“Đối mặt với thất bại cùng nhiều trở ngại mà có thể thong dong tiêu sái như vậy, có lẽ cũng chỉ có hắn mới làm như vậy được. Bước tiếp theo hắn định làm gì đây? Ta nên làm gì bây giờ?” Bạch y nữ tử ngồi ở trên chiếc ghế dài trong hoa viên, cau mày suy nghĩ. Trong kí ức hiện lên rất nhiều chuyện cũ, trong đầu lại hiện ra bóng hình anh tuấn, khuôn mặt tươi cười tự tin. Dịch Lộ Hoa Vũ cuối cùng cũng truyền đến một ít tin tức tình báo về ‘Hắn’. Tin tức tình báo ngoài ý muốn này làm cho trong lòng bạch y cảm thấy vô cùng khó hiểu. Tổ chức tình báo bí mật trong tay nàng, Dịch Lộ Hoa Vũ từ ngày bắt đầu thành lập, mục đích chủ yếu là tìm kiếm ‘Hắn’ ở nơi nào. Nhưng không người nào biết mặc dù nàng vẫn đau khổ tìm xem ‘Hắn’ ở nơi nào, nhưng thật ra trong nội tâm nàng lại hy vọng vĩnh viễn không xuất hiện tin tức về ‘Hắn’. - Muội muội, muội nghĩ gì mà xuất thần thế? Lâm Mị đi vào trong hoa viên, nhìn thấy bạch y đang ngồi ngẩn người ra liền hỏi. - Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới một việc, nhất thời mới thất thần. Bạch y quay đầu lại nhìn Lâm Mị, cười quyến rũ rồi nói. - Mấy ngày nay hình như muội có nhiều tâm sự phải không? Có phải tiểu tử Bố Lỗ Khắc đó làm cho muội phiền lòng? Lâm Mị đi tới bên cạnh Bạch y, ngồi xuống, ôm vai nàng rồi hỏi. - Tỷ tỷ, quả thực trong lòng ta có một số việc nhưng không phải bởi vì Bố Lỗ Khắc. Hắn là một người tốt. Tỷ nên khuyên bảo hắn nên tập trung tâm tình vào quân đội, không nên lãng phí thời gian với ta. Bạch y thản nhiên cười nói. - Tương lai có lẽ còn rất nhiều cuộc chiến đang chờ hắn. - Ta không hiểu được, muội là một cô gái xinh đẹp tự nhiên, hắn là một viên ngọc sáng, tại sao lại không thể tác hợp với nhau được chứ? Trên thế gian này, nam nhân như thế nào mới xứng đôi với muội đây? Lâm Mị không khỏi thở dài một tiếng. Sau khi thương thế của Bố Lỗ Khắc đã khỏi, hắn đã báo cáo với nàng sẽ rời đi vài tháng. Mặc dù phần lớn thời gian cùng tinh lực của hắn tập trung vào việc tu luyện vũ kỹ nhưng cũng không có làm giảm bớt nhiệt tình theo đuổi Bạch y. Lâm Mị cũng từng nhiều lần tạo cơ hội cho hai người, đáng tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, người có lòng nhưng cô gái lại vô tâm, không có tiến triển chút nào. - Ta không biết. Kì thật ta cũng muốn có người có thể lay động trái tim ta, chia sẻ tất cả các phiền nào của ta! Chỉ là người như vậy rất khó tìm được. Bạch y ảm đạm thở dài nói. Trong lòng nàng minh bạch, ở đại lục này nàng rất khó tìm được một nam nhân có thể cùng ‘Hắn’ đối địch. - Vậy sao? Vậy muội đem điều kiện của mình nói ra. Ta sẽ tuyển hôn phu trong cả đế quốc cho muội. Thế nào? Lâm Mị trêu ghẹo nói. - Nếu như vậy tại sao tỷ lại không tuyển lấy một người cho mình chứ? Bạch y cười nói. - Trái tim của ta sớm đã chết! Từ khi bước vào cửa cung, ta đã không còn là chính mình. Khi trên tay ta dính đầy máu tươi, lúc trong lòng ta toàn là âm mưu, ta đã không còn là một nữ nhân bình thường nữa, cũng không có quyền lợi được yêu nữa! Cho nên ta muốn khuyên muội một câu không nên lãng phí thời gian. Đợi đến cái tuổi của tỷ thì chỉ có thế cô đơn sống một mình. - Kì thật hắn đối với ngươi cũng không tồi. Bạch y lại nghĩ tới A Đạo Phu vẫn đang chung tình chờ đợi Lâm Mị. - Tại sao không cho hắn một cơ hội chứ? - Khi ta có thể đem thế giới dẫm nát dưới chân, một nam nhân không có bất cứ tính khiêu chiến nào không cách nào làm cho ta động tâm. A Đạo Phu đối với ta mà nói giống như người hầu. Muội nói chủ nhân làm sao có thể trông cậy vào người hầu được đây? Lâm Mị bất đắc dĩ nói. - Tỷ tỷ, nếu như tỷ đã có kinh nghiệm thống khổ sau khi bị phản bội, tỷ sẽ hiểu được có thể có một người như vậy ở bên cạnh là rất hạnh phúc rồi. Bạch y nghĩ tới đó, trong mắt lộ ra vẻ bi thương sâu sắc. - Thôi, không đề cập tới vấn đề này nữa. Ta có việc chính sự muốn thương lượng với muội. Hiện tại tình thế đại lục rất vi diệu, Tây Tư rơi vào chiến loạn, ta đã theo lời muội, rút quân đội ở Ba Đặc thành của Hỏa Vân đế quốc về Bác Mạt Nhĩ hành tỉnh và Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, tăng mạnh phòng ngự biên giới. Thú nhân đế quốc cũng tuyên bố áp dụng tân chính, cũng tìm kiếm sự giao hảo với các đế quốc trên đại lục. Tên thú hoàng kia dường như đột nhiên trở nên thông minh. Hiện tại Hỏa Vân chuẩn bị phái một sứ đoàn đến Hải Lam thành thương lượng chuyện nghị hòa giữa hai nước. Muội có ý kiến gì với thế cục trước mặt không? Lúc đầu Lâm Mị không đồng ý với việc Bạch y đề nghị rút quân khỏi Hỏa Vân đế quốc. Theo ý của nàng muốn rút quân cũng phải chờ tới lúc nghị hòa với Hỏa Vân đế quốc, như vậy Ba Đặc thành nọ có thể là một lợi thế quan trọng trong tay nàng lúc đàm phán. Nhưng một câu nói của Bạch y làm nàng không chút do dự quyết định rút quân. - Tỷ tỷ nghe theo đề nghị của ta đi. Ta đã nghĩ kỹ rồi, từu giờ trở đi ta sẽ đem toàn lực trợ giúp tỷ! Mặc dù đồng ý rút quân nhưng Lâm Mị vẫn không hiểu rõ lắm đối với đề nghị của Bạch y. - Muội không lo lắng chút nào về việc nghị hòa với Hỏa Vân đế quốc sao? Hỏa Vân cùng A Tư Mạn đánh nhau đã mấy trăm năm, A Tư Mạn vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, chân lý thuộc về kẻ mạnh, đánh hay không đâu phải do ngươi nói đâu? Bạch y cười nói. - Tỷ vẫn cảm thấy hoang mang với việc ta khuyên tỷ lui binh sao? - Nếu đã biết muội cũng đừng thừa nước đục thả câu, mau nói cho ta nghe một chút. Trên mặt Lâm Mị lộ ra nụ cười đắc ý, làm người chấp chính một đế quốc hùng mạnh, nàng rất khoái hưởng thụ khoái cảm do quyền lực cường đại mang đến. - Hỏa Vân nội loạn, lại bị đại quân của tỷ áp sát, bất đắc dĩ mới đồng ý kết minh với thú nhân, phá vỡ truyền thống của đại lục. Nhưng bọn hắn tuyệt đối sẽ không chân thành hợp tác cùng thú nhân. Có hai cường quốc sẽ làm cho Hỏa Vân hoàng đế ăn ngủ không ngon. Việc thú nhân có nhiều chính sách mới rất đáng lo lắng. Ta đã hạ lệnh cho Dịch Lộ Hoa Vũ tăng cường thu thập tình báo của thú nhân đế quốc. Ta đoán thú nhân cũng không trông cậy vào trợ giúp từ đế quốc loài người. Bọn họ chỉ đang tìm sự hòa bình để tự phát triển. Bạch y chậm rãi nói. - Được, ta đồng ý rút quân có lẽ cũng làm cho việc kết đồng minh của Hỏa Vân cùng thú nhân chính thức ổn định. - Tỷ tỷ, trước mắt tỷ cần chú ý tình hình của Tây Tư! Bạch y nói. - Chẳng lẽ muội cho rằng Tây Tư có thể tạo thành uy hiếp đối với chúng ta? Chúng ta đã bố trí gần vạn quân đội tại biên giới. Trong lịch sử hai nước giao chiến, Tây Tư đề bị chúng ta đè bẹp! Nếu không có muội khuyên ta, ta còn muốn thấy Tây Tư náo nhiệt hơn nữa! Ta không xuất binh, Hi Lặc hẳn phải thầm mừng mới đúng. Lâm Mị tựa hồ cũng không đem chuyện binh biến ở Tây Tư để trong lòng. - Hi Lặc nếu có dũng khí phát động binh biến chỉ sợ cũng không sợ đế quốc nào trên đại lục can thiệp. Hơn nữa hắn lựa chọn thời cơ lúc tỷ cùng Hỏa Vân đang bị thương tổn nguyên khí, thú nhân cũng không muốn chiến tranh. Do đó đã nắm chặt thời cơ thuận lợi nhất. Hắn chỉ là quân vụ đại thần nhưng lại từng bước nắm quyền ở Tây Tư, lại phát động chính biến thành công để leo lên ngôi vị hoàng đế. Trước mắt quân đội của Hi Lặc đã khống chế tỉnh trong số tỉnh của Tây Tư. Quân đội phản kháng hắn liên tiếp thất bại, bị áp chế tại hai hành tỉnh ở nam bộ. Chẳng lẽ tỷ cho rằng một quân vụ đại thần có thể làm được việc này sao? Bạch y lắc đầu. - Chẳng lẽ trong tay Hi Lặc có lực lượng thật sự cường đại? Lâm Mị cau mày hỏi. - Dòng sông đang bình tĩnh đột nhiên nổi sóng, ai biết phía dưới cất dấu cái gì chứ? Bạch y khẽ thở dài. - Chúng ta chỉ có thể sớm đề phòng, yên lặng theo dõi kì biến. - Xem ra trò chơi này càng ngày càng đặc sắc! Muội muội, vạn lang quân của ta đã tới Hải Lam thành, sau này giao cho muội dạy dỗ nhé? - Muội biết rồi. Đã đáp ứng tỷ, tỷ còn sợ ta đổi ý sao? - Ta chỉ tò mò không biết ngươi dùng biện pháp gì lại thu phục được những tướng lãnh lang quân kiêu ngạo này? Lâm Mị cười quyến rũ đứng dậy. - Ta đi trước, thuận tiện nói cho ngươi một cái tin, Chiến Ưng, Lưu Vân bá tước, quân đoàn trưởng Hắc Ưng quân đoàn có thể gần đây sẽ tới Hải Lam thành. Hắn sẽ diễn tuồng anh hùng cứu mỹ nhân cho chúng ta xem! Không biết lúc này ngoại trừ việc cứu mỹ nhân, hắn có thể bức mỹ nhân nhảy xuống biển hay không? Thật sự chờ mong! - Tỷ tỷ, tỷ… … Bạch y nghe vậy khuôn mặt nhất thời trở nên đỏ bừng, không khỏi nhớ tới một màn lúc Lưu Vân dẫn thủ hạ nhảy xuống sông. - Tốt lắm tốt lắm, lúc này ta sẽ không cho muội đi đuổi giết hắn, ta sẽ tự mình cùng hắn đấu xem cuối cùng hắn có bao nhiêu thần kỳ! Khẽ cười duyên, Lâm Mị đi ra khỏi hoa viên, chỉ để lại Bạch y đang đứng một mình ngây ngốc ở trong hoa viên. - Tỷ tỷ, ta cuối cùng cũng chưa nói cho ngươi biết: uy hiếp chính thức ở đại lục có lẽ sẽ đến từ thú nhân đế quốc! Lưu Vân bá tước, hắn coi ngươi trở thành đối thủ, đến cuối cùng ngươi là hạng người gì đây? - Linh Nhi, hắn phái người truyền tin tức tới, có lẽ tháng này hắn sẽ tới Hải Lam thành. Phỉ Lệ Ti vừa vào phòng Thủy Linh Nhi liền lớn tiếng nói. Nàng thật không ngờ cô gái đáng thương đang nằm trên giường chỉ vì nghe được tin tức này mà kích động không thôi. - Phỉ Lệ Ti a di, vậy không phải chậm hơn một tháng sao? Người có làm khó hắn hay không? Thủy Linh Nhi giẫy dụa định ngồi dậy nhưng lại bị Phỉ Lệ Ti cản lại. - Nha đầu ngươi bệnh đến như vậy lại còn lo lắng cho kẻ không có lương tâm kia sao? Mặc kệ lão bà xinh như hoa như ngọc của mình, nhưng lại vội vàng chuyện của bản thân. Nam nhân đều không có lương tâm như vậy! Phỉ Lệ Ti yêu thương sờ sờ đầu Thủy Linh Nhi, mỉm cười thở dài nói. Hiện tại Phỉ Lệ Ti rất hối hận đã mang Thủy Linh Nhi tới đế quốc A Tư Mạn, làm cho cô gái đáng thương này bị liên lụy rất nhiều. Hơn nữa bởi vì nhớ nhung Lưu Vân, khí hậu không hợp làm cho Thủy Linh Nhi tới Hải Lam thành không lâu thì ngã bệnh, làm cho nàng khổ cực ngày đêm hầu hạ Thủy Linh Nhi. Để cho bọn người hầu chiếu cố Thủy Linh Nhi thì nàng lại có chút lo lắng. - Phỉ Lệ Ti a di, người mau nói cho ta biết người có làm khó hắn hay không? Thủy Linh Nhi nghe được hai chữ ‘lão bà’, khuông mặt tái nhợt không khỏi lộ nét ửng hồng, nhìn qua có chút huyết sắc. - Nếu như ngươi mau chóng uống thuốc cho khỏe lên. Mỗi ngày đều ăn món trứng do ta làm, ta sẽ suy nghĩ tới việc bỏ qua cho hắn. Linh nhi à. Ngươi đối với những món a di làm không có hứng thú chút gì sao? - Ngươi còn nói như vậy làm cho ta có chút hối hận tại sao lại bắt một nha đầu như ngươi, tự khiến cho bản thân mệt mỏi muốn chết đi được. Ngươi không biết thân thể mình rất yếu sao? Nếu như ngươi đáp ứng ta một việc, ta khẳng định sẽ bỏ qua cho hắn. Chờ hắn cùng Bố Lỗ Khắc tỉ thí xong ta sẽ để cho hai người các ngươi cùng nhau trở về nhà! - A di nói đi, Linh nhi nhất định đáp ứng người! Thủy Linh Nhi vội vàng gật đầu. - Thân thể ngươi rất tốt, hãy theo ta luyện võ đi! Mặc dù không thành không cao thủ nhưng có thể làm cho thân thể cường tráng thêm một ít. Nếu không sau này ngươi rời đi a di cũng không yên tâm! - A di… … Phỉ Lệ Ti nói một câu, nhất thời làm cho Thủy Linh Nhi rơi nước mắt, nhẹ nhàng chui vào trong lòng Phỉ Lệ Ti. - Tạp Tư Lạc à, ngươi hẳn là sẽ đến chứ? Ân oán mấy chục năm của hai người chúng ta cũng nên kết thúc rồi! Trong mắt Phỉ Lệ Ti cũng có lệ quang chớp động.