Sau khi Viêm Thiên trở lại phủ, biết được tin tức Lưu Vân hồi phủ, vội vàng đi tới diễn võ trường. Nhìn Lưu Vân khẩn trương trước mắt, nhìn một đầu tóc bạc của Viêm Thiên, ánh mặt phụ tử hai người trong nháy mắt tập trung tại chỗ, sau đó lại rời đi. “Vân nhi, thời gian này khổ cực cho ngươi.” Viêm Thiên nhẹ giọng nói. “Phụ thân, người cũng khổ cực.” Trong lòng Lưu Vân lại xuất hiện cảm giác chua xót. “Ngươi ở Bình nguyên lão gia vẫn tốt chứ?” Đối với những chuyện của Lưu Vân sau khi quay về Khải Đức Bảo, Viêm Thiên cũng có được ghe nói quá một chút. A Lôi thường cùng Lưu Vân viết thư cho nhau, cũng khiến lão cảm thấy rất yên tâm đối với Lưu Vân. Lưu Vân đem tình huống của bản thân ở Khải Đức Bảo nói qua cho Viêm Thiên biết, chỉ là không nói đến các nội dung huấn luyện mới của bản thân. “Lần này trở về, một là thăm phụ thân, cùng huynh trưởng, đệ muội đoàn tụ, mặt khác còn muốn cùng phụ thân thương lượng một chuyện.” “Chuyện gì? Nói ta nghe một chút.” Tâm tình Viêm Thiên có vẻ rất tốt, dù sao đứa con trai này cũng bắt đầu chịu làm việc. Còn cái huyết thệ kia cũng làm cho Viêm Thiên vững tin con trai mình đã thay đổi. “Ta chuẩn bị thành một một chi vệ đội riêng của bản thân, muốn phụ thân làm giúp cho tác các thủ tục liên quan.” Đế quốc quy định có tước vị quý tộc thì có thể thành lập vệ đội riêng, nhưng phải lập hồ sơ báo cáo cho đế quốc quân bộ, khi chiến tranh, còn phải tham gia tác chiến. “Chuyện này dễ dàng thôi. Nhưng thành lập vệ đội tư nhân tốn không ít tiền, ngươi định giải quyết như thế nào?” Bởi vì nuôi dưỡng một chi quân đội quá tốn kém, Viêm Thiên cùng Mộc Phong tuy có tước vị nhưng cũng không có thành lập vệ đội. Ngoại trừ một số ít có lãnh địa được phong cùng quý tộc giữ chức vụ ở biên ải, thành thị, đa số quý tộc đế đô đều không có vệ đội riêng. “Về điểm ấy, hài tử đã nghĩ biện pháp.” Lưu Vân vừa cười vừa nói, nhưng cũng không nói ra chính mình nghĩ ra cơ hội kinh doanh đó. Vậy là được rồi. Sau khi làm xong thủ tục vi phu sẽ trang bị cho hai trăm người của ngươi.” Viêm Thiên sung sướng, vừa cười vừa nói. Làm quân vụ đại thần, lão cũng có chút quyền lợi. “Kiếm sư Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc tham kiến công tước đại nhân.” Chờ phụ tử Viêm Thiên cùng Lưu Vân trao đổi xong, Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc nhanh chóng đi lên hướng Viêm Thiên hành lễ. “Phụ thân, hai người này là huynh đệ của ta. Sau khi ta đến Khải Đức Bảo, họ luôn ở bên cạnh giúp đỡ ta.” Lưu Vân giới thiệu hai người với Viêm Thiên. “Nhị vị miễn lễ. Tiểu nhi còn ngu dốt, thỉnh nhị vị hỗ trợ quản giáo.” Đối với việc xuất hiện hai kiếm sư trẻ tuổi, Viêm Thiên cũng cảm thấy rất giật mình. Mặc dù đại lục tuy có nhiều kiếm sư, nhưng người trẻ tuổi thì lại quá ít. “Công tước đại nhân nói quá lời. Được đi theo Vân Thiếu là vinh hạnh của chúng ta.” Ngải Phật Sâm cười nói. Suy nghĩ trong chốc lát, Viêm Thiên lại nói với hai người: “Nếu như nhị vị nguyện ý đến nhậm chức trong quân, ta sẽ tận lực giúp.” Có hai kiếm sư bên người nhi tử dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng vì suy nghĩ cho tương lai của hai người, Viêm Thiên vẫn quyết định đề xuất yêu cầu. “Phụ thân, đây là ngươi đào góc tường nhà ta a.” Mặc dù hiểu được dụng tâm của phụ thân, Lưu Vân vẫn cố ý làm vẻ mặt đau khổ nói. “Cảm tạ công tước đại nhân ưu ái nâng đỡ. Nhưng hai người chúng ta quyết tâm cả đời đi theo Vân Thiếu, cho nên chỉ xin lĩnh ý tốt của đại nhân.” Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc khẳng khái nói. “Ngươi đã sớm biết như vậy?” Viêm Thiên nhìn Lưu Vân, có chút hứng thú hỏi. “Haha, bọn họ là huynh trưởng ta, tự nhiên sẽ đi cùng ta. Đánh nhau cũng không rời, thân huynh đệ mà.” Nói xong Lưu Vân cười, liếc mặt nhìn Linh Lôi một cái. “Nhi tử của ta, ta càng ngày càng không hiểu ngươi. Nhưng vẫn vì sự thay đổi của ngươi mà vui mừng.” Viêm Thiên nói. “Nhị vị, đêm nay ta thiết yến mời các ngươi.” Viêm Thiên nói với Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc, sau đó lại nói: “Đêm nay cả nhà chúng ta cũng đoàn tụ vui vẻ.” Sau dó dưới sự xin xỏ của Lưu Vân cùng A Lôi, Viêm Thiên cũng giải trừ lệnh cấm sử dụng võ đối với Kinh Lôi. Ánh đèn rực rỡ, trong hoa viên Khải Đức phủ tràn ngập sự ấm áp cùng hạnh phúc. Mộc Phong, Lưu Vân, Kinh Lôi cùng A Lôi, nam một nữ đều ở đó, làm cho Viêm Thiên đột nhiên cảm thấy mình trẻ lên rất nhiều. Mà sự chuyển biến của Lưu Vân, lại được nhị vị Kiếm sư đi theo, càng khiến cho hắn mừng rỡ. Trong tiệc rượu, Lưu Vân lấy ra lễ hạp bồ đào tử, đưa đến trước người phụ thân. “Phụ thân, đây là lễ vật hài nhi chuẩn bị cho phụ thân, hy vọng người sẽ thích.” Viêm Thiên tiếp nhận lễ hạp, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn. Ngưng thần nhìn hồi lâu, Viêm Thiên thở dài nói: “Tuyệt thế chi tài, khó có người làm được a! Vi phu tung hoành sa trường cả đời, bất quá cũng chỉ cô đọng trong bức họa này thôi!” Nói xong cầm lễ hạp trong tay đưa cho mọi người sớm đã tò mò xem, khiến cho mọi người sợ hãi than. Mà trong lòng Lưu Vân đột nhiên hiện lên hình bóng xinh đẹp của Hoa Phi Lệ. Mở lễ hạp ra, hiện lên trước mắt mọi người là một bình rượu bằng gốm, phía trên viết ba chữ to “Tướng quân lệ”. “Tướng quân lệ, tướng quân lệ, tướng quân cầu nhất túy!” Nhìn màu rượu đỏ như máu được rót vào trong chén, Viêm Thiên đột nhiên nhớ tới các huynh đệ từng chết trận bên mình, bi thương nói. “Hảo tửu!” uống cạn chén rượu, tinh tế thưởng thức một lát, Viêm Thiên khen. Mọi người cũng nâng chén uống, ngay cả A Lôi cũng được phụ thân phá lệ cho phép uống một chén. “Vân nhi, ngươi mang theo vài bình rượu này?” Viêm Thiên đột nhiên hỏi. “Phụ thân, có bình. Hôm nay uống một bình, chỉ còn có . “ Lưu Vân nhìn bộ dáng cao hứng của phụ thân, trong lòng cũng rất vui sướng. “Vi phu muốn toàn bộ rượu này.” Ha ha, chỉ cần hoàng đế cho phép, sau này rượu này chính là thứ rượu được dùng trong quân đội đế quốc! Chỉ là Vân nhi, rượu này được sản xuất ở đâu, một năm sản xuất được bao nhiêu bình?” Quân đội muốn mua? Đối với việc ngoài ý muốn này, Lưu Vân vui mừng lẫn sợ hãi. Lưu Vân cũng không có nghĩ đến, hắn thậm chí quên mất phụ thân mình là quân vụ đại thần. “Phụ thân, sau này người chỉ cần phái người tới tìm Hoa Phi Lệ tiểu thư của La Mạn gia tộc là có thể mua. Rượu này do nàng tiêu thụ.” Lưu Vân thầm nghĩ, nghìn vạn làn trong thể cho lão gia tử biết đây là rượu do mình sản xuất, nếu không lại giảm một khoản sinh ý. Sau khi tan tiệc, Lưu Vân cùng A Lôi ngồi trên bãi cỏ ở hoa viên trò chuyện. Mỗi một lần cùng A Lôi ngồi một chỗ, Lưu Vân đều cảm giác được tâm tình mình rất thoải mái. “Nhị ca, nàng có tha thứ cho ngươi không?” A Lôi tựa hồ đối với “nàng” kia rất tò mò, lại bắt đầu thảo luận về vấn đề này. “Vẫn còn chưa, đường còn dài mà. Thương tổn như vậy, làm sao có thể nói quên là quên chứ?” “Vậy, sau này không phải nàng sẽ là tẩu tẩu của ta sao?” “Điều này......” đối với câu hỏi này của tiểu cô nương, Lưu Vân hoàn toàn không có chuẩn bị, cũng chưa từng lo lắng về vấn đề này, nhất thời bị hỏi thì á khẩu không trả lời được. “Nhị ca cho rằng, hôn nhân hạnh phúc chính là hai người yêu nhau, cùng nhau kết hợp một chỗ. Nếu không người yêu, ta thà rằng cô đơn một mình.” Trái tim của ta đã dành cả cho nàng, còn có thể có được hôn nhân hạnh phúc sao, Lưu Vân thầm nghĩ. “Như thế nào mới tính là yêu nhau đây?” A Lôi lại tiếp tục hỏi. Tại Lam Nguyệt đại lục, thanh niên nam nữ xuất thân từ gia đình quý tộc, thường thường trở thành vật hi sinh cho chính trị. Nhìn muội muội còn trẻ, Lưu Vân thầm hạ quyết tâm, tuyệt không để nàng giống như những thiếu nữ quý tộc này. “Như vậy đi, nhị ca kể cho ngươi một chuyện xưa, để ngươi tự nhận thức. Tương lại ngươi lập gia đình, hãy chọn người ngươi thích, nếu không cho dù là hoàng tử muốn kết hôn với ngươi, ta cũng sẽ không đồng ý.” “Ta không lấy chồng đâu.” Khuôn mặt A Lôi nhất thời hồng lên, lôi kéo cánh tay Lưu Vân nói. Gió đêm nhè nhẹ, trăng sáng, sao thưa, hoa viên Khải Đức phủ yên tĩnh, một cô gái tuổi còn trẻ ngồi bên cạnh huynh trưởng, nghe hắn nói về câu chuyện động lòng người kia.