- Lưu Vân đại ca, ngươi chạy nhanh lên một chút, chúng ta lại muốn đuổi theo ngươi! - Nhị ca, ta không đành lòng nhìn huynh bị người ta chơi đùa trên không trung, cố gắng lên! Trời đã tối rồi, cố kiên trì trong chốc lát là kết thúc ngày hôm nay! - Hắc hắc hắc, ta tới rồi! Nếu không có cửa xuống đất thì ngươi sẽ theo ta lên trời đi! Theo tiếng cười đắc ý vang lên, Ma Tước vừa nhai thịt nướng vừa chở Kinh Lôi cùng Hoa Hồng đáp xuống nơi hoang dã phía xa, nơi mà Lưu Vân đang chạy trốn. - Lại chơi chiêu này, lão tử sớm đã quen rồi! Trước mặt uy hiếp của cự long, Lưu Vân đã không còn bối rối như lúc mới đầu, cũng không có đứng nguyên tại chỗ đợi sự hành hạ mà tĩnh tâm suy nghĩ làm như thế nào mới có thể tránh được một kích này của Ma Tước. Lần đầu tiên bị Ma Tước bắt được mang lên không trung, hắn cảm nhận đầy đủ cái gì gọi là sự nguy hiểm và kích thích. Ngay lúc đó hắn biết mình khó thoát khỏi số phận bị sắc long này hành hạ, chỉ đơn giản nhắm hai mắt lại. “Dù sao ngươi cũng không dám làm lão tử ngã chết, mặc kệ cho ngươi chơi đùa vậy! Dưới tình huống không cách nào phản kháng, Lưu Vân đưa ra chiêu thức vô lại là mặc kệ. Nhưng chỉ trong chốc lát gió bên tai hắn ngừng lại, Ma Tước cũng đang dừng lại. Đột nhiên long trảo đang nắm chặt bên hông truyền đến một cỗ lực lượng khiến cho thân hình hắn bị vứt ra xa, làm cho hắn tiến vào trạng thái không trọng lượng. Lưu Vân mở mắt ra liền thấy mặt đất, sông núi, thành thị ở phía dưới trở nên rất nhỏ, còn hắn thì đang bay ngang qua bầu trời. - Ta đang bay! Bay lượn là giấc mộng từ lâu nay của loài người. Ở trên không trung là chuyện đáng sợ như thế nào, do đó hắn không khỏi tức giận, mở mồm mắng to. - Ở độ cao này không khí trong lành mát mẻ, cảnh sắc mê người, hơi vận động một chút rất có ích đối với thể xác và tinh thần của bổn long. Ma Tước đưa ra một móng vuốt khác bắt Lưu Vân, kết thúc quá trình phi hành của hắn. Sau đó hắn lại đem Lưu Vân trở thành trái banh da người, ném từ bên tay này sang bên tay kia, luân phiên chơi đùa. Khi Ma Tước chơi đùa mệt mỏi thì đầu óc Lưu Vân đã sớm choáng váng từ lâu. Ngay sau đó hắn vứt xuống từ độ cao mấy trăm mét, kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống đất. Khi sắp rơi xuống đất, Ma Tước lại từ phía sau bắt được hắn, khi còn cách mặt đất chục mét thì lại ném ¬¬¬hắn ra ngoài. Sau khi trải qua nhiều lần hành hạ như vậy, Lưu Vân cũng chậm rãi quen với điều đó. Đồng thời qua mấy ngày đánh nhau với Ma Tước, hắn cảm giác một cách rõ ràng thân thể mình đang phát sinh sự thay đổi về chất một cách nhanh chóng. Sức mạnh cơ thể tăng lên, thể năng dư thừa, tốc độ và sự nhanh nhẹn của t¬¬hân thể đều tăng trên diện rộng. Cùng với sự biến hóa của thân thể, hắn đã lĩnh ngộ ra việc vận dụng các chiêu thức một cách tự nhiên thuần thục hơn. Vũ kỹ cùng ma pháp sau khi dung hợp, uy lực đã không ngừng tăng lên. - Xuống đất không có cửa sao? Lão tử phải có chỗ xuống đất! Câu nói của Ma Tước làm cho trong lòng Lưu Vân chợt động, hắn nhanh chóng vận chuyển khí công của bản thân, đồng thời buông lỏng tâm tình, tập trung kình khí hấp thu thổ nguyên tố ở chung quanh. ‘Cheng’ một tiếng, Lưu Vân rút Bôn Nguyệt Đao ra, hay tay giơ cao đao lên đỉnh đầu. Ở khu vực hoang dã đột nhiên xuất hiện một màn cực kì quái dị, một đạo quang mang màu vàng đất từ lòng bàn chân Lưu Vân dâng lên, rất nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn, sau đó từu song chưởng chạy lên thân đao. Trên thân đao nhất thời lưu động quang mang màu vàng. Thổ hệ nguyên tố chung quanh không ngừng bị kình khí trong cơ thể Lưu Vân dẫn dắt, điên cuồng vọt tới trên người hắn, nhanh chóng cùng kình khí dung hợp cùng một chỗ, hóa thành hoàng quang truyền tới thân đao khiến cho quang mang trên đao càng ngày càng mạnh. - Tiểu tử này làm cái quỷ gì vậy? Không phải hắn không biết ta miễn dịch với ma pháp sao? Ma Tước hoang mang nói. - Oa, bộ dáng của Lưu Vân đại ca thật đẹp trai! Hoa Hồng đang ăn thịt nướng thấy vậy hưng phấn cầm lấy tay Kinh Lôi kéo mạnh. - Hoa Hồng, nhị ca trông rất đẹp trai nhưng cánh tay này của ta cũng rất đau đó! Kinh Lôi rất sợ tâm tính hay thay đổi của Hoa Hồng, bởi vì nàng rất giỏi biểu đạt sự kích động tâm tình của mình trên người khác. - Xem bộ dáng thì nhị ca dường như muốn bạo phát, ngươi cẩn thận một chút! Kinh Lôi nhìn nhị ca ở phía dưới mặt đất, có chút lo lắng nên dặn dò Ma Tước một câu. - Chuyện nhỏ, ra vẻ lãnh khốc hù dọa lão tử sao? Ma Tước hoàn toàn không thèm để ý, nhanh chóng tăng tốc độ lao xuống, đồng thời móng vuốt cũng nhằm vào con mồi. - Địa liệt! Theo tiếng hét, hai tay Lưu Vân cầm thanh đao nhảy lên cao, lăng không chém thẳng một đao xuống mặt đất. Một đạo hoàng quang giống như dòng nước từ nguyệt đao xuất ra, lóe lên trong nơi hoang dã, nhanh chóng biến mất trên mặt đất. Oanh oanh, những tiếng nổ vang lên, mặt đất rung động kịch liệt, dưới chân Lưu Vân hiện ra một cái khe lớn, thân ảnh Lưu Vân trong nháy mắt biến mất tại chỗ. - Phanh lại, phanh lại! Gặp tình huống này, hai người trên lưng rồng gấp tới độ rống to lên. - Uỳnh một tiếng thật lớn, Ma Tước đánh thẳng xuống mặt đất, khiến cho đất cát bay mù mịt đầy trời. - Khụ khụ, chiêu này của Lưu Vân đại ca thật là dị thường! Oa, thịt nướng của ta, tất cả đều dính đất rồi, kỹ thuật điều khiển của sắc long ngươi như thế hả! Trong đám bụi mù, tiếng than thở của Hoa Hồng vang lên. - Trời ạ, tốt xấu gì cũng hạ cánh an toàn! Ma Tước, chuyện gì xảy ra vậy, ngươi nói đi! Kinh Lôi phát hiện Ma Tước đang yên tính, liền vội vàng hỏi. - Lão tử bị mắc kẹt! Dưới khe truyền đến một tiếng kêu rên. Bụi đất tan hết, Kinh Lôi cùng Hoa Hồng nhìn thấy cả đầu Ma Tước chui vào bên trong cái khe, bị mắc kẹt trong đó. Hắn đang dùng bốn móng vuốt bám chặt vào mặt đất, ra sức rút ra nhưng dường như đã vô ích. - Làm sao bây giờ, ta ghất mất! Nơi này đang càng lúc càng khép lại, không rút ra được! - Ngu… - Biến thân! Kinh Lôi kéo Hoa Hồng nhảy xuống lưng rồng, vội vàng nói. - Hình như tiểu tử này hình như đã đột phá! Lúc đó ta thấy hắn rất xuất thần, không nghĩ lại chui vào mặt đất! Ma Tước ngồi dưới đất, vuốt vuốt bẩn trên đầu, nhe răng cười nói. Lưu Vân đứng ở phía xa nhìn cái khen rộng mười thước, kéo dài gần thước ở trước mắt, không khỏi âm thầm kinh hãi. - Trời ạ, một đao lại sinh ra lực phá hoại như vậy. Không nghĩ ra thổ hệ ma pháp kết hợp với vũ kỹ lại có uy lực lớn như thế. Lúc cái khe này xuất hiện, Lưu Vân liền nhảy vào. Hắn theo đáy khe chạy thoát khỏi sự đeo bám của sắc long, không nghĩ tới mới từ dưới đất đi ra liền thấy được bộ dáng buồn cười của sắc long. Một chiêu này hắn bị bức bách đánh ra nhằm bổ ra một khe hở khoảng hai ba thước nhằm dấu mình xuống đó, để trốn thoát cự trảo của sắc long. Nhưng mà trong đầu hắn lại xuất hiện một dự cảm mãnh liệt: đánh ra một đao nọ, hắn có thể mở mặt đất ra! Sự thật đã chứng minh hắn đã thành công. - Tại sao nhị ca lại đột nhiên trở nên cường hãn thế? Kinh Lôi nhìn khe hở thật dài trên mặt đất, có chút không dám tin tưởng vào mắt mình. - Kinh Lôi tiểu tử, ngươi thấy mấy ngày nay ta đều chơi đùa với hắn chứ? Sức mạnh của hắn đột nhiên tăng lên, không thể không tính công cho lão tử! Ma Tước cười khổ nói. - A? Chuyện gì đã xảy ra chứ? Kinh Lôi tò mò hỏi. - Ngươi đừng quên hắn đã từng uống máu của ta! Long tộc là chủng tộc cường hãn nhất trên đại lục. Lão tử là bác long bá đạo nhất trong long tộc. Máu của lão tử tương đương với đan dược đại bổ! - Ta đã nói nên để nhị ca tu luyện theo con đường này mà! Nhưng mà ma vũ kết hợp trong tay huynh ấy thật đáng sợ. - Đúng vậy. Có lẽ hắn còn không biết một đao vừa rồi của hắn nếu như bổ tới một chi quân đội, binh lính đứng ở vị trí cái khe đó lan tới chỉ có rất ít người có thể sống được. - Kinh Lôi ca ca, ngươi cũng uống máu của Ma Tước, như thế nào lại không có chiêu thức lợi hại như vậy chứ? Hoa Hồng đột nhiên hỏi. - Hả? Ta cũng uống qua máu của Ma Tước đại ca? - Đúng vậy. Có mấy lần huynh bị Ma Tước đại ca đánh ngất, sau đó hắn đều cắt cổ tay cho huynh uống máu! Hoa Hồng nói tiếp. - Nha đầu nói cái này làm gì? - Ma Tước đại ca, cám ơn ngươi! Kinh Lôi nhìn Ma Tước, trong lòng cảm động không thôi. Hắn cuối cùng cũng hiểu được tại sao lúc ở trong sơn cốc thực lực của hắn lại đột nhiên tăng mạnh như vậy, nhanh chóng thông qua khảo nghiệm trở thành Long kỵ sĩ. - Cám ơn cái gì. Nếu chúng ta là đồng bọn, ta đương nhiên không hy vọng ngươi quá yếu, lại càng không muốn ngươi gặp phải điều gì ngoài ý muốn trong chiến đấu. Trong lịch sử viễn của long tộc, cự long mất đi kỵ sĩ thường thường đều trải qua sự cô độc cùng thống khổ, thậm chí có cự long sau khi kỵ sĩ chết đi đã lựa chọn tự sát theo. Tác dụng của long huyết là do một long tộc tiền bối trong lúc cứu kỵ sĩ đồng bọn của mình mà ngẫu nhiên phát hiện ra. Sau đó trở thành bí mật của mỗi Long kỵ sĩ. Mỗi một kỵ sĩ đều cần phải dùng long huyết để cải tạo thể chất. Long kỵ sĩ không chỉ là tổ hợp chiến tranh cường đại mà còn là đại biểu tình cảm cho hai chủng tộc dù chết cũng không sợ. Dường như đây là lần đầu tiên Ma Tước nói chuyện một cách nghiêm chỉnh đứng đắn như vậy. Hơn nữa lời hắn nói lại làm cho Kinh Lôi cùng Hoa Hồng rúng động trong lòng. - Ma Tước đại ca có thể nói cho ta biết nhiều hơn về một số chuyện phát sinh trong viễn cổ đại lục được chứ? Kinh Lôi hỏi. - Không nên vội vàng. Hiện tại biết nhiều hơn cũng không có ích lợi gì, chỉ mang tới những phiền não không cần thiết cho các ngươi. Nếu hiện tại ta và ngươi đã đi ra đại lục, như vậy lớp bụi của lịch sử cũng đã bị thổi lên. Tới lúc thì các ngươi sẽ biết. Hiện tại ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết trên đại lục này tất cả các chủng tộc đã từng sinh sống hòa bình. Khi đó tất cả đều tươi đẹp hơn bây giờ nhiều lắm. Sau đó loài người bởi vì dã tâm của mình mà đã phát động một cuộc đại chiến hủy diệt làm cho tất cả các chủng tộc đều nguyên khí đại thương. Lịch sử cũng xuất hiện một đoạn trống. Trải qua hơn năm thời gian, loài người mới khôi phục như bây giờ. Nhưng Tinh linh, Long tộc, Thú nhân cùng Ải nhân lại chỉ có thể chậm rãi chờ thời cơ phục hưng, còn một số ít chủng tộc khác đã trở thành lịch sử. - Long kỵ sĩ rốt cuộc là dạng tồn tại gì? Kinh Lôi hỏi. - Người thủ hộ đại lục. Ma Tước đáp. - Được rồi, chúng ta tiếp tục đuổi giết tiểu tử đó đi! Lần đầu tiên bổn long bị làm cho mặt mũi bẩn thỉu như vậy. Ta muốn cho hắn biết tay! Ban đêm, khi Lưu Vân mang theo vô số vết thương trên người quay lại phủ, hắn làm cho Hoa Phi Lệ sợ tới tái xanh mặt mũi. Lưu Vân giải thích với nàng là do hắn cùng Ma Tước và Kinh Lôi tiến hành tập luyện vũ kỹ và bị chút thương tích ngoài da thôi, nhưng vẫn làm cho Hoa Phi Lệ đau lòng rơi lệ. Dưới sự bất đắc dĩ, Lưu Vân không thể làm gì khác hơn là tự thi triển trì dũ thuật cho mình, mới làm cho mỹ nhân yên tâm một chút. Mặc dù thương thế đã tốt hơn nhưng ‘thú nhân’ hèn hạ này lại lợi dụng cơ hội bị thương để dụ dỗ mỹ nhân thực hiện giấc mộng dâm của hắn. - Chàng đã mệt mỏi một ngày, lại còn bị thương mà vẫn không chịu an phận sao? Trong thành chủ phủ truyền đến thanh âm hờn dỗi của mỹ nhân, tiếp sau đó là một tiếng động nhẹ giống như đang đánh lên một cái gì đó. - Ta đã muốn nhịn nhưng cái này vừa thấy thân thể nàng đã mê mẩn, muốn phát hỏa! Nàng xem nó đang phẫn nộ kháng nghị đây này! Hắn thở dài nói. - Nhưng mà chàng mới bị thương, cố chịu hết đêm nay đi! Lần sau thiếp sẽ để cho nó khi dễ mà. Mỹ nhân ngượng ngùng nói. - Không được, không được. Thật sự là rất khó chịu! Nàng đau lòng vì ta, ta đương nhiên biết. Tuy nhiên không giải quyết vấn đề của nó, đêm nay ta không thể ngủ ngon được! Kẻ vô sỉ bắt đầu dụ dỗ. - Vậy làm sao bây giờ? Nàng khờ khạo hỏi. - Kì thật vẫn có biện pháp… … Chỉ cần nàng nguyện ý là có thể giúp ta được! Kẻ vô sỉ vẫn đang tiếp tục dụ dỗ. - Nếu như có thể làm cho chàng vui vẻ, làm gì thiếp cũng đều nguyện ý. Chàng biết mà. Thanh âm mỹ nhân tràn ngập nhu tình. - Còn nhớ rõ lần trước chứ? Khi cái miệng nhỏ nhắn của nàng chạm vào nó, làm cho ta thoải mái muốn chết! Kẻ vô sỉ lộ ra bộ mặt dâm đãng. - Việc như vậy chàng còn nhắc tới làm gì? Mỹ nhân dường như cũng bị lời nói của hắn khơi dậy xuân tình, thanh âm trở nên mê hoặc. - Không muốn sao? Ai da, vậy thì ta lại có một đêm khó chịu vậy! - Vậy chàng muốn thiếp làm như thế nào? Nữ nhân một khi yêu một người thề không muốn hắn phải chịu khổ sở. - Nàng chỉ cần như thế này… … Kẻ vô sỉ nói nhỏ trong chốc lát. - Như thế này đúng không? - A… đúng đúng, cứ như vậy! Kẻ vô sỉ tức thời bị cảm giác âm ấm mềm mại làm cho sướng khoai như bay trên mây, thoải mái rên lớn. Trong phòng vang lên những tiếng mút nhẹ nhàng, giống như tiểu hài tử nghịch ngợm cây kẹo mút, một lúc lâu sau truyền đến tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn. - Thật sự là thoải mái chứ? - Ừ. Nhưng ta còn muốn thoải mái hơn! Dưới ánh đèn, một đầu sắc lang đang ý loạn tình mê, nhào tới mỹ nhân đang toàn thân lõa lồ, hung hăng đặt nàng ở dưới thân. - A, chàng là kẻ lừa đảo! Mỹ nhân thở nhẹ một tiếng, một đêm ấm áp say đắm lòng người bắt đầu rồi.