Bên ngoài sơn cốc là một thôn nhỏ yên tĩnh. Bên ngoài thôn có rừng cây xanh ngắt, đang nhẹ nhàng chập chờn theo gió núi. Theo thói quen đã có từ lâu đời, người trong thôn cứ lúc mặt trời mọc là dậy đi làm, lúc mặt trời lặn, đã có không ít người đang chìm vào giấc mộng đẹp. Chỉ có hai, ba hộ vẫn còn sáng đèn, dường như có người đang bận rộn việc gì đó. Trong thôn thỉnh thoảng truyền ra tiếng chó sủa vang lên trong đêm yên tĩnh. Đối với sự im lặng của thôn nhỏ này mà nói, đó vốn là một buổi tối tốt đẹp, nhưng ánh trăng tối nay lại làm cho người ta cảm thấy âm trầm đáng sợ. Bóng cây ở dưới ánh trăng giống như ác ma đang giương nanh múa vuốt. Một vài tiếng chó sủa mang theo sự bất an cùng sợ hãi. - Đại hoàng, ngươi sủa cái gì! Một thanh âm già nua truyền ra từ một gian nhà gỗ trong thôn. Một lão nhân đẩy cửa phòng đi ra ngoài sân, xem xét chung quanh. - Súc sinh nhà ngươi không hiểu đêm nay mắc bệnh gì? Có phải còn chưa ăn no hả? Lão nhân đi tới trước người con chó, vỗ vỗ đầu an ủi nó, sau đó đi vào nhà lấy một ít cơm thừa mang ra đổ vào bát cho nó ăn. - Ô ô.. Đại hoàng ủy khuất nức nở, không để ý tới thức ăn, cắn lấy quần lão nhân. - Ngươi làm sao vậy? lão nhân thấy nó có biểu hiện quái dị, có chút lo lắng mở cửa sân ra. - Gâu gâu! Đại hoàng đi theo bên cạnh lão nhân, hướng về phía xa sủa ầm ĩ. Lão nhân đưa mắt nhìn về phía xa. - Đã muộn thế này, sao lại có nhiều người như vậy? Dưới ánh trăng, một đám người tướng mạo hung tợn, thần sắc khô khan, toàn thân đầy máu. Dưới sự dẫn dắt của Huyết Ma, chậm rãi đi về phía thôn. Những người bình thường này đã bị Huyết Ma hoàn toàn khống chế, hoàn toàn mất đi lý trí, lặng lẽ di động tới phía trước. Nếu như nói bọn họ không còn bất cứ ý thức gì thì cũng không đúng. Trong não bọn họ chỉ còn lại ham muốn giết chóc. - Ngươi đừng xem bọn chúng hiện tại đi rất chậm, nhưng một khi bọn họ ngửi thấy mùi động vật sống sẽ trở nên vô cùng điên cuồng. Huyết Sát cùng Hi Lặc đi theo sát phía xa sau Huyết Ma, vừa đi vừa trò chuyện. - Bọn họ công kích như thế nào? - Cắn, giết, bọn chúng thích máu tươi, đó là thực vật mà bọn chúng khát khao. Nếu như không phải độc huyết cần tới mấy giờ mới phát tác, người bị bọn chúng tập kích sẽ nhanh chóng biến thành người giống như bọn chúng. Không có sự tồn tại của Huyết Ma, ta cũng không thể đuổi bọn chúng. - Bọn chúng tại sao lại sợ Huyết Ma? - Bởi vì nguyên nhân của độc huyết là do Huyết Ma bồi dưỡng ra. So với bọn chúng thì tinh thuần hơn nhiều, đối với những xác sống này mà nói thì Huyết Ma tương đương với quý tộc trong loài người. Huyết Sát cười nói. - Trò hay còn chưa diễn ra. Ngươi chờ xem đi. - Hiện tại ta cảm giác như đang ở trong địa ngục. Hi Lặc nhìn mấy trăm xác sống, trong lòng không khỏi rét lạnh. Sau khi những xác sống tiến vào trong thôn, liền tản ra xung quanh. Bọn chúng tựa hồ cảm giác được mùi người sống ở trong thôn, bắt đầu tìm kiếm chung quanh. - Không phải người, là quái vật! Một đám quái vật đáng sợ! Lão nhân vẫn đứng ở cửa, muốn nhìn rõ xem là ai đang tới. Khi lão nhìn rõ, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, kéo đại hoàng chạy vào trong phòng. - A! Một tiếng kêu thảm thiết tràn ngập sự hoảng sợ phá tan sự yên tĩnh của bầu trời đêm, các xác sống bắt đầu giết chóc. Một đôi vợ chồng đang ở trong phòng ngủ say. Đúc lúc này cửa sổ bị một vật nặng đập vỡ. Tiếp theo đó một người không ra người, quỷ không ra quỷ xuất hiện trước mặt bọn họ. Sau khi bừng tỉnh, người chồng vội vàng chắn trước người vợ mình nhưng bị một đôi bàn tay chỉ còn lại đầu khớp xương cắm thẳng vào cổ họng, dùng sức vứt sang một bên. Nữ nhân kêu thảm, không kịp mặc quần áo, vội vàng nhào xuống bên cạnh người chồng, hoàn toàn không chú ý tới quái vật kia đã ở phía sau nàng. Khi nàng cảm thấy tiếng hít thở dị thường ở phía sau, vội vàng xoay người lại. Quái vật đưa hai bàn tay xương xẩu nắm lấy hai trái đào của nàngg. Nữ nhân kêu lên một tiếng thảm thiết động lòng người, trước ngực liền xuất hiện hai cái lỗ. Quái vật đưa miếng thịt tươi trong tay cho vào mồm, sau đó chồm lên người nữ nhân đang ngất xỉu, cắn vào cổ nàng, bắt đầu uống máu tươi. Trong phòng còn một đứa nhỏ chừng tuổi, nhìn quái vật cắn chết cha mẹ, sợ quá khóc lớn. Oa oa. Khi xác sống đi qua, nắm lấy hai chân đứa nhỏ, giơ cao lên không trung rồi xé thành hai nữa, máu tươi bắn tung tóe. - Nghe ông nội nói, trong thôn có quái vật. Ngươi nấp ở bên trong, đừng có lên tiếng! Nghe chung quanh thôn truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, Lão nhân lôi kéo đại hoàng vào trong nhà, đem đứa cháu tuổi ra hầm ngầm ở sân sau, nấp ở dưới, sau đó lấy cỏ khô che lên. Ngay lúc này, mấy xác sống đánh vỡ cửa đi vào trong sân, nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy lão nhân, hai mắt chúng hồng lên, đi tới. Lão nhân ngã gục trên mặt đất. Đại hoàng tức giận sủa lên một tiếng, xông tới cắn xé xác sống. Một miếng thịt rơi xuống, nhưng xác sống vẫn cắn chặt cổ lão nhân. Hai xác sống khác đi lến, nắm lấy đại hoàng xé thành hai nữa. Hai giờ sau, một gã huyết y sứ giả đi tới đầu thôn, nơi Huyết Sát đang đứng, báo cáo tình hình trong thôn với hắn. - Những xác sống này đã bị Huyết Ma tiêu diệt. Chúng ta đã tiến hành tìm kiếm trong thôn, dù là người hay động vật, không còn vật sống nào. Một số thôn nhân chạy ra ngoài đã bị người của chúng ta trực tiếp giết chết. - Tốt. Tập trung tất cả các thi thể lại một chỗ đốt đi, không lưu lại bất cứ dấu vết gì. Huyết Sát trầm giọng hạ lệnh. - Toàn bộ đều chết sạch, xem ra trong đầu những xác sống này chỉ có ý niệm duy nhất là giết người. Hi Lặc thở dài nói. - Đúng vậy. Lần hành động này không thể để lại người sống. Nếu không những kẻ chạy trốn này khẳng định đã bị thương đôi chút, những kẻ này cũng sẽ nhanh chóng biến thành xác sống. Tương lai nếu như gia nhập chiến trường, dựa vào những xác sống này không cách nào làm bị thương nặng địch nhân, nhưng loại bệnh này sẽ tạo ra khủng hoảng, không ai có thể chống cự. Huyết sát cười lạnh nói. Trong đêm khuya, bên ngoài thôn nhỏ đang bốc cháy hừng hực, tất cả mọi tội ác đều bị lửa thiêu sạch sẽ. Thôn nhỏ yên bình lúc này đã thành biến thành một cái thôn chết. Ngày thứ hai, một đứa nhỏ từ trong thôn đi ra. - Ông nội! Đại hoàng! Sau nhiều lần tìm kiếm trong thôn, nó cũng không tìm thấy ông nội cùng con chó vẫn đi theo mình. Càng kì quái hơn chính là trong cả thôn lại không có ai. Dường như trong vòng một đêm mọi người đều biến mất. Bất đắc dĩ đứa nhỏ phải đi tìm thực vật để ăn, bắt đầu cuộc sống một mình tại thôn. Về sau nó gặp được đội viên “Dạ Phong” đang đi tìm đội viên mất tích. Thành viên “Dạ Phong” sau khi nghe đứa nhỏ kể lại đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng cả thôn. Cuối cùng xác định được tất cả mọi người ở đây đã bị giết hại, ngay cả động vật cũng không bỏ qua. Hơn nữa bọn họ thông qua miệng đứa bé biết được hung thủ là những quái vật kì dị, toàn thân đầy máu. Tình huống ở đây nhanh chóng biến thành tình báo tuyệt mật được gửi tới tay Thủy Hàn. - Đầu lĩnh: Đế quốc lịch ngày tháng năm , cách Á Đặc Lan thành của Tây Tư vương quốc hơn dặm có một thôn nhỏ bị đồ sát toàn thôn. Ngoại trừ một đứa nhỏ ẩn nấp trong hầm là còn sống, cả người hay động vật ở trong thôn, không một ai thoát chết. Theo lời đứa nhỏ còn sống thì những kẻ giết hại bọn là một nhóm quái vật toàn thân đầy máu, giống như là cương thi. Căn cứ phân tích hiện trường còn sót lại, có thể có liên quan tới tổ chức tà ác mà chúng ta đang điều tra. Đồng thời một tình báo viên nhận sự chiêu mộ của quân đội đế quốc, tham gia thi công công trình hạng nhất, sau đó mất tích. Căn cứ tin tức tình báo cuối cùng hắn lưu lại, địa điểm hắn mất tích gần với thôn trang phát sinh vụ thảm sát. Bởi vậy chúng ta hoài nghi việc này có liên quan tới quân đội Tây Tư. Tổ chức tà ác có thể đã xâm nhập vào quân đội Tây Tư. Chúng ta đang triển khai điều tra từng bước, nghiêm ngặt giám thị, đồng thời chờ chỉ thị tiếp theo. Phần tình báo này làm Lưu Vân biết được tổ chức tà ác mà hắn luôn lo lắng vẫn đang bí mật hoạt động tại Tây Tư. Hơn nữa còn có thế lực tương đối lớn. Do đó hắn đưa ra một quyết định quan trọng. Bên ngoài đế đô thành, cuộc sống của phản quân Ước Sắt Phu càng ngày càng khổ sơ. Rất nhiều đội tuần tra của phản quân phái ra nhưng không có quay lại. Chung quanh đại doanh phản quân dường như có một lực lượng thần bí. Ước Sắt Phu từng phái một số lượng lớn binh lính tiến hành tìm kiếm nhưng ngay cả thân ảnh một người cũng không phát hiện. Thời gian trôi qua, tinh thần của phản quân càng ngày càng kém. Không đánh nhau, đám quan binh bắt đầu nghĩ ra nhiều chuyện. Nhiều người bắt đầu thảo luận về sự việc rải truyền đơn mấy ngày trước. Mà truyền đơn được giấu đi ngày càng nhiều. Mặc dù Ước Sắt Phu cũng từng giết người để uy hiếp nhưng không làm mọi người sợ hãi. Binh lính lén lút thảo luận về tin tức này, cũng tự hỏi về tương lại cùng vận mệnh của bản thân. Bất đắc dĩ, Ước Sắt Phu quyết định công kích mang tính dò xét với đế đô. Mặc dù công kích như vậy không mang lại hiệu quả gì nhưng ít ra có thể làm cho các binh lính tìm được việc để làm, để cho bọn họ không còn thời gian bàn luận về cái mông hắn yêu thích, về sở thích khác thường, thích hành hạ thị nữ. Nhưng khi hắn công kích lại gặp phải sự phản kích vô sỉ nhất trong chiến tranh đại lục.