- Haha, tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được rồi! Ma Tước, hạ xuống đi! Lưu Vân kêu lên bảo Ma Tước. - Vừa mới bay đã hạ xuống, thật khiến lão tử phát hỏa! Ma Tước phẫn nộ quát nhưng vẫn theo lời Lưu Vân hạ xuống mặt đất. - Ma Tước đại ca, hôm nay ngươi đã phải khổ cực. Buổi tối trở về ta sẽ giúp ngươi tạo ra cơ hội với nữ thần của ngươi, thế nào? Á Lịch Sơn Đại vừa hạ xuống mặt đất, bắt đầu lấy lòng Ma Tước. - Thật sao? Ma Tước nghe thấy vậy hai mắt sáng lên. - Nếu ngươi dám gạt ta sẽ đem ngươi trở thành người đầu tiên bị bổn long xơi tái. - Đương nhiên là thật rồi. Sau này ta còn phải trông cậy Long đại ca chiếu cố nữa! Ta sớm nghe nói trong bụng Long đại ca chứa đầy mưu kế. Ta cũng ưa thích sử dụng mưu kế, hai chúng ta nếu thân thiết một chút, có gì mà không thực hiện được? Muốn chơi ai mà chẳng được? Á Lịch Sơn Đại nịnh nọt Ma Tước, nhất thời làm cho mặt rồng vênh lên. Có lẽ sau khi có kinh nghiệm được bay, Á Lịch Sơn Đại phát hiện con rồng trước mặt này là một công cụ giao thông thuận tiện và rất tốt. Long kỵ sĩ chỉ có thể có một nhưng người cưỡi rồng lại có thể có rất nhiều. Hắn quyết tâm không tiếc bất cứ thủ đoạn gì cũng muốn chiếm được một vé dài hạn. - Thật vậy sao? Ha ha! Ma Tước nghe vậy cười lớn không thôi. - Mưu kế? Ta xem hai người đều giống nhau, trong bụng toàn là chủ ý xấu xa! Hoa Hồng ở bên cạnh nhỏ giọng nói. Tuy nhiên sau khi tham gia đợt rải truyền đơn ở đế đô và chứng kiến sự biến hóa của nó, nàng cũng không dám đắc tội với thanh niên tà ác này. “Nơi này thật tốt. Nếu sửa sang đi chút ít thì là một nơi phong thủy tốt cho những tiểu tử này!” Lưu Vân đi tới một ngôi mộ mới cách đó không xa, thở dài trong lòng. - Lưu Vân ca ca, ta thấy thẩm mỹ của ngươi có vấn đề nghiêm trọng! Chỗ này là ngọn núi hoang, hơn nữa lại có mộ chí lung tung, ban ngày đứng ở đây còn cảm thấy rét lạnh cả xương sống, gai ốc nổi khắp người mà ngươi lại bảo là phong thủy tốt chứ! Hoa Hồng nhìn chung quanh một chút, rùng mình ớn lạnh, thân thể không khỏi nhích lại gần bên cạnh Kinh Lôi. - Lão đại, ngươi chuẩn bị đánh dấu ở chỗ này? Á Lịch Sơn Đại đi tới bên cạnh Lưu Vân hỏi. - Đúng vậy. Đoán xem ta chuẩn bị làm gì ở đây? Lưu Vân nhìn Á Lịch Sơn Đại, cười cười hỏi. - Đương nhiên là ở đây. Ha ha. Á Lịch Sơn Đại đưa tay chỉ tấm bia trước một ngôi mộ mới, phát ra một trận cười gian. - Trời ơi, anh hùng có cùng ý nghĩ! Lưu Vân cầm lấy một thùng vôi đi đến chỗ ngôi mộ. - Lão đại, ta cảm thấy đây không phải là huấn luyện mà hoàn toàn là hãm hại người! Á Lịch Sơn Đại nhìn Lưu Vân, lắc đầu thở dài nói. - Ta hãm hại người ở chỗ nào? Như vậy mới có thể huấn luyện sự cản đảm của bọn họ, cũng có thể để cho bọn họ học cách sử dụng bản đồ. Sau này mang binh trong chiến tranh mới không phạm sai lầm! Làm sao vậy, tham mưu trưởng từ lúc nào đã trở nên mềm yếu thế? Lưu Vân lấy cái chổi ra, đang định viết chữ lên mộ bia, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên giải thích. - Ta nghĩ rất đúng. Nếu như đã hãm hại người thì hãy làm như thế này đi! Á Lịch Sơn Đại đi tới lấy cái chổi trong tay Lưu Vân, nhúng vào thùng vôi và vẽ lên bia mộ. - Thế nào, hiệu quả sẽ không tồi chứ? Sau khi viết xong, Á Lịch Sơn Đại đứng dậy nhìn kiệt tác của mình, đắc ý cười. - Ngươi thật là một nhân tài! Lưu Vân hơi giật mình nhìn đồ án trên bia mộ, khen không ngớt lời. - Ta quyết định đến lúc đó sẽ đứng ở vùng phụ cận này nhìn biểu hiện của những tiểu tử này một chút. Nhất định rất đặc sắc! Tiến vào đại hành sơn huấn luyện, ngày thứ ba các đệ tử bắt đầu nội dung huấn luyện mới --- tìm điểm. Đây là một trong những chương trình dạy huấn luyện địa hình quân sự. Chủ yếu là bắt các học viên đệ tử biết cách sử dụng bản đồ cùng nắm bắt địa hình. Tìm điểm chính là cách bắt đầu. Huấn luyện viên sẽ xác định trước một tọa độ trên mặt đất, ở trên tọa độ này sẽ có một vật, có thể là một cái cây, một gian phòng, một khối đá. Mà vật này đã được đánh dấu trên đó một ít văn tự hoặc đồ họa. Các học viên tham gia huấn luyện sẽ bị ném tới một nơi hoang dã gần điểm đó, sau đó dựa theo tọa độ trên bản đồ, trong thời gian quy định tìm được văn tự hoặc đồ họa ở đó đồng thời phải sao lưu lại rồi nhanh chóng tìm cách quay lại nơi xuất phát, quá trình tìm điểm chấm dứt. Bởi vì khóa học này bình thường đều tiến hành huấn luyện ban đêm, hơn nữa phải hoàn thành một cách nhanh chóng, do đó tương đối khó khăn. Sau khi các học viên đệ tử bắt đầu học tập sử dụng bản đồ, Lưu Vân chợt có ý nghĩ đưa thêm việc huấn luyện tìm điểm vào khóa học này. Để ôn lại cuộc sống bộ đội, tìm kiếm cảm giác huấn luyện ngày xưa, Lưu Vân đã tốn không ít công phu. Bản đồ rất cẩu thả, không cẩn thận. Hắn cùng Ma Tước thăm dò kiểm tra khu vực tiến hành huấn luyện, dùng tay đánh dấu tiêu trên bản đồ. Các học viên không hiểu, hắn liền giải thích. Không cách nào xác định tọa độ bản đồ, hắn liền tận lực đem ‘điểm’ cùng lộ tuyến bố trí đơn giản hơn một chút. Đồng thời hắn vẫn tổ chức cho các đệ tử tiến hành huấn luyện làm quen với khu vực vào ban ngày. Kinh Lôi cùng Á Lịch Sơn Đại cũng bị tư tưởng mới mẻ của hắn hấp dẫn, rất có hứng thú đối với việc huấn luyện nhóm học viên ‘tìm điểm’ đầu tiên. Sau khi bố trí hoàn hảo tiêu điểm, buổi tối trên lưng mỗi đệ tử mang theo một chai nước, mười người thành một tổ, bắt đầu đi ‘tìm điểm’. Sau khi nhóm học viên đệ tử cuối cùng rời đi, Lưu Vân an bài Tử Văn Thành cùng Thủy Hàn ở lại chờ các đệ tử trở về. Còn hắn cùng Á Lịch Sơn Đại, Kinh Lôi, Hoa Hồng, ba người cùng nhau ngồi lên lưng Ma Tước bay tới địa điểm đặc thù kia. - Không biết tiểu tổ này may mắn tìm thấy cái điểm kia chứ? Lưu Vân có chút hả hê, cười nói. - Nếu như không tìm được, bọn họ có thể từ bỏ không? Như vậy sẽ không có trò hay để xem! Kinh Lôi hỏi. - Mỗi một người có một điểm của mình, ai tìm được điểm thì thật may mắn! Không ai dám bỏ cuộc đâu. Ta không có quy định thời gian cho bọn họ. Nếu ai không tìm được sẽ không được ăn cơm. Á Lịch Sơn Đại nói. - Các ngươi thật sự là những kẻ xấu xa! Tuy nhiên như vậy cũng thật kích thích! Hoa Hồng nói một làm làm cho mấy người đều coi thường. - Ắt hẳn là vị trí này, sao lại không tìm được chứ? Hanh Lợi mang theo thủ hạ vòng vo vài vòng trên một ngọn núi nhưng lại không thể nào tìm ra ‘điểm’ trên bản đồ. - Lão đại, ta thấy cứ đi như thế này cũng không phải biện pháp hay! Đường núi này rất khó đi, mất nước và đổ mồ hôi đều giống nhau, thể lực sẽ tiêu hao rất nhanh. Cứ tiếp tục như vậy lát nữa chúng ta sẽ không có sức mà xuống núi! Ốc Tư Lạc Phu đưa bình nước lên uống, sau đó nói. - Đúng vậy, lúc đoàn trưởng dạy chúng ta không phải đã nói sao. Ban đêm nếu như phải vào thôn hay là lên núi đều phải rất cẩn thận, bởi vì rất dễ lạc đường. Ngươi xem núi này tròn tròn, quanh quo vòng vèo, khắp nơi đều cùng một dạng, rất khó t́m được phương hướng. Một học viên khác nói. - Trước tiên mọi người nghỉ ngơi tại chỗ đi! Lạc Phu, đem cây đuốc lại đây, chúng ta xem lại bản đồ! Hanh Lợi lớn tiếng phân phó cho mọi người. - Bọn ngốc này, khoảng cách gần như vậy còn không tìm ra. Nhìn ánh lửa ở phía xa xa, Hoa Hồng thấp giọng nói. - Không nên gấp gáp, chờ bọn hắn mệt mỏi mới tìm được điểm thì hiệu quả mới tốt. Á Lịch Sơn Đại cười nói. - Ta ngất. Các ngươi đùa như vậy, nếu dọa cho ai đó bị hôn mê, ta cũng không phụ trách trở về đâu! Ma Tước nói. - Chắc là ở vùng phụ cần này. Con mẹ nó, tìm mãi không thấy cái điểm này, ngày mai lấy đâu ra cơm mà ăn đây! Hanh Lợi cùng mấy học viên nhìn đi nhìn lại bản đồ sau đó bất đắc dĩ nói. - Chúng ta còn chưa có đi tới chỗ này. Lạc Phu vừa nói vừa chỉ lên sườn núi hoang nơi có những ngôi mộ. Ánh mắt của Hanh Lợi cùng mọi người nhìn theo chỗ hắn chỉ, tất cả đều cảm thấy lạnh người. Dưới bầu trời tối đen, hơn mười ngôi mộ giống như những quái thú nằm trên sườn núi tỏa ra sự thê lương lạnh lẽo, khí tức âm trầm. Mà ở những ngôi mộ này lại có những đốm sáng màu xanh giống như mắt của yêu ma đang nhìn trộm con mồi trong đêm tối. Trong lòng mọi người đều có tâm lý sợ hãi đối với những thứ quỷ quái, cho nên các học viên đều cố ý tránh né chỗ này. Nhưng một ngón tay của Lạc Phu chỉ tới nơi đó khiến cho khí tức quỷ dị lập tức tràn ngập. - Không phải quỷ, Lão đại đã nói qua… … Cái gì kia… …lửa! Một đệ tử khẩn trương tới mức nói lắp ba lắp bắp. - Ngươi không phải nhắc! Con mẹ nó, ngươi không thể nói chuyện một lần cho xong à! Nghe ngươi nói lắp ba lắp báp làm cho lão tử cảm thấy càng kinh khủng. Một gã học viên mắng. - Không thể nào, chẳng lẽ cái điểm kia ở đó? Nếu thật sự như vậy thì tâm lý của huấn luyện viên thật là biến thái. Sẽ không phải là ăn no dửng mỡ đấy chứ! Một học viên khác thuận miệng nói ra một câu, sau lại được mọi người nhất trí tán thành. - Như vậy đi, ta mang theo hai người tới đó xem qua một chút! Những người khác ở chỗ này chờ! Cuối cùng Hanh Lợi nói. Có hai gã học viên lớn gan đi theo Hanh Lợi, giơ cao cây đuốc, chậm rãi đi tới nghĩa địa. - Có thể đem điểm đặt ở chỗ nào tại nơi quái quỷ này chứ? Ngoại trừ các ngôi mộ ra thì không có đồ vật gì khác! - Như vậy chỉ có thể ở trên các ngôi mộ. Tìm từng ngôi một một đi! Đi vào nghĩa đại, trong lòng Hanh Lợi cũng bắt đầu sợ hãi, nhưng làm người cầm đầu hắn chỉ có thể gắng gượng kiên cường. - Mẹ kiếp, ta tình nguyện đi giết vài người cũng không muốn nửa đêm tiến vào nghĩa địa quấy rầy giấc ngủ người chết! Ngôi mộ này không có! - Chú ý xem trên một bia! Hanh Lợi hít một hơi thật sâu, đưa cây đuốc gần sát vào một bia trước mặt để nhìn. - Hanh Lợi Khải Lạp, qua đời tháng năm . Khi còn sống…. Dưới ánh lửa, một dòng chữ đập vào mắt hắn. - Mẹ ơi, lại trùng với tên của ta! Cả người Hanh Lợi toát mồ hôi lạnh, vội vàng chuyển tới ngôi mộ phía sau. - Phía sau cũng xem rồi, ta cảm giác ngoại trừ trên mộ bia, không có chỗ nào có thể viết chữ hoặc là khắc đồ án! - Ta cũng tìm hết bên này rồi, không có phát hiện gì. Một gã học viên nói. - Chỗ này của ta cũng xong hết rồi, không có thấy gì. Hanh Lợi đáp. - Mẹ kiếp, mau tới đây! Ở phía xa xa đột nhiên vang lên tiếng thét kinh hãi của một gã học viên. Hai người Hanh Lợi vội vàng chạy qua. - Có… …Có một ngôi mộ mới! Làm ta sợ muốn chết! Các ngươi coi những chữ ở phía trên! Hanh Lợi giương mắt nhìn lên tấm bia trước ngôi mộ, trên đó viết tên người chết bằng dòng chữ màu đỏ giống như máu tươi. - Đừng có dọa người như vậy được hay không? Còn chưa bị quỷ hù dọa thì đã bị ngươi dọa chết rồi! Hanh Lợi vừa nói vừa chuyển tới mộ bia phía sau. Cả người giống như bị sét đánh, đứng ngây ngốc tại chỗ. - Hanh Lợi, làm sao vậy? Hai người phát hiện ra sự khác thường của Hanh Lợi liền đi tới phía sau mộ bia nhìn lại. Một cái đầu lâu người trắng toát xuất hiện ở phía sau mộ bia, xương miệng đang nhẹ nhàng rung động, hai hốc mắt trống rỗng lấp lóe một tia lục quang, trên mặt dường như còn thoáng hiện nụ cười đắc ý. Phía dưới miệng khô lâu thì viết một chữ : ‘Chờ các ngươi đã lâu, cuối cùng cũng tới!’ - Có quỷ a! Trong nghĩa địa truyền tới những tiếng kêu thê thảm, ba người Hanh Lợi đồng thời ném đuốc trong tay đi, chạy như điên. - Các ngươi đã làm gì mà có thể dọa những người đó thành như vậy? Hoa Hồng khó hiểu hỏi. - Không có gì. Ta vẽ cái đầu lâu, dùng một ít kĩ pháp đặc thù làm cho nó nhìn qua rất sống động! Á Lịch Sơn Đại nói như không có việc gì. - Ta thì xin Lão Tạp một thứ có thể làm cho hai hốc mắt của khô lâu sáng lên trong đêm. Ai biết bon họ lại phản ứng như vậy chứ. Lưu Vân nhún vai thoải mái nói. Khi Lưu Vân đang tìm kiếm cảm giác cuộc sống quân ngũ khi xưa ở đại hành sơn thì ở lãnh thổ Tây Tư, một kế hoạch mới nhằm vào hắn được triển khai lần nữa. - Vân thành truyền đến tin tức tháng , Lưu Vân sẽ tới A Tư Mạn đế quốc đảm nhiệm nhiệm vụ đại sứ nghị hòa. Hành động của chúng ta tại Tây Tư đã bắt đầu rồi, ngươi này có uy hiếp rất lớn đối với chúng ta. Hiện tại là lúc diệt trừ hắn! Hắn chết tại bên trong lãnh thổ A Tư Mạn, Hỏa Vân đế quốc khẳng định sẽ không chịu, hai nước không thể chấm dứt tình trạng đối địch, đối với chúng ta rất có lợi. Huyết Sát, ta cùng với Viêm Thiên đánh một trận vẫn bị thương chưa bình phục, hành động lần này phải dựa vào ngươi! - Huyết Sát tuân mệnh! Huyết Sát cung kính thi lễ với pháp sư mặc áo bào tro, tiếp nhận lệnh. - Hẳn là tiểu tử đó đã cảm thấy hành động của chúng ta, ngươi phải cẩn thận làm việc. Mang theo mười tên huyết y sứ giả tinh nhuệ, nếu một kích không thành phải lập tức rời khỏi lãnh thổ A Tư Mạn. Lúc pháp sư áo bào tro phục kích Viêm Thiên, vốn đã chuẩn bị dụng độc huyết tập kích Viêm Thiên cùng vệ đội của lão, không nghĩ tới Viêm Thiên lại có thể dựa vào đấu khí bức độc huyết ra, cũng làm cho huyết y sứ giả dưới tay hắn bị thương vong thảm trọng, làm cho hắn không thể không tự mình ra tay. Mặc dù hắn làm cho Viêm Thiên bị thương nặng nhưng dưới sự phản kích của Viêm Thiên hắn cũng bị thương không nhẹ. - Xuống tay lúc trên đường đi hay là chờ hắn vào bên trong Hải Lam thành mới động thủ? Huyết Sát hỏi. - Chờ hắn vào bên trong Hải Lam thành đi! Bên cạnh hắn có Long kỵ sĩ, động thủ trên đường không hay. Pháp sư áo bào tro nói. - Cố gắng chờ lực lượng bên cạnh hắn phân tán mới động thủ. - Rõ! - Quân đội của Hi Lặc đã sắp khống chế toàn bộ Tây Tư. Nếu như có thể thành công tiêu diệt tiểu tử có sự uy hiếp với tổ chức, chờ Tây Tư yên ổn lại, chúng ta có thể nhanh chóng phát động công kích đối với các quốc gia trên đại lục. Cho nên lần hành động này của ngươi rất quan trọng đối với cả kế hoạch của tổ chức. Ta chúc ngươi thành công!