Hai ngày sau đó, Lưu Vân chỉ ở trong phủ tỉ mỉ chỉ dẫn A Lôi luyện tập các kỹ thuật, mà Kinh Lôi cũng không nhịn được sự cám dỗ, bắt đầu quấn quít lấy vị nhị ca này. Mặc dù hắn chỉ ít hơn Lưu Vân tuổi, nhưng hắn tựa hồ cảm giác được vị nhị ca này lớn hơn mình rất nhiều, sự trưởng thành vượt xa tuổi thực tế (già trước tuổi). Có lẽ nhị ca chịu quá nhiều nguyên nhân khúc chiết, hắn nghĩ vậy. Đối với việc Lưu Vân dạy những thứ này cho A Lôi, hắn rất tò mò. Nhị ca không phải là ma vũ không tu sao, như thế nào đột nhiên hiểu những thứ này? Kinh Lôi cảm thấy hoang mang nghi ngờ, mấy lần muốn tìm cơ hội cùng Lưu Vân tỷ thí nhưng Lưu Vân chỉ nói: “Thắng được hai kiếm sư bên cạnh ta rỗi hãy tới tìm ta.” Kì thật Lưu Vân tự biết chuyện của mình, hắn kiếp trước, mỗi một chiêu một thức học được đều là phương pháp giết người, hắn sợ nhất thời lỡ tay mà làm bị thương Kinh Lôi. Nhưng hắn vẫn đem các đặc chiến kĩ dạy cho Kinh Lôi. Hắn tin tưởng đệ đệ hắn là một vũ si, tương lai nhất định sẽ rất giỏi. Hơn nữa đối với tương lai của Kinh Lôi, hắn đã có ý định của mình. Trong lúc rảnh rỗi, Lưu Vân thậm chí còn hỏi bọn hạ nhân lấy tú hoa châm, bắt đầu luyện tập phi châm của kiếp trước. Ngày , Kiều Trì Cửu Thế hoàng đế bệ hạ hạ chỉ, đến ngày tháng năm , mở tiệc rượu chúc mừng quần thần tại hoàng cung đế quốc. Đồng thời lại hạ chỉ, bởi vì hoàng tử vẫn còn ở bên ngoài lịch lãm, do đó tiệc rượu sẽ do công chúa thay thế chủ trì chiêu đãi quần thần cùng thanh niên đế đô. Đạo ý chỉ đầu tiên là thông lệ hàng năm, đạo ý chỉ sau đó lại khơi dậy một hồi sóng to gió lớn ở đế đô, làm cho quý tộc trẻ tuổi cùng với cùng một ít thanh niên tài hoa đều mừng rỡ như điên. Công chúa đã đến tuổi lấy chồng, trước đây nàng cùng Lưu Vân đính hôn khiến bọn họ mất đi sự hy vọng, nhưng sau đó lại phát sinh biến cố, khiến mỗi người đều thấy được hi vọng của mình. Lần yến hội này là một cơ hội lớn, nếu có thể làm cho công chúa động tâm, thì phú quý vinh hoa sắp tới trong tầm tay. Vì vậy những người này đều bắt đầu chuẩn bị kỹ càng, kỳ vọng có thể tại yến hội đạt được ánh mắt ưu ái của công chúa. Khi A Lôi đem tin tức này nói cho Lưu Vân biết, ánh mắt Lưu Vân vẫn bình thản như cũ, bắt tay vào làm phi châm, phảng phất không như nghe thấy việc này. “Nhị ca, ngươi không xảy ra chuyện gì chứ? Ta phát hiện ngươi chính là đầu gỗ......” A Lôi gắt gỏng nói. Đối với nhị ca này, nàng thật sự không có gì để nói. Người khác mong muốn hôn sự còn không được, hắn lại từ hôn. Đối với tiệc rượu của công chúa, người khác đều chuẩn bị tỉ mỉ, còn hắn lại như đang chơi đùa với tú hoa châm. “Để làm gì, người công chúa muốn tuyển đều là nam hài, ngươi kích động cái gì?” Nhìn bộ dáng sốt ruột của A Lôi, Lưu Vân bèn trêu chọc. “Ngươi......ngươi......Nhị ca mặc dù từ hôn nhưng cũng phải chuẩn bị chứ. Đừng làm cho người ta xem thường ngươi.” A Lôi cảm thấy nhị ca này không hề quan tâm gì cả. “Ta không định đi nên không cần chuẩn bị.” Lưu Vân hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của nàng, nói tiếp. “Không thể không không đi a. Không đi là không cấp cho hoàng thất mặt mũi, phụ thân sẽ không tha cho ngươi.” A Lôi hổn hển nói. “Điều này cũng đúng. Như thế nào vừa trở về lại gặp sự tình này.” Lưu Vân nghĩ thầm, đành phải ra ngoài cho thiên hạ coi mặt vậy. Sau khi Lưu Vân hạ huyết thệ, giới quý tộc đế đô tựa như coi hắn trở thành một loại khác, đây cũng là lý do hắn sau khi trở về vẫn không muốn đi ra ngoài. Dù sao bị mọi người nhìn như sinh vật trong vườn thú cũng không phải chuyện dễ chịu. “Không phải chỉ ăn bữa cơm sao? Nàng tuyển người của nàng, ta ăn mặc ta, sau đó rời đi, Cần gì phải chuẩn bị.” Lưu Vân không yên lòng nói. A Lôi cảm giác được mình hoàn toàn bị đánh bại, sau khi nói lại một câu “Mặc kệ ngươi, con sâu lười” rồi rời đi. A Lôi đi rồi, Lưu Vân nhìn phi châm trong tay mình, tâm thần như bay ra ngoài “Năm mới, Nguyệt nhi. Năm mới không có ta, ai ở bên cạnh bồi tiếp nàng đây?” Buổi tối ngày thứ hai, Lưu Vân, Kinh Lôi cùng A Lôi lần đầu tiên cùng nhau tiến vào hoàng cung. Hoàng cung, là trung tâm quyền lực của một quốc gia, trong trí nhớ của Lưu Vân rất là tráng lệ, hùng vĩ, sâm nghiêm, âm lãnh, áp lực, đủ các loại. Nhưng hoàng cung Hỏa Vân đế quốc xuất xuất hiện trước mặt lại khiến cho hắn có cảm giác rất mới lạ. Đó là một tòa lâu đài cùng loại kiến trúc với pháo đài cổ kính thời Châu Âu trung cổ, từ xa nhìn lại làm cho người ta cảm giác sự tao nhã cùng đẹp đẽ. Khi đi vào không có cảm giác sâm nghiêm cùng âm lãnh, chỉ cảm thấy giống như đang đi vào trong một cái sân thật to, các loại ma pháp đăng phát ra màu sắc mê ly. Tất cả các thanh niên quý tộc đế đô đều ăn mặc chải chuốt, Lưu Vân cảm thấy bản thân ăn mặc có chút hoàn toàn xa lạ. “May mắn là cửa vào không có bắt sử dụng thẻ bài.” Lưu Vân xấu xa thầm nghĩ.. Công chúa mở tiệc rượu chiêu đãi mọi người trong đại sảnh, bên trong đã có rất nhiều người, các nam thanh nữ tú đủ loại, cùng tụ tập một chỗ, thấp giọng nói chuyện phiếm. “Xem ra tất cả mọi người đều rất tích cực, sức hấp dẫn của mỹ nữ thật lớn a.” Lưu Vân vươn vai làm ra vẻ lười biếng, nhìn A Lôi cười nói. “Tất cả mọi người đều trông mong, không có giống ai lười như vậy a.” A Lôi cười nói. Phải nói mặc kệ Lưu Vân với thân phận là “vị hôn phu trước đây” của công chúa hay thân phận “Đế đô ác thiếu”, thì hắn đều có lực sát thương rất lớn. Khi hắn mang theo đệ đệ cùng muội muội đi vào đại sảnh, liên tiếp những ánh mắt rơi trên người hắn, trong đại sảnh nhất thời trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Khi ba người Lưu Vân tìm được vị trí của mình để ngồi xuống thì trong đại sảnh lại vang lên những tiếng nghị luận, đương nhiên đa số là nhằm vào hắn. “Trời ạ, người này không thể ngờ đã trở lại. “Oa, người phát hạ huyết thệ kia thật dễ nhìn, thật sự là anh tuấn!” “Hắn không ngờ còn có mặt mũi đến đây, khi công chúa tới, không biết mặt mũi hắn sẽ thế nào.” Lưu Vân tựa hồ không nghe thấy những lời đàm tiếu này, dùng ánh mắt nghiên cứu các món ngon trên bàn. Kinh Lôi vẻ mặt tức giân, bị A Lôi đưa tay kéo lại ngồi xuống ghế. “Tam đệ, nếu ngươi không học được sự bình tĩnh, ngươi hãy từ bỏ việc theo đuổi võ đạo. Núi lở trước mặt cũng không biến sắc, đất rung cũng không thay đổi, đó mới là phong phạm của cao thủ. Đối với những việc nhỏ nhặt như vậy, ngươi tức giận cái gì?” Lưu Vân nhìn Kinh Lôi, trầm giọng nói. Kinh Lôi cúi đầu, lắng nghe Lưu Vân nói. Lưu Vân cảm nhận được một ánh mắt từ phía sau nhìn hắn. Ngẩng đầu nhìn, Hưu Tư từ phía xa xa nhìn hắn cười, phảng phất như muốn nói: “Còn muốn ta đánh ngươi sao?” Lưu Vân cũng cười, đối với Hưu Tư công tử này, hắn không có hận ý gì, ngược lại còn cảm kích, bởi đó là kẻ đã giúp hắn vượt qua quãng thời gian tuyệt vọng trong cuộc sống. Lưu Vân mỉm cười, làm cho Hưu Tư cảm thấy kinh ngạc, sau đó mang theo ánh mắt trầm tư, chăm chú nhìn Lưu Vân. “Công chúa giá lâm!” Thanh âm thị nữ vang lên, trong đại sảnh trở nên cực kỳ yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thanh âm phát ra. Lưu Vân cũng mang theo vài phần tò mò, ngẩng đầu nhìn lại. Ánh mắt trong nháy mắt như xuyên qua vô số núi hồ. Tất cả như lúc mới lần đầu gặp gỡ. Truy tìm thân ảnh nàng, lần đầu tiên Lưu Vân gặp nàng bên một cái hồ nhỏ. Cũng là một buổi sáng sớm mùa xuân như trước kia, nàng đứng ở đó, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh như ngọc, ánh mắt như làn nước, thanh lịch tao nhã, băng khiết như đóa cúc mùa thu, điềm tĩnh như bông lan không nhuốm bụi trần, kiều diễm như ánh mặt trời. Cả người nàng tràn ngập hơi thở thanh xuân, thân hình xinh đẹp; mái tóc dài tung bay. Nàng vui vẻ đi dạo bên hồ nước nhỏ, mặt nước reo vui như vì nàng mà ca hát, tạo nên những gợn sóng lấp lánh. Gió thổi qua khiến tà áo nàng tung bay trong gió, nàng giống như tiên tử trong hồ, muốn đạp gió bay đi. Nàng chậm rãi đi về phía hắn, mỉm cười. Từng hình ảnh trong trí nhớ như một bức họa, cho dù năm tháng mưa gió có làm phai đi sắc thái ban đầu, chỉ để lại một bức họa, nhưng cảnh sắc vẫn như mới, làm cho hắn từ nay về sau không thể nào quên đi cái ngày xuân sớm đó. “Nguyệt nhi, ngươi đã đến rồi sao? Ta rất khổ cực, ngươi cuối cùng cũng tới! Hãy đến gần một chút, để ta nhìn người thật lâu một chút, Nguyệt nhi! Ta đã tưởng rằng cả đời này không bao giờ còn có thể thấy ngươi nữa, ông trời cuối cùng cũng thương ta.” Hạnh phúc thật lớn tràn ngập trong lòng Lưu Vân, vô tận tương tư đã hóa thành mây khói, thời gian chờ đợi rốt cuộc cũng có kết quả. Tạm biệt trong chốc lát, gặp lại đã ngàn năm! Thời gian yêu nhau say đắm cứ lướt qua, khiến cho Lưu Vân hoảng hốt, trong ánh mắt ngoại trừ nàng, không còn một ai khác. “Nhị ca, đến ngươi giới thiệu đấy, mau đứng dậy hành lễ.” Thanh âm thúc dục của A Lôi vang lên bên tai Lưu Vân, vội vàng đưa tay kéo ống tay áo của hắn. Mộng tỉnh. Thân ảnh mông lung mơ hồ trong nháy mắt rõ ràng trong mắt Lưu Vân, ánh mắt nỏng bóng đột nhiên trở nên lạnh lùng. “Không phải ngươi, Nguyệt Nhi, ta đã nhìn lầm rồi. Chỉ là trong trong tích tắc, ống quần trắng, khuôn mặt ngọc, mái tóc dài, ánh mắt thu ba làm cho ta sinh ra ảo giác.” Lưu Vân lắc đầu thở dài, thu hồi ánh mắt. “Có lẽ là do ta rất nhớ ngươi.” Mọi ánh mắt si mê của mọi người đều rơi vào trong mắt Na Á, nàng rất hài lòng đối với phản ứng của bọn họ. Chỉ là những ánh mắt này luôn che đậy, muốn nhìn nàng nhưng lại làm bộ dáng không dám nhìn, làm cho trong lòng nàng cảm thấy hài lòng nhưng cũng thấy có vài phần buồn cười. Chỉ có một ánh mặt rực lửa, nhìn thẳng vào người nàng, khiến cho nàng cảm thấy khó chịu, đồng thời cũng làm cho nàng cảm thấy rất kinh ngạc. “Là ai, lại lớn gan đến thế chứ?” Theo ánh mắt nọ, nàng thấy một bạch y thanh niên. Mà ánh mắt đó, trong thời khắc nàng nhìn tới đã trở nên ảm đạm, vẻ mặt hắn buồn bã, cúi đầu xuống. “Nhị ca, ngươi phải cố gắng lên, người chủ trì nghi thức của buổi lễ đang giới thiệu ngươi!” A Lôi nhịn không được, lần nữa lên tiếng nhắc nhở. Người chủ trì gọi lần thứ hai “Lưu Vân Khải Đức tử tước”, nhưng Lưu Vân vẫn chưa phản ứng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lưu Vân. “Có ta” Lưu Vân mệt mỏi trả lời, chống tay đứng dậy thi lễ rồi lại ngồi trở lại trên ghế. Kinh Lôi nhìn Lưu Vân, thấp giọng lẩm bẩm: “Còn nói cái gì mà núi lở trước mặt cũng không biến sắc, chính mình lại đột nhiên biến thành như vậy. Xem ra nhị ca cũng không phải cao thủ a.” “Chính là hắn sao?” Na Á công chúa ngẩng đầu đánh giá thanh niên đang thất hồn lạc phách ở phía xa xa, đây từng là vị hôn phu của mình, nàng thấp giọng nói. “Xem ra chuyện từ hôn lúc đầu đã đả kích hắn rất lớn, nhìn thấy ta liền biến thành như vậy. Na Á công chúa thu hồi ánh mắt, thở dài. Lúc đầu sau khi chuyện tình phát sinh, trong lòng nàng cũng có chút đồng tình với hắn. “Nhị ca, ngươi làm sao vậy?” Phát hiện Lưu Vân khác thường, A Lôi lo lắng lên tiếng hỏi. “Không có gì, tiểu muội, chỉ là đột nhiên nhớ tới chút sự tình.” Lưu Vân lắc đầu. A lôi không có nói nữa. Theo nàng thì bất kì một người nam nhân bình thường nào chứng kiến một người từng là hôn thê của mình là một nữ tử xinh đẹp như vậy, mà nàng lại xem thường mình như thế, đều trở nên uể oải cùng chán chường. “Nghĩ đến nhị ca ngày thường đều thoải mái vui vẻ, tất cả đều là do hắn ngụy trang mà thôi. Kì thật nội tâm hắn rất đau khổ.” A Lôi nghĩ tới đó, không khỏi mong bữa tiệc này nhanh chóng chấm dứt, để trả lại nàng một nhị ca bình thường. “Nạp Lan công tử.” Khi người chủ trì nghi thức buổi lễ nhắc đến vị công tử này, trong đại sảnh vang lên những tiếng thì thầm. Nhắc tới vị công tử này, tất cả mọi người ở đế đô đều biết. Nghe nói hắn từ nhỏ gặp dị nhân, tu luyện được một thân vũ kĩ cao thâm, sau lại được làm môn hạ của đế quốc đại nho Y Đức Nặc để học văn, rất có tài. Gần đây tại đế đô, hắn như một ngôi sao mới mọc, danh tiếng của hắn không có một ai có thể so sánh với. Bất luận kẻ nào cũng tin tưởng mặc dù hắn không phải quý tộc nhưng chắc chắn sẽ thành tựu, đó chỉ là chuyện tình trong tầm tay. Nạp Lan công tử tiêu sái đứng dậy, mỉm cười hướng công chúa hành lễ, rồi lại hướng mọi người đáp lễ. Một người ngọc thụ lâm phong, ánh mắt ấm áp như gió xuân, làm cho mỗi người đều cảm thấy dễ chịu, ấm áp, tựa như ánh mắt đó ngay từ lần đầu tiên đã chăm chú nhìn vào mình. Trong mắt công chúa hiện lên một sự tán thưởng. Sau khi người chủ trì nghi thức buổi lễ giới thiệu xong, công chúa đi tới phía trước đài trên đại sảnh, một thanh âm kiều mị chậm rãi vang lên. “Hôm nay được thay mặt hoàng huynh chủ trì tiệc rượu mời chư vị, Na Á rất vinh hạnh.” Na Á khom lương hướng mọi người hành lễ. “Trước tiên ta xin đại biểu phụ hoàng, hoàng huynh cùng hoàng thất đế quốc, hướng các vị hỏi thăm cùng với những lời chúc tốt đẹp nhất. Đang ngồi ở đây đều là hậu duệ quý tộc, là anh tài của đế đô, tất cả trong tương lai đề là những anh tài của đế quốc, chờ mong các ngươi trong năm mới có thể phát triển cùng làm tốt hơn nữa.” Là hoàng thất công chúa, Na Á quả thật có chỗ phi phàm. Nếu như lúc ban đầu nàng tạo cho người ta cảm giác cao ngạo, thì giờ phút này lại làm cho mỗi người đều cảm thấy thân thiết cùng chờ mong. Đương nhiên những người này không bao gồm vị nam tử mất hồn kia. “Hiện tại tất cả chúng ta cùng nâng chén, cùng cầu chúc: Trong năm mới, phục hoàng thân thể an khang, đế quốc phồn vinh hưng vượng, cuộc sống dân chúng ấm no hạnh phúc!” Công chúa nói xong, mọi người đều đứng lên. A Lôi lại một lần nữa kéo Lưu Vân đứng dậy. Hắn bất đắc dĩ đứng lên, giơ chén lên. “Vì tương lai đế quốc, cụng ly!” Thanh âm công chúa lại lần nữa vang lên. “Cụng ly!” Mọi người ồn ào hưởng ứng. “Cầu chúc ngươi hạnh phúc, Nguyệt Nhi.” Lưu Vân uống cạn chén rượu trong tay, chỉ cảm thấy trong lòng đau khổ. Sau khi mọi người ngồi xuống, Na Á lại nói: “Tối nay là yến hội chúc mừng, chư vị không nên câu nệ. Hãy uống thật thoải mái vui vẻ.” Không khí ồn ào, vui sướng, nhưng Lưu Vân lại cảm nhận sự thê lương cùng cô độc. Lại uống cạn chén rượu nữa. Cái cảm giác đột nhiên sự thật trước mắt bị sụp đổ, Lưu Vân tựa như từ trong mộng đẹp bị thức tỉnh, trong lòng nhất thời không khỏi lâng lâng trống rỗng. “Bọn họ náo nhiệt, còn ta cái gì cũng không có. Nguyệt Nhi, ngươi có thể biết được ta nhớ ngươi nhiều như thế nào không?” Ngẩng đầu nhìn thân ảnh có vài phần tương tự ở phía xa xa, trong lòng Lưu Vân lại cảm thấy đau đớn. “Thôi, không suy nghĩ nửa.” Lưu Vân bắt đầu tập trung vào bàn đại tiệc, mặc dù ăn rất vô vị nhưng hắn biết nếu không tìm việc gì đó để làm thì mình sẽ nổi điên lên. “Xem ra ngươi đã quên đi sự ưu nhã quý tộc.” Na Á nhìn thấy Lưu Vân hoàn toàn không có phong độ khi ăn, lông mày khẽ nhăn lại. Tại các cuộc tụ hội của quý tộc đế đô, ăn không phải mục đích chủ yếu, chuyện chính là nói chuyện phiếm, đàm luận. Nói cách khác là xã giao, làm quen với mọi người, đồng thời thể hiện sự tài hoa của mình đối với mọi người.