Dị Giới Quân Đội

chương 121 : huyết sắc cửu nguyệt.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan phương A Tư Mạn sau khi tuyên bố tin tức Lưu Vân rơi xuống sông, Thủy Hàn trước tiên đem tin tức này báo cáo cho Viêm Thiên nguyên soái, đồng thời cũng đem tất cả tin tức tình báo thu thập được về việc Lưu Vân tác chiến bên trong lãnh thổ A Tư Mạn giao cho ông. - Xem ra, chuyện này cũng không thể che đậy được nữa. Viêm Thiên thở dài nói. - Địch nhân vu cáo Lão đại như thế là do thân phận của hắn. Nguyên soái, người phải có biện pháp làm sáng tỏ lời đốn đó. Nếu không sẽ tạo thành đả kích nghiêm trọng đối với sĩ khí và tinh thần chiến đấu của binh lính đế quốc. Thủy Hàn vô cùng tức giận đối với sự vu cáo hãm hại của A Tư Mạn đế quốc, do đó vội vàng nói. - Đúng vậy, nếu như con trai nguyên soái đế quốc cũng định phản bội đế quốc, nguyên soái ta cũng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, lên án. Tuy nhiên có ngươi kịp thời đưa tin tức tình báo này tới, ta sẽ có biện pháp lấy lại danh dự cho Vân nhi. Nói xong Viêm Thiên vội vàng đi vào cung. Hoàng tử Thế Viêm sau khi nghe Viêm Thiên báo cáo xong liền triệu tập triều thần thương nghị về việc này. Chúng thần nhất trí cho rằng quan phương đế quốc phải ra mặt làm sáng tỏ việc này, ổn định sĩ khí, tinh thần chiến đấu của binh lính và lòng dân. - Điện hạ, ta cho rằng như vậy còn không đủ. Thừa tướng Tư Đức Lạc mở miệng nói. Sau khi nghe xong tin tức Lưu Vân cùng bộ hạ chiến đấu bên trong lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc, trong lòng thừa tướng Tư Đức Lạc có đủ loại tư vị hỗn tạp. Mấy ngày này, đầu tiên là việc A Tư Mạn đế quốc công bố tin tức làm cho trong lòng hắn vô cùng cao hứng. Vì một khi tin tức truyền ra, mặc dù không thể làm Viêm Thiên hoàn toàn mất hết mặt mũi nhưng uy tín sẽ bị đả kích nghiêm trọng. - Thừa tướng có đề nghị gì nữa? Thế Viêm mỉm cười nói. Mặc dù trong quá khứ thừa tướng có qua lại hết sức thân mật với thân vương Ước Sắt Phu nhưng sau khi Viêm Thiên nắm lại quyền lực, lão đã dùng hành động của mình lấy được sự hảo cảm của Viêm Thiên. Nhìn lão thần dáng vẻ dè dặt, nơm nớp lo sợ này, Viêm Thiên bèn đồng ý thăng chức cho Hưu Tư làm quân đoàn trưởng, dẹp đi sự lo sợ trong lòng lão. - Thần cho rằng việc chúng ta cần phải làm là nhắm vào các tin tức mà A Tư Mạn tung ra, phát động một cuộc tuyên truyền lớn trong phạm vi cả nước. Làm cho quan binh cùng dân chúng đế quốc biết được những sự tích anh dũng của Lưu Vân tử tước cùng bộ hạ của hắn. Như vậy sẽ kích động ý chí chiến đấu của quân đội cùng dân chúng. Tư Đức Lạc nói xong, ngẩng đầu nhìn đôi mắt hơi có vẻ già nua của Viêm Thiên, trong lòng thầm nghĩ: “Viêm Thiên lão nhi, ta đang thuận nước giong thuyền, bán cho ngươi một cái nhân tình, cũng để làm cho hoàng tử tín nhiệm ta hơn. Giúp ngươi thổi phồng Lưu Vân lên. Nhưng có nhiều vinh dự hơn nữa mà nói, đối với một người đã chết cũng có ý nghĩa gì chứ?” - Được. Ta đồng ý với đề nghị của thừa tướng, các vị còn có đề nghị gì không? Thế Viêm nhìn chúng thần hỏi. Sau đề nghị của thừa tướng, quần thần đều đứng dậy nói ra đủ loại phương pháp tuyên truyền. Có người đưa ra ý tưởng tạo một pho tượng anh hùng tại tất cả các đại thành thị của đế quốc. Có người đề nghị đem chiến tích của Lưu Vân viết vào sách giáo khoa, có người ý kiến nên đem Thải Vân phố, nơi Lưu Vân từng chiến đấu đổi thành Lưu Vân phố… … Hoàng tử Thế Viêm giữ lại một số đề nghị hay nhất. “Lưu Vân đại ca, ta tin tưởng ngươi có thể sống trở về! Ta đã rất khắc chế nhưng tình thế bức bách, phải đem ngươi tạo thành thần trong lòng quân đội cùng dân chúng, ngươi ngàn vạn lần đừng trách ta a!” Thế Viêm thầm nghĩ. Mấy ngày sau, quan phương đế quốc công bố chiến tích của Lưu Vân ở bên trong lãnh thổ A Tư Mạn. Hoàng đế đế quốc phong thưởng cho Lưu Vân và bộ hạ, bên trong Hỏa Vân đế quốc, kế hoạch tạo thần được triển khai mạnh mẽ. Na Á nhận được tin tức do Thế Viêm tự thân viết. Sau khi biết những gì trải qua sau trận đánh ở Tắc phổ trấn, nàng cảm thấy hối hận với những gì mình đã làm lúc đầu. Nhưng khi nhìn thấy những tin tức này nàng mới biết bản thân mình đã rất sai lầm. “Hắn đơn độc xâm nhập vào lòng địch, lại anh dũng chiến đấu. Liên tục di chuyển chiến đấu mấy nghìn dặm, bị mấy vạn đại quân địch bao vây, thế mà ta lại tàn nhẫn cự tuyệt cung cấp bất kì sự trợ giúp nào đối với hắn. Thậm chí ngay cả phái người hỏi thăm tin tức của hắn cũng không làm. Na Á, ngươi thật sự là một nữ nhân tuyệt tình như vậy sao? Nước mắt tràn trên đôi mắt xinh đẹp của công chúa. Trong đầu nàng hiện lên tình cảnh sau khi cùng Lưu Vân tiếp xúc. “Công chúa nếu không có say, không ngại mở hai mắt cao quý của người ra để nhìn con dân đế quốc một chút, dù chỉ là thương xót.” Lần đầu tiên, trong buổi dạ yến ở hoàng cung, hắn đã nói ra một câu kinh người như vậy. “Được, như ngươi mong muốn.” Lần thứ hai, ở Thiên Nhiên cư, hắn đã trịnh trọng hứa hẹn với Hoa Phi Lệ. Chỉ có lúc thủy triều rút đi chúng ta mới có thể biết ai đang lõa lồ bơi, đúng không? Lần thứ ba, trước điện tiền lĩnh mệnh, hắn tràn đầy tự tin nói. Mỗi một lần gặp nhau, hắn luôn là một bí ẩn đối với nàng. Khi tất cả sương mù tan đi, bầu trời trở nên trong xanh. Lúc này Na Á mới phát hiện bản thân mình vẫn mê man như cũ. Còn hắn đã thực hiện được lời hứa với Hoa Phi Lệ, trở thành quân nhân ưu tú nhất đại lục, là anh hùng của đế quốc. Thủy triều còn chưa có rút đi, nhưng Na Á cảm giác được mình đã trở thành người khỏa thân bơi như Lưu Vân từng nói. Nam nhân này từ khi bắt đầu xuất hiện đã lợi dụng thân phận hôn phu, trở thành một người làm phiền nàng. Bởi vì quá khứ tồi tệ của hắn, hắn cùng nàng đã hủy bỏ cuộc hôn nhân chính trị này. Nhưng việc này cũng tạo thành khoảng cách không thể vượt qua giữa hai người, tạo thành sự xa cách cùng hiểu lầm. “Có lẽ, người có thể so sánh với hắn cũng chỉ có Chiến Ưng kia mà thôi!” Trong lòng Na Á không khỏi nhớ tới đội trưởng Hắc Ưng dong binh đoàn đã đánh lui địch ở Hàn thành. Cuối thư Thế Viêm cũng nhẹ nhàng phê bình muội muội của mình: “Muội muội, làm quan chỉ huy của chiến tuyến phía nam đế quốc, khi A Tư Mạn đế quốc tung tin đồn, muội nên vì hắn mà làm sáng tỏ. Bởi vì hắn là con trai nguyên soái đế quốc. Đây là đấu tranh chính trị. Nhưng muội lại không làm gì cả. Ta tin tưởng năng lực chỉ huy cuộc chiến của muội, nhưng sự tình quốc gia trọng đại, ta phải nhắc nhở muội đừng để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến phán đoán cùng quyết định của muội.” Cuối tháng , kế hoạch vận động “Tạo thần” của Hỏa Vân đế quốc được tiến hành gấp rút. Một loạt các sự kiện đổ máu đã làm cho cuộc vận động được đẩy lên cao trào. Sau khi Ô Lạp trấn gặp phải sự tập kích của ma pháp quái dị, mấy trấn nhỏ xung quanh Phổ Lí Tắc Lợi thành, nơi có quân đội A Tư Mạn đóng cũng liên tiếp lọt vào sự công kích của các loại ma pháp quái dị. Quân phòng thủ thương vong thảm trọng, ma pháp này đều do ma đạo sư phóng thích ma pháp khổng lồ, rồi có chút biến hóa cường độ ma pháp, mật độ cùng uy lực sát thương đều tăng lên trên diện rộng. Mà những kẻ tập kích đều kiêu ngạo tự xưng là những người bên cạnh Lưu Vân. Người sáng suốt vừa nhìn vào đã biết đó là hành động trả thù đối với việc A Tư Mạn đế quốc vu cáo Lưu Vân. Đồng thời quân đội ở Đại hành sơn cũng công khai danh hiệu “Hỏa Vân thiết quân” đối với bên ngoài, biểu lộ thân phận của mình. Dưới sự dẫn dắt của Nã Luân Đa cùng Long Vân, chi bộ đội này lợi dụng cơ hội Tả lộ quân co cụm phòng thủ ở Phổ Lí Tắc Lợi thành, tiến hành triển khai tiêu diệt quân đội A Tư Mạn còn sót lại ở các nơi trong La Mạn hành tỉnh. Thậm chí còn phát động tập kích đối với lực lượng bộ đội phòng thủ biên giới của A Tư Mạn. Bọn họ dựa vào sự linh hoạt đột nhiên công kích, sau đó nhanh chóng rút lui. Lối suy nghĩ, phương thức tác chiến mới mẻ cùng lực chiến đấu cường hãn đã thể hiện cho mọi người thấy phong thái của “Hỏa Vân thiết quân”, cũng khiến cho danh vọng, uy tín của Lưu Vân được đẩy lên cao. Cùng lúc đó một làn máu tanh đem theo sự hận thù cùng bi thương trong lòng Hoa Phi Lệ xuất hiện tại La Mạn hành tỉnh, Mạt Lạp Tư hành tỉnh cùng với Bác Mạt Nhĩ hành tỉnh của A Tư Mạn. Các tướng lĩnh A Tư Mạn xuất chinh Hỏa Vân, các quan viên phát tới các hành tỉnh đều bị tổ chức ám sát thần bí tập kích liên tục. Trong vòng một tháng đã có hơn người gặp nạn. Thậm chí sư trưởng của Tả lộ quân đang ở trong đại doanh giữa mấy vạn đại quân cũng bị giết chết, cắt mất đầu. Đương nhiên, vì cái đầu này Hoa Phi Lệ đã phải trả một cái giá trên trời, hơn vạn kim tệ. Trước người mỗi một kẻ bị giết đều có một dòng chữ bằng máu tươi: “Nợ máu trả bằng máu, vì Lưu Vân báo thù.” Nếu có thích khách thần bí chẳng may thất thủ cùng dùng độc tự vẫn ngay tại chỗ, làm cho người A Tư Mạn không tìm ra bất cứ đầu mối gì. Chỉ có thể tập trung đề phòng, hoang mang lo sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày. Việc A Tư Mạn vu cáo Lưu Vân đã khiến cho bọn họ phải trả giá đắt. Huyết sắc cửu nguyệt, khắp nơi tràn ngập máu tanh, càng làm cho kế hoạch vận động tạo thần của Hỏa Vân có thêm nội dung mới. Trên người Lưu Vân, anh hùng của đế quốc lại được phủ một sắc thái thần bí, bi tráng. Song nhân vật chính của sự kiện này lúc này mới trở lại tây bộ La Mạn hành tỉnh. Khi cả Hỏa Vân đang không ngừng náo loạn vì hắn thì hắn lại mang theo thủ hạ, nhàn nhã bắt cá trên một nhánh sông của sông Bội Khoa Tư. Mẹ kiếp! Thật không thể bảo được tiểu tử An Đông Ni này. Không cho giết ngựa, một cái lông đuôi ngựa cũng giữ, khiến cho lão tử phải tự mình xuống sông bắt cá. Lưu Vân khom lưng, năm ngón tay khẽ mở khe hở ở một tảng đá, chậm rãi thò tay vào bên trong. Lúc này hẵn đã cởi chiến giáp, xắn tay áo cùng ống quần lên, hoàn toàn say mê trong niềm vui như thời niên thiếu. - Lão đại, tên kia coi ngựa còn quan trọng hơn mạng người. Ngươi muốn giết ngựa để ăn mà hắn không trở mặt với ngươi đã là chuyện tốt lắm rồi! Ngải Phật Sâm ở bên cạnh cười nói. - Thật sao? Vì sao chứ? - Theo như lời của hắn thì người dễ huấn luyện hơn ngựa. Nếu người chết, đổi thành một người chưa được huấn luyện tốt, lên ngựa vẫn miễn cưỡng có thể gọi là kỵ binh. Nhưng nếu ngựa chết, đổi một con ngựa không có huấn luyện tốt thì chỉ có thể gọi là Mã kỵ binh. - Mã kỵ binh? - Đúng vậy, người bị rơi xuống chân ngựa, bị ngựa dẫm nát người, không phải là Mã kỵ binh sao? ..... Trời ơi! Cách đó không xa truyền lại tiếng kêu thảm thiết của Tử Văn Thành! Lưu Vân cùng Ngải Phất Sâm ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy thiếu chút nữa cười ngã sấp xuống nước. Trên một ngón tay của Tử Văn Thành có treo một con cua cực lớn, đang đứng ở bờ sông cao giọng mắng. - Ta nghất, thật là một người mạnh mẽ, bắt cá cũng có thể mò được một con cua to như vậy. Lưu Vân thở dài nói. A Húc đi tới bên cạnh Tử Văn Thành, đem con cua gỡ ra, vứt cho đám binh lính trên bờ . Một con cua thật lớn, ngươi như thế nào lại lợi hại như thế! - Ta ngất, đau quá! Ta thấy bên bờ có cái gì động đậy liền lấy ngón tay chọc vài cái, ai ngờ lại lôi ra con cua này. Lát nữa để ta nướng chín rồi ăn nó giải hận! Tử Văn Thành thở hồng hộc nói. - Con cua này tuyệt đối là cua cái! A Húc nói rất nghiêm túc. - Vì sao? Bởi vì, ngươi chọc nó, nó kẹp ngươi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio