- Đại thúc, chuyện như thế nào lại trở thành như vậy? Hoa Phi Lệ nghe xong Lôi Lạc nói, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. - Ta hoài nghi là do những tiểu tử Hắc Ưng gây sự. Mặc dù bọn họ không thừa nhận nhưng dù sao hiện tại chuyện của ngươi và hắn đã ồn ào khắp đế đô rồi. Nhưng mà hình như toàn bộ dân chúng đế đô đều coi trọng các ngươi, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Lôi Lạc lắc đầu thở dài. - Vậy hắn thì sao chứ? Thanh âm Hoa Phi Lệ thật thấp, nói xong câu này cũng cúi đầu xuống. - Hắn? Hình như không có phản ứng gì. Người này thật là trầm tính, vẫn còn nhẫn nhịn được! Một câu nói của Lôi Lạc làm cho Hoa Phi Lệ cảm thấy tâm tình buồn bã, nước mắt lại rơi xuống. - Hỗn đản không có lương tâm. Chẳng lẽ Phi nhi trong lòng ngươi lại không có phân lượng nào sao? Ngươi khiến ta làm sao có thể đi gặp người khác đây! Lúc này trong lòng Hoa Phi Lệ đã rõ ràng chuyện này khẳng định là do các tiểu ưng giở trò. Bọn họ muốn tác hợp cho nàng và hắn. Nhưng Lưu Vân dưới tình huống như vậy vẫn điềm nhiên yên lặng, điều này làm cho lòng nàng cảm thấy rất buồn bã. Hy vọng vừa mới hiện lên đã lại tan biến. Thật ra lúc này Hoa Phi Lệ đã trách lầm Lưu Vân. Bởi vì hắn thật sự đang gặp phải phiền toái. Sau khi nghe xong Á Lịch Sơn Đại nói, Lưu Vân một mực tự hỏi nếu như đem một đao này chém xuống, hắn còn không muốn về sau lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Ngày tháng vốn là ngày Viêm Thiên nguyên soái trở lại đế đô. Đám người A Lôi đau khổ chờ đợi một ngày cũng không có thấy nguyên soái trở về. Lúc hoàng hôn, Kinh Lôi cùng Ma Tước rời khỏi đế đô, bắt đầu tìm kiếm dọc theo lộ tuyến phụ thân trở về. Ban đêm. Trong lòng Lưu Vân càng cảm thấy bối rối, càng thấy có việc gì đó không đúng. Vì vậy tìm tới Thủy Hàn. - Ta nhớ kỹ trước đó không lâu phụ thân từng truyền tới tin tức người sẽ quay về. Cũng nhắc tới lộ tuyến cùng ngày sẽ trở về đế đô. - Đúng vậy Lão đại. Lần trước nguyên soái đưa tin ngày tháng người sẽ quay về đế đô. Đồng thời cũng nói đã ra lệnh cho quân đoàn trưởng Mộc Phong suất lĩnh vạn đại quân bảo về đế đô. Còn lại một bộ phận bộ đội tiếp tục áp chế phản quân, một bộ phận kác ở lại bên trong Bá Lợi thành tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục. Bởi vậy ta suy đoán nguyên soái sẽ không đem đại quân theo. Là một nhân viên tình báo, Thủy Hàn tỉnh táo đưa ra phân tích. - Chẳng lẽ phụ thân đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Lưu Vân đột nhiên toát ra ý niệm này. Hắn bị hù dọa đến nỗi toàn thân toát ra mồ hôi lạnh. Từ trước tới nay trong tim của hắn, Viêm Thiên là một phụ thân đánh đâu thắng đó, một cường giả tuyệt đối, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong tay lão, chưa bao giờ muốn người khác lo lắng cho lão. Song lúc này đây, Lưu Vân thật sự lo lắng. - Tuy nhiên nguyên soái có thực lực kiếm thánh, hẳn là sẽ không có việc gì đâu. Hơn nữa thời gian cùng lộ tuyến nguyên soái trở về không ai có thể đoán được. Thủy Hàn lại nói tiếp. - Thời gian, lộ tuyến… … Lưu Vân thì thào, đột nhiên sắc mặt trầm xuống: - Thủy Hàn. Có những người nào biết tin tức này? - Quá trình tin tức tình báo truyền tới có bốn người biết. Một gã đội viên “Dạ Phong” tiếp nhận tin tình báo, ta, Lão đại huynh và hoàng tử Thế Viêm. - Vậy hẳn sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Hiện tại ta đang chờ tin tức của Kinh Lôi. Thủy Hàn, ta muốn ngươi tìm thủ hạ của ngươi hỏi lại xem. Ta hy vọng tin tức tình báo này chỉ có bốn người chúng ta biết! Khi Lưu Vân nói câu cuối cùng, giọng nói lạnh lẽo thấu xương. Thủy Hàn nghe thấy vậy sắc mặt nhất thời trở nên cực kì khó coi. - Rõ rồi, Lão đại! Thủy Hàn nói xong, nặng nề rời đi. Ngày thứ hai Kinh Lôi về tới đế đô, mang tới một tin tức kinh khủng: Cách phía nam Vân thành khoảng dặm, trong Thanh Phong sơn cốc phát hiện hơn mười thi thể, đều là thành viên vệ đội của phụ thân. Phụ thân hiện không rõ ở nơi nào. Theo dấu vết quy mô đấu khí và ma pháp để lại hiện trường, dường như phụ thân cùng một cao cấp ma pháp sư triển khai một hồi kịch chiến. Mộc Phong cùng Lưu Vân nghe xong lời Kinh Lôi, sắc mặt trở nên xanh mét. - Phụ thân hắn là đã bị địch nhân phục kích. Nhưng phụ thân chưa có trở về, có thể người đã bị thương. Kinh Lôi, ngươi lập tức cùng Ma Tước đi tìm kiếm phụ thân. Đại ca, ngươi trước tiên vào cung đem tình huống báo cáo cho hoàng tử điện hạ, cũng tạm thời phong tỏa tin tức này. Đối với bên ngoài thì nói là phụ thân vì có việc nên tạm thời chưa quay về. Ta đi xử lý một chuyện. Lưu Vân sau khi cẩn thận hỏi tình huống hiện trường, bèn nói với hai người. Lúc này toàn thân hắn tỏa ra sát khí dầy đặc. - Được rồi! Hai người đáp. - Thủy Hàn, nguyên soái bị tập kích, hiện không rõ ở nơi nào. Chuyện ta bảo ngươi hỏi như thế nào rồi? Thủy Hàn nghe thấy vậy vội quỳ gối trước người Lưu Vân, trong mắt chứa lệ quang. - Lão đại. Thủy Hàn đáng chết, là ta hại nguyên soái! - Lau khô nước mắt, nói cho ta! Lưu Vân lớn tiếng mắng. - Ta vừa mới tra ra, đội viên Bỉ Đắc của “Dạ Phong” đã tiết lộ tin tức tình báo! Thủy Hàn không có đứng dậy, đau đớn nói. - Mang ta đi gặp hắn. Lưu Vân thống khổ nhắm hai mắt lại, một lúc sau mới nhẹ giọng nói. Bỉ Đắc không nghĩ tới có thể bán một tin tức tình báo không có giá trị lấy vạn kim tệ. Khi hắn đem số tiền này giao cho cha mẹ bạn gái hắn. Một kẻ suốt ngày bị gọi là “một kẻ nghèo đói” như hắn nhất thời trở thành thần tài trong mắt bọn họ. Mới bán tin tức này được vài ngày, hắn vẫn còn đang đắm chìm trong ảo tưởng về cuộc sống hạnh phúc. Khi Thủy Hàn tới tìm hắn. Đối mặt với Thủy Hàn, hắn vẫn cắn răng kiên trì, nhất quyết không khai. Cho đến tận sáng sớm hôm sau hắn mới thừa nhận chuyện đã bán tin tức tình báo. - Ngươi từng là huynh đệ của ta, vì sao lại làm như vậy? Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai. Bỉ Đắc toàn thân bị buộc chặt, giương hai mắt thất thần nhìn lên. - Lão đại... … Ta sai rồi… … - Có lẽ ta đã sai lầm! Tuổi của các ngươi còn rất trẻ, thế giới này còn rất nhiều thứ hấp dẫn các ngươi! Lưu Vân thở dài nói. Hắn đã nghe Thủy Hàn nói lại, biết rõ mọi chuyện đã trải qua. - Lão đại, có thể tha thứ cho ta một lần không? Bỉ Đắc khóc rống lên. Lưu Vân đi lên phía trước, nhẹ nhàng lau nước mắt cho hắn. - Ta không còn cách nào. Ta đã muốn tìm ngươi giúp ta nhưng ta lại không dám! Bỉ Đắc lại khóc một cách thương tâm hơn, lệ rơi đầy mặt, nhìn Lưu Vân. - Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Lưu Vân sờ đầu Bỉ Đắc. - Hai mươi. Lão đại, ngươi nhất định phải tha thứ cho ta. Ta không bao giờ dám làm như vậy nữa! - Viêm Thiên nguyên soái bị phục kích, hơn mười thành viên vệ đội chết trận. Hơn nữa hiện tại không rõ nguyên soái ở nơi nào. Lưu Vân lắc đầu, bi thương nói. Bỉ Đắc nghe xong Lưu Vân nói, trên mặt không còn chút huyết sắc, ảm đạm cúi đầu. - Lão đại, ta không muốn xa ngươi nhưng Bỉ Đắc phải đi trước. - Còn có gì muốn nói không? - Ta rất nhớ cuộc sống ở Sồ Ưng học viện. Bỉ Đắc nói làm cho Lưu Vân không khỏi nhớ tới lúc ở Sồ Ưng học viện, giúp đỡ các cô nhi này cùng nhau vượt qua cuộc sống phong phú ở đó, yên lặng nhớ lại sự ấm áp gia đình. - Tha lỗi cho ta không chiếu cố tốt cho ngươi! Nói xong Lưu Vân rút nguyệt đao ở bên hông ra, đâm vào yết hầu Bỉ Đắc. Máu tươi chảy ra, trong lòng Lưu Vân cảm thấy rất đau đớn, rút đao vào vỏ, hắn xoay người rời khỏi phòng. - Bôn nguyệt đao, hôm nay là lần đầu tiên ngươi nhiễm máu tươi của huynh đệ ta. Chỉ mong đây cũng là lần cuối cùng! Bỉ Đắc gặp chuyện không mày làm cho Lưu Vân bắt đầu suy nghĩ lại về tổ chức tình báo của mình. Hắn phát hiện mình phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Người trẻ tuổi quả thật rất có nhiệt huyết nhưng cũng rất khó có thể kháng cự lại sự hấp dẫn từ bên ngoài. Để cho bọn họ thực hiện công việc nguy hiểm, công việc tình báo buồn tẻ, không có sự quản lý nghiêm khắc, rất dễ xuất hiện nhiều vấn đề. Đối mặt với Bỉ Đắc tuổi còn trẻ, hắn cũng phát hiện mình đã bỏ qua một việc: Những cô nhi này đã lớn, cũng có đủ loại nhu cầu của một người bình thường. Máu của Bỉ Đắc cũng không có chảy phí. Máu của hắn làm cho tâm của Lưu Vân bắt đầu từ đêm đông này càng trở nên càng thêm kiên định hơn. Sau khi một tay đâm chết Bỉ Đắc, Lưu Vân bắt đầu lãnh huyết giết chóc. Trong một góc âm u ở đế đô, một âm mưu đang khẩn trương triển khai. - Người của ta đã chuẩn bị tốt. Bên kia người đã an bài tốt chưa, đại nhân? Một thanh âm trẻ tuổi vang lên. - An bài tốt rồi. Lợi dụng đêm tiệc rượu của hoàng cung phát động, ta tin tưởng hắn không trốn nổi kiếp nạn này! Một thanh âm già nua vang lên. - Ta không muốn hắn chết, chỉ cần hắn sống khuất nhục, trở thành trò cười của đế quốc! Thanh âm còn trẻ oán hận nói. - Ở điểm này ta và ngươi có ý nghĩ giống nhau. Lúc này nếu hắn xảy ra chuyện, ai cũng không đỡ nổi, sẽ tạo thành sự chấn động ở đế đô. Hoàng tử tức giận, có trời mới biết xảy ra chuyện gì! Thanh âm già nua tiếp tục nói. - Chuyện trong cung ngươi nên cẩn thận một chút. Sau khi cách ly, thủ hạ của hắn do ngươi phụ trách dẫn dụ rời đi, sau đó ta đối phó hắn. Chỉ cần hắn rơi vào bẫy là làm tốt mọi chuyện. Một đêm trôi qua hắn có thể chính thức trở thành rác rưởi trong mắt mọi người ở đế đô! - Đúng vậy. Hiện tại hắn đang ở trên mây, nếu như rơi xuống, khẳng định sẽ rất bi thảm! Đến lúc đó mọi người sẽ nói kẻ hư hỏng chung quy vẫn là kẻ hư hỏng. Bản tính khó sửa đổi. Ha ha! - Không thể trách ta, tất cả đều là do hắn bức ta. Nếu như không phải hắn làm việc tuyệt tình thì cũng sẽ không dẫn tới chuyện ngày hôm nay! - Nếu đã đi tới bước này, ta cùng ngươi hợp tác thật tốt đi! Đến bây giờ Viêm Thiên còn chưa có trở về, ai biết xảy ra chuyện gì. Lúc này ở đế đô, lời nói của ta vẫn còn dùng được. Ta sẽ toàn lực trợ giúp ngươi, để ngươi thành công chiếm vị trí của hắn! - Tốt. Một khi chuyện này thành công, ta xem còn có nữ nhân nào đứng ở bên cạnh hắn! Ha ha!