Mỹ nhân vừa mới tắm xong, trên người khoác một chiếc áo dài bằng tơ tằm nhưng vẫn lộ ra phần lớn da thịt, dưới ánh đèn mơ hồ có quang thải lưu động. Vóc người thon dài cao gầy, tỉ lệ gần như hoàn mỹ, ở giữa có một mảnh yếm nhỏ không thể che hết bộ ngực đầy đặn nẩy nở, lộ ra sự kiều mị vô hạn. Chiếc áo tơ tằm mềm mại khoác trên người nàng để lộ ra khe rãnh kinh tâm động phách, làm cho người ta khí huyết dâng lên. Nhất là bộ ngực cao vút lộ ra giữa chiếc áo tơ tằm, tạo thành hai nửa trắng tròn tràn ngập hơi thở dục vọng. Lưu Vân thật không ngờ Lâm Mị hoàng hậu lại còn trẻ như thế, Hắn không nghĩ tới một người đàn bà một tay chống giữ đế quốc to lớn như vậy lại lấy tư thái như vậy xuất hiện trước mặt mình. Ăn đậu hũ xong rồi, con mắt cũng đã được rửa, kế tiếp nên nói chuyện chính sự. - Đặc sứ nghị hòa của Hỏa Vân đế quốc, Lưu Vân bá tước tham kiến hoàng hậu bệ hạ! Chúc hoàng hậu bệ hạ thanh xuân vĩnh viễn! Lưu Vân đứng dậy hướng Lâm Mị hành lễ. - Đội trưởng Chiến Ưng của Hắc Ưng dong binh đoàn, quân đoàn trưởng Hắc Ưng quân đoàn, Tổng đốc La Mạn hành tỉnh, bá tước đại nhân hình như phải giới thiệu chi tiết hơn? Lâm Mị mỉm cười phất phất tay cho Lưu Vân, ý bảo hắn ngồi xuống. - Quá khứ đã trở thành lịch sử, Lưu Vân lần này tới là vì tương lai hai đế quốc, trong đầu chỉ có ý niệm nghị hòa. Hoàng hậu bệ hạ chẳng lẽ còn để bụng sao? - Bá tước đại nhân hiểu lầm rồi. A Tư Mạn có thành ý chấm dứt chiến tranh, cùng Hỏa Vân đi tới hòa bình. Ngươi là con dân Hỏa Vân, lúc đầu làm ra những việc như vậy cũng chỉ vì đế quốc của mình. Lâm Mị mặc dù là nữ nhân nhưng cũng không có hẹp hòi như thế. Ta chỉ là vì bá tước đại nhân quật khởi nhanh như vậy, cũng nhanh chóng trở thành trụ cột của Hỏa Vân đế quốc, trở thành anh hùng danh chấn của đại lục mà cảm thấy tò mò. Ngắn ngủn hai ba năm, ngươi làm như thế nào lại làm được chứ? Lâm Mị nhẹ nhàng bước tới, mang theo một làn hương thơm, bước tới trước người Lưu Vân, nằm xuống giữa ghế. - Ha ha, chẳng qua là trùng hợp thôi. Lưu Vân cười ha hả, hoàn toàn không có tâm tư trả lời vấn đề Lâm Mị. Sự chú ý của hắn đã hoàn toàn bị một màn xuân sắc trước mắt hấp dẫn. Mới vừa rồi trước mắt sáng ngời, hai bắp đùi trắng thoáng hiện trước mắt, một làn gió thổi qua khiến cho xuân quang chợt hiện. “Mẹ nó, nhất cử nhất động của mỹ nữ này đều có sự lẳng lơ phong tình!” Lưu Vân ngắm nhìn Lâm Mị sau khi nằm xuống, bộ ngực vẫn vươn cao lên, trong lòng âm thầm khen. - Trùng hợp? Nói như vậy vận khí của bá tước đại nhân thật là tốt! Lâm Mị nghe vậy cười nói. - Nếu như bệ hạ không xuất binh đánh Hỏa Vân đế quốc, Lưu Vân làm sao có cơ hội đi lên vũ đài chiến tranh chứ ? - Tuy nhiên theo như ta được biết thì danh tiếng của bá tước đại nhân quá lớn, không biết các quý tộc của Hỏa Vân có ý kiến như thế nào về ngươi? - Đúng vậy. Trong mắt các quý tộc, ta chính là một tên lưu manh gặp thời mới phất. Kì thật không chỉ bọn họ không quen nhìn ta, ta nhìn bọn họ cũng cảm thấy khó chịu. Lưu Vân cười nói. - Bá tước đại nhân, đại lục này vẫn thuộc về các quý tộc. Lực lượng một người của ngươi cuối cùng cũng không có cách nào đối kháng lại bọn họ. Trong lịch sử đại lục cũng từng có những người giống ngươi, nhưng số phận của bọn họ thường cực kì bi thảm. Bá tước đại nhân phải có lòng đề phòng. Chỉ có tại A Tư Mạn mới được như ngươi nói. Quý tộc chẳng qua chỉ là thứ trang trí. Đấy là bởi vì chỉ có Lâm Mị ta mới có dũng khí đem đồ đao đặt trên cổ bọn họ. Ngươi là một người tài giỏi, sẽ có tiền đồ sáng lạng thuộc về ngươi. Tương lai nếu như thật sự các quý tộc Hỏa Vân không dung ngươi, cánh cửa của A Tư Mạn lúc nào cũng mở cho ngươi. - Hoàng hậu bệ hạ nói làm Lưu Vân rất cảm động. Tuy nhiên hiện tại thân phận của Lưu Vân là sứ giả nghị hòa. Bây giờ chúng ta hãy cùng đàm phán về chuyện này thì tốt hơn. Lưu Vân nhìn Lâm Mị, lạnh nhạt nói. - Về việc đàm phán, sau này sẽ có người cùng ngươi đàm phán. Hôm nay ta chỉ muốn gặp ngươi, coi ngươi là một bằng hữu ta thầm ngưỡng mộ trong lòng để tâm sự. Ta trịnh trọng hứa hẹn với ngươi nếu như ngươi nguyện ý, A Tư Mạn sẽ cho ngươi đãi ngộ hơn xa những gì Hỏa Vân đế quốc dành cho ngươi. Ở nơi này ngươi có cơ hội về công danh, cũng sẽ có được tất cả những gì ngươi muốn. Lâm Mị cười duyên, sóng mắt hút hồn, hai vú rung động nhẹ nhàng, một loại hấp dẫn câu hồn đang lan tràn trong căn phòng này. Nữ nhân kiều diễm này tựa hồ ám chỉ với Lưu Vân, tất cả thậm chí bao gồm cả những gì ở bên trong thân thể trước mắt này. - Bệ hạ nói đùa. Lưu Vân bất quả chỉ là một tiểu nhân vật, như thế nào dám nhận sự tiếp đãi ân cần như vậy của hoàng hậu. Lưu Vân ho khan vài tiếng, hai mắt say đắm nhìn lên người Lâm Mị, làm ra vẻ say mê. Nhưng trong lòng hắn đang không ngừng mắng nữ nhân phong tình vạn chủng này không biết bao nhiêu lần. Không phải vì nữ nhân này đưa ra đủ loại điều kiện hấp dẫn hắn mà là chỗ nhạy cảm của hắn quả thật có phản ứng với vưu vật này. Một nam nhân bình thường đối mặt với một thiếu phụ gần như lõa lồ thì làm sao tránh khỏi dục vọng nguyên thủy. “Thật sự là muốn người ta đền mạng!” Trong lòng Lưu Vân không khỏi âm thầm kêu khổ, chờ đợi sự hương diễm bất ngờ này sớm chấm dứt. Nếu như Lâm Mị biểu hiện nghiêm chỉnh một chút, trong tim hắn có lẽ sẽ không xuất hiện tạp niệm. Nhưng hắn thấy từ trong ánh mắt nàng một loại ám chỉ, một loại chờ mong, trong ánh mắt lẳng lơ của nữ nhân này thoáng hiện tia lửa tình dục làm cho trong lòng hắn có cảm giác ngứa ngáy. - Bá tước đại nhân, ta không có nói giỡn với ngươi. Quốc gia, chiến tranh, quyền lực đối với một người phụ nữ mà nói cũng không trọng yếu. Tất cả chẳng qua là trò tiêu khiển đối với Lâm Mị mà thôi! Nếu như ngươi nguyện ý, Lâm Mị cam tâm tình nguyện là người đứng ở phía sau, cho ngươi đứng ở vị trí cao nhất của đại lục, để mọi người nhìn lên. Ánh mắt Lâm Mị nhìn chăm chú vào Lưu Vân, ôn nhu nói. Trong tích tắc, hoàng hậu cao cao tại thượng biến thành một nữ nhân nhu thuận. - Ta từ bỏ. Đứng ở trên cao mà ngã xuống sẽ rất đâu. Với lại ta còn không muốn chết sớm như vậy để cho mọi người chiêm ngưỡng! Lưu Vân cười nói. “Nam nhân này rốt cuộc đang nghĩ cái gì?” Lâm Mị hoang mang, hơi giật mình nhìn Lưu Vân. Sau khi Lưu Vân xuất hiện, biểu hiện của hắn đã chứng minh hắn quả thật rất hứng thú đối với thân thể của nàng nhưng ý nghĩ lại vẫn duy trì sự tỉnh táo. Lâm Mị cảm giác nếu như ánh mắt có thể xé toang quần áo thì lúc này quần áo của nàng đã sớm trở thành những mảnh nhỏ trong mắt Lưu Vân. Loại cảm giác này khiến cho nàng bắt đầu thất vọng, không còn để ý tới cảm giác thần bí lúc ban đầu đối với Lưu Vân. Đối với một người dễ dang bị chinh phục dưới váy của mình, Lâm Mị chưa bao giờ quan tâm tới. Nhưng khi nàng thử đưa ra các điều kiện hậu hĩnh để thăm dò thì Lưu Vân lại trở nên rất tỉnh táo, làm cho sự cao ngạo trong lòng nàng bị kích thích, sinh ra hứng thú đối với nam nhân này.