Sau khi vầng sáng màu trắng tan hết, Thủy Y Nhiên vô lực ngã ngồi xuống bên cạnh Ma Tước bị cháy đen thui. Mặc dù có nguyệt quang nước suối bổ sung ma lực nhưng liên tục phóng thích ma pháp cũng làm cho nàng không chịu nổi. Kinh Lôi thấy nàng hoàn thành ma pháp liền vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống, khẩn trương nhìn Ma Tước. Ma Tước vẫn nằm yên tĩnh trên mặt đất, không có phản ứng. Nhưng Kinh Lôi phát hiện một tia khí màu trắng đang di động, mang theo khí tức tính mạng nồng đậm, chậm rãi xuyên thấu qua thân thể cháy đen, chậm rãi thấm sâu vào trong cơ thể Ma Tước, nhanh chóng biến mất. - Gần năm trước tính mạng ma pháp của tinh linh tộc cũng chưa từng dùng qua trên người long tộc. Ta cũng không biết sẽ có hiệu quả gì. Thủy Y Nhìn thấy hồi lâu mà Ma Tước vẫn chưa có động tĩnh gì, lo lắng nói. Mặc dù nàng cố lấy dũng khí đem những lời của sắc long trở thành gió thoảng bên tai để dùng tính mạng ma pháp cứu sắc long. Nhưng nhìn tình huống trước mắt lại làm cho nàng cảm thấy rất không đúng. Bởi vì theo lẽ thường người được cứu đã sớm tỉnh lại rồi nhưng đầu long này lại không có một điểm động tĩnh gì. - Trời không còn sớm nữa, trước tiên chúng ta rời khỏi nơi này đã. Những người đó phỏng chừng sẽ không từ bỏ ý đồ! Kinh Lôi bế Ma Tước lên rồi nói với Thủy Y Nhiên. - Được. Trước tiên chúng ta chạy tới Hải Lam thành hội hợp với Lưu Vân bá tước. Phải nhanh chóng nói cho hắn biết tình huống ở nơi này, để còn sớm chuẩn bị! Thủy Y Nhiên gật đầu. - Có lẽ hắn sẽ hồi tỉnh ở trên đường. Kinh Lôi thở dài nói. Khi Kinh Lôi cùng Thủy Y Nhiên lo lắng mang theo Ma Tước vội vã chạy tới Hải Lam thành thì Lưu Vân vừa mới tới Hải Lam thành đã bị Lâm Mị hoàng hậu triệu kiến. Đi theo phia sau quan viên, Lưu Vân cùng Thủy Hàn hứng thú đánh giá kiến trúc bên trong hoàng cùng. Nhưng qua vài cánh cửa, Lưu Vân cảm thấy có chút không ổn. Bởi vì lúc này người dẫn đường cho hắn đã đổi thành thị nữ trong cùng, mà trên đường đi cũng càng ngày càng ít nam nhân. - Lão đại, hoàng hậu chuẩn bị đón ngươi ở chỗ nào? Ta cảm giác hình như là đang đi tới hậu cung? Thủy Hàn nhìn cung nữ đi lại chung quanh, hoang mang hỏi. - Ta cũng không đoán được ý nghĩ của nữ nhân này. Nếu nàng cao hứng, không chừng sẽ mặc áo ngủ tiếp ta trong phòng ngủ đấy! Lưu Vân mập mờ cười nói. - Không loại trừ khả năng này. Xem ra bá tước đại nhân của chúng ta lúc này nên chuẩn bị hy sinh vì quốc gia. Thủy Hàn nghe vậy bèn trêu hắn. - Nếu hoàng hậu kia trẻ tuổi xinh đẹp, cho dù có hy sinh nhiều nhiều một chút ta cũng không sợ. Tuy nhiên sự lợi hại của nữ nhân chúng ta đã được lĩnh giáo rồi. Hơn nữa bên người nàng còn có một mẫu đại trùng đã bắt chúng ta phải nhảy xuống sông Trường Giang. Chúng ta vẫn phải cẩn thận. Mặc dù ngoài miệng nói trêu đùa bình thường nhưng trong lòng Lưu Vân vẫn duy trì cảnh giác cao độ. Từng làm một gã huấn luyện viên biệt đội đặc biệt, mỗi khi tiến vào một hoàn cảnh mới hắn đều rất cẩn thận quan sát hoàn cảnh để có thể tìm ra nguy hiểm tồn tại, phán đoán tình huống sắp phát sinh, cũng dự kiến tìm đường lui. Loại bản năng động vật bình thường này đã cứu hắn không ít lần. - Hoàng hậu bệ hạ có lệnh mời bá tước đại nhân vào gặp mặt một mình, những người khác ở bên ngoài chờ. Tới trước một cái cổng tròn hình vòm, hai gã thị vệ ngăn cản đường đi của đoàn người Lưu Vân. Lưu Vân nhìn vào phía sau hai gã thị vệ, bên trong là một tòa hoa viên. Cuối hoa viên là cung điện hoa lệ tràn ngập phong tình dị vực. Đây chính là nơi hoàng hậu gặp hắn. Thủy Hàn nghe xong thị vệ nói, trên mặt lộ ra ánh mắt bất mãn, đang muốn mở miệng nói thì bị Lưu Vân ngăn lại. - Ở bên ngoài chờ ta. - Mời dẫn đường! Lưu Vân mỉm cười nói với thị nữ ở bên cạnh. Lâm Mị lười biếng nằm ở trong bồn tắm lớn, lẳng lặng chờ đợi Chiến Ưng trong truyền thuyết. Dòng nước ấm ấp từ tay thi nữ chảy xuống, lướt qua bả vai trơn bóng cùng bộ ngực đầy đặn của nàng làm nàng có chút kích động. Ngay cả nàng cũng không rõ là vì dòng nước ấm ấp tác động hay là bởi nam nhân sắp tới kia. - Đừng làm cho ta thất vọng, Chiến Ưng! Lâm Mị nhắm đôi mắt đẹp lại, lâm vào suy nghĩ sâu xa. - Hoàng hậu bệ hạ, Lưu Vân bá tước đến! Thị nữ thở nhẹ một tiếng, cắt tự sự suy nghĩ của Lâm Mị. - Mời bá tước đại nhân ở bên ngoài chờ ta một chút. Lâm Mị nhẹ giọng đáp. Theo thị nữ đi vào tẩm cung hoàng hậu Lâm Mị, Lưu Vân phát hiện lời nói đùa của mình đã biến thành sự thật. Lâm Mị hoàng hậu lại lựa chọn tẩm cung của nàng tiếp kiến hắn. “Xem ra ta đã tiến vào trong một cái bẫy đầy hương diễm” Lưu Vân đưa mắt nhìn sự bố trí của tẩm cung liền biết Lâm Mị hoàng hậu là một nữ nhân rất biết hưởng thụ cuộc sống. Bên trong gian phòng bố trí không phải chỉ một loại tinh phẩm, quan trọng nhất chính là tất cả sự bố trí đều làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Lúc ngồi ở trên ghế, Lưu Vân chứng thực được phán đoán của mình. Một cái ghế đơn giản lại được bố trí tỉ mí, ngồi trên đó có cảm giác dễ chịu, dĩ nhiên không thua gì ngồi salon. Sau khi thị nữ đưa trà lên liền lặng lẽ lui ra ngoài. Trong phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước chảy ào ào. ‘Hoàng hậu này, tác phong thật là lớn mật!’ Nhìn về phía phát ra tiếng nước chảy, Lưu Vân không khỏi than nhẹ một tiếng. Cách đó không xa, bên cạnh chiếc giường lớn là một tầng lụa mỏng, tiếng nước từ phía sau tấm màn lụa truyền đến. Ma pháp đăng chiếu rọi xuống tầng lụa mỏng, hiện ra một bóng người với những đường cong động lòng người. Có một người đứng ở bên cạnh đang lau rửa thân thể cho nàng. Lưu Vân cảm giác được bản thân đang nhìn thấy một màn chiếu ảnh kịch, mà diễn viên chính là hoàng hậu A Tư Mạn danh chấn đại lục. “Xem ra thu hoạch lần này cũng không nhỏ” Lưu Vân thở dài trong lòng. Xem một người phụ nữ tắm rửa đối với một quý tộc như hắn mà nói vốn là một chuyện rất bình thường. Nhưng nếu như nữ nhân này là hoàng hậu thì chuyện này trở nên rất kích thích. Mà hoàng hậu này lại là người không chế đế quốc cường đại nhất đại lục. Là một nam nhân, khi được thưởng thức sự kích thích như vậy không tránh khỏi dục vọng chinh phục nàng. Sau khi đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu xuống, trong lòng Lưu Vân không khỏi đánh giá cao Lâm Mị. Mặc dù là những chiêu thức cũ nhưng phối hợp với thân phận cùng hoàn cảnh đặc biệt thì hiệu quả vẫn tốt. Lưu Vân không thể thừa nhận thân thể nổi bật sau tấm lụa mỏng kia có hấp dẫn rất lớn đối với hắn. Thậm chí làm cho hắn kỳ vọng sau khi thân thể kia xuất hiện sẽ không làm cho hắn phải thất vọng. Hít một hơi thật sâu, Lưu Vân thu hồi ánh mắt, cũng xua tan mọi tạp niệm trong lòng, lẳng lặng đợi Lâm Mị hoàng hậu xuất hiện. - Bá tước đại nhân đợi đã lâu! Một thanh âm ngọt ngào chứa vài phần tình tứ vang lên cách đó không xa. Lâm Mị hoàng hậu dưới sự giúp đỡ của thị nữ đã xuất hiện. Thị nhi phù khởi kiều vô lực, Thỉ thị tân thừa ân trạch thì... Dịch Tản Đà: Vua yêu bận ấy mới là, Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay! Lưu Vân cảm giác được hai câu thơ dùng để miêu tả những mỹ nhân dẫn tới họa vong quốc trong thơ cả cổ rất thích hợp để miêu tả nữ nhân trước mắt này. Nữ nhân này rất dễ làm người ta liên tưởng tới chiếc giường! Ánh mắt Lưu Vân chỉ nhẹ nhàng lướt qua người Lâm Mị, trong lòng hắn đã sinh ra dục vọng bế nàng lên giường, xé hết quần áo nàng ra.