Ngày thứ năm sau khi rời Phổ Lí Tắc Lợi thành, đoàn người Lưu Vân đã tới Đạt Nạp thành. Đoàn người Lưu Vân được thành chủ và quý tộc trong thành ‘nhiệt tình’ khoản đãi, đến sáng sớm ngày hôm sau liền chạy trối chết ra khỏi Đạt Nạp thành. - Tiểu tử ngươi lúc đầu tại địa bàn của người ta toàn làm chuyện xấu nên giờ bị báo ứng! Vừa mới lên đường, Lão Tạp nhìn Lưu Vân đang ngồi trên lưng ngựa, hoang mang không hiểu, có chút hả hê nói. Mới tới Đạt Nạp thành, thấy thành chủ cùng quý tộc bên trong thành nghênh đón Lưu Vân cùng Hắc Ưng đội viên với thái độ nhiệt tình như vậy cũng khiến cho Lão Tạp hoài nghi lúc đầu Lưu Vân tiến vào lãnh thổ A Tư Mạn để chiến đấu hay là để giao hảo. - Cái này gọi là người có tên, cây có bóng! Lúc đầu là ta đi ngang qua A Tư Mạn, hiện tại là Hồ Hán Sơn ta đã trở về, bọn họ có dũng khí không cẩn thận hầu hạ sao? Lưu Vân có chút hài lòng đối với sự nhiệt tình của thành chủ cùng các quý tộc bên trong thành, đắc ý nhìn Lão Tạp nói. - Hồ Hán Sơn là cái gì vậy? Lão Tạp hỏi. - Hồ Hán Sơn không phải là đồ vật này nọ mà chính là thổ phỉ! Lưu Vân cười gian nói. Nhìn Lưu Vân được các quý tộc thổi phồng lên tận mây xanh, quả thật lúc đó Lão Tạp cũng có chút buồn bực. Hắn thậm chí hoài nghi quý tộc A Tư Mạn có khuynh hướng chịu ngược đãi nghiêm trọng. Bọn họ đối với Lưu Vân thật là tốt, tất cả đều bởi vì hắn đã từng vặt của bọn họ rất nhiều. Nhưng sau đó sự thật lại chứng minh những trong lời nói của những kẻ này đều tiếu lí tàng đao, làm cho Lưu Vân không cẩn thận nên bị rơi vào bẫy, hung hăng cho hắn một vố. - Không được, các huynh đệ chờ ta đi đại tiện cái! Lưu Vân nói xong xoay người xuống ngựa, nhanh như chớp chạy vào phía sau bụi cỏ. - Mấy lần rồi? Lão Tạp xoay người hỏi Thủy Hàn. - Từ tối hôm qua tới giờ cũng hơn lần rồi! Thủy Hàn nhìn về phía Lưu Vân biến mất, thở dài nói. - Mẹ kiếp! Tiểu tử này! Những quý tộc này thật là độc ác! Lão đại các ngươi không tìm bọn họ gây phiền toái à? - Làm sao được? Lão đại nói tất cả mọi người đều ăn thức ăn giống nhau nhưng hắn lại xảy ra vấn đề, hoàn toàn có thể nói là không may. Chẳng lẽ vì một chuyện nhỏ này mà đến ngoại giao đoàn của họ mà kháng nghị? Thủy Hàn cười khổ nói. - Nhân phẩm tiểu tử này quả thật là có vấn đề! Lão Tạp cười nói. - Lão tử ở địa bàn của bọn họ đi dạo vài vòng đã lấy được mấy trăm vạn, chẳng nhẽ bọn họ không tìm cách trả thù lại ta một chút sao? Lưu Vân nhanh chóng giải quyết xong, cắn một cây thảo tử, vừa đi ra vừa hùng hổ nói. - Mấy nữ nhân tiếp rượu này toàn một lũ xấu xa, khiến cho ta đang đêm phải nôn hết cả cơm ra. Uống vài chén rượu mà đau đầu cả đêm, ăn chút thức ăn khuya lại xảy ra vấn đề. Lần tới nếu cho ta cơ hội nữa, ta sẽ không làm Hồ Hán Sơn nữa mà làm Chu Bái Da! Lưu Vân xoay người lên ngựa, trong miệng còn không ngừng nói. - Lão đại, không phải ngươi thường xuyên nói với chúng ta làm người không được sợ hãi, phải phóng tay mà làm. Vì sao lúc này ngươi lại nhẫn nhịn? Lần tới gặp người nào giở trò như vậy ta sẽ cho hắn biết tay! Thủy Hàn nhìn hình dáng Lưu Vân như vậy, tức giận bất bình nói. - Quên đi tiểu hàn. Lúc này không giống ngày xưa, thân phận chúng ta không giống hau. Tùy tiện làm chuyện gì cũng có thể trở thành tranh cãi ngoại giao. Không có lợi đối với kế hoạch của chúng ta! Ta từng nói qua, vì cứu Linh nhi, cho dù người A Tư Mạn có bày ra núi đao biển lửa ta cũng xông vào. Một chút phiền toái nho nhỏ này có đáng là gì? Lưu Vân cười khổ nói. Vừa vào lãnh thổ A Tư Mạn, nỗi nhớ Thủy Linh Nhi trong lòng hắn ngày càng tăng. Hiện tại hắn không muốn nghĩ nhiều, chỉ mong sớm được kéo cô gái đáng thương vì hắn mà phải chịu khổ vào lòng để an ủi. - Đáng tiếc nha đầu ngốc kia không nghe được những lời này của ngươi, nếu không lại rơi lệ đầy mặt! Tiểu tử người cái khác không được nhưng thật lợi hại trong việc lấy trộm trái tim người ta. Trước khi đi nha đầu Phi Lệ kia cũng quấn quít lấy người giống như là sinh li tử biệt không bằng! Tuổi trẻ thật là tốt! Lão Tạp thở dài nói. - Đại thúc cũng thật lợi hại. Vài chục năm qua rồi mà lão tình nhân vẫn nhớ lão mãi không quên! Lưu Vân thuận miệng nói. - Tiểu Vân, hiện tại ngươi có thể nghĩ giúp ta việc này không? Ngươi nhắc tới chuyện này làm ta lại đau đầu! Chuyện của vài chục năm trước, hiện tại ta không có biện pháp giải quyết. Sau khi Lão Tạp biết tin tức Phỉ Lệ Ti, nỗi đau khổ hơn năm nay lại hành hạ hắn. - Việc này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, sợ có ích lợi gì? Có muốn ta dạy cho lão một chiêu hữu dụng không? Lưu Vân cười hỏi. - Chiêu thức của tiểu tử ngươi toàn loại bàng môn tả đạo, tuy nhiên cũng có vẻ hữu dụng khi dùng. Nói ta nghe coi! Lão Tạp cũng muốn học hỏi. - Đơn giản, trực tiếp tìm một cơ hội chỉ có hai người, đem nàng ôm lên giường, sau đó đối phó! Lưu Vân nhỏ giọng nói bên tai Lão Tạp. - Ngươi biến đi. Nhưng nàng là kiếm thánh! Ta làm gì có bản lĩnh nọ! Sau khi Lão Tạp nghe xong, khuôn mặt già nua đỏ bừng lên, tức giận mắng. - Kiếm thánh? Ta sẽ truyền cho lão mấy chiêu lãng nhân tán thủ, sau khi lão dùng xong mà nàng vẫn cầm được kiếm thì ta sẽ cắt đầu mình xuống cho lão chơi! Lưu Vân cười vô sỉ nói. - Có chiêu thức thần kì như vậy sao? Hắc hắc, cũng đáng để học hỏi! Nói tới đề tài nam nhân hứng thú, Lưu Vân nhất thời cảm giác được sự không khỏe của thân thể biến mất. Lão Tạp cũng hiểu được tuổi mình không còn trẻ nhưng tâm chưa già. Hai người một già một trẻ vừa đi vừa nghiên cứu. Thủy Hàn thỉnh thoảng đi tới bên cạnh nghe lén, nhưng mỗi lần đều bị hai người lấy lí do còn nhỏ, không nên nghe những chuyện này mà đuổi đi. Sau khi Lưu Vân rời khỏi Phổ Lí Tắc Lợi thành vài ngày, học viện chỉ huy quân sự của đế quốc chính thức khai giảng. Học viện được thành lập ở phía nam Phổ Lí Tặc lợi thành, nơi này vốn là nơi đóng quân của giáo đạo đoàn. Sau khi Lưu Vẫn dẫn giáo đạo đoàn vào đại hành sơn huấn luyện, nơi này được khẩn trương thi công. Trong thời gian một tháng, một tòa doanh trại mới được xây dựng ở chỗ cũ của giáo đạo đoàn. Học viện chiếm mấy ngàn mẫu đất, được chia làm khu vực: Khu vực học tập, khu vực sinh sống và khu vực huấn luyện. Học viện có tường cao bao quanh hình thành một vòng tròn thật lớn phong bế quân doanh. Bởi vì đây là học viện quân sự đầu tiên ở trên đại lục cho nên Lưu Vân cũng không nắm chắc có thành công hay không. Hơn nữa hắn tạm thời không có thời gian quan tâm tới cho nên hắn phân phó cho Á Lịch Sơn Đại thực hiện các việc chính trước. Tuân theo chỉ thị của Lưu Vân, Á Lịch Sơn Đại an bài học viên đầu tiên từ cả nước tới vào học viện, học viên đệ tử của giáo đạo đoàn cũng có người được an bài vào học viện đảm nhiệm chức vụ tiểu đội trưởng cùng trung đội trưởng. Mặc dù các giáo viên cũng không có đến đúng lịch nhưng Á Lịch Sơn Đại không có lo lắng về vấn đề này. Bởi vì ba tháng đầu các đội viên Hắc Ưng sẽ hoàn thành khóa huấn luyện tân binh. Mọi người đều cũng đã quen thuộc, Nã Luân Đa mượn hai mươi đội viên Hắc Ưng làm khảo quan trong lúc huấn luyện. Tiếp theo đó Á Lịch Sơn Đại tổ chức một buổi khai giảng đơn giản. Sau đó học viện chính thức đi vào hoạt động. Mặc dù hoàng đế Kiều Trì Cửu Thế tự tay đề tên cho học viện, hoàng tử Thế Viêm gửi thư chúc mừng, công chúa tự mình tham dự buổi lễ khai giảng đều nói rõ học viện được cao tầng đế quốc coi trọng nhưng bởi vì Á Lịch Sơn Đại là một kẻ vô danh nên học viện này cũng không khiến nhiều người chú ý. Điều duy nhất làm cho người ta cảm thấy nơi này quá khoa trương là trên cửa vào học viện được khắc lời của người sáng lập học viện, Lưu Vân bá tước, quân đoàn trưởng Hắc Ưng quân đoàn: “Lúc này ta muốn nhắc nhở thế giới một câu. Bắt đầu từ thế hệ của chúng ta, quân nhân Hỏa Vân đế quốc sẽ không được cung cấp cho bất cứ quốc gia nào để tạo ra danh dự của người lính, cơ hội để lập công! Một phương châm sống này giống như một lời tuyên thệ, gieo vào trong lòng mọi người một hạt giống mơ ước, bén rễ đâm chồi trong lòng rất nhiều thanh niên lần đầu tiên bước vào Học viện chỉ huy quân sự đế quốc. Rất nhiều người theo đuổi sự nghiệp quân đội lâu dài đã cố gắng phấn đấu rất nhiều, thậm chí không tiếc đánh cuộc bằng cả tính mạng. Cũng có rất nhiều tướng quân thần thoại xuất hiện từ Học viện chỉ huy quân sự đế quốc, khiến cho học viện trở thành ‘chiếc nôi tướng quân’. Y Đặc phủ. Sau khi biết được tin tức Lưu Vân sắp tới Hải Lam thành, Bố Lỗ Khắc kích động không thôi, trước tiên hắn đi tìm cô cô mình là Phỉ Lệ Ti. - Cô cô, hắn đã tới Hải Lam thành. Ân oán giữa hai gia tộc sắp tới lúc kết thúc rồi! - Xem ra cuộc sống khổ cực của nha đầu Linh nhi kia cũng sắp kết thúc rồi! Ngoài dự liệu của Bố Lỗ Khắc là cô cô mình lại cảm thấy mừng rỡ vì một người khác. - Cô cô, tại sao người lại tốt với nha đầu kia như vậy? Phỉ Lệ Ti đối với Thủy Linh Nhi thật tốt. Bố Lỗ Khắc sớm đã biết, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi. - À, nàng là cô gái tốt. Tốt tới mức là cho ta nhìn thấy nàng đau lòng mà cảm thấy buồn. Hài tử, chờ khi ngươi gặp được cô gái mình thích, ngươi sẽ biết. Phỉ Lệ Ti nói. - Ta đã gặp một người, đáng tiếc là nàng lại lạnh như băng với ta. Nhiệt tình của ta đủ để hòa tan một tảng băng, nhưng dường như nàng lại không có cảm giác gì. Bố Lỗ Khắc cười khổ nói. - Nữ tử nào có thể làm cho ngươi mê muội như vậy? Với điều kiện của ngươi còn có người không động tâm sao? Phỉ Lệ Ti ngạc nhiên nói. - Hoàng hậu gọi nàng là muội muội, đối xử với nàng rất tốt. Lúc đầu cũng là nàng làm cho Lưu Vân phải dẫn thủ hạ nhảy xuống sông Trường Giang, đó là một nữ nhân rất giỏi. Hiện tại lại được hoàng hậu bổ nhiệm làm thống soái của Lang quân, đội quân có lực chiến đấu cực mạnh của đế quốc. Mặc dù ta chưa từng nhìn thấy mặt nàng Nhưng chỉ đứng ở phía xa nhìn vài lần đã làm cho ta luôn nhớ tới nàng. Bố Lỗ Khắc thở dài nói. - Hài tử, có một số việc cho dù có cưỡng cầu cũng không được. Không nhất định ngươi thích là có thể có được. Phỉ Lệ Ti nghe vậy lắc đầu nói. - Cô cô, ta rất bội phục dũng khí năm đó của người. Cho nên ta cũng sẽ toàn lực tranh thủ. Ta hy vọng người có thể giúp ta. Bố Lỗ Khắc trầm tư trong chốc lát rồi nói với Phỉ Lệ Ti. -Tốt. Chỉ cần cô cô có thể làm, ta nhất định sẽ giúp ngươi. Tình yêu có thể làm cho con người ta điên cuồng! Phỉ Lệ Ti nghe xong lời hắn nói, bất đắc dĩ cười nói. - Ta đáp ứng cô cô sẽ cùng Lưu Vân tiến hành một trấn đấu công bằng, không thương hại đến tính mạng đối phương, hơn nữa cũng không dùng bất kì âm mưu gì để đối phó hắn. Bố Lỗ Khắc chậm rãi nói. - Hiện tại ta hy vọng một trận đấu công khai, cùng hắn đánh một trận dưới sự chứng kiến của mọi người. Hiện tại với danh tiếng và địa vị của hắn, nếu như ta có thể đánh bại hắn, ta tin tưởng nàng sẽ chú ý tới ta! Hơn nữa đây là trận đánh quan hệ tới vinh dự mấy trăm năm giữa hai gia tộc! Ta muốn hắn làm đóa hoa hồng để tặng cho người ta yêu mến! Nếu như Lưu Vân nghe được Bố Lỗ Khắc nói như vậy, khẳng định sẽ buồn bực đến hộc máu. - Ngươi có nắm chắc không? Phỉ Lệ Ti cau mày hỏi. - Qua một trận đánh hồi đó ta đã nhìn ra thực lực của hắn. Hắn dường như không có tu luyện đấu khí, ma pháp cũng không cường đại. Mặc dù ta bị mấy chiêu thức quái dị của hắn làm cho tay chân luống cuống nhưng chỉ cần kiên trì một chút hẳn là không có vấn đề gì. Mấy tháng qua ta đều dùng thời gian của mình để tu luyện, muốn thắng hắn thì rất dễ dàng. Bố Lỗ Khắc nói rất tin tưởng. - Nếu như hắn thua thì hắn sẽ làm gì? Nha đầu kia có thể khổ tâm hay không? Phỉ Lệ Ti đột nhiên nhớ tới kinh nghiệm của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn. - Ta nghĩ ngươi cùng hắn đánh một trận, vô luận như thế nào đề không tránh khỏi sự chú ý của mọi người. Ngươi đi đi! Nhớ kỹ ngươi đã đáp ứng ta không lấy tính mạng của hắn, cũng không dùng bất kì âm mưu gì! Phỉ Lệ Ti gật đầu nói. - Yên tâm đi cô cô. Mấy ngày nay ta đã nghĩ thông suốt rồi. Ngày đó hắn làm như vậy cũng là do tình thế chiến trường bức bách, thật ra ta không nên hận hắn. Hậu nhân của Y Đặc gia tộc lại càng không nên làm ra những việc làm mất danh dự gia tộc! Bố Lỗ Khắc mỉm cười nói. - Được rồi, ta đi xem nha đầu kia một chút, cũng thuận tiện đem tin tức của hắn nói cho nàng biết, miễn cho nàng khỏi sốt ruột. Phỉ Lệ Ti nói xong liền vội vã rời đi. Nàng không chỉ muốn nói cho Thủy Linh Nhi tin tức của Lưu Vân, cũng hy vọng Thủy Linh Nhi có biện pháp để an ủi Lưu Vân khi hắn thất bại, không đi lầm vào con đường trước đây của người nào đó. Mà nàng cũng cần phải lo lắng bởi vì nàng cùng người nào đó có hơn năm ân oán và hắn đang càng ngày càng gần nàng. Phỉ Lệ Ti đi rồi, Bố Lỗ Khắc lập tức vào cung cầu kiến Lâm Mị hoàng hậu. Khi Bố Lỗ Khắc tiến vào thư phòng của Lâm Mị hoàng hậu thì phát hiện bạch y đã ở đó, trong lòng rất kích động. - Bố Lỗ Khắc tướng quân, ngươi tới vừa đúng lúc. Chúng ta đang thảo luận chuyện nghị hòa với Hỏa Vân đế quốc. Đặc sứ bọn họ phái tới là lão đối thủ của ngươi. Lâm Mị hoàng hậu nhìn thấy hắn liền cười thân thiết nói. - Bệ hạ, Lưu Vân bá tước là một đối thủ đáng tôn trọng. Lúc đầu thua ở trong tay hắn, đến nay Bố Lỗ Khắc vẫn còn nhớ như in, cũng không quên lấy trận chiến này để răn mình. - Tỷ tỷ xem đi. Không chỉ có ta nghĩ như vậy mà ngay cả Bố Lỗ Khắc cũng nghĩ như vậy. Bạch y cười, gật đầu với Bố Lỗ Khắc. Bố Lỗ Khắc nghe bạch y nói vậy, càng kiên định với ý nghĩ trong lòng. - Hai người các ngươi đều là những người cao ngạo, thua ở trong tay người ta lại muốn đem hắn thổi phồng lên tới tận trời. Hắn đi vài nước cờ tốt sẽ làm cho toàn bộ thế cuộc chúng ta đã an bài bị rối loạn. Hiện tại chúng ta nên nghiên cứu đối phó hắn như thế nào hơn là ca ngợi hắn? Lâm Mị cười quyến rũ nói.