Quân đoàn trưởng, một quân đoàn chỉ có tám vạn người, như vậy có phải hơi ít không? Trong phòng hội nghị, sau khi nghe xong Lưu Vân đưa ra ý tưởng chỉnh biên lại quân đoàn, Long Vân đặt câu hỏi đầu tiên. - Trên thực tế Hắc Ưng quân đoàn bây giờ đang trên con đường trở thành một chi tinh binh. Nếu như không phải lo lắng về vấn đề kinh phí, trang bị cùng các vấn đề hậu cần tiếp tế, ta sẽ trực tiếp biên chế Hắc Ưng quân đoàn thành một quân đoàn. Đương nhiên nếu chúng ta rút gọn lại thì đế quốc sẽ cho chúng ta ít tiền hơn. Cho nên ta vẫn bảo lưu danh hiệu quân đoàn, nhưng chúng ta cần áp dụng kế hoạch lựa chọn tinh binh. Lưu Vân mỉm cười giải thích. - Thông qua hai cuộc chiến tranh, hẳn là mọi người đã có cảm thụ hoàn toàn mới đối với số lượng cùng chất lượng. A Tư Mạn có trăm vạn đại quân, bởi vì mất tướng soái mà dẫn đến thất bại. Ước Sắt Phu nắm trong tay vạn đại quân cũng phải bại vong dưới sự quấy nhiễu của chúng ta. Ta hy vọng sau này tất cả mọi người vứt bỏ tư tưởng cần nhiều binh lực mà tập trung vào vận dụng thật tốt lực lượng trong tay như thế nào. Ta hy vọng sau này trong chiến tranh, bộ đội của các ngươi cũng có thể trở thành một lực lượng chiến đấu độc lập. Hơn nữa bởi vì nhiều đơn vị có thể chiến đấu độc lập, bất kể chiến trường phát sinh tình huống gì cũng không ảnh hưởng tới sắp xếp của mỗi đơn vị, có thể tự hoàn thành nhiệm vụ tác chiến của mình. Cho dù có đánh tan bộ chỉ huy của Hắc Ưng quân đoàn, toàn quân cũng không rơi vào cục diện bại vong. - Quân đoàn trưởng, kỵ binh sư có ba vạn người, bộ binh sư của ta chỉ có một vạn, hình như hơi quá nhiều? Trong lịch sử quân đội đế quốc, căn bản chưa từng có chuyện như vậy! Chẳng lẽ khi công thành thì để cho kỵ binh đi công kích? Lưu Vân vừa mới nói xong, Mạc Qua bất bình đứng dậy nói. - Bởi vì ta muốn một mũi mâu sắc bén, một lực lượng có sức công kích trí mạng! Mà bộ binh của ngươi ở trong tay ta sẽ là tấm lá chắn cứng rắn. Có như vậy Hắc Ưng quân đoàn mới có thể ở vị trí bất bại! Lưu Vân bình tĩnh nói. Khi hắn đưa ra kế hoạch chỉnh biên lại quân đoàn, hắn đã sớm lường trước các sĩ quan sẽ có phản ứng như vậy. - Trên Đại hành sơn, chắc các ngươi đã cảm nhận được một phương thức tác chiến hoàn toàn mới – vận động chiến thật sự tốt. Mà có thể có thể phát huy uy lực của vận động chiến tới cực hạn, trước mắt cũng chỉ có kỵ binh. Binh chủng này trên sân khấu chiến tranh đại lục vẫn là lực lượng mang tính quyết định. Chủ yếu là bởi vì nó có năng lực cơ động cùng lực sát thương cường đại, khiến cho sức chiến đấu linh hoạt tăng lên trên diện rộng. Ta tin tưởng dưới sự dẫn dắt của An Đông Ny, Hắc Ưng kỵ binh sư sẽ là một lực lượng có thể thay đổi cuộc chiến. - Nếu như muốn tấn công thành thị thì sao? Mạc Qua vẫn chưa từ bỏ ý định của mình. - Chắc hẳn mọi người đã hiểu cuộc sống, sự chiến đấu tại nơi bị giặc chiếm đóng: Một chi quân đội cường đại, nếu muốn thu được thắng lợi cuối cùng trong cuộc chiến phải biết dựa vào dân chúng. Ta muốn nhấn mạnh rằng binh lính chúng ta đều xuất phát từ dân chúng mà ra. Chúng ta không phải là công cụ trong tay quý tộc, mà là lực lượng kiên cường, vững mạnh để bảo vệ quốc gia cùng dân chúng. Ta có thể nói thẳng không chút dấu diếm cho mọi người biết rằng, tương lai nếu có chiến tranh, Hắc Ưng quân đoàn tuyệt đối không vì lợi ích của quý tộc mà đi tấn công thành trì. Chúng ta không câu nệ cố chấp ở sự được mất mà phải làm thế nào để tiêu diệt được địch nhân mà vẫn bảo tồn lực lượng của mình. Bảo vệ đất nước không nhất định phải thủ thành. Thành trì đã có dân chúng đề quốc cầm cự, duy trì. Cho dù địch nhân chiếm lĩnh được một tòa thành cũng chỉ là một tòa cô thành với vô số sự bao vây của chúng ta mà thôi. Nếu Mạc Qua ngươi ngăn chặn, phong tỏa tiếp tế, tiếp viện của viện quân địch, sớm muộn gì quân địch cũng phải lăn ra khỏi thành để chịu đánh. Cần gì phải liều mạng với địch nhân, ngươi sống ta chết ở dưới thành? - Ta rất đồng ý với ý kiến của quân đoàn trưởng. Á Lịch Sơn Đại đồng ý với ý kiến của Lưu Vân. - Ta đã cẩn thận nghiên cứu kỹ lịch sử chiến tranh của đại lục, cũng cố gắng tìm hiểu một ít quy luật trong chiến tranh đại lục, nhưng vẫn không có tiến triển gì. Điểm mấu chốt nằm ở chỗ chúng ta đã quên mất tác dụng của dân chúng trong chiến tranh mà chỉ chú trọng tới sự mạnh yếu trong lực lượng. Trận chiến ở Đại hành sơn lần đầu tiên làm cho ta cảm nhận được: Lực lượng chính thức trong chiến tranh đến từ dân chúng. Một khi được kích nổ có thể hợp nhất cả sông Trường Giang và sông Hoàng Hà. Vứt bỏ đi cách suy nghĩ, tư tưởng của quý tộc, chuyển hướng nhằm vào dân chúng, nắm chắc mạch đập của chiến tranh, chúng ta sẽ thu được thắng lợi. - Phương hướng cơ bản để phát triển Hắc Ưng quân đoàn là chắt lọc tinh binh, tư tưởng chủ đạo trong chiến lược là dựa vào dân chúng. Tụ thì thành một thiết quyền đả kích địch nhân, tản thì hình thành các đơn vị tác chiến độc lập có thể chiến đấu với địch nhân, vận dụng chiến thuật ở một trình độ nhất định, còn lại là vận động chiến để tiêu diệt địch nhân! Sau khi chỉnh biên kết thúc, các ngươi phải tổ chức đưa bộ đội của mình gia nhập huấn luyện. Ta phải nhắc nhở mọi người một điểm: Ưng là là loài ác điểu tỉnh táo, thông minh, dũng cảm cùng ngang bướng. Cho nên thủ hạ của các ngươi chỉ có thể là những binh lính như thổ phỉ, nhưng tuyệt đối không thể hiền lành như cừu! Cuối cùng Lưu Vân nói để Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn chỉnh biên tại Vân thành cũng là một dấu hiệu cho thấy một chi bộ đội tinh nhuệ mới được sinh ra. Đồng thời câu nói cuối cùng của Lưu Vân cũng tạo thành một số ảnh hưởng tiêu cực. Dưới các loại quân quy ước thúc của Lưu Vân, kỉ luật của Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn rất tốt, nhưng vẫn mang đậm khí chất của thổ phỉ. Tuy nhiên khí chất thổ phỉ này cũng được các quý tộc đế quốc cùng quân đội thừa nhận. Sau khi chỉnh biên kết thúc, bộ chỉ huy của Hắc Ưng quân đoàn có bốn thủ lĩnh, phân biệt là quân đoàn trưởng Lưu Vân, phó quân đoàn trưởng Long Vân, phó quân đoàn trưởng Ngải Phật Sâm, tham mưu trưởng Á Lịch Sơn Đại. Bộ chỉ huy thiết lập tham mưu bộ, hậu cần bộ. Long Vân chủ yếu phụ trách huấn luyện nhất sư, nhị sư và tam sư, cũng tạm thời phụ trách công việc của hậu cần bộ. Ngải Phật Sâm phụ trách Hắc Ưng kỵ binh sư. Lưu Vân chịu trách nhiệm đối với những việc trọng đại của quân đoàn, đồng thời chiếu cố huấn luyện và quản lý Hắc Ưng đặc chiến đại đội. Hắc Ưng đặc chiến đại đội sau khi chỉnh biên lại có người. Trụ cột là Hắc Ưng Lục hệ trung đội, Xạ thủ trung đội, tăng thêm Cảnh vệ doanh cùng Trinh sát doanh lấy từ tinh nhuệ Hắc Ưng tạo thành. Ngải Phật Sâm chuẩn bị thành lập kế hoạch xây dựng Hắc Ưng kỵ binh sư. An Đông Ny là sư trưởng Kỵ binh sư, biên chế vạn người, chia làm ba binh chủng: Nỗ kỵ binh, Khinh kỵ binh cùng Trọng trang kỵ binh. Mỗi binh chủng lại có hai đoàn, mỗi đoàn có người. Long Vân thì phụ trách công việc của Bộ binh sư cùng Hậu cần bộ. Nhất, nhị, tam sư được mở rộng lên tới vạn người. Mỗi sư có ba Bộ binh đoàn. Mỗi bộ binh đoàn có thêm một nỗ binh doanh. Hậu cần bộ mới được thành lập, chủ yếu phụ trách hậu cần tiếp tế, tiếp viện cùng cung cấp các trang bị cho quân đoàn. Sau này Lưu Vân cũng từng bước phát triển các vũ khí trọng yếu cho thủ hạ, trang bị cơ cấu sản xất. Á Lịch Sơn Đại thì quản lý việc huấn luyện quân sự và công việc hàng ngày của quân đoàn. Đồng thời phụ trách xây dựng tham mưu bộ. Mà tham mưu bộ còn có một chức trách đào tạo. Về phần tác dụng cũng chỉ có hắn và Lưu Vân biết, tạm thời còn chưa có công bố với mọi người. Sau đó Lưu Vân giao một phần báo cáo cho quân đội đế quốc về việc chỉnh biên Hắc Ưng Độc lập quân đoàn như biên chế binh lính, binh lính bổ sung, điều chỉnh số lượng sĩ quan. Đồng thời hắn còn đưa ra một đề nghị quan trọng đối với quân đội đế quốc. Quan trường đế quốc vốn không bình tĩnh lại một lần nữa có biến động, đồng thời cũng khiến bản thân chịu mũi dùi dư luận.