Dị Giới Quân Đội

chương 225 : thời điểm mấu chốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên giường, một nam một nữ đang vật lộn, chiến đấu giáp lá cà với nhau. Kèn lệnh đã được thổi nhưng bộ não nắm giữ hiệu lệnh giống như vị tướng quân vẫn chậm chạp không chịu phát động. Lưu Vân lần đầu tiên phát hiện hóa ra tình cảm mãnh liệt mê hồn, sự vuốt ve đối với nữ nhân mà nói vĩnh viễn không đủ. Nhưng đối với nam nhân thì lại là sự hành hạ tàn nhẫn đầy thống khổ. Hắn đã bị dục hỏa thiêu đốt đến nỗi miệng lưỡi đều khô khốc, vội vàng muốn tìm chỗ để khơi thông dòng nước, nhưng hết lần này tới lần khác nữ nhân bên cạnh lại chỉ lo lửa cháy đổ thêm dầu, căn bản không có nửa phần ý nghĩ muốn diệt hỏa cho hắn. Mà cả người hắn nóng bừng, cả người bủn rủn, chỉ có nơi nào đó là cứng như sắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân lõa lồ trước mặt lúc ẩn lúc hiện, khó khăn nuốt nước miếng cho đỡ thèm. - Bệ hạ khai chiến đi! Lưu Vân không thể nhịn được nữa, rốt cuộc thở hổn hển nói. - Đêm nay là của Lâm Mị ta! Ta hy vọng chiến đấu có thể tiến hành nhẹ nhàng, say đắm, thỏa mãn cả đêm cho nên không thể thiếu sự chuẩn bị được! Bá tước đại nhân của ta sao lại sốt ruột thế? Lâm Mị đưa đôi mắt quyến rũ nhìn Lưu Vân, khuôn mặt ửng hồng nói. Rất hiển nhiên nàng cũng phải nhẫn nhịn rất khổ cực, nhưng nữ nhân rất giỏi chịu đựng, bất luận ở phương diện nào đều vượt xa nam nhân. - Hoàng hậu không vội, ta gấp cái gì? Lưu Vân trả lời rồi lập tức nhắm mắt lại. Hắn biết đêm nay vô cùng diễm ngộ, tuyệt không phải là sự hoan ái bình thường mà là một hồi đấu sức đấu trí vô hình giữa nam và nữ. Lòng tự hào của nam nhân không cho phép hắn dễ dàng bại trận trước mặt Lâm Mị. ‘ Lão tử nhẫn nại, nhẫn nại xem ngươi còn biện pháp gì!’ Thừa dịp Lưu Vân nhắm mắt, Lâm Mị vuốt ve tiểu huynh đệ của hắn vài cái rồi kéo tay Lưu Vân, bắt đầu buộc tay hắn lại. “Má của ta ơi, nàng muốn làm gì?” Vừa mới nhắm mắt, Lưu Vân bị động tác của Lâm Mị làm cho hoảng sợ, vội vàng mở mắt ra nhìn nàng, lớn tiếng hỏi : - Nàng làm cái gì vậy? Nữ vương, trói, roi da, đèn cầy, một loạt những chữ kinh khủng này trong nháy mắt tràn ngập trong đầu Lưu Vân, làm cho hắn cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, da đầu tê dại. Nếu như là nam nhân đối với nữ nhân như vậy, Lưu Vân chỉ biết mắng một tiếng biến thái, đồng thời trong lòng âm thầm hâm mộ. Nhưng bản thân hắn sẽ không làm như vậy. Cái đó gọi là phương thức trợ giúp cho hưng phấn hơn, là một mặt âm u thể hiện chân thật nhất ham muốn tình ái của con người. Mặc dù từ một mặt nào đó thể hiện sự thỏa mãn chinh phục của nam nhân cùng dục vọng nhưng hắn không có dũng khí đi thử nghiệm, cũng không nhẫn tâm hành hạ phụ nữ. Nhưng mà nếu một người phụ nữ sắm vai “nữ hoàng” sẽ làm cho hắn cảm thấy rất ác tâm. - Ngươi khẩn trương cái gì? Cho dù ta thật sự muốn ăn ngươi ngươi cũng không phải sợ chứ! Lâm Mị sờ bên dưới của hắn, che miệng cười nói. - Nhưng mà ngươi làm như vậy là định làm gì? Lưu Vân giãy dụa hai tay đang bị trói, phẫn nộ hỏi. - Ngươi đừng nghĩ Lâm Mị xấu xa như vậy được không? Ta chỉ sợ ngươi không thoải mái, không chịu nổi sẽ làm lộn xộn ảnh hưởng tới ta cho nên mới cột ngươi lại. Lâm Mị nhìn hắn, rồi trói luôn cả hai chân hắn lại. “Chẳng lẽ ta hiểu sai? Đại lục này rốt cuộc có kiểu trò chơi tình dục đó hay không đây? Thoải mái không chịu được ---- Lâm Mị à, ngươi cũng đừng có ác độc quá!” Lưu Vân đang nghĩ xuất thần, đột nhiên lúc này một thứ mềm mại áp vào mặt hắn. - Cắn một miếng, sau đó nhắm mắt lại, hảo hảo hưởng thụ! Lâm Mị đưa hai trái tuyết lê đầy đặn của nàng lên miệng hắn, thở hổn hển nói. - Đừng làm cho ta thất vọng. Lưu Vân nhẹ nhàng cắn một cái, mút mút trong chốc lát rồi nói với Lâm Mị. - Nhắm mắt lại. Lâm Mị nũng nịu nói. Lưu Vân nhanh chóng hiểu được Lâm Mị cũng không có nói quá. Bởi vì lúc này hắn sướng sắp phát điên. Giống như chiếc lông vũ phiêu phù trong gió, đúng lúc này Lưu Vân cảm giác thân thể mình phảng phất như có dòng điện nhỏ chạy qua, da thịt bị kích thích, run rẩy từng đợt, từng lỗ chân lông đều mở ra, phảng phất phát ra một tiếng rên rỉ thống khoái, khát vọng được chăm sóc ôn nhu hơn nữa. Cái loại cảm giác này giống như cơn gió mùa xuân thoáng qua mặt nước, khoái cảm vô tận như sóng nước khuếch tán rộng ra, lan dần ra xa, nhưng lại không có biến mất, chỉ là lan tràn tới những góc khuất trong thân thể rồi ẩn đi, làm cho cả thân thể hắn chìm đắm trong sung sướng thật lớn nhưng lại không biết rõ ngọn nguồn sự sung sướng ở nơi nào. Khoái cảm thật lớn làm cho hắn muốn giãy dụa, muốn trốn tránh, muốn rời xa, nhưng thân thể vô lực, hơn nữa tay chân đều bị cột, hắn không thể động đậy được. Nắm chặt tay xuống khăn trải giường, duỗi thẳng chân, ngón chân dùng sức cắm xuống giường, Lưu Vân chưa từng nghĩ tới có ngày biểu hiện của nữ nhân khi hưng phấn cực độ lại gặp phải trên người mình! Không thể phản kháng thật sự là thống khổ, làm cho khoái cảm tràn ngập, khuếch đại lên, nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân. “Mẹ kiếp, nữ nhân này rốt cuộc là làm như thế nào? Mẹ nó, hạnh phúc là phải trải qua sự hành hạ!” Thân thể lõa lồ của Lưu Vân nhanh chóng rịn một tầng mồ hôi, rốt cuộc không nhịn được mở mắt ra. Lâm Mị đang ngồi chồm hỗm trước mặt hắn, hai bắp đùi trắng như tuyết, đang làm một tư thế khóa trước người hắn, nhưng lại không có bất cứ tiếp xúc nào với thân thể hắn. Thân thể của hắn được hạ thân mềm mại của nàng lướt qua lướt lại trước ngực, bụng, bắp đùi, chân cùng cánh tay của Lưu Vân, hai mắt nàng khép hờ, dường như xấu hổ, không muốn nhìn thấy một màn này. Hai tay đang bóp lấy hai trái tuyết lê làm cho người ta không rõ nàng sợ động tác thân thể làm bộ ngực rung quá mạnh hay là bởi vì sự kích thích mà không kìm nổi lòng mình. Lưu Vân thất thần, hắn thật sự không ngờ Lâm Mị hoàng hậu lại sử dụng phương thức kích dục như vậy đối với mình. Hắn lại càng không nghĩ tới nữ nhân còn có thể sử dụng thân thể theo kiểu đó để kích thích nam nhân. - Thoải mái không? Một lát sau Lâm Mị ngừng lại rồi hỏi. Lưu Vân yên lặng gật đầu. - Đây là trong hoàng cung A Tư Mạn dạy cho phi tần cách hầu hạ hoàng đế. Tuy nhiên Lâm Mị mới chỉ dùng một lần, đó là trên người của ngươi. Đôi mông tròn trịa của Lâm Mị chuyện động qua lại giữa hông Lưu Vân, cười quyến rũ nói. - Tại sao? Lâm Mị nói làm cho Lưu Vân cảm thấy có chút khó tin. - Ta hy vọng sau đêm nay ngươi sẽ thay đổi vì ta. Lâm Mị cười quyến rũ, thân thể lại tiếp tục uốn éo. - Có lẽ sau đêm nay ta sẽ không có bất cứ thay đổi gì nhưng ta phải thừa nhận ta khó có thể quên được đêm nay. Lưu Vân thở dài nói. - Tiếp theo có lẽ càng khó quên hơn. Ánh mắt mê hồn của Lâm Mị khẽ chớp, nói xong chậm rãi ngồi xuống tiểu huynh đệ của Lưu Vân. - A! Một tiếng rên rỉ thoải mái vang lên, cuối cùng Lâm Mị cũng chủ động khai hỏa trận chiến. Tuy nhiên chiến đấu cũng không được tiến hành kịch liệt, bởi vì chỉ được một lát Lưu Vân gặp phải chuyện làm cho hắn cảm thấy xấu hổ, khó xử nhất trong đời, làm cho tôn nghiêm của một nam nhân của hắn bị đả kích nghiêm trọng. - Tại sao lại nhanh như vậy? Đang cảm thấy Lưu Vân mang đến cho mình sự đam mê cùng tinh cảm mãnh liệt, Lâm Mị đột nhiên cảm giác trong cơ thể truyền đến một sự giật giật cùng rung động, sau đó một chất lỏng rót vào trong cơ thể nàng, không khỏi cau mày hỏi. …… Lưu Vân đỏ mặt, nghẹn lời, im lặng hồi lâu cũng không nói được câu nào. Sau khi tiến vào trong cơ thể Lâm Mị được khoảng hai phút, hắn đã bị đánh cho ọc sữa! Có lẽ thân thể hắn đã sớm không chịu được kích thích quá lớn, cõ lẽ là áp lực bị kìm nén đã lâu làm cho hắn xảy ra điều ngoài ý muốn, có lẽ là cái của Lâm Mị quá chặt và ấm, tóm lại là hắn nhanh chóng bại trận. Đối mặt với câu hỏi của nàng, hắn không biết nên trả lời thế nào. - Ngươi làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn. Bao gồm cả ở trên giường. Lâm Mị cười nói, sau đó nằm xuống bên cạnh Lưu Vân. Lưu Vân vẫn im lặng như trước, nhưng trong lòng cảm thấy rất tức giận. - Đêm nay là lần đầu tiên ta nằm ngủ qua đêm bên cạnh một nam nhân, không biết có thể ngủ được một chút hay không? Lâm Mị ôm lấy Lưu Vân, áp mặt vào ngực hắn, nói xong một câu liền im lặng. Thời gian chầm chậm trôi qua, Lâm Mị hoàng hậu trong lòng Lưu Vân rốt cuộc cũng tiến vào giấc mộng đẹp. Mà lúc này thể lực cùng vũ kỹ của Lưu Vân đã khôi phục lại, tay chân bị trói cũng được cởi,. Hắn đang nhìn nữ nhân trong lòng mình. - Hoàng hậu bệ hạ, hiện tại đến phiên ta hầu hạ nàng chứ? Nhìn Lâm Mị xinh đẹp đang ngủ say, khóe miệng của Lưu Vân hiện lên nụ cười khó hiểu. Lâm Mị bị khoải cảm từ thân thể truyền đến làm cho tỉnh mộng. Trong mộng dường như có một nam nhân đang dùng sức không ngừng vuốt ve những vị trí nhạy cảm trên người nàng, khiêu khích, kích tình nàng. Không chịu nổi sự kích thích, nàng phải tỉnh lại. Chỉ là khi nàng mở mắt mới biết hóa ra tất cả không phải là mộng. Hai tay của Lưu Vân bá tước đang xoa bóp người nàng, đầu thì đang chúi bộ ngực của nàng. - Thân thể vừa mới có chút sức lực lại nôn nóng như vậy sao? Lần này có thể kiên trì được bao lâu đây? Mặc dù đang ngủ lại bị đánh thức dậy, hơn nữa lúc trước lại không được thỏa mãn nhưng Lâm Mị cũng không có tức giận chút nào, hứng thú hỏi Lưu Vân. Lưu Vân không nói gì, chỉ dùng sức tách hai chân nàng ra, không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, trực tiếp tiến nhập vào trong người nàng. Lâm Mị bị đau, đang muốn giãy dụa mới phát hiện mình đã bị Lưu Vân trói lại. - Buông ta ra! Ngươi dám đối với ta như vậy, không muốn sống sao? Lâm Mị thấy vậy kêu lên. - Hiện tại đến phiên ta hầu hạ ngươi, nữ hoàng bệ hạ tôn quý! Lưu Vân cười nhạo nói, ấn hai tay của nàng xuống giường, điên cuồng quất ngựa. Đối với nam nhân mà nói, việc đau khổ và đáng giận nhất là bị nữ nhân nhạo báng ‘năng lực’ của mình. Do đó hắn muốn hoàn toàn chinh phục nàng, làm cho nàng phải xin hắn tha cho. Lưu Vân tưởng rằng dưới sự công kích của mình Lâm Mị sẽ nhanh chóng thể hiện giống như một dâm phụ bởi vì biểu hiện ban đầu của nàng lúc ở trên giường thật sự phóng đãng. Nhưng đối mặt với sự công kích không chút thương tiếc của hắn, Lâm Mị lại trở nên rất an tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. - Tên hỗn đản nhà ngươi nhất định phải đối xử với ta như vậy sao? Khóe mắt Lâm Mị đột nhiên rơi xuống hai hàng lệ. Hoàng hậu cao cao tại thượng này đột nhiên lại khóc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio