Hách Đạt mang theo đội viên “Dạ Phong” chạy tới một cánh rừng nhỏ cách phía nam Lí Tạp trấn ba dặm. Một gã đội viên chu miệng huýt, phát ra ba tiếng dài, hai tiếng ngắn như âm thanh chim hót. Rất nhanh, từ trong rừng cây truyền lại âm thanh trả lời. Đám người Hách Đạt chạy vào trong rừng. Lưu Vân đã sớm mang theo đội viên Hắc Ưng chờ ở đây. - Lão đại, nhiệm vụ đã thuận lợi hoàn thành. Khi Hách Đạt nhìn thấy Lưu Vân, trên mặt thể hiện sự vui mừng, hưng phấn khó kìm nén. Lấy từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho Lưu Vân. - Làm thật tốt! Lưu Vân mỉm cười vỗ vai Hách Đạt, cầm lấy phong thư. Mấy tên ma đạo sư công kích mạnh mẽ, ma khống sư xuất hiện, Kỵ binh doanh có vũ khí mới, đã tạo thành thương vong thảm trọng cho quân đội A Tư Mạn. Lan Đốn tướng quân tâm thần đại loạn, cũng không có tiến hành xử lý gì với tín thư, chỉ vội vã ghi chép, cất vào trong phong thư, thậm chí ngay cả phong thư cũng không dán lại, vội vàng giao cho tham mưu bên cạnh đưa đi. Đây cũng là nguyên nhân Hách Đạt dám mở thư ra xem nội dung bên trong. - Xem ra tình huống cũng không khác lắm so với ta dự đoán. Một trận này đánh cho Lan Đốn tướng quân thật đau. Hắn không chỉ hướng Bố Lỗ Khắc cầu viện, còn xin hắn tự mình dẫn quân đi trước. Lan Đốn tướng quân của Hữu lộ quân này quá đề cao ta rồi. Lại còn nói có thủ lĩnh địch quân xuất hiện, dẫn theo ba, bốn ma đạo sư. Một gã đội viên làm ra một tiểu hỏa cầu, sau khi Lưu Vân dựa vào hỏa quang xem hết tin tức của Lan Đốn viết, vừa cười vừa nói. - Lão đại, huynh cũng đừng khiêm tốn. Bốn gã ma đạo sư đi theo quân, đây chính là biên chế cho hai quân đoàn, không phải đại nhân vật, ai có thể có? Lan Đốn nghĩ như vậy cũng rất bình thường. Hách Đạt cười khổ nói - Có đúng không? Ta còn ngại là ít. Sau này mượn thêm – người, hỏa lực bao trùm trong phạm vi lớn trên chiến trường, thật sự là rất thư thái. - Lão đại, cái này có thể sao. Các đội viên nhìn Lưu Vân với ánh mắt khinh thường. Lưu Vân bắt chước bút tích Lan Đốn, viết một phong thư rồi cất vào bên trong bao thư, rồi nhìn Hách Đạt nói: - Tất cả đã chuẩn bị tốt chưa? - Đã chuẩn bị tốt, Lão đại. Hách Đạt bình tĩnh nói. - Vậy giữ nguyên kế hoạch hành động. Sau khi quân địch điều động, ta ở bên ngoài phía nam Lí Tạp trấn thước chờ tin tức của các ngươi. Trạm gác bên ngoài Lí Tạp trấn của quân đội A Tư Mạn. - Người nào, dừng lại! Một gã quan quân nhìn thấy hơn mười kỵ binh từ phía xa chạy tới, lớn tiếng quát. Một đội binh lính phía sau hắn cũng rút đao kiếm ra, cung tiễn thủ trên lầu trạm gác cũng giương tiễn lên. - Lan Đốn tướng quân có quân tình khẩn cấp báo cáo thống soái. Một gã kỵ sĩ khi tới trước trạm gác liền xuống ngựa, lấy ra lệnh bài của Lan Đốn tướng quân. Quan quân sau khi kiểm tra liền phất tay cho phép đi qua. Hách Đạt dễ dàng mang theo hơn mười đội viên Hắc Ưng, nghênh ngang đi vào trong quân doanh A Tư Mạn. Sau khi vào trong trấn, đám người Hách Đạt bắt đầu đi dạo chung quanh, chờ sau khi nắm được tình huống cơ bản trên trấn thì quay lại trạm gác. - Vị huynh đệ này, ta không tìm được chỗ ở của nguyên soái, xin nhờ huynh đệ dẫn ta đi. Hắn hướng vị quan quân nói. - Ngươi là người bên cạnh tướng quân, như thế nào lại không tìm được thống soái bộ? Quan quân khó hiểu nhìn hắn. - Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến rất thảm thiết. Tham mưu đi theo tướng quân đã hy sinh, ta chỉ tạm thời thay hắn. Quân tình khẩn cấp, xin nhờ huynh đệ giúp đỡ. Hách Đạt bi thống nói. - Được. Ngươi đi theo ta. Quan quân nói xong liền đi vào trong trấn. “Mẹ kiếp, ngươi càng cẩn mật, lão tử lại càng lớn gan.” Hách Đạt đi theo phía sau quan quân, trong lòng mắng thầm. - Xem ra trận đánh này đã khổ cực Lan Đốn rồi. Bố Lỗ Khắc sau khi xem xong thư, nhìn bản đồ, nhẹ giọng thở dài nói. Trong thư, Lan Đốn báo cáo tình hình như thế này với hắn: Lúc rạng sáng sáu vạn đại quân đã tập kích Tam sư cùng gần một vạn quân ở Lí Tạp trấn hình thành thế bao vây. Địch nhân liều chết chống cự, chiến đấu vô cùng ác liệt. Đồng thời quân địch còn có hai gã ma đạo sư đi theo quân, tất cả binh lính đều được trang bị loại cung tên mới, bắn với độ chính xác cao, tầm bắn xa, uy lực rất mạnh. Khiến cho đội ngũ tiến công bị thương vong gần vạn người. Muốn ma pháp sư trợ giúp. Đồng thời Lan Đốn tướng quân còn nhắc tới địch nhân xây dựng công sự tiến hành chống cự, có thể còn có đại quân tiếp viện. Vì phòng ngừa viện quân địch nhân tới từ phía sau, áp dụng thế phản bao vây, xin phái binh lính trợ giúp. “Chẳng lẽ bộ đội La Mạn hành tỉnh thực sự đến cứu viện Tây Đốn thành?” Bố Lỗ Khắc nhìn bản đồ tự nhủ. Tình hình chiến cuộc không thể đoán được, làm cho vị thống soái tài hoa này hoang mang. - Hai ma đạo sư này nhất định không thể để chạy thoát. Loại cung tên mới này uy lực thực sự rất mạnh! Cho dù phải trả bất cứ giá nào, ta cũng muốn đem vũ khí này đoạt lấy. Đối mặt với miếng thịt béo trước mắt, Bố Lỗ Khắc cuối cùng hạ quyết tâm. - Truyền lệnh quan. - Đã tới. Một gã quan quân nghe tiếng chạy vào trong trướng. - Ngươi lập tức hạ lệnh cho Nhất sư thuộc Trung lộ quân đang đóng ở Lí Tạp trấn, Nhị sư đang vây Tây Đốn thành lập tức xuất phát tăng viện cho Lan Đốn tướng quân. Đồng thời điều một ma đạo sư, cao cấp ma pháp sư đi theo, hộ tống đại quân xuất phát. - Vâng. - Ngươi suốt đêm phản hồi, nói cho Lan Đốn tướng quân biết, bằng mọi giá phải tiêu diệt hoàn toàn đơn vị bộ đội này. Ta đã phái bộ đội tăng viện, hắn không cần phải lo lắng. - Rõ. Hách Đạt đáp. “Tiêu diệt con mẹ ngươi. Ai tiêu diệt ai còn chưa rõ đâu.” Lúc rời đi, Hách Đạt mắng thầm trong lòng. Bên ngoài Lí Tạp trấn. - Lão đại, chúng ta đã thăm dò rõ ràng tình huống trên trấn. Trên trấn có hai con đường, tạo t hành hình chữ thập chéo. Trên trấn phòng thủ hết sức nghiêm ngặt. Cho dù đã điều Nhất sư đi nhưng vẫn còn rất nhiều vệ đội của Bố Lỗ Khắc. Không rõ ràng lắm về số lượng cùng tình huống cụ thể của vệ đội. Thống soái bộ của Bố Lỗ Khắc ở ngã tư trấn, chung quanh có trên vệ binh canh gác, lực chiến đấu hẳn là rất mạnh. Hách Đạt đem tình huống điều động quân đội của A Tư Mạn báo cáo với Lưu Vân, sau đó lại giới thiệu tình huống trên trấn. - Cường công là không được, có địa hình nào có thể lợi dụng? - Phía sau thống soái bộ có một con mương, cách thông soái bộ chừng – thước, hơn nữa còn xuyên qua trấn, nhưng mà… … Nói tới đây Hách Đạt do dự. - Nhưng cái gì? Lưu Vân hỏi. - Con mương này rất thúi. Bên trong chứa đầy nước thải của binh lính A Tư Mạn. - Hắc hắc, càng thúi càng tốt. Lão tử còn muốn có cả phân ấy chứ. Lưu Vân cười âm hiểm nói. Mọi người đối với vật này trời sinh phản cảm, thường thường trở thành con đường sống độc nhất vô nhị. Binh lính A Tư Mạn sẽ không tìm tới một cái mương tràn ngập phân. - Ta đã để lại bốn gã đội viên ẩn nấp ở con mương phía sau thống soái bộ, làm nhiệm vụ cảnh giới. Tựa hồ sớm biết Lão đại của mình sẽ chọn phương pháp này, Hách Đạt tiếp tục nói. - Mẹ kiếp, lâu lắm chưa thử qua loại cảm giác này, nghĩ muốn nôn. Cuộc sống an nhàn thật sự dễ làm cho con người ta biến chất. Sau khi từ con mương phía sau thống soái bộ bò lên, Lưu Vân cảm thấy toàn thân không thoải mái. Mấy lính canh gác phía sau thống soái bộ đã bị đội viên vô thanh vô tức giết chết. Hắc Ưng đi tới phía lều lớn của thống soái bộ. Nhưng gần lều lớn của thống soái bộ, xung quanh đều có ma pháp đăng chiếu sáng. Không muốn bại lộ tới cạnh lều là điều không thể. “Chỉ có thể đi tới.” Lưu Vân thầm nghĩ. - Nã Luân Đa mang nhất tổ, nhị tổ, tam tổ phụ trách giải quyết vệ binh xung quanh đại doanh của Bố Lỗ Khắc. A Húc dẫn người phóng hỏa chung quanh, nhiễu loạn địch nhân, ngũ tổ theo ta tiến vào đại doanh tiến hành hành động chém đầu. - Ngũ tổ bao gồm lực lượng chủ yếu là Ốc Khắc, Quý Phong, Tử Văn Thành. Đây là lực lượng trung tâm trong kế hoạch lần này của Lưu Vân. - Đi. Lưu Vân ra lệnh một tiếng, hơn mười thân ảnh âm thầm chạy đi, hướng thống soái bộ của Bố Lỗ Khắc lao tới. Những đội viên dưới tay Nã Luân Đa nhanh chóng giao thủ cùng vệ đội của Bố Lỗ Khắc. Đoàn người Lưu Vân cũng vượt qua mấy địch nhân chặn đường, trực tiếp tiến vào trong lều của Bố Lỗ Khắc. Bố Lỗ Khắc nghe bên ngoài lều có tiếng đánh nhau, đang muốn đứng dậy đi ra ngoài xem một chút, Lưu Vân đã dẫn người bao vây quanh hắn. Ấn tượng đầu tiên của Bố Lỗ Khắc đối với Lưu Vân là một người ưu nhã, một quý tộc dễ nhìn có phong độ. Đối mặt với biến cố đột nhiên xảy ra, biểu hiện của Bố Lỗ Khắc cũng rất có phong độ quý tộc. Sau khi thất thần một chút, Bố Lỗ Khắc mỉm cười nhìn Lưu Vân nói: - Các ngươi là người nơi nào? Đêm khuya đến đây có mục đích gì? Mặc dù ngoài mặt Bố Lỗ Khắc có vẻ trấn tĩnh, nhưng nội tâm cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Những người này có thể không một tiếng động nào tiến vào lều thống soái! Nhưng hắn tin tưởng chỉ cần hắn kéo dài chốc lát, hộ vệ của hắn liền vọt vào trong lều ngay. - Lưu Vân Khải Đức. Đến đây tiễn tướng quân. Lưu Vân cao giọng nói. - Lưu Vân Khải Đức, ngươi không chết? Mặt Bố Lỗ Khắc co quắp, lộ ra ánh mắt khó tin, trên người lập tức nổi lên một trận ngân quang. - Cảm tạ tướng quân tiễn ta đến quý quốc du lịch, thuận tiện kiếm ít kim phiếu. Lưu Vân cười hắc hắc nói. - Lợi hại, lợi hại! Ta đang nghĩ ngươi như thế nào có thể trốn được? Bố Lố Khắc cố gắng duy trì một điểm phong độ cuối cùng. - Tướng quân không cần trì hoãn thời gian. Lên cho ta. Lưu Vân mỉm cười hướng người bên cạnh hạ lệnh. - Khoan đã! Hôm nay đánh một trận, không bằng do chúng ta kết thúc ân cừu của Y Đặc cùng Khải Đức gia tộc? Bố Lỗ Khắc lớn tiếng nói Bất kì một quý tộc có phong độ nào cũng không cự tuyệt khiêu chiến của quý tộc kia. Nhất là hai gia tộc đại địch. Lưu Vân cũng là quý tộc cho nên hắn không có cự tuyệt. - Tốt. Như ngươi mong muốn. Nói xong Lưu Vân rút nguyệt đao bên người, một đao chém xuống Bố Lỗ Khắc. Bố Lỗ Khắc giơ kiếm đón đỡ. - Keng một tiếng thanh thúy. Trên người Bố Lỗ Khắc truyền đến cảm giác tê liệt. Lưu Vân muốn tốc chiến tốc thắng cho nên đã sớm âm thầm tụ lực, vừa ra tay đã cho một đòn “Lôi nộ”, làm cho Bố Lỗ Khắc ăn một đòn đau. Tiếp theo đó, Lưu Vân nhảy lên cao, trên nguyệt đao nổi lên thủy quang bích lam, hóa thành một đao nhận sắc bén đánh tới Bố Lỗ Khắc. Ngân quang toàn thân Bố Lỗ Khắc sáng lên, hóa giải cảm giác tê dại trên người, trường kiếm chém ra từng đạo đấu khí hướng về phía đao nhận của địch nhân. Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau mà kịch chiến, khó phân thắng bại. Bố Lỗ Khắc thắng bởi đấu khí hùng hậu, Lưu Vân thì có chiêu thức quái dị, nhất thời khó phân thắng bại. Nhưng Lưu Vân sau khi toàn lực phát động “trảm lãng”, công kích như nước chảy mây trôi, vô cùng vô tận làm cho Bố Lỗ Khắc rất chật vật, phải toàn lực ứng phó. Khi thế công của Lưu Vân chấm dứt, trán Bố Lỗ Khắc đã đầy mồ hôi. Hiển nhiên phải cố hết sức để ứng phó. Ngay lúc này, một bóng đen lao tới, người kiếm hợp nhất, đâm tới Bố Lỗ Khắc, trường kiếm xuyên qua ngực, bắn ra một mảnh huyết quang. Quý Phong một kích đắc thủ, rút trường kiếm về đứng ở bên cạnh Lưu Vân, ánh mắt nhìn về phía Bố Lỗ Khắc giống như nhìn một thi thể. - Hèn hạ. Bố Lỗ Khắc nhìn Lưu Vân đứng sóng vai cùng Quý Phong, sau đó đưa ngón tay run rẩy chỉ Lưu Phong nói - Tướng quân. Ta cho tới bây giờ không có nghĩ sẽ cùng ngươi đấu một mình. Ta chỉ tạo cơ hội tập kích cho hắn. Lưu Vân lạnh nhạt nói: - Hơn nữa đối phó với kẻ xâm lược, hèn hạ là giấy thông hành của ta. - Óa! Bố Lỗ Khắc tức giận đến nỗi mồm phun máu tươi. - Ngươi không xứng là quý tộc. - Mẹ kiếp, sắp chết còn nói nhảm nhiều như vậy. Anh hùng trong phim trước khi chết còn có thể nói đứt quãng hồi lâu mới chết hóa ra là có thật. - Cắt lấy đầu của hắn. Lưu Vân lạnh lùng nói với Quý Phong. Ngay lúc này dị biến nổi lên. Vài tên đại hán cường tráng xông vào trong lều. Mà Bố Lỗ Khắc cũng lợi dụng cơ hội này vung kiếm cắt lều vải, nhịn đau chạy ra ngoài. Bên ngoài doanh trướng rất nhanh có người tới dìu hắn chạy đi. - Lão đại, lang quân tới, các huynh đệ có vẻ không trụ được. Nã Luân Đa vọt vào trong trướng, hổn hển nói. - Mẹ kiếp, nơi này như thế nào lại xuất hiện bọn người man rợ đó, Tế Đặc, tổ chức phá vòng vây. Mấy người dưới sự dẫn đầu của Lưu Vân cùng với các Hắc Ưng đội viên hướng phía đông bắc phá vây. Trong Lí Tạp trấn, hỏa quang còn đang thiêu đốt, binh lính A Tư Mạn còn đang cao giọng kêu to, rất nhiều người thậm chí còn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Bên ngoài Lí Tạp trấn, một ngọn lửa ma pháp phóng lên cao, dấu hiệu “hành động chém đầu” của Lưu Vân đã hoàn thành, Tam đoàn có thể rút lui. Sau khi ma pháp hỏa diễm tan đi, Lưu Vân cũng biến mất ở phía tây Lí Tạp trấn. - Tiểu phong phong, ngươi xác định một kiếm kia đâm trúng tim hắn? - Xác định. - Một điểm cũng không sai? - Không! - Vậy tại sao hắn không chết chứ? Mẹ kiếp, chẳng lẽ trước khi chết hắn còn dãy dụa nói vài câu tàn nhẫn, tà môn. - Có người trái tim nằm bên phải. - Ta ngất. Hắn sẽ không may mắn như vậy chứ? - May mắn cũng sẽ trọng thương. - Tại sao? -…… - Ngươi nha, thật là ngoan độc. Xem ra ngươi đã thu được chân truyền của kiếm thánh ta. Ha ha… Trong trời đêm vang lên tiếng cười kiêu ngạo của một người.