- Phi nhi, phụ thân không có việc gì! Vừa về đến nhà, vào trong nội đường nhìn thấy Hoa Phi Lệ, Lưu Vân đưa tay ôm lấy nàng quay một vòng rội vội vã đem tin phụ thân đã bình an nói cho nàng. - Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi! Chàng chậm rãi nói đi, nhìn chàng vội vàng giống như một đứa nhỏ vậy! Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Lưu Vân, Hoa Phi Lệ cười cười, sờ đầu hắn. Nàng cảm giác mặc dù hắn là một người chỉ huy thiên quân vạn mã, trên chiến trường là một nam nhân giết người không nháy mắt, nhưng cũng có lúc trông hắn rất khả ái. Hắn luôn quan tâm tới người thân, tóm lại là Hoa Phi Lệ thấy một mặt đa tình trong nội tâm của hắn. - Ban ngày ban mặt mà vợ chồng các ngươi coi như không có ai vậy? Lâm Thi Nhã đang có chuyện muốn tìm Lưu Vân, vừa tiến vào liền nhìn thấy một màn thân mật này, không khỏi cười nói. - Đại tẩu đừng chê cười ta! Ta có tin tức tốt muốn nói cho đại tẩu biết. Nếu như đại ca nói cho tẩu biết, ta đảm bảo đại tẩu cũng sẽ nhào vào lòng huynh ấy! Lưu Vân buông Hoa Phi Lệ ra, vừa cười vừa nói. - Vậy đệ nói mau lên! Ta còn chưa biết nhưng Phi Lệ muội muội đã chui vào lòng ngươi rồi! Thấy Hoa Phi Lệ thẹn thùng trốn trong lòng Lưu Vân, trong lòng Lâm Thi Nhã dâng lên tình cảm ấm áp. Không khí gia đình ấm áp có thể thay đổi tính tình của một người. Lâm Thi Nhã cũng dần dần học được sự hưởng thụ một phần ấm áp này. - Ta đã có tin tức của phụ thân. Phụ thân chỉ bị thương, được Lan Đặc kiếm thánh cứu, hiện tại thương thế đã ổn định, nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian. Cho nên tất cả mọi người không cần phải lo lắng! - Như vậy thật sự tốt quá! Cần phải nghĩ biện pháp thông tri cho đại ca cùng tam đệ, để cho bọn họ không phải bôn ba ở bên ngoài, trong lòng lo lắng. Lâm Thi Nhã nghe vậy cảm thấy vui mừng khôn xiết. - Được. Ta đã nói với tam đệ, mặc kệ có tin tức hay không, sau khi đi một vòng đều phải trở về gặp mặt. Ngày mai hắn sẽ trở về, đến lúc đó ta cùng hắn sẽ đi tìm đại ca. Sau đó đi thăm phụ thân. Đại tẩu, chuyện Ám Dạ còn cần tẩu quan tâm nhiều! - Ngươi yên tâm đi! Mấy ngày trước Thủy Hàn đã hoàn thành việc chuyển giao cho ta. Nghe ngữ khí Thủy Hàn, ta phát hiện mình đã bị các ngươi lừa. Lâm Thi Nhã là một nữ nhân cực kì thông minh, rất nhanh chóng từ những lời của Thủy Hàn phát hiện mình đã bị Lưu Vân tính kế. - Đại tẩu, thật sự là không có ai giúp ta. Tẩu hãy thương xót tiểu đệ này đi! Tổ chức này đối với ta, gia tộc ta mà nói thì rất trọng yếu. Lưu Vân xấu hổ cười cười, giả bộ đáng thương. - Được rồi. Nếu đã đáp ứng ngươi, ta sẽ không đổi ý. Ngươi cứ yên tâm mang theo Hoa mỹ nhân về nhà, làm chức tổng đốc của ngươi đi! Nhưng ngươi cũng giúp ta một việc, có thể kêu hoàng tử điện hạ điều đại ca ngươi tới gần Vân thành một chút được không? Lâm Thi Nhã nói đến chỗ này, tựa hồ có vẻ thẹn thùng. - Chàng nhất định phải giúp tỷ tỷ chuyện này! Hoa Phi Lệ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội phản kích. - Mỗi buổi tối có Mộc Phong đại ca ở cùng, ngày hôm sau Thi Nhã tỷ tỷ mới an tâm làm việc được! Hoa Phi Lệ tận lực nhấn mạnh vào hai chữ ‘buổi tối’, nhất thời làm cho mặt Lâm Thi Nhã đỏ bừng. - Muội muội, muội nói bậy bạ gì đó! Ta cảm giác muội hiện tại giống như bông hoa sau cơn mưa, càng lúc càng đẹp. Sợ là có không ít công lao của nhị đệ đây? Hai người nhất thời cười đùa. Các nàng biết sau khi rời khỏi đế đô, sợ rằng phải rất lâu sau mới có thể gặp mặt. “Gia hòa vạn sự hưng!” () Mọi việc trước mắt làm cho Lưu Vân nhớ tới một câu tục ngữ. Ngày thứ hai Kinh Lôi về tới đế đô, sau đó Lưu Vân liền cùng hắn đi tìm Mộc Phong. Sau khi Mộc Phong gặp hai người, bèn nhanh chóng giao bộ đội của mình cho trợ thủ, ba huynh đệ cao hứng đi thăm phụ thân. - Kinh Lôi, ngươi tới địa ngục đi! Ta đi theo ngươi mà không có một nữ nhân nào, lại còn bị ba nam nhân đồng thời cưỡi lên! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay là ngày đầu tiên từ khi bổn long chào đời mà phải chịu khuất nhục! Vì thế các ngươi phải cố gắng cho ta! Sau khi ba người trèo lên lưng rồng, Ma Tước chậm rãi bay lên không trung, nhưng âm thanh phẫn nộ cũng vang lên. - Ma Tước, bay cho tốt, đừng có tức giận! Khi trở lại ta sẽ dạy ngươi vài tuyệt chiêu tán gái, coi như là phí trở ta đi. Được không? Lưu Vân cười nói. - Bổn lòng học xong có dùng được không? Vừa nghe đến tán gái, Ma Tước nhất thời hứng lên. - Đương nhiên là dùng được. Nếu không ta như thế nào có thể có thể thắng được tiểu tử Minh Lạc kia chứ? - Nghe cũng được đấy! Dựa vào tướng mạo, phong độ thì ngươi có thúc ngựa cũng không đuổi kịp tiểu tử đó. Nhưng mà ngươi lại có thể đưa mỹ nhân về nhà! Ha ha, tiểu tử nhà ngươi thật hạnh phúc! Ma Tước vừa nói, thanh âm liền trở nên dâm đãng, làm cho trong lòng Lưu Vân dâng lên dự cảm xấu. - Hai ngày nay có phải có nữ nhân nào đã bị ngươi XXX không? Tuy nhiên cái đó cũng bình thường, tiểu tử ngươi đừng có buồn bực! Một khi không chắc chắn thì lại âm thầm, một khi đắc thủ thì lại nóng lòng hơn ai hết! Long tộc từng lưu truyền một câu như thế này: - Mẫu long nếu vì ngươi mà lưu huyết một lần, cả đời đều chỉ biết rơi lệ cho ngươi! Tiểu tử ngươi thắng lớn rồi! (lưu huyết là chỉ lúc phá ….con gái >.