Dị Giới Quân Đội

chương 169 : hoa vi vân mở [1]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xe dừng trước cửa bên ngoài phủ, mấy người Lão Tạp cùng A Lôi đã sớm ra đón. Vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy mọi người, Hoa Phi Lệ nhất thời xấu hổ, cúi đầu xuống. Đêm nay nàng giống như công chúa, đã trải qua khoảnh khắc lãng mạn nhất trong cuộc đời, chính thức cảm nhận được hạnh phúc của người đang yêu. Nàng không có nghĩ tới sau khi có Thủy Linh Nhi, hắn lại dám dùng phương thức trực tiếp như vậy để tỏ tình với nàng, vừa kiêu ngạo vừa tràn đầy tình cảm. Lúc này nàng vẫn đang quấn chặt ở bên cạnh Lưu Vân, không có nửa phần bóng dáng của một cô gái mạnh mẽ, kiên cường, sự si mê, quấn quýt không muốn rời xa người yêu thể hiện rõ trên người nàng. - Trên đời này làm gì có nữ nhân nào ở bên cạnh nam nhân của mình mà không thể hiện sự yếu đuối mỏng manh đây? Khi có nam nhân ở bên cạnh, các nàng cho dù phải đi qua một cái cầu rộng m cũng muốn có người dìu mới dám qua. Nhưng khi không có nam nhân, cho dù là cây cầu có dài m các nàng cũng dám nhảy qua. Khi các nàng ở bên cạnh nam nhân của mình, nhìn thấy con chuột cũng sẽ sợ đến nỗi mặt mày tái mét, giống như muốn ngất đi ngay lập tức. Nhưng khi không có nam nhân ở đây, cho dù có con chuột các nàng cũng vẫn đánh chết như thường. Lưu Vân nhìn tiểu nữ nhân đang vui sướng ở bên cạnh mình, không khỏi nhớ tới một câu nói rất kinh điển, trong lòng không khỏi thương tiếc cùng chan chứa yêu thương. Lúc này hắn mới ý thức được việc hắn từng lạnh lùng, do dự đã khiến trong lòng nàng đau khổ như thế nào. - Tỷ tỷ, đêm nay tỷ thật xinh đẹp! A Lôi tiến lên phía trước, kéo tay Hoa Phi Lệ rồi nói. - Tình yêu làm con người ta dịu dàng! Ai da! Tiểu Tạp vừa mở miệng nói được một câu đã bị Lão Tạp hung hăng gõ cho một cái vào đầu. - Đi thôi, đi vào ăn cơm, tất cả mọi người còn đang chờ các ngươi đấy! Lão Tạp cười nói. - Vậy sao? Hoa Phi Lệ ngẩng đầu lên, cảm thấy có chút kinh ngạc. Bởi vì lúc này trời đã tối, đã qua bữa cơm tối. - Bọn họ nói nếu không đem ngươi trở lại đây, buổi tối ra sẽ không cần ăn cơm. Lưu Vân cười khổ nói. - Quan trọng là ta biết đêm nay tỷ tỷ sẽ không ăn gì cho nên chờ tỷ. A Lôi cười nói. Đương nhiên khi tâm tình con người ta đang thoải mái hạnh phúc thì thế giới trong mắt họ sẽ trở nên đẹp hơn, muôn màu muôn vẻ. Bởi vì trên thực tế cảnh vật đẹp hay xấu là do tâm tình của con người quyết định. Đối với Lưu Vân cùng Hoa Phi Lệ mà nói, đêm nay là một đêm thật đẹp. Bóng đêm mang theo sự yên lặng ấm áp như cơn gió mùa xuân. Gió đêm ôn nhu, nỉ non. Bầu trời với nhiều ngôi sao giống như đang nhìn những người hữu tình. - Chàng chuẩn bị lúc nào đi cứu Linh nhi muội muội? Đối mặt với tình yêu đột nhiên rơi xuống, Hoa Phi Lệ lại lo lắng cho người đang ở nơi xa là Thủy Linh Nhi. - Làm sao thế? Sợ Linh nhi ghen à? Ta nghe bọn hắn nói thì nàng và Linh nhi cũng rất thân thiết! Chậm rãi cùng Hoa Phi Lệ bước trong hoa viên, Lưu Vân nhẹ đưa tay vuốt ve vòng eo của nàng, cảm thụ được sự mềm mại ấm áp say động lòng người. - Không phải, ta chỉ lo lắng cho muội ấy. Muội ấy yếu đuối như vậy, lại phải đi tới A Tư Mạn xa xôi, thật không biết làm sao có thể chịu đựng nổi. - Nàng yên tâm. Tạp đại thúc dường như biết nữ kiếm thánh kia, hơn nữa ta cam đoan Linh nhi sẽ ổn thôi. Dù sao còn một khoảng thời gian nữa mới tới lúc ước định, ta sẽ đợi đại ca cùng Kinh Lôi trở về. Đồng thời xử lý tốt chuyện tình của Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn, sau đó mới đi cứu Linh nhi trở về. Trong lòng ta thật ra đang lo lắng cho phụ thân. Đạt tới cảnh giới kiếm thánh mà vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Từ đó có thể thấy được địch nhân cường đại như thế nào! - Bá phụ hẳn là sẽ không sao đâu. Kiếm thánh đã là tồn tại cao nhất ở đại lục này. Hoa Phi Lệ vừa nói vừa nhẹ nhàng nhéo tay Lưu Vân. - Cho tới nay ta chưa bao giờ phải lo lắng cho phụ thân. Trong trái tim ta, ngài là thần thoại bất bại. Nhưng ở thế giới này có nhiều chuyện không thể đoán trước! Tuy nhiên cũng giải khai một cái khúc mắc trong lòng ta. Ít nhất ta biết được nên quý trọng hiện tại. Phi nhi, tha thứ cho ta đã khiến nàng phải chịu nhiều ủy khuất! Lưu Vân dừng bước, cúi đầu nhìn Hoa Phi Lệ, khẽ nói. Hoa Phi Lệ ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn hắn. Khuôn mặt thể hiện sự vui buồn lẫn lộn, động lòng người dưới ánh trăng, ánh mắt chan chứa nhu tình. - Chàng sẽ không sợ ta chấp nhận sự theo đuổi của Minh Lạc chứ? - Một thú nhân nho nhỏ có là gì! Chỉ là lão hổ ta đây không có ra tay, mới để cho hắn càn rỡ vài ngày thôi! Bông hoa trong thoáng chốc không phải còn hơn vĩnh hằng không thay đổi sao? Lưu Vân đắc ý cười nói. - Ngươi đừng có mà làm trò nữa! Đừng quên ta là một thương nhân. Ta cảm giác được pháo hoa của ngươi còn đáng giá hơn so với ngọc xanh kia! Hoa Phi Lệ vừa nói, thân thể không ngừng nhẹ nhàng cọ xát trong lòng Lưu Vân. - Phi nhi. Đêm đã khuya, chúng ta trở về phòng đi! Lưu Vân cảm giác trong thân thể đột nhiên nổi lên một cỗ tà hỏa, làm cho nhiệt huyết toàn thân hắn sôi trào. Một cái rèm mỏng chia căn phòng thành hai. Một bên là một cái thùng thật lớn, bên trong chứa hơn nửa thùng nước, mặt nước vẫn còn hơi nóng bốc ra. Hoa Phi Lệ thoải mái nằm trong nước. Cánh hoa hồng ẩn hiện, lộ ra thân hình đẹp mê người. Hoa Phi Lệ khẽ té nước, lộ ra cánh tay trơn bóng như ngọc. Bên kia nghe thấy tiếng nước ào ào. Trong lòng Lưu Vân giống như bị hàng nghìn hàng vạn con mèo nhỏ đang không ngừng gãi, ngồi ở phía sau rèm nhìn bóng người ẩn hiện, không ngừng nuốt nước miếng ừng ực. Sau khi vào gian phòng này, thị nữ đã sớm chuẩn bị nước nóng cho hai người nhưng Hoa Phi Lệ lại xấu hổ, cự tuyệt yêu cầu tắm chung vô lý của Lưu Vân. - Mẹ kiếp, mông lung mờ ảo thế này mới đẹp! Cách một tầng vài mỏng còn làm cho người ta bốc hỏa hơn so với trần như nhộng. Thật sự là muốn làm chết người! Trong lòng Lưu Vân đang tiến hành giao chiến kịch liệt. Hắn đã đáp ứng Hoa Phi Lệ là sẽ không nhìn lén, nhưng nếu như không phải dùng hai tay ôm chặt lấy đầu gối thì hắn đã không khống chế được khát vọng bước qua tấm rèm kia. - Dù sao cũng là nữ nhân của ta. Đáp ứng nàng, lão tử quyết tâm không nhìn lén! Lưu Vân cắn răng một cái rồi đứng dậy. - Ta muốn quang minh chính đại nhìn. Nhanh tay nhanh chân đi về phía tấm rèm. Dưới ánh sáng chiếu rọi của ma pháp đăng, trên tường xuất hiện bóng dáng một đầu sói đói, đang nhẹ nhàng giương vuốt sói xuống bả vai trắng như tuyết của mỹ nhân. Tay Lưu Vân dường như đang run rẩy giống như bị điện giật. Thân thể Hoa Phi Lệ cũng run lên, cả người chui xuống nước. Phía sau truyền đến hơi thở nặng nề làm cho nàng thấy kinh hoảng. - A! Người xấu, ngươi đã đáp ứng ta! Hoa Phi Lệ đưa hai tay che ngực, run rẩy nói. - Phi nhi, ta kể chuyện xưa cho nàng nghe. Lưu Vân cười cười, đưa miệng tới bên tai nàng. Một luồng hơi nóng thổi tới làm cho Hoa Phi Lệ cảm thấy toàn thân trở nên nóng bỏng, thân thể như muốn nhũn ra. - Nếu như ta không đến, chẳng phải ta ngay cả cầm thú cũng không bằng sao? Lưu Vân sau khi nói xong lời cuối cùng thì cười to lên rồi nói. - Ngươi thật là bại hoại! Hoa Phi Lệ nghe xong Lưu Vân nói, thân thể vô lực tựa vào thùng nước, thanh âm yếu ớt, không rõ là hờn dỗi hay là rên rỉ. Mặt nước xao động đem những cách hoa ở phía trước mở ra. Lưu Vân nhìn vào xuân quang lấp lánh mê người trong nước, ánh mắt không muốn rời ra. Lộ ra trong nước là những điểm hấp dẫn chết người, hai điểm đỏ hồng làm cho sự hấp dẫn này hoàn toàn bộc phát, làm cho hắn nuốt nước bọt ừng ực, hạ thân đau nhức khó chịu như muốn phun lửa. Lưu Vân vội vàng kéo áo xuống, đưa tay tới trước ngực Hoa Phi Lệ, chậm rãi lần vào trong nước, môi cũng nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng. - Đừng… ….không nên… … Thân hình mềm mại của Hoa Phi Lệ khẽ giẫy dụa, phát ra âm thanh khe khẽ. Nhưng không thể nào thoát khỏi đôi môi ghê tởm nọ. Lại còn có hai bàn tay tà ác đang chậm rãi hoạt động ở hai vú của nàng. Hai bày tay nhẹ nhàng xoa bóp đã sớm làm cho nàng thần hồn điên đảo, giống như đang ở trên mây, toàn thân phơi phới. - Trời ạ, tại sao lại như vậy! Hoa Phi Lệ thật không ngờ Lưu Vân vừa mới tiếp xúc đã làm cho nàng động tình như nước thủy triều dâng. Khi bàn tay kia nắm chặt lấy hai bầu vú của nàng, một loại cảm giác phức tạp lan tỏa khắp thân thể của nàng, giống như bị lôi điện đánh trúng, giống như bị lửa thiêu đốt, lại giống như được gió xuân thổi qua, khiến cho nàng không khỏi dùng sức nắm chặt lấy hai tay Lưu Vân. Nàng khẩn trương đến nỗi ngón chân dùng sức chạm vào thùng gỗ. Cũng may là cuối cùng Lưu Vân cũng dừng lại, rút hai tay trở về. Dường như thấy một món ăn ngon tinh xảo, hắn nếm một miếng thấy rất vừa miệng, thở dài một tiếng hài lòng, không nỡ ăn. Cảm giác khẩn trương chậm rãi biến mất. Trong lòng Hoa Phi Lệ có cảm giác mất mát khó hiểu, hình như được người đưa tới không trung, bay lượn theo gió nhưng lại không tìm được nơi về. Hoa Phi Lệ ngồi thẳng dậy, quay người nhìn lại phía sau. Vừa quay đầu nhìn lại đã thấy làm một màn sexy khiến cho sau này mỗi lần Hoa Phi Lệ nhớ tới đều không khỏi mặt đỏ tới tận mang tai. Lưu Vân đứng ở trước mắt nàng, sớm đã cởi hết quần áo. Mà ‘tiểu Vân’ đã sớm hoàn toàn biến thân, toàn thân gân guốc, ương ngạch ngóc đầu lên. Hoa Phi Lệ vừa mới quay đầu lại, đôi môi vừa khéo hôn đúng tiểu Vân nọ. - … …A! Lưu Vân không khỏi ngửa mặt lên trời rống to một tiếng. Loại tiếp xúc mềm mại này khiến cho hắn sướng khoái. - Phi nhi, nàng thật sự là hiểu ta! Lưu Vân cảm thấy rất sảng khoái. Hoa Phi Lệ bị tiếp xúc ngoài ý muốn này làm cho sợ hãi, giật mình nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng, khẽ cắn răng, đôi mắt đẹp rưng rưng lệ. - Không tốt. Vừa cúi đầu, Lưu Vân bất chấp loại cảm giác này, vội vàng nhảy vào thùng, kéo Hoa Phi Lệ vào lòng, hôn nàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio