Ngày tháng đối với các đệ tử cao cấp của đế đô Ma Vũ học viện mà nói thật là một ngày vui vẻ. Buổi tối bọn họ nhận được thông báo hai quân đoàn mới thành lập của đế quốc sẽ đến chiêu sinh vào ngày thứ hai. Có đệ tử có cơ hội tiến vào Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn đại danh đỉnh đỉnh, còn có có cơ hội tiến vào Hỏa Phượng Độc Lập quân đoàn mỹ nữ như mây. Anh hùng, mỹ nhân, nhiệt huyết chiến đấu làm cho trái tim những người trẻ tuổi kích động. Đôi ba người cùng tụ tập một chỗ bàn luận, đây là hấp dẫn chết người đối với các đệ tử, khiến cho bọn họ ảo tưởng tới những điều tốt đẹp trong giấc ngủ. Ngày thứ hai, sau khi ăn sáng xong, mấy trăm đệ tử vội vàng chạy tới thao trường chờ đợi người của hai quân đoàn tới chiêu mộ thành viên. Hồi hộp, lo lắng trong quá trình chờ đợi, các đệ tử túm năm tụm ba lại với nhau, cùng thảo luận xem lúc nào thì Hắc Ưng cùng Hỏa Phượng tới. - Quá trình chiến đấu với nhiều sắc thái truyền kì, chiến quả huy hoàng, anh hùng danh chấn bốn phương đế quốc, Long kỵ sĩ thần bí. Trời ạ, còn có quân đoàn nào có thể so với Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn chứ? Một gã đệ tử thở dài nói. - Đúng vậy, một chi bộ đội anh hùng mới là lựa chọn của nam nhân! Một nam đệ tử khác nói tiếp. - Các ngươi định gia nhập Hắc Ưng sao? Chúng ta gia nhập Hỏa Phượng! Một đám các cô gái không chút do dự lựa chọn Hỏa Phượng quân đoàn. Mặc dù Hắc Ưng có danh tiếng vang dội nhưng Na Á công chúa đầy nữ tính, dựa vào trí tuệ cùng tài hoa của mình mà quật khởi trên đại lục, vì nữ nhân thu được thắng lợi nho nhỏ trong chiến tranh, tự nhiên trở thành thần tượng trong lòng các cô gái. Khi Hanh Lợi mang theo hơn mười tên đệ tử đi tới thao trường, địa phương nơi bọn họ đi qua nhất thời trở nên an tĩnh. Các đệ tử tự giác thối lui sang hai bên đường, nhường đường cho những người này. - Bọn họ cũng tham gia chiêu sinh? Một thanh âm rất nhỏ từ trong đám người truyền ra, ánh mắt Hanh Lợi không nhịn được nhìn thoáng qua nơi phát ra thanh âm. Đệ tử đang nói chuyện sợ quá vội vàng ngậm miệng lại. - Đại ca, chúng ta đến xem náo nhiệt làm gì! Cuộc sống tiêu dao tự tại không phải thoải hơn đi làm binh lính chịu tội sao? Một gã đệ tử bên cạnh Hanh Lợi hỏi với vẻ khó hiểu. - Đúng vậy. Chúng ta khó khắn lắm mới có ngày hôm nay. Rốt cuộc cũng có cơ hội cưỡi lên người những quý tộc! Nếu không đi, tất cả tâm huyết đều uổng phí! Một gã đệ tử khác cũng phụ họa. - Các ngươi hài lòng với cuộc sống như vậy sao? Không. Ta không muốn phí phạm cuộc sống như vậy! Hanh Lợi nghe gã đệ tử bên cạnh nói xong, thở dài nói. Hắn nghĩ tới lúc mình mới tiến vào đế đô Ma Vũ học viện. Là một bình dân đệ tử, hắn dựa vào thành tích ưu tú cùng thiên phú hơn người mà trở thành đệ tử nổi tiếng nhất trong một học viện ở đế quốc. Hắn đã từng tưởng rằng tiền đồ thênh thang rộng mở, tương lai sáng lạng đang chờ đón mình. Sau khi tiến vào học viện, hắn liều mạng học tập, hy vọng có một ngày có thể trở nên nổi bật, có thể tạo ra tương lai huy hoàng thuộc về bản thân mình. Tuổi trẻ với nhiều nhiệt huyết, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra một sự thật phũ phàng. Là một trong số ít các bình dân đệ tử, chờ đợi hắn là sự xem thường cùng khi dễ của các quý tộc đệ tử. Lần đầu tiên hắn ý thức được, trong một rừng quý tộc của đế quốc, một bình dân muốn vươn lên thật sự là khó hơn lên trời. Mộng đẹp vỡ tan, hắn bắt đầu sa ngã, đi vào con đường hắc ám, bạo lực và nhận được danh tiếng “Bạo Lực Hanh Lợi”. Một số ít bình dân đệ tử bị khi dễ cùng đám lưu manh vô lại lấy hắn làm trung tập, tụ tập cùng một chỗ, âm thầm hình thành một cỗ lực lượng hắc ám ở Ma Vũ học viện. Những kẻ từng cưỡi trên đầu trên cổ hắn đều bị hắn dẫm nát dưới chân, cuối cùng hắn chính thức sa ngã. “Kinh Lôi, cái tên vương bát đản. Ta sẽ tới tìm ngươi đánh nhau! Cho dù ngươi trở thành Long kỵ sĩ, vì Sắc Vi, ta muốn đánh một trận với ngươi!” Hanh Lợi có rất ít bằng hữu trong đám quý tộc. Kinh Lôi là một trong số ít đó. Hai người trở thành bạn tốt, một là bởi vì bọn họ đều có khuynh hướng bạo lực, hai là bọn họ đều thích cùng một người. Na Á cùng Lưu Vân cơ hồ đồng thời cùng đến đế đô Ma Vũ học viện. Mà bọn họ làm cho các sư phụ học viện nghênh đón bọn họ đều lặng người hồi lâu. Một bên là công chúa xinh đẹp mang theo bảy, tám mĩ nữ đi cùng. Bên kia là bá tước lạnh lùng, mang theo bảy, tám thanh niên trẻ tuổi dễ nhìn, toàn thân mặc hắc giáp. “ Mẹ kiếp, mới có một thời gian không gặp mà nữ nhân như thế nào càng ngày càng trở nên đẹp vậy?” Ánh mắt của hắn nhìn lên những vị trí nhạy cảm trên người công chúa, rồi thở dài một tiếng. - Lưu Vân ra mắt công chúa điện hạ. - Bá tước đại nhân, miễn lễ. Na Á mỉm cười nói. Sau đó ánh mắt nhìn tới Á Lịch Sơn Đại. - Vị này nhìn rất quen mắt? - Tham mưu Á Lịch Sơn Đại của Đệ nhất quân đoàn bái kiến công chúa! Đối với việc lúc đầu công chúa cho hắn làm truyền lệnh binh làm cho Á Lịch Sơn Đại rất bất mãn. Nhưng vị hôn thê lại đang ở trong tay nàng cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là cung kính hành lễ. - Ta phát hiện ra một vấn đề. Lão đại! Khi hai người đang đi theo các giáo sư học viện ra thao trường, Á Lịch Sơn Đại thấp giọng nói với Lưu Vân. - Gì vậy? - Binh chơi binh, sĩ quan chơi sĩ quan. Suy nghĩ của ngươi thật vô sỉ! Giờ ta mới biết là ngươi có chủ ý với công chúa! - Mặc dù ta vô sỉ nhưng từ trước tới giờ ta làm việc gì cũng có tiêu chuẩn. Ta không có hứng thú gì với nha đầu kia. Tham mưu trưởng của ta à! - Không phải chứ? Ngươi nhìn kỹ xem, nếu là nam nhân thì phải động đậy. Chẳng lẽ sinh lý của ngươi có vấn đề? Á Lịch Sơn Đại vừa nói vừa chỉ công chúa ở phía trước. - Nhìn qua quả thật là rất đẹp! Lưu Vân nhìn bóng lưng giống như đã từng quen biết. Lại nghĩ tới cảm giác kinh ngạc khi lần đầu tiên gặp nàng, thở dài nói. - Có sai sót thì nên bỏ qua. Lão đại huynh không nên chấp nhặt! Á Lịch Sơn Đại nói. - Ngươi đừng có quan tâm, hay là ngươi có vấn đề! Lưu Vân cười nói. Không hề nghi ngờ, mỹ nữ có lực sát thương thật lớn đối với những thanh niên tuổi trẻ. Khi Na Á cùng thủ hạ tiến vào thao trường, những nam đệ tử vốn thề thốt muốn tới Hắc Ưng quân đoàn sáng tạo vinh quang huy hoàng của nam nhân đột nhiên cảm giác được: Nếu như tương lai của mình có được mỹ nữ như vậy làm bạn thì tương lai còn huy hoàng hơn. Vì vậy hễ người nào tự nhận thấy tướng mạo của mình cũng không đến nỗi đều chạy tới báo danh ở Hỏa Phượng quân đoàn. - Hỏa Phượng quân đoàn tới bắt cá, còn chúng ta là tới mò tôm! Đối xử như vậy khiến cho Lưu Vân dở khóc dở cười. - Lão đại, thanh danh của ngươi như vậy mà không dùng được sao? Á Lịch Sơn Đại buồn bực nói. - Không phải danh tiếng của ta không dùng được. Quan trọng là những nữ nhân này thật đẹp! Trong khi hai người đang nói chuyện, vài tên đệ tử bèn đi tới. - Xin hỏi ta có thể gia nhập Hắc Ưng quân đoàn không? - Vị bạn học này, tại sao ngươi lại muốn gia nhập Hắc Ưng quân đoàn? - Bởi vì thành tích của ta rất kém cỏi. Ta nghĩ bên này có cơ hội cho ta! … …. - Vị nữ bạn học này. Muốn vào thì phải tiến hành ma vũ đối chiến để kiểm tra, ngươi đã chuẩn bị chưa? - Trời ạ, con gái thì đánh nhau như thế nào! - … … Vị nữ bạn học này, ngươi lớn lên cho dù có xấu nhưng cũng đừng có giả bộ thục nữ như vậy chứ! - Vị nữ bạn học này, ngươi cũng muốn gia nhập Hắc Ưng quân đoàn sao? - Không phải, bên kia rất nắng, lại náo nhiệt. Ta trước tiên trốn ở đây tránh nắng, sau đó mới đi tiếp. Không ảnh hưởng tới các ngươi chứ? … … Bắt chuyện với vài tên đệ tử, A Húc cảm giác thần kình của mình sắp hỏng mất. - Mẹ kiếp, những người đến chỗ chúng ta không phải là cặn bã thì cũng là nữ nhân xấu xí, không thì cũng là người qua đường! Đối mặt với tình hình như vậy, Lưu Vân lại không sốt ruột chút nào. Hắn cảm giác được Na Á công chúa tuyệt đối sẽ không dựa vào sắc đẹp để thu hút mọi người gia nhập Hỏa Phượng quân đoàn. Với tính cách của nàng, những thanh niên này sẽ chịu không ít đau khổ. - Đám người kia nhìn có chút không giống! Ánh mắt của hắn nhìn về đám người ở phía xa xa. Hắn cảm thấy khí chất hoàn toàn khác với các quý tộc đệ tử từ trên người thanh niên cầm đầu đám người kia. - Xin hỏi ta có thể gia nhập Hắc Ưng quân đoàn không? Lúc này một thanh niên gầy gò đi tới trước mặt A Húc, khẽ hỏi. - Tính danh? A Húc cố lấy lại tinh thần, khuôn mặt tươi cười, hỏi lấy lệ. - Ốc Tư Lạc Phu. - A, tên rất hay! Lạc Phu bạn học, ngươi am hiểu ma pháp hay vũ kĩ? Nghe cái tên, A Húc thiếu chút nữa thì té xỉu. - Không am hiểu gì. … … - Ta không thích chiến đấu. Ta chỉ thích nghiên cứu trang bị vũ khí, cũng quen thuộc với công việc hậu cần. Ông nội ta là người cung cấp vũ khí lớn nhất cho đế quốc! Thanh niên ở phía xa xa mang theo thủ hạ của mình đi tới chỗ chiêu sinh của Hắc Ưng quân đoàn. Nhưng sự chú ý của Lưu Vân đã bị tên đệ tử gầy gò ở trước mắt hấp dẫn. - Đưa hồ sơ cho ta coi! Lưu Vân nói với hắn, Lạc Phu bèn đưa hồ sơ cho hắn. - Tốt, không cần thử nữa. Ta trực tiếp nhận ngươi vào hậu cần bộ của Hắc Ưng quân đoàn! Sau khi xem hết hồ sơ của Lạc Phu, Lưu Vân vui mừng nói. - Xin mời ngày mai đến Hắc Ưng quân đoàn báo danh. Lạc Phu bạn học! Lạc Phu quay người lại, vừa lúc nhìn thấy Hanh Lợi, vội vàng đứng sang một bên. - Kinh Lôi có ở đây không? Hanh Lợi đi tới hỏi, ngữ khí rất là kiêu ngạo. - Hắn không có tới, tìm hắn có việc gì? Lưu Vân nhìn Hanh Lợi, thản nhiên đáp. Hắn cảm thấy trên người thanh niên này có một loại lực lượng nguy hiểm. Mặc dù không mạnh nhưng tùy thời có thể bộc phát ra. - Ta muốn đánh hắn! Hanh Lợi nói. “Khó khăn lắm mới có một đám người tới, nhưng lại là để đánh nhau! Lưu Vân thở dài trong lòng. - Tuy nhiên tiểu tử này thật cuồng ngạo, ta rất hứng thú. - Ngươi có thể đánh thắng Long kỵ sĩ sao? Lưu Vân lạnh lùng hỏi. - Một chọi một, ta có sự tin tưởng. Quân đoàn trưởng đại nhân. Nếu hắn không có ở đây, trước tiên mấy người chúng ta gia nhập Hắc Ưng quân đoàn. Dù sao sớm muộn gì cũng gặp hắn. Hanh Lợi bình tĩnh nói. - Ngươi nghĩ Hắc Ưng quân đoàn là cái gì. Ngươi muốn tiến vào thì vào sao! Ngươi dựa vào cái gì? A Húc nghe vậy tức giận nói. Thanh niên kiêu ngạo này khiến cho hắn vô cùng bất mãn. - Bằng nó! Còn có bọn họ! Hanh Lợi giơ nắm tay lên, một đám người ở phía sau hắn bèn xông tói. - Hiện tại quân đoàn trưởng đại nhân không ngại phái người kiểm tra vũ kỹ chúng ta chứ? - Đánh hắn. Tất cả lên! Lưu Vân cười nhìn A Húc gật đầu. - Người trẻ tuổi dễ xúc động! Á Lịch Sơn Đại lắc đầu. Thủy Hàn, A Húc, Tử Văn Thành đều là những Hắc Ưng đội viên biến thái. Cho dù thanh niên này có đạt tới thực lực kiếm sư, kết cục cũng không mấy khả quan. Trận quần ẩu diễn ra ở thao trường nhất thời hấp dẫn ánh mắt của nhiều đệ tử. Các Hắc Ưng đội viên đem toàn bộ sự tức giận trong lòng trút lên đầu những tiểu tử không biết trời cao đất rộng là gì này. Đấu khí của các đệ tử đối mặt với chiến kĩ đặc biệt của Hắc ưng, chiến giáp dị thường, sát phạt chi khí do sự chém giết máu tanh trong chiến đấu tạo thành. Nhưng bọn họ dưới sự dẫn đầu của Hanh Lợi cùng với lối đánh của mình cũng tạo một ít phiền toái cho Hắc Ưng. - Những con thỏ chết này, không ăn sáng sao? Đánh mạnh cho lão tử! Lưu Vân đứng ở bên cạnh cao giọng mắng. - Tốt! Tử Văn Thành rống to một tiếng, ôm lấy một gã đệ tử, quật mạnh xuống đất. - Trước hết giải quyết những người khác, đầu ngưu này để cho ta! Thủy Hàn dựa vào sự linh hoạt cùng những quái chiêu của mình cầm chân Hanh Lợi. - Có giỏi thì trực tiếp đấu với lão tử! Hanh Lợi gầm lên một tiếng, đánh ra một quyền. Thủy Hàn dễ dàng tránh được. Hanh Lợi không nhớ rõ đây là lần công kích thứ bao nhiêu. Mỗi một lần đối thủ đều có thể tránh né được. Hắn từ từ ý thức được trong kinh nghiệm thực chiến, hắn cùng đối thủ có khoảng cách quá xa. Cho nên càng đánh càng tức giận. Cuối cùng hắn bị bảy, tám đội viên Hắc Ưng vây lại, quyền cước loạn xị, đánh cho hắn ngã sấp xuống. Khi hắn ngã xuống, hắn nghe thấy quân đoàn trưởng Hắc Ưng nói một câu: - Hỗn đản, giờ nắm tay của ai lớn hơn? Thật ra sự tàn nhẫn của ngươi rất thích hợp ở trên chiến trường giết địch! Ta co ngươi một cơ hội, sau này đi theo ta. Thế nào? Hanh Lợi thu hồi sự kiêu ngạo, nặng nề gật đầu. Cái gật đầu này mở ra một trang mới trong cuộc đời hắn. Bên này Hắc Ưng quân đoàn đánh nhau náo nhiệt, vui mừng thu hoạch hơn tù binh. Còn ở chỗ chiêu sinh của Hỏa Phượng quân đoàn, các đệ tử cũng đang bị các mỹ nữ ngược đãi một cách vô tình. Trong số những mỹ nữ mà công chúa mang đến có vài cao thủ cấp kiếm sư. Khi chứng kiến công chúa cung kính gọi mấy người đó là tỷ tỷ, bọn họ nhận ra mình đã đụng vào thiết bản. Hỏa Phượng quân đoàn rất nghiêm khắc và tàn khốc đối với những nam đệ tử tham gia đấu loại. Những người bị loại đa số đều bị thương, tán loạn, nhếch nhác không chịu nổi. Vì vậy có một bộ phận bắt đầu len lén rời về phía Hắc Ưng. Mà những kẻ đã được Hắc Ưng chiêu sinh cũng bắt đầu hò hét khiến cho những người này khỏi nhỏ giọng nhờ vả. Lúc này Lưu Vân lại nhận được một yêu cầu của công chúa Na Á, nói có việc muốn đàm luận với hắn ở phía sau rừng cây. - Nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì? Lưu Vân không hiểu ra sao, đi về phía rừng cây. Hắn không ngờ công chúa Na Á lại mang đến một tin tức tốt cho hắn. Phải nói Na Á là một nữ nhân mười phần mị lực. Nàng đứng ở trong rừng, ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây chiếu lên người nàng, khiến cho khu rừng như tràn ngập sinh cơ. Nhìn bóng lưng cô đơn của nàng, trong lòng Lưu Vân đột nhiên nảy sinh tình cảm phức tạp. Ai có thể đối mặt với người từng là vị hôn thê của mình mà trong lòng lại tuyệt đối tỉnh táo được? Hắn không chỉ một lần làm tổn thương nàng. Nhưng nàng cũng vì sự kiêu ngạo của mình mà nỗ lực. Lưu Vân thậm chí cảm giác từ sau khi hắn đến thế giới này hắn dường như có một chút liên lạc với nữ nhân này. - Công chúa điện hạ tìm ta có chuyện gì? - Bá tước đại nhân, ta có tin tức của Viêm Thiên nguyên soái! Na Á xoay người, mỉm cười nhìn Lưu Vân, nhẹ giọng nói. Những lời này của Na Á như tiếng sét đánh ngang tai Lưu Vân, làm cho hắn có chút không tin vào những gì mình vừa nghe được. - Công chúa, ngươi nói là ngươi có tin tức của phụ thân ta? Lưu Vân vội vàng hỏi. - Đúng vậy. Viêm Thiên nguyên soái sau khi bị trọng thương đã nhảy xuống nước, xuôi theo dòng nước ra bờ biển, trùng hợp được sự phụ ta là Lan Đặc kiếm thánh cứu. Hiện tại thương thế đã ổn định, không có nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng cần một thời gian nữa mới có thể khôi phục. Cho nên tạm thời dưỡng thương ở chỗ sư phụ ta. Lưu Vân nghe Na Á nói xong, toàn thân nhất thời buông lỏng. “Phụ thân, cuối cùng cũng có được tin tức của người!” - Lan Đặc kiếm thánh có thể chữa trị được thương thế của cha ta không? Lưu Vân nhớ tới chuyện tà giáo, bèn hỏi. - Đương nhiên. Trong mắt Na Á hiện lên sự hoang mang. - Sư phụ hoài nghi nguyên soái trong lúc kiệt lực bị một vị thánh ma đạo sư đánh lén nên mới bị thương. Thương thế của nguyên soái đỡ hơn một chút, sư phụ vội phái người đưa tin cho ta biết. Cho nên ta cũng chỉ mới nhận được tin. Mong bá tước đại nhân chớ có trách ta đưa tin chậm. - Lưu Vân sao dám! Ta cám ơn công chúa còn không kịp nữa là. Thật sự cám ơn! - Bá tước đại nhân không cần cám ơn. Hỏa Phượng quân đoàn phải tiến vào lãnh địa của ngươi, sau này còn cần ngươi chiếu cố nhiều. Na Á cười nói. - Đó là điều đương nhiên. Công chúa yên tâm đi! Lưu Vân thành khẩn nói. - Bá tước đại nhân còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Na Á xoay người, từ từ nói. - Nhớ rõ. - Từ đó về sau ngươi làm cho Na Á hiểu được không ít chuyện. Hy vọng ngươi có thể tha thứ cho những lỗi lầm của Na Á. - Công chúa điện hạ nói quá lời. Lưu Vân đã sớm quên những chuyện đó. Ánh mắt của ta chỉ nhìn về tương lại! Lưu Vân cười nói. Na Á cảm giác được nụ cười của hắn giống như ánh mặt trời chiếu vào trong lòng mình. - Tốt lắm. Tới La Mạn, hy vọng Hỏa Phượng quân đoàn có cơ hội học tập Hắc Ưng quân đoàn của ngươi! “Cái này có coi là chiến thư không đây?” Lưu Vân buồn bực nghĩ. Nhưng hắn biết sau khi tới La Mạn, hai quân đoàn này có thể còn phải dây dưa với nhau nhiều. “Được rồi. Cũng để cho kế hoạch tán gái của Hắc Ưng được tiến hành đến cùng!