Giữa trưa. Giao giới giữa Mạt Lạp Tạp hành tỉnh và La Mạn hành tỉnh. Nặc Y trấn. Cuộc sống của dân chúng trên trấn vẫn bình yêu như cũ. Là dân chúng sống ở biên giới, bọn họ đều quen thuộc với chiến tranh, cũng dần dần sinh ra sự miễn dịch nhất định đối với chiến tranh. Mặc dù quân đội A Tư Mạn đế quốc đã đánh vào La Mạn hành tỉnh cùng Mạt Lạp Tạp hành tỉnh nhưng mọi người trên trấn cũng không quá sợ hãi và khủng hoảng. Dưới ánh mặt trời, bên trong một gian viện tử bình thường trong trấn, hai ông cháu đang ngồi hưởng thụ ánh nắng buổi ban trưa. - Ông nội, người A Tư Mạn trông như thế nào? Có đáng sợ không? Tiểu nam hài ngồi trong lòng lão nhân nghe lão nhân kể truyện lại chuyện xưa A Tư Mạn xâm lấn Hỏa Vân đế quốc, rồi bị đánh bại. - Bọn họ lớn lên cũng giống chúng ta, không đáng sợ. Lão nhân cười hiền hòa, nhéo khuôn mặt đứa cháu. - Vậy tại sao họ lại muốn đánh chúng ta? Tiểu nam hài ngẩng đầu nhìn lão nhân, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc. - Bởi vì chúng ta còn chưa đủ mạnh! Giống như chấy, nếu gặp phải hài tử so với cháu khỏe mạnh, rắn chắc hơn, khi mọi người có mâu thuẫn, chắc chắn nó sẽ đánh cháu. Cho nên cháu khi lớn lên nhất định phải khỏe mạnh, cường tráng. - Ông nội, cháu còn muốn nghe người kể chuyện binh lính anh dũng đánh đuổi địch nhân. - Được. Để ông kể cho cháu. Lão nhân lại kể chuyện xưa về cuộc chiến giữa Hỏa Vân đế quốc và A Tư Mạn đế quốc. Bọn họ thật không ngờ, không lâu sau đó, ở bên ngoài trấn nhỏ này, quân nhân Hỏa Vân cùng quân đội A Tư mạn thực sự triển khai một hồi huyết chiến. Mà Nặc Y trấn bởi vì một trấn đánh này cũng nổi danh đế quốc. Rất nhiều năm sau, tiểu nam hài này gia nhập quân đội, cũng từ binh lính đi lên, trở thành một gã tướng quân trong quân đội đế quốc. Hắn lãnh đạo bộ đội phòng thủ bên ngoài trấn, chính là đế quốc đệ ngũ quân đoàn nhị sư của Hỏa Vân đế quốc. Bên ngoài trấn khoảng thước có một chiếc cầu đá tương đối rộng rãi. Trên cầu, một đội binh lính A Tư Mạn đang chậm rãi cưỡi ngựa, hiển nhiên là quân tiên phong đi dò đường của đại quân A Tư Mạn. Phía sau bọn họ là một đội ngũ kéo dài, nhìn không thấy điểm cuối. Sau khi Tây lộ quân công phá được Ba Đặc thành, để lại hai vạn người phòng thủ, số quân còn lại vâng lệnh tây tiến, cùng tả lộ quân hội họp. Lúc này một đội quân khác đang lẳng lặng ẩn núp ở dưới cầu, đợi binh lính A Tư Mạn tiến vào phạm vi công kích. - Mụ nội nó, đoàn quân dài mấy dặm còn không nhìn thấy điểm cuối, xem ra muốn lão tử giết tới mỏi tay đây. Cứ tưởng vớ được miếng thịt béo, không ngờ lão gia hỏa quân đoàn trưởng kia lại cho ta một miếng xương khó gặm, con mẹ nó, thật là xui xẻo! Nhìn quân đội A Tư Mạn ở phía xa xa, Mạc Qua thầm mắng. Danh tiếng của nhị sư tại đệ ngũ quân đoàn cũng rất vang dội, chỉ thấp hơn Lưu manh đoàn. Sư trưởng Mạc Qua đã trải qua nhiều trận đánh ác liệt, bề ngoài thô lỗ nhưng là một kẻ rất khôn ngoan, ham chiếm tiện nghi, đoạt công lao. Chiến tranh, thấy chỗ nào có lợi hắn liền mò tới, nếu không có chỗ tốt nào hắn liền chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ, hắn không muốn huynh đệ bộ đội của hắn đi mà không thu được chút lợi lộc nào. Nhưng là một sư trưởng, Mạc Qua là một kẻ có ánh mắt và trí tuệ nhất trong quân đội đế quốc. Khi chạy tới Nặc Y trấn, quân đội A Tư Mạn đế quốc cũng đang tới Nặc Y trấn, một tham mưu tên là Hạ Lãng từng tư vấn hắn nên phá hủy cầu để ngăn quân đội A Tư Mạn lại, nhưng bị Mạc Qua chửi cho một trận. - Ngươi gọi là Hạ Lãng? - Đúng vậy, thưa tướng quân. - Đúng là một tên tham mưu mù! Ngươi đem cây cầu phá hủy đi, không phải nói cho địch nhân biết phía trước có người chặn đường sao? Hơn vạn người, tùy tiện làm thuyền, bè hay bất cứ cái gì đó không phải là dễ dàng qua sông sao? Bên ta có hai, ba vạn người, quân trưởng lại giao nhiệm vụ cản địch ở chỗ này trong ngày, lão tử cho hắn đi trên cầu rồi chặn lại, không phải có thể kéo dài ngày thời gian sao? Việc tốt không làm lại cứ nghĩ ra chuyện mệt người! - Nghe ta nói đây, đợi địch tới gần hãy bắn tên! Không nên lãng phí tên! Mạc Qua ánh mắt lạnh lùng nhìn Kỵ bin đi trước dò đường, trầm giọng hạ lệnh. Kỵ binh vừa đi tới cầu, một trận mưa tên dầy đặc đã bắn tới. Có người trúng tên ngã xuống ngựa, có người bị chiến mã hất ra giữa sông. Trong lúc nhất thời người ngã, ngựa đổ ở phía đầu cầu, binh lính phía sau bị chặn lại ở đầu cầu Binh lính ở phía đầu cầu không lui lại được, đành phải giẫm đạp lên thi thể, liều mạng tiến lên phía trước, nhưng mới lao tới không xa lại ngã xuống trên mặt đất. Tin tức quân tiên phong đi dò đường bị tập kích được truyền đến, Lan Đốn tướng quân lập tức ra lệnh cho bộ đội tìm kiếm công cụ vượt sông. Mấy giờ sau, quân đội A Tư Mạn tiếp túc phát động công kích về phía đầu cầu, đồng thời hơn mười thuyền nhỏ cũng bắt đầu chở binh lính qua sông. Đồng thời ma pháp sư đi theo hữu lộ quân cũng bắt đầu dùng cao cấp ma pháp, tiến hành công kích đối với quan binh nhị sư đang ở đầu cầu, nhằm mở ra một thông lộ ở đầu cầu cho bộ đội. - Lão tử cảm giác nhị sư thực sự quá nghèo, vẫn chưa cảm thấy đủ. Nếu nhị sư có một đội ngũ ma pháp sư, có còn cần phải đánh như thế này sao? Mạc Qua vừa tổ chức bộ đội rút lui khỏi phạm vi công kích của ma pháp, tạm trời né trénh công kích, vừa nhìn ma pháp đầy trời, hâm mộ đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng. Hỏa cầu, tia chớp, mưa đá, long quyển phong rất nhanh tạo thành một khoảng đất trống nơi đầu cầu. Sau khi ma pháp dừng công kích, binh linh nhanh chóng tiến lên chiếm cầu. Tuy nhiên bởi vì cây cầu quá hẹp cho nên bộ đội bổ sung không theo kịp với tốc độ giết chóc của quan binh nhị sư, đầu cầu lại lần nữa đổi chủ. Cứu lặp đi lặp lại như thế mấy lần, khi nhị sư lại một lần nữa chiếm lĩnh đầu cầu, Mạc Qua tức giận hướng về phía bờ bên kia mắng to: - A Tư Mạn các ngươi có giỏi cứ tiếp tục dùng ma pháp sư cho ta coi, lão tử không tin ma pháp sư của ngươi có thể đánh được vài ngày! Hơn mười chiếc thuyền nhỏ đoạt được trên bờ sông, dưới sự chiếu cố của Mạc Qua đã bị trúng một trận loạn tiễn, không còn một người có thể sống sót để bơi vào bờ. Không còn cách nào khác, Lan Đốn tướng quân đành phải phái ma đạo sư đi theo bên mình ra. Một trung niên mặc trường bào, dưới sự hộ vệ của binh lính, đi lên đứng đối diện phía đầu cầu, bắt đầu chậm rãi ngâm xướng. Theo giọng ngâm xướng của hắn, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện nhiều đám mây đen lưu động, tất cả mọi người đều cảm giác được áp lực mãnh liệt. - Mẹ ơi, chơi lớn rồi. Địch nhân phát động ma đạo sư ra tay! Mạc Qua vội vàng tổ chức triệt thoái ra phía sau, trên cầu, tốc độ ngâm xướng của ma đạo sự cũng thong thả dần, dưới sự che chắn của binh lính A Tư Mạn, một đội hướng trận địa nhị sư lao tới. - … … thật không biết xấu hổ! Nhìn đối thủ nghĩ ra một chiêu này, Mạc Qua tái mặt nói: - Lão tử phái người đón đỡ một chiêu này! Mạc Qua vung tay lên, quan binh nhị sư vừa lui lại quay đầu nhằm hướng trận địa xông tới. Khi bọn hắn quét sạch những binh lính A Tư Mạn xông qua thì ma đạo sư cũng hoàn thành ngâm xướng. - Tinh vân thiểm điện! Trên bầu trời, tia chớp đánh xuống trận địa nhị sư. Binh lính sau khi bị tia chớp đánh trúng, cả người run rẩy, yếu ớt tế xuống trên mặt đất. Trên mặt đất, rất nhiều chỗ bị cháy thành mảng đen. - Ta nhổ vào! Hạ tham mưu, ngươi đè lên người ta làm gì? Lão tử đâu phải loại người xui xẻo như vậy chứ? Mặc dù trong lòng có chút cảm động nhưng Mạc Qua vẫn mắng viên tham mưu của mình. Đứng dậy, nhìn binh lính nằm la liệt dưới đất, hai mắt Mạc Qua đỏ bừng: - Mẹ kiếp, lần này lỗ lớn rồi. Hạ tham mưu, ngươi đi thống kê thương vong! Hạ tham mưu nhanh chóng bao cáo tình hình thương vong cho hắn. - Ma đạo sư, một ma pháp giết gần một ngàn người của ta. Ai cho ta mấy ma đạo sư, lão tử sẽ đem tính mạng của mình bán cho hắn! Trung niên nam tử sau khi phát ra ma pháp cũng quay lại trong quân. Phát ra một ma pháp khổng lồ như vậy, không có một thời gian dài nghỉ ngơi, ma pháp lực không cách nào khôi phục lại được. Chiến đấu tới ngày thứ ba, ba vạn người của nhị sư lúc này chỉ còn lại không tới ba nghìn người. Đa số binh lính đều ngã xuống dưới công kích của ma pháp. Nhưng nhị sư cũng giết được gần hai vạn binh lính của A Tư Mạn đế quốc. Mấy ngày này, ở hạ lưu sông, mọi người lúc nào cũng nhìn thấy thi thể trôi qua, nước sông cũng mang theo màu đỏ. - Sư trưởng, nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta rút lui đi! Đã đến giờ quy định, Hạ tham mưu đi tới bên cạnh Mạc Qua nhắc nhở. - Rút lui, rút lui cái đầu ngươi, nhị sư của lão tử xong rồi! Tất cả binh lính đều nằm lại trên chiến trường, đó là tính mạng của lão tử! Mạc Qua đứng ở bờ sông, hai mắt đỏ hồng, điên cuồng gầm rú. - Sư trưởng, không nên! Hạ tham mưu tiến lên, ôm lấy hắn. - Ngươi nghĩ rằng ta muốn nhảy sông tự vẫn? Mạc Qua xoay người lại, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Hạ tham mưu hỏi. - Chẳng lẽ… … không phải sao? ta sợ sư trưởng không chịu được kích thích, nhất thời nghĩ quần trong lòng. Hạ tham mưu nhỏ giọng nói. - Lão tử nói cho ngươi biết, ta chỉ đang nghĩ khi trở về làm như thế nào tìm cách một lần nữa khôi phục lại nhị sư! Nợ máu dưới tay những kẻ A Tư Mạn này phải do chính nhị sư đòi lại! Đế quốc lịch ngày tháng năm , Hỏa Vân đệ ngũ quân đoàn cùng Tả lộ quân của A Tư Mạn đế quốc lần đầu giao phong tại phía tây bắc của pháo đài La Lan, song phương đều thương vong hơn hai vạn người. Lập tức Na Á công chúa dẫn nhất sư và nhị sư của đệ lục quân đoàn rời khỏi thành, phối hợp với đệ ngũ quân đoàn hình thành thế tiền hậu giáp kích đối với Tả lộ quân của A Tư Mạn đế quốc. Bố Lỗ Khắc cũng lập tức dẫn trung lộ quân phát động tấn công mạnh mẽ đối với pháo đài La Lan, nhằm giảm bớt áp lực cho Tả lộ quân Ngày tháng , chủ lực Hữu lộ quân đánh chiếm được Ba Đặc thành nọ nhận lệnh tiến về phía pháo đài La Lan. Ngày tháng tới giao giới của Mạt Lạp hành tỉnh cùng La Mạn hành tỉnh, là Y Nặc trấn, khi chuẩn bị vượt qua Bội Khoa Tư hành tỉnh tiến về phía tây thì gặp sự chặn đánh của đệ ngũ quân đoàn – nhị sư, binh lính thương vong gần hai vạn người khi vượt qua sông. Ngày tháng , Nạp Lan dẫn vạn kỵ binh tinh nhuệ của đệ ngũ quân đoàn xuất hiện tại phía nam Ba Đặc thành, thừa lúc đêm tối phát động đánh lén bất ngờ đối với Ba Đặc thành, dân chúng trong thành bạo động, mở cửa thành phía nam nghênh đón bộ đội Nạp Lan vào thành, vạn binh lính Tả lộ quân lưu lại để giữ Ba Đặc thành bị tiêu diệt toàn bộ, vật tư hậu cần bị đốt hủy toàn bộ, toàn bộ dân chúng rút khỏi Ba Đặc thành. Ngày tháng , nhất sư và nhị sư của đệ lục quân đoàn phát động công kích mãnh liệt đối với Tả lộ quân. Nhị sư của đệ ngũ quân đoàn cũng phối hợp, ba quân lập tức tụ hợp tấn công Tả lộ quân. Trong trận chiến này, song phương đều có ma pháp sư ra tay, tạo thành mấy ngàn người thương vong cho đối phương. Bởi vì Hữu Lộ quân khi tới dòng sông ở gần Y Nặc trấn thì bị chặn lại cho nên thống soái Hán Tư của Tả lộ quân ra lệnh rút lui, về phòng thủ Phổ Lý Tắc Lợi thành. Ngày tháng , Hữu lộ quân thôi không công kích tấn công pháo đài La Lan, quay lại Ba Đặc thành. Bố Lỗ Khắc nhiều lần công kích cứ điểm La Lan nhưng cũng gặp thất bại. Ngày tháng , Nạp Lan lần nữa dẫn quân tấn công chớp nhoáng phía sau Hữu Lộ quân ở Ba Đặc thành, tiêu diệt một vạn địch nhân, sau đó dẫn quân lui lại thủ phủ Tây Đốn của Mạt Lạp hành tỉnh. Hỏa Vân đế quốc phát động công kích mạnh mẽ trong tháng do Na Á công chúa chỉ huy. Làn sóng công kích này đã khiến cho thế ba mặt hợp vây của quân đội A Tư Mạn bị rối loạn, giành lấy chiến thắng tại pháo đài La Lan, toàn bộ kế hoạch của đệ ngũ quân đoàn đã tạo thành thương vong nghiêm trọng cho quân đội A Tư Mạn, đảo ngược tình thế bị động trong chiến tranh. Tháng tấn công này đã tạo nên một vị thống soái chiến tranh, một vị danh tướng còn trẻ cùng một chi bộ đội anh hùng. N Á bày mưu tính kế trong cuộc chiến, sau khi phái ra kì binh tập kích quân địch, lại phái viện quân, dẫn tới chiếm được ưu thế nhất định đối với việc bố trí trọng binh của địch, khiến cho địch nhân lui bước, chuyển vào thế phòng thủ, làm xáo trộn bố trí của địch nhân, đoạt lại phần lớn quyền chủ động trong chiến tranh. Nạp Lan cũng vì dẫn quân xâm nhập vào lòng địch, tiến hành tập kích một cách chớp nhoáng, nên được mọi người gọi là “Khoái kiếm” tướng quân, đánh một trận mà thành danh. Mà nhị sư nhận trách nhiệm chặn địch cũng chứng minh được sự mạnh mẽ và khí phách của mình trong chiến đấu, lấy ba vạn người ngăn cản hơn hai mươi vạn quân đại quân A Tư Mạn trong ba ngày, dưới sự công kích cường đại bằng ma pháp của địch nhân, mặc dù thiếu chút nữa là toàn quân bị diệt nhưng vẫn làm cho địch nhân bị tiêu diệt hơn hai vạn người. ________________________________________