh, cô phát hiện dáng người anh và Diệp Tiềm Bạch khá giống nhau. Thật ra hôm ở khu vui chơi cô đã nhận ra điều này, mặc dù hai người không đứng cùng nhau, cách một khoảng khá xa, tựa như hai quân cờ đen và trắng, nhưng bóng đổ xuống đất của họ vẫn hơn hẳn người khác như nhau.

Trong lúc đợi Mạnh Sĩ Long thay quần áo, cô lại tìm một chiếc áo phi hành gia có màu sắc sặc sỡ trên giá đồ.

Khác với những chiếc áo phi hành cool ngầu bình thường khác, cảm giác đầu tiên chiếc áo này mang tới cho người nhìn là “tươi đẹp”, họa tiết nhiều tới rối mắt.

Viên Tinh thấy cô đưa tay ướm thử kích cỡ, sau đó lấy chiếc áo này xuống, cô ấy có phần khó hiểu: “Hình như chiếc này không hợp với Mạnh Sĩ Long mấy.”

“Không phải chọn cho anh ấy.”

“À…”

“Sắp tới sinh nhật của tên nhóc Diệp Tiềm Bạch rồi, vừa hay tiện thể mua luôn, đỡ phải chọn thêm.”

“Ấy, vậy không phải sắp tới cả sinh nhật cậu nữa sao, cậu nhắc tớ nhớ ra đấy.”

“Cậu không cần mua quà gì cho tớ đâu.”

Khi hai người nói chuyện, Mạnh Sĩ Long đã thay xong chiếc áo hoodie, bước ra ngoài.

Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com

Anh thấy áo khoác trên tay Vưu Tuyết Trân, không nghĩ nhiều, cứ thế nhận lấy, định khoác lên người.

Vưu Tuyết Trân vừa muốn nói không phải, nhưng lời tới bên miệng đã thay đổi: “Ấy không, ừm.”

Viên Tinh nhìn Vưu Tuyết Trân.

Cô thấp giọng giải thích: “Tớ xem hiệu quả khi mặc lên người luôn, dáng người hai người họ giống nhau.”

Viên Tinh lườm cô: “Xí, cậu coi anh Mạnh của tớ là giá đồ thật đấy à.”

Vưu Tuyết Trân cạn lời: “Cậu cứ một câu anh Mạnh, hai câu anh Mạnh, gọi thuận miệng thế nhỉ, lỡ người ta nhỏ hơn cậu thì sao?”

“Không thể nào.” Viên Tinh xí một tiếng: “Tớ đi hỏi.”

Mạnh Sĩ Long đang khoác áo, Viên Tinh xích tới cạnh anh, hỏi thẳng: “Anh Mạnh, anh bao nhiêu tuổi rồi thế? Đừng nói bé hơn em nhé.”

“Tôi 22.”

“A, thì ra là bằng tuổi với chúng tôi. Vậy anh sinh tháng mấy?”

“Tháng 3.”

“Tốt quá, quả nhiên vẫn là anh Mạnh của tôi!”

“Ừm, nhưng cô không cần gọi tôi là anh đâu.”

“Vậy tôi gọi anh là gì? Sĩ Long nhé.”

Cuối cùng Mạnh Sĩ Long đã nghẹn lời: “Không cần đâu.”

Viên Tinh cười nắc nẻ, vừa cười vừa nịnh nọt: “Thôi vẫn gọi anh Mạnh đi, hợp với anh, ngầu đét.”

Mạnh Sĩ Long để lộ vẻ mặt khó nói, không biết là vì đánh giá ngầu này hay vì áo khoác vừa mặc lên người.

Anh quay đầu nhìn Vưu Tuyết Trân: “Áo này lòe loẹt quá.”

Viên Tinh nhận ra thứ anh ấy chê bai là gu thẩm mỹ của Diệp Tiềm Bạch thì càng vui hơn, vội cầm điện thoại lên quay đoạn này lại.

Vưu Tuyết Trân nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh ấy thì không nhịn được giải thích: “Anh yên tâm, anh không phải mặc chiếc này đâu.”

Kích cỡ bả vai đều không có vấn đề gì, cô không nghĩ nhiều, nhờ Mạnh Sĩ Long thử giúp mấy bộ nữa.

Thế là cô lấy thêm mấy chiếc áo khoác, nói rõ dụng ý với Mạnh Sĩ Long, phiền anh thử giúp thêm.

Mạnh Sĩ Long nhìn quần áo màu sắc sặc sỡ trên tay cô, im lặng mấy giây rồi gật đầu.

Viên Tinh đứng cạnh cười nắc nẻ, màn hình điện thoại rung lên như mắc bệnh Parkinson.

Thay đi thay lại, cuối cùng Vưu Tuyết Trân vẫn quyết định mua áo phi hành gia ban đầu cho Diệp Tiềm Bạch. Còn về Mạnh Sĩ Long, sau khi dạo một vòng, cô đã chốt cho anh áo T-shirt đen kết hợp với áo khoác đen, quần bò, còn phối thêm một đôi bốt đen, vài phụ kiện bằng bạc, trông ngầu không kể hết.

Một bộ đồ này không rẻ chút nào, Viên Tinh khóc ròng đi thanh toán, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chốn đốt tiền này. Ba người rời khỏi tiệm trang sức, khi đi qua cửa hàng Penhaligon’s*, Vưu Tuyết Trân đột nhiên dừng bước.

*Hãng nước hoa nổi tiếng.

“Đợi tớ chút, tớ ra ngay.” Cô vội chạy vào trong cửa hàng.

Viên Tinh gọi với: “Này, không phải chứ, cậu còn định mua thêm quà cho Diệp Tiềm Bạch nữa à?”

Khi thử đồ vừa nãy, Mạnh Sĩ Long đã nghe thấy cái tên này, giờ lại nghe thấy nữa, anh bèn hỏi: “Diệp Tiềm Bạch là ai?”

Viên Tinh bĩu môi: “Bạn thuở nhỏ của cậu ấy.”

Một lát sau, Vưu Tuyết Trân xách theo một túi Penhaligon’s đi ra.

“Cho anh này.” Cô đưa túi cho Mạnh Sĩ Long: “Vừa nãy cảm ơn anh đã thử giúp tôi mấy bộ đồ, không phải thử không công đâu, tặng anh cái này.”

Mạnh Sĩ Long lập tức từ chối: “Không cần tặng tôi gì đâu.”

“Anh nhận đi, chỉ là một lọ nước hoa thôi.”

Anh nói: “Lãng phí lắm.”

Thấy anh không nhận, Vưu Tuyết Trân chỉ đành nói cách khác: “Thật ra đây cũng là một thứ dùng trong quá trình thay đổi.”

Nhưng anh vẫn chưa dễ lừa tới mức đó: “Quay video không cần phải thay đổi mùi hương.”

Vưu Tuyết Trân vô lại gật đầu: “Nhưng bản thân người được thay đổi có thể ngửi thấy mà.”

Cô đoán nửa câu sau anh chưa nói ra là trên người tôi toàn mùi dầu ăn, vậy nên nhận lọ nước hoa này sẽ rất phí.

Nhưng chính vì vậy nên cô mới thấy có lẽ anh cần một vài mùi hương có thể lãng phí. Nếu như đời người không có thứ gì để lãng phí, vậy sẽ rất hối tiếc.

Vưu Tuyết Trân tiến thêm một bước, chiếc túi hằn một vệt đỏ lên đầu ngón tay cô.

Mạnh Sĩ Long nhìn vết hằn đó, cuối cùng đã nhận lấy: “Cảm ơn cô.”

Việc chuẩn bị coi như thành công mỹ mãn, ba người vội ngồi tàu điện quay về trường, sau đó lao thẳng tới phòng luyện tập của câu lạc bộ kịch nói.

Hôm nay câu lạc bộ không có hoạt động, Viên Tinh đã nói với chủ tịch câu lạc bộ tối nay muốn mượn phòng tập làm địa điểm hóa trang, cũng là bước cuối cùng cho quá trình thay đổi.

Vưu Tuyết Trân vừa để đồ trang điểm lên bàn vừa bảo Mạnh Sĩ Long đi rửa mặt. Viên Tinh bố trí đèn, máy quay, nhất định phải quay ra hiệu quả lí tưởng nhất.

“Khoảng cách đèn này của cô không ổn lắm.” Cô ấy vừa đặt giá đèn xong thì nghe thấy Mạnh Sĩ Long nói.

Anh đứng ở cửa, mặt vẫn chưa lau khô, giọt nước nhỏ tí tách xuống sàn nhà.

Viên Tinh kinh ngạc: “Vậy nên để ở đâu?”

“Tôi ngồi đây đúng không?” Mạnh Sĩ Long chỉ chỗ của mình, thấy Viên Tinh gật đầu, anh bèn dịch giá đèn ra phía sau.

Viên Tinh nhìn camera điện thoại, quả nhiên hiệu quả khi ánh sáng đèn chiếu lên mặt tốt hơn nhiều.

Vưu Tuyết Trân và Viên Tinh đều vô cùng kinh ngạc.

Viên Tinh hỏi thẳng: “Anh còn biết chỉnh sáng sao?”

Vừa hỏi mới thấy hình như mình đang có ý xem thường người khác, cô ấy vừa định nói mình không có ý đó thì Mạnh Sĩ Long đã giải thích như không nhận ra điều gì: “Vì gần đây tôi đang học.”

Vưu Tuyết Trân hiểu ra: “À, lần trước anh nói đang dự thính.”

Toi rồi, cô mới nhận ra tối nay anh ấy tới đây để học, họ lại kéo người ta ra ngoài thế.

Viên Tinh tò mò: “Học gì thế?”

Vưu Tuyết Trân trả lời cho anh: “Nhiếp ảnh hình người, là môn trước đây tớ chọn ấy.”

Viên Tinh lập tức khen ngợi: “Ầu, thảo nào biết chỉnh sáng, thì ra là chuyên ngành.”

Anh sửa lại: “Không tính là chuyên ngành, tôi còn chưa mua máy ảnh.”

Viên Tinh xua tay: “Công cụ không quan trọng, thật ra bây giờ mọi người đều dùng điện thoại chụp cả.”

Anh lắc đầu: “Như vậy không tốt hẳn, qua loa quá.”

Viên Tinh đang dùng điện thoại quay cảm thấy đau nhói.

Vừa hay điện thoại cô ấy quay cả đường rất biết chứng tỏ sự tồn tại của mình, hiện lên thông báo pin yếu.

“A, tớ về ký túc lấy sạc dự phòng, hai người trang điểm trước đi, giờ điện thoại tớ vẫn đang quay đấy.”

Viên Tinh nói xong câu này liền vội vàng chạy ra ngoài, trong phòng luyện tập rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.

Vưu Tuyết Trân lấy hết đồ trang điểm trong túi ra, vỗ bàn: “Anh qua đây ngồi đi, tôi sẽ bắt đầu trang điểm cho anh.”

Mạnh Sĩ Long làm theo.

“Nhắm mắt vào trước nhé.”

Anh nhắm mắt theo lời cô nói, mí mắt vẫn còn vương lại vài giọt nước, Vưu Tuyết Trân rút giấy ra chấm vào mặt anh. Cô thầm cảm thán hốc mắt anh sâu thật, cũng may lông mi không dày, rậm như cô, nếu không chắc cô sẽ ghen tị tới mức lén nhổ vài sợi của anh mất.

Sau khi lau khô mặt là tới bước dưỡng ẩm cơ bản. Vưu Tuyết Trân lấy kem dưỡng ẩm xoa vào lòng bàn tay, tới khi ấm lên thì áp hai tay lên má anh.

Khoảnh khắc này, làn da chạm vào lòng bàn tay cô như căng cứng lại.

Vưu Tuyết Trân sững sờ, đứng ở khoảng cách gần giúp cô nhìn rõ mí mắt anh đang run lên. Điều này khiến cô cảm thấy mình không ở phòng luyện tập kịch nói mà đang ở phòng thí nghiệm quan sát một con nhộng. Sự chuyển động của mí mắt dự báo nhộng sắp vỡ ra, có thứ gì đó sắp bay ra ngoài.

Hai tay cô dừng lại: “Không quen sao?”

Mí mắt anh cũng ngừng run, ừm một tiếng: “Tôi không hay bôi mấy thứ này.”

“Dưỡng ẩm cơ bản mà anh cũng không bôi sao?”

“Có bôi bừa ít kem dưỡng da thôi.”

Vưu Tuyết Trân nghe anh nói vậy không khỏi thở dài.

Cô càng thêm tin câu nói làn da chẳng khác nào mua xổ số, có những người chăm thế nào cũng không sở hữu làn da đẹp như những người bôi qua loa. Hiển nhiên, làn da dưới tay cô hiện giờ thuộc vế sau. Nếu phải nói ra khiếm khuyết của nó, vậy chính là ở cánh mũi anh có mấy nốt tàn nhang. Nhưng vị trí của mấy nốt tàn nhang này rất kỳ diệu, nó nằm trong góc khuất, gần như tô điểm thêm vẻ trẻ trung cho dáng xương của người đàn ông này.

Thế là cô cố tình không che mấy nốt tàn nhang đó đi, tạo khối cho mặt xong cũng coi như hoàn thành lớp lót đầu.

Tới phần trang điểm mắt, đó là vị trí đẹp nhất trên gương mặt anh, càng không cần tô vẽ thêm gì. Vưu Tuyết Trân nghĩ một hồi rồi quyết định kẻ mắt bên trong là xong.

“Bây giờ anh có thể mở mắt ra rồi, phải mở mắt mới kẻ được.” Cô mở nắp bút kẻ mắt ra, tay còn lại giữ cằm anh, cúi lưng xuống, áp sát tới gần anh hơn.

Anh nhìn chằm chằm bút kẻ mắt đang tới gần, đồng tử hai bên mắt cũng ngày càng tới gần nhau hơn như chú gà con.

Cô không khỏi buồn cười, nói: “Sẽ hơi khó chịu chút, anh cố nhịn nhé.”

Nhưng khi bút kẻ mắt hạ xuống, anh vẫn nhắm mắt lại theo phản ứng có điều kiện.

Vưu Tuyết Trân từ từ hướng dẫn: “Anh đừng sợ, với khả năng của tôi tuyệt đối sẽ không chọc vào mắt anh đâu.”

“Tôi không sợ.”

“Ừ, vậy anh đừng nhắm mắt nữa.”

Cô còn chưa nói xong, vì để chứng minh lời mình nói, anh đột nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng vào cô.

Vỏ nhộng đã vỡ ra.

Vưu Tuyết Trân sững sờ, va phải đôi mắt sâu thăm thẳm ấy. Không có bất kỳ thứ gì bay ra ngoài, chỉ có ánh mắt cô bị hút vào trong đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio