- Tiểu tử thúi, ta rốt cuộc hiểu được tại sao ngươi lại hào phóng đem quyển sách này đưa cho ta rồi. Hẳn là ngươi muốn đầu khớp xương của đại thúc này chịu tội thay cho ngươi. Trong xe ngựa, lão Tạp khép lại bút ký trong tay, nhìn Lưu Vân rồi thở dài nói. Mấy ngày này lão cũng đọc xong cuốn bút ký của thánh ma đạo sư Tạp Ba Tư Cơ, mà cảm giác kích động vui sướng lúc ban đầu đã bị những chuyện máu tanh được ghi lại trong quyển bút ký làm cho lão cảm thấy nặng nề. - Chẳng lẽ đại thúc còn có ý kiến với phần lễ vật này của ta sao? Lưu Vân cười nói. - Hiện tại lão là lục hệ ma đạo sư, còn có cái gì hữu dụng hơn là quyển bút ký của lục hệ thánh ma đạo sư đây? - Cái gì mà lục hệ thánh ma đạo sư, nói trắng ra là cái gai trong mắt Huyết thần giáo! Chẳng lẽ tiểu tử ngươi bị Huyết thần giáo tà môn này hại còn chưa đủ bi thảm hay sao? Lục hệ ma pháp là khắc tinh của bọn chúng, xem ra cuộc sống sau này của lão nhân gia ta khó mà yên ổn được. Lão Tạp buồn bực vô cùng, oán giận nói. - Đại thúc nhớ rõ những gì ghi lại trong đó chứ, người cảm giác có thể may mắn thoát khỏi trường hạo kiếp này sao? Nền văn minh huy hoàng của một ngàn năm trước đối mặt với Huyết thần giáo cũng hóa thành tro bụi nữa là đại lục ngày nay? Lưu Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư nặng nề. Ngay lúc này hắn chỉ hy vọng mau chóng trở về La Mạn hành tỉnh, bắt tay vào việc chuẩn bị ứng phó với việc Huyết thần giáo sắp sửa phát động công kích. Đem lực chú ý của Huyết thần giáo hướng về A Tư Mạn đế quốc là việc bất đắc dĩ. Sau khi có một đoạn kí ức đẹp với Lâm Mị, hắn thậm chí không muốn để cho nữ nhân bề ngoài kiên cường nhưng nội tâm yếu đuối kia một mình đối mắt với Huyết thần giáo. Đương nhiên loại ý nghĩ này chỉ đến từ trong tiềm thức của hắn, chính hắn cũng không chú ý tới. - Là họa thì sẽ không thể tránh khỏi. Cũng không phải đại thúc trách ngươi, chỉ là lo lắng cho ngươi thôi. Theo như ngươi nói thì rõ ràng có người muốn lợi dụng nhiệm vụ nghị hòa lần này ở A Tư Mạn để dồn ngươi vào chỗ chết. Tương lai còn có nhiều sự tình đang chờ ngươi đi làm. Nếu như phía sau không yên ổn thì mọi việc sẽ rất gian nan, khó khăn. Ngươi chuẩn bị giải quyết vấn đề này như thế nào? - Thời kì phi thường thì phải dùng thủ đoạn lôi đình! Ta tin tưởng hoàng tử Thế Viêm sẽ trợ giúp ta. Lưu Vân ánh mắt ngưng trọng, nói. - Ngươi rốt cuộc cũng có một chút khí chất của kẻ đứng đầu, ha ha! Lão Tạp nghe xong Lưu Vân nói, không khỏi lớn tiếng cười. - Tuy nhiên khí chất hơn người này phân nửa là do phải chịu đủ sự hành hạ ở A Tư Mạn mới sinh ra đúng không? Được rồi, chuyện nghị hòa thuận lợi như vậy, có phải là tán thủ (chiêu tán gái) của ngươi có tác dụng đối với Lâm Mị hoàng hậu? - Chuyện này lão phải giữ bí mật cho ta, nếu không đừng trách ta tố cáo lão trước mặt Phỉ Lệ Ti a di. Cái gì mà bài ca tình yêu, lời thoại kinh điển. Hắc hắc, đại thúc phải nhớ đấy! Lão Tạp nghe Lưu Vân nói xong, khuôn mặt già nua không khỏi đỏ lên, vội vàng nói. Bữa sáng ấm áp hôm đó bị ba người lão Tạp, Phỉ Lệ Ti và Hải Luân phá vỡ, người nào cũng biết giữa hắn và hoàng hậu xinh đẹp đã xảy ra một số chuyện mờ ám không muốn ai biết. Mà đương nhiên người duy nhất có thể đem chuyện này nói ra chỉ có lão Tạp. - Nam nhân mà. Phong lưu một chút cũng không có chuyện gì. Lại nói chuyện giữa ngươi và Lâm Mị ta căn bản không biết gì cả. Chẳng qua là ta thấy các ngươi ở cùng một chỗ thảo luận chuyện nghị hòa mà thôi. Đối mặt với uy hiếp của Lưu Vân, lão Tạp biểu hiện đường đường chính chính. - Được rồi, tiểu Vân. Ta phát hiện Bạch Y nữ tử che mặt kia ngày đó dường như cũng vội vàng đi cứu ngươi. Hình như có chút chuyện không minh bạch với ngươi. Rốt cuộc là chuyện gì chứ? Lưu Vân kể rõ cho lão Tạp biết ân oán giữa hắn và Hải Luân. - Trên đại lục này có thật nhiều nữ nhân lợi hại. Tiểu Vân, ngươi biết lai lịch của nàng chứ? - Ta không rõ ràng lắm. Cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng ta cảm giác được trên người nữ nhân phi phàm này có rất nhiều cố sự. - Đúng vậy. Nàng là tâm phúc của Lâm Mị hoàng hậu, suốt ngày mang khăn che mặt như vậy, đúng là thần bí! Chẳng lẽ nàng xấu đến nỗi không dám gặp mặt người khác? Lão Tạp nói. - Không. Nàng rất đẹp. Vẻ đẹp như vậy thật ra không nên xuất hiện trên thế gian này. Ta nghĩ nếu như nàng bỏ khăn che mặt xuống, có lẽ có rất nhiều người bởi vì nàng mà có dã tâm, đại lục sẽ vì nàng mà gia tăng chiến loạn. Lưu Vân nói nhất thời làm cho lão Tạp thất thần. Hoa Phi Lệ, Thủy Linh Nhi, Na Á đều là những mỹ nữ. Mà Thủy Y Nhiên đến từ tinh linh tộc là dị tộc mỹ nữ có vẻ đẹp khác hẳn với loài người. Lưu Vân coi như là đã quen nhìn thấy mỹ nữ. Thế mà hiện giờ hắn lại nói như vậy, điều đó cho thấy cô gái che mặt kia là mỹ nữ kinh tâm động phách như thế nào. - Ngươi đã nhìn thấy mặt nàng? Lão Tạp một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần. - Chỉ một lần. Nhưng loại rung động này cả đời cũng không thể quên được. Lưu Vân mỉm cười nói. - Mẹ ôi. Chuyện tốt nào cũng đều bị tiểu tử ngươi cướp sạch! Lão Tạp buồn bực thở dài nói. - Tiểu tử, cố gắng lên. Diệt xong Huyết thần giáo, đến lúc đó chúng ta sẽ quay trở lại A Tư Mạn, trong khi ngươi làm cho nàng nhảy xuống biển, đại thúc cũng muốn gặp mặt vĩ siêu cấp mỹ nữ làm đầu óc ngươi hỗn loạn. Lưu Vân nghe lão Tạp nói xong không khỏi cau mày cười khổ nói. - Đại thúc, chuyện Huyết thần giáo tuyệt đối không dễ dàng như vậy. Đối với tất cả các chủng tộc trên đại lục mà nói thì chỉ có đánh thắng mới có tư cách sống sót trong chiến tranh. Chiến tranh sẽ tàn khốc đến như thế nào, ta cũng không muốn nghĩ tới. Cho dù thắng trận này, ta còn không nghĩ tới việc đối mặt với Hải Luân. Ta có chút hoài nghi trên người nữ nhân này cất giấu rất nhiều bí mật. Ông trời rất công bình, hắn cho nàng dung nhan tuyệt thế nhưng cũng sẽ khiến cho nàng mất đi nhiều thứ khác. Gần gũi với nàng quá có lẽ sẽ đem tới nhiều phiền toái cho chúng ta! Lưu Vân có cảm giác này đối với Hải Luân. Cảm giác này sinh ra khi hắn ở chung với nàng một khoảng thời gian ngắn ngủi. Hải Luân có trí tuệ cao siêu, có lối sũy nghĩ bất đồng với những người khác, có học thức kinh người, nhưng thân thế mê mang cùng vẻ ưu thương của nàng không khỏi làm cho hắn lựa chọn tôn kính nhưng không gần gũi. - Không nghĩ tới cũng có lúc ngươi sẽ sợ hãi. Không phải chỉ là một người phụ nữ sao. Cùng lắm thì cưới nàng cho thiên hạ thái bình. Phỉ Lệ Ti a di hiện tại không phải rất nghe lời ta sao? Lão Tạp không cho là đúng, bèn nói. - Theo ta thấy thì lão nghe lời nàng đấy chứ! Lưu Vân thuận miệng đáp, nhưng trong lòng lại nhớ tới Hải Luân. “Tại sao nàng liếc mắt một cái đã nhìn trúng cách chế tạo thuyền? Nàng cũng có nghiên cứu đối với luyện kim sao? Trong tương lai nàng sẽ mang lại cho ta sự ngạc nhiên gì đây? Còn nữa, tại sao nàng lại nhắc nhở ta phải cẩn thận với Minh Lạc? Minh Lạc là người như thế nào? Hắn từ đâu tới đây, ở lại Thú nhân đế quốc là muốn làm gì?” Trong khi Lưu Vân đang có nhiều chuyện để băn khoan thì Minh Lạc đã tới trọng trấn Lạp Mạn thành ở phía nam bộ Thú nhân đế quốc cách đây ba ngày. Hộ tống hắn đi tới tòa thành thị này có có vạn bộ đội tinh nhuệ của Thú nhân đế quốc do hắn huấn luyện. Sau khi xem xét công sự phòng ngự của tòa thành này, Minh Lạc mang theo hai gã quan quân đi lên thành tường. - Phong, ta đem đơn vị bộ đội này giao cho ngươi, cũng đem việc bảo vệ vùng nam bộ của Thú nhân đế quốc cho ngươi. Kế hoạch của ta ở Thú nhân đế quốc mới được triển khai, còn có nhiều việc chưa được hoàn thành. Ta không hy vọng bị sự rung chuyển từ phía nam quấy rầy. Binh lính thú nhân là những chiến sĩ cường đại nhất. Ta tin tưởng trong tay ngươi có ba vạn bộ đội thú nhân, hẳn là có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Minh Lạc quay đầu nhìn một gã sĩ quan trung niên, ánh mát hờ hững nói. - Thuộc hạ đã hiểu. Sĩ quan trung niên gật đầu, cung kính đáp, nhưng ánh mắt có vẻ cho là không đúng. - Phong, có phải trong lòng ngươi còn nghi hoặc sự an bài của ta? Nhìn ánh mắt thủ hạ mình có vẻ khác thường, Minh Lạc mỉm cười hỏi. - Thuộc hạ không dám nghi ngờ sự an bài của chủ nhân. Thuộc hạ chỉ không rõ Tây Tư vương quốc có lực lượng gì có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của ngài? Phong nghe vậy khuôn mặt biến sắc, vội vàng giải thích. - Đó là một lực lượng chúng ta không thể giải thích được. Ta chỉ sớm an bài một chút thôi. - Chủ nhân, tại sao người muốn đi từng bước như vậy? Chẳng lẽ chúng ta không thể nhanh hơn một chút sao? Một gã sĩ quan khác bên cạnh Minh Lạc rốt cuộc không nhịn được hỏi. - Lôi, ngươi luôn sốt ruột nóng vội như vậy. Trong cuộc đời ta chưa bao giờ biết tới sự thất bại, rất nhiều người cho rằng ta là kỳ tài ngút trời. Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ như vậy. Ta chỉ nhìn xa hơn so với người khác, nghĩ nhiều hơn. Cái ta làm được nhiều hơn chính là cẩn thận chuẩn bị. Minh Lạc đưa mắt nhìn về phía xa, chậm rãi nói. - Cái gọi là thiên tài, thường thường chết non và chết rất nhanh. Có thể chính thức đứng ở đỉnh cao, lịch sử đã viết lại, đều là những người gan lớn, nhưng kế hoạch chu toàn. Lúc ta đem một đám thiên tài đánh bại càng chứng minh điểm này. Đối với chúng ta mà nói, nơi này hoàn toàn xa lạ, chúng ta không biết ở đây ẩn dấu bao nhiêu lực lượng thần bí, cho nên lựa chọn thú nhân làm đòn bẩy cho chúng ta. Phong cùng Lôi đứng yên lặng bên cạnh Minh Lạc, chăm chú lắng nghe lời của hắn. Đối với Minh Lạc, bọn họ tuyệt đối trung thành và rất sùng bái hắn. Bởi vì tất cả những gì hiện giờ bọn họ có đều là do người trẻ tuổi này ban tặng. Mặc dù Minh Lạc thậm chí không muốn thừa nhận mình là một thiên tài nhưng trong lòng bọn họ hắn tồn tại giống như tần. Nghe hắn dạy bảo đối với bọn họ mà nói là một việc vô cùng may mắn. - Chủ nhân, người là cái đích mà chúng ta vĩnh viễn không cách nào với tới. Theo tình huống trước mắt mà nói ta vẫn không rõ tại sao lại phải làm việc cẩn thận như vậy. Trong mắt ta, thực lực của mấy cái đế quốc trên đại lục này không thể hình thành bất cứ uy hiếp gì đối với ngài. Hiện tại có sự trợ giúp của thú nhân, ta nghĩ tương lai tất cả mọi việc đều sẽ thuận lợi. Sau khi nghe xong Minh Lạc nói, Phong bèn nói. - Phong, vĩnh viễn không nên xem thường đối thủ của ngươi. Bởi vì hắn cũng giống ngươi, luôn luôn muốn hoàn thiện bản thân tới chỗ cao hơn! Tại Hỏa Vân đế quốc ta từng gặp một người trẻ tuổi. Hắn là anh hùng trong lòng dân chúng Hỏa Vân, mang đậm sắc thái truyền kỳ. Ta từng sắm vai tình địch của hắn, cuối cùng lại thua trong tay hắn. Đối mặt với một thanh niên cực kì xuất sắc như thế, ta không có nóng lòng tiêu diệt hắn. Ta cho hắn thời gian phát triển lớn mạnh, cũng hy vọng hắn có thể phát triển thành một cường giả xứng đáng là đối thủ của ta. Không có đối thủ, ngươi vĩnh viễn không cách nào phát triển. Có một ngày ta hoàn toàn đánh bại hắn, ta cũng một lần nữa hoàn thành sự phát triển siêu việt của bản thân. Minh Lạc vừa nói, không khỏi nhớ tới một đoạn kinh nghiệm khó quên ở Hỏa Vân đế quốc, khóe miệng khẽ hiện nét cười. - Ta sẽ ghi nhớ trong lòng những lời chủ nhân dạy bảo. Xin ngài yên tâm. Lạp Mạn thành ở trong tay ta, cửa nam của thú nhân đế quốc vĩnh viễn không bị công phá! Phong trịnh trọng nói với Minh Lạc. - Mấy ngày nữa Vũ cùng Hỏa có thể sẽ tới. Ta có một dự cảm lúc này nàng nhất định đang ở một nơi nào đó tại đại lục này. Lúc này ta sẽ không để cho nàng chuồn khỏi tay ta lần nữa! Minh Lạc nhớ tới “nàng”, không khỏi nắm chặt tay.