Ngày tháng , ở con đường lên núi phía đông nam Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh. Trên sơn đạo, một đội ngũ vận lương kéo dài vài trăm thước đột nhiên ngừng lại. Binh lính đi đầu ngạc nhiên nhìn sự việc phát sinh trước mắt. Mới vừa rồi, một đại hán toàn thân mặc chiến giáp màu đen đi tới giữa đường, chặn đường đội xe đang đi tới . - Đánh cướp! Đại hán bỗng dưng nói một câu làm đám quan binh cười lăn lộn. - Đại ca, não trong đầu hắn bị phá hủy rồi sao? - Kẻ này thật hài hước, một người lại muốn tới cướp đoạt mấy trăm người! - Con mẹ nó, ngọn núi này như thế nào lại xuất hiện một tên điểu nhân! Kẻ dẫn đầu đội quan binh nhìn đại hán trước mặt rồi nói : - Cho mấy người ra đối phó hắn! Ba binh lính vâng lệnh đi lên. Mới đi đến trước người đại hán, liền thấy một ánh đao chém tới, cắm vào lồng ngực một gã lính ở giữa . Lập tức, đại hán đưa khuỷu tay tráinh đánh mạnh vào cổ họng của một tên lính, đồng thời mượn thế rút đao ra. Theo tiếng xương cốt vỡ vụn, thanh trường đao đầy máu trong tay đại hán lại nhanh chóng chém về phía cổ của binh lính đứng bên phải. Trong giây lát đối mặt, ba tên lính đã nằm ở trên mặt đất. - Bắn tên! Quan quân thấy tình hình không ổn, lớn tiếng quát. Mũi tên với lực đạo mạnh cũng chỉ để lại một vài điểm trắng trên người đại hán, rồi bị văng ra. - Chúa ơi, xin người hãy cứu con! Đứng ở giữa sườn núi, nhìn sự việc dưới chân núi, Lưu Vân rên rỉ đau đớn, xúc động mãnh liệt. Trước đó không lâu, Hách Đạt ra ngoài trinh sát và phát hiện ra đội vận lương này. Lưu Vân vội vã dẫn Hắc Ưng đi vào trong núi bố trí phục kích. Bởi vì bộ đội mới hành quân cấp tốc lên đến tận đây, hắn sợ nếu vội vàng gia nhập chiến đấu sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của binh linh, do đó ra một mệnh lệnh cho Tử Văn Thành. - Tiểu tử ngươi mang vài người đi tới phía trước, nghĩ cách ngăn đội vận lương lại! - Tuân lệnh! Tử Văn Thành sau khi lĩnh mệnh, đắc ý nhìn những người khác, cao hứng chạy ra. Lưu Vân nghĩ chuyện này rất đơn giản, chỉ cần đốn vài cây cổ thụ để ở giữa đường là được. Nhưng mà Tử Văn Thành này lại lớn mật như vậy, sầm sập chạy xuống cản đội ngũ mấy trăm người lại. - Đúng là kẻ thô lỗ. Lên, một người cũng không để lại ! Lưu Vân bất đắc dĩ lắc đầu, hạ lệnh công kích. Sau khi chiến đấu kết thúc, các đội viên phóng hỏa đốt cháy lương thảo. Tử Văn Thành vẻ mặt vẫn còn ám đầy khói lửa, chạy đến trước mặt Lưu Vân ngoác miệng cười nói: - Đầu nhi ta làm được không? - Đương nhiên là tốt, đối với trình độ của ngươi mà nói. Ngươi xem trên người ngươi có bao nhiêu dấu mũi tên. Lưu Vân đi lên phía trước, vuốt chiến giáp, lạnh lùng nói. - Không sợ, không có bị bắn xuyên qua, ta cũng không cảm thấy đau. - Một nam nhân bị một đám nam nhân bắn thành như vậy, lão tử hoài nghi giới tính của ngươi có vấn đề! Lưu Vân nổi giận mắng. - Một dấu tên là một trăm kim tệ, đếm rõ dấu tên rồi giao tiền ra, tính tổn hại phí của chiến giáp! Lưu Vân nhìn chiến giáp, đau lòng nói. - Mỗi một bộ chiến giáp này ít tiền lắm hả! - Không phải dùng tiền của các ngươi nên các ngươi không có đau lòng. Ngày tháng , Lưu Vân dẫn quân đi về phía tây ba trăm dặm. Ngay trong đêm tập kích trọng trấn Khải Ba Lạp của Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, toàn bộ binh lính phòng thủ trọng trấn đều chết trận. Ngày tháng , huyết tẩy một binh trạm cách phía tây nam Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh dặm, binh lính không còn một người sống sót. Sau trận đánh ở Kì Mục trấn, Hắc Ưng bắt đầu liên tục bôn ba chiến đấu ở nhiều nơi trong lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc. Trong khoảng thời gian ngắn, Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh rối loạn, các hành tỉnh lân cận cũng khẩn trương chuẩn bị chiến đấu. Lúc này nhị sư của Duy Cơ từ phía bắc tiến tới, độc lập kỵ binh của nhất sư tiến tới từ phía đông, dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh. Lính biên phòng của Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh đã giăng lưới bủa vây chờ sẵn ở phía tây Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh. Mặt phía nam được Lâm Mị hoàng hậu điều tới một đơn vị bộ đội đặc biệt. Bốn đơn bộ đội cùng nhận được lệnh, tất cả các hành động quân sự tại Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh đều nghe theo sự chỉ huy của thành vệ quân đế đô, tướng quân Kiều Y Tư. Sau khi độc lập kỵ binh nhất sư tiến vào Nạp Đạt thành, toàn thành liền tuyên bố lệnh giới nghiêm. - Ta nên làm cái gì bây giờ? Lâm Tắc nhìn các tin tức tình báo truyền đến từ các đại thành thị của A Tư Mạn đế quốc đang nằm trong tay mình, trong lòng lo lắng vạn phần. Làm người phụ trách “Dạ phong” tại Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, lúc trong tỉnh xuất hiện các sự kiện tập kích, bắt cóc, hắn đã nhận được tin tức truyền đến từ đế đô của Thủy Hàn, biết được Lưu Vân dẫn Hắc Ưng phá vòng vây, đã tiến vào sâu trong lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc. Ngoại trừ đầu nhi cùng Hắc Ưng, không ai làm được những chuyện này. Khi quan lại địa phương của A Tư Mạn đang phân tích phương thức tác chiến của đạo tặc đoàn này, Lâm Tắc đã cảm nhận được đây là hành động của Hắc Ưng, cũng lập tức báo cáo cho Thủy Hàn. Sau đó mạng lưới tình báo của “Dạ Phong” tại các thành thị thuộc A Tư Mạn đế quốc nhanh chóng vận chuyển, thông tin về việc điều động quân đội của A Tư Mạn đế quốc không ngừng truyền tới tay hắn. Đông nam tây bắc, bốn phương đều có đại quân đang tiến tới, bọn họ muốn dồn đầu nhi vào tử địa! Nhất là đơn vị quân đội phía nam, lực lượng lại càng đáng sợ. Nhưng mà đầu nhi hiện tại cái gì cũng không biết! Lâm Tắc nặng nề thở dài một hơi, nhất thời do dự. Đế đô còn chưa truyền tới bất cứ chỉ thị gì mà xem ra Hắc Ưng đã gặp phải sự uy hiếp thật lớn. Xem sự điều động binh lực của quân địch hẳn là muốn đem Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh vây chặt lại, sau đó chậm rãi tiêu diệt Hắc Ưng. Quan trọng hơn chính là, theo các tin tức tình báo cho thấy đơn vị quân đội ở phía nam được gọi là “Lang quân”. Binh lính đến từ một dân tộc quái dị ở ngọn núi phía nam của đế quốc. Dân tộc này sinh sống trong rừng rậm nguyên thủy, thân thể cực kỳ cường tráng, động tác nhanh nhẹn, sức lực khỏe mạnh, cực kì tàn nhẫn, khát máu. Dũng sĩ trong tộc mạnh mẽ như hổ báo. A Tư Mạn đế quốc sau khi thành lập chi quân đội này đã trang bị chiến giáp dầy cho bọn họ, làm cho những người này trở thành một cỗ máy giết chóc có khả năng di động. Bởi vì số lượng “Lang quân” không nhiều, mới thành lập không lâu, cho nên không có phái ra tiền tuyến, vừa lúc để điều tới áp chế Hắc Ưng. - Lan Đạt, ta đi rồi, tất cả mọi thứ nơi này giao cho ngươi. Ban đêm, Lâm Tắc mặc vào chiến giáp màu đen, gọi một thanh niên thật thà chất phác vào phòng và bảo. - Lâm đại ca, ngươi muốn đi đâu? Lan Đạt hoang mang khó hiểu nhìn hắn. Sau khi các đội viên “Dạ Phong” xâm nhập mỗi nước xây dựng mạng lưới tình báo, Viêm Thiên rất đồng ý với cách làm này của Lưu Vân, do đó chọn những binh lính trung thành dũng cảm giao cho Thủy Hàn, sau khi trải qua thời gian ngắn huấn luyện, phái họ tới giúp đỡ các đội viên “Dạ Phong”. Lan Đạt chính là người được phái tới giúp đỡ Lâm Tắc. - Ta đi chấp hành một nhiệm vụ, có lẽ trong thời gian ngắn rất khó trở về. Việc này, ta đã báo cáo với đội trưởng Thủy Hàn. - Nhiệm vụ gì, cho ta đi cùng! Ngươi lưu lại, chờ chỉ thị từ đế đô. Lâm Tắc lắc đầu, đi ra khỏi phòng. Trong bóng đêm, một đạo phi trảo bắn về phía tường thành Nạp Đạt thành, một thân ảnh màu đen, hai tay nắm chặt dây thừng, hai chân đạp trên vách tường, chạy nhanh về phía trên tường thành, biến mất ở phía đầu tường.