Dị Giới Quân Đội

chương 27 : cấm kị tình dục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng cung A Tư Mạn đế quốc. “Kính coong! Kính coong!” Một loạt tiếng chuông nhẹ nhàng, không ngừng vang vọng trong phòng. “Lang quân!” Một tiếng thở nhẹ phóng đãng mang theo sự nũng nịu, mềm mại đáng yêu, trộn lẫn nhau nghe như tiếng chuông mê hoặc nhất thời khiến người nam nhân nặng nề thở dốc. Dưới ma pháp đăng màu hồng, mập mờ chiếu vào một chiếc giường lớn, lộng lẫy xa hoa. Hai thân thể trần truồng đang gắt gao quấn chặt lấy nhau, khuôn mặt nữ nhân mang theo sự quyến rũ, vẻ mặt thể hiện sự thỏa mãn cùng thống khổ, mái tóc theo thân thể đang không ngừng vặn vẹo mà tung bay trên không, nam nhân thì mồ hôi đầm đìa. Thật lâu sau, trong phòng vang lên tiếng rên rỉ dồn dập, một tiếng thở dài giống như giải thoát, rồi căn phòng khôi phục lại sự bình tĩnh. Nhìn nàng đang nhắm mắt nằm, hắn do dự thật lâu, rốt cuộc vươn tay, muốn ôm lấy nữ nhân mà mình yêu thương, hưởng thụ sự ấm áp sau cơn mưa gió. “Ba!” Một thanh âm vang lên, nữ nhân tát một cái thật mạnh trên mặt hắn. “A Đạo Phu, vĩnh viễn đừng quên thân phận của ngươi!” Trên khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân vốn đang còn xuân ý cùng sự quyến rũ, trong nháy mắt biến thành một tầng sương lạnh, lạnh lùng nói, “Ngươi có thể đứng lên báo cáo tình hình Hỏa Vân đế quốc cho ta.” A Đạo Phu yên lặng đứng dậy mặc quần áo, khi xoay người rời đi, trong mắt mơ hồ có lệ quang chớp động. Lòng bàn tay ta còn giữ hơi ấm cơ thể của nàng, đôi môi này còn giữ mùi vị của nàng, nhưng A Đạo Phu biết, vừa tỉnh lại giấc mộng, nàng lại trở thành hoàng hậu cao cao tại thượng như trước kia. “Yêu một người đàn bà như vậy là may mắn của ta hay là cơn ác mộng?” Hắn mê mang. Một lát sau. Hoàng hậu A Tư Mạn đế quốc kiều mị nằm ở trên giường, thừa tướng A Đạo Phu đứng ở phía xa xa, hướng nàng báo cáo tình hình sắp tới của Hỏa Vân đế quốc. A Đạo Phu tướng mạo anh tuấn, vóc người khôi vĩ, mới chỉ có tuổi nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều hiện lên khí chất nho nhã. “Thần đã nói hết những gì mình biết. Không biết hoàng hậu bệ hạ còn hỏi gì nữa không?” A Đạo Phu cúi đầu hỏi. Đối với vị hoàng hậu tuổi còn trẻ này, thực tế đế quốc nằm trong tay nàng. A Đạo Phu trong lòng tràn ngập sự kính sợ cùng với những tình cảm phức tạp. Hắn kính nể nàng vì khi quyền bính nằm trong tay nàng, lực lượng đế quốc không ngừng phát triển mạnh mẽ, cuộc sống dân chúng cũng có sự cải thiện to lớn. Bất luận là thực lực quân sự hay tiềm lực kinh tế, A Tư Mạn đế quốc đã trở thành đế quốc mạnh nhất trên đại lục. Rất nhiều địa phương trên đế quốc, thậm chí còn tuyên truyền, hô hào muốn nàng trở thành nữ hoàng, hơn nữa yêu cầu càng lúc càng nhiều. Kì thật chỉ cần nàng nguyện ý, trở thành nữ hoàng là một truyện rất đơn giản. Thêm vào đó cũng chính người đàn bà này một tay đề bạt hắn lên chức thừa tướng, dưới một người, trên vạn người. Hắn sợ hãi chính là nàng xinh đẹp như hoa nhưng lại rất tàn nhẫn cùng tuyệt tình đối với địch nhân. Hắn nhớ trước đây khi nàng mới bắt đầu nắm giữ quyền lực đế quốc, những quý tộc không cam lòng bị một nữ nhân lãnh đạo. Do đó trong vòng một đêm đã bị nàng khống chế vệ đội “Ảnh Tử” giết chết gần hết. Máu chảy đầm đìa, đầu người treo dài một dặm trên đường phố Hải Lam thành. Trong mắt hắn, nữ nhân đầy tâm kế này như một con rết độc, còn “Ảnh Tử” vệ đội chính là cái đuôi của nàng. A Đạo Phu thích giãy chết ở trên người nữ nhân này. Nhiều năm qua, hắn vẫn trung thành phục vụ nàng. Rất nhiều chuyện không thể nhìn thấy ngoài sáng đều do hắn một tay an bài, thực hiện. Hắn muốn giúp nàng thuận lợi thực hiện giấc mộng của nàng, muốn nàng có được tất cả mọi thứ. Nhìn nàng từng bước đạt tới mục đích, lại trơ mắt nhìn nàng mất đi sự thiện lương cùng hồn nhiên, trong tim hắn vì nàng mà vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy rất đau khổ. Mà hoàng hậu tựa hồ cũng biết hắn đối với nàng có tâm ý cho nên đã giao thân xác cho hắn. Mặc dù đang trong lúc ân ái, nàng tận lực lấy lòng hắn, ôn nhu hầu hạ hắn, thậm chí gọi hắn là “Lan quân”, nhưng sau khi ân ái kết thúc, nàng sẽ không cho phép hắn chạm vào nàng dủ chỉ là một chút. A Đạo Phu không cảm giác được một chút tình cảm nào cả, không có tình yêu, chỉ có sự thỏa mãn sinh lý, khiến cho hắn vô cùng đau lòng. Hắn vẫn hiểu được hoàng hậu xinh đẹp quyến rũ, bất quá chỉ là đang ở trong phút giây hưởng thụ nọ đã phá tan khoái cảm cấm kị cùng sự phản bội hoàng đế, còn hắn chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Bởi vì chính hoàng đế đã phá hủy giấc mộng thiếu nữ của nàng. “Xem ra lão gia hỏa Kiều Trì đã bắt đầu phòng bị chúng ta.” Nghe xong thừa tướng báo cáo, hoàng hậu nghiêng người nhìn A Đạo Phu. Ngước nhìn Lâm Mị hoàng hậu, nửa thân trần với bộ ngực sữa, ở dưới chỉ mặc một cái quần lụa trắng hơi mỏng, khiến cho nàng càng thêm lung linh xinh đẹp. Hơi nghiêng người, thân hình như ẩn như hiện khiến cho con mắt A Đạo Phu tràn đầy sự nóng bóng, cũng làm cho tẩm cung tràn ngập xuân ý say đắm lòng người. Treo ở bên trên là đôi tiểu kim linh, thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh trong trẻo, càng làm tăng thêm sự phong tình. Nhìn qua Lâm Mị mới mới khoảng tuổi, nhưng thật ra nàng đã tuổi. Năm tháng sương gió không hiện ra bất cứ dấu vết gì trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà chỉ khiến nàng thêm vài phần thành thục. A Tư Mạn hoàng đế khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã muốn hái được trái đào này, sau đó không từ thủ đoạn chiếm được nàng. Trái đào vẫn mê người, chỉ là hiện tại nếu nhẹ nhàng bóp sẽ chảy ra nước, càng lộ vẻ mê người. “Hoàng hậu bệ hạ, chúng ta có nên chuẩn bị động thủ không?” A Đạo Phu nhẹ giọng hỏi. “Thời cơ chưa tới.” Lâm Mị lắc đầu, “Đợi tới mùa thu, khi thú nhân cùng Hỏa Vân đế quốc đánh nhau, đến lúc đó chúng ta động thủ cũng không muộn.” “Để cho bọn họ chuẩn bị đầy đủ có vẻ không tốt?” A Đạo Phu, mấy năm nay ta vẫn dụng tâm bồi dưỡng ngươi, nhưng ánh mắt của ngươi vẫn chưa giỏi a.” Trên khuôn mặt Lâm Mị hoàng hậu hiện lên một tia mất mát. “Thần ngu độn, tỉnh hoàng hậu bệ hạ chỉ điểm.” A Đạo Phu vâng vâng dạ dạ đáp. “Mục đích phát động chiến tranh của là làm suy yếu Hỏa Vân đế quốc. Lấy quân lực trước mắt, chúng ta căn bản không cách nào chiến thắng hoàn toàn. Bọn chúng chuẩn bị càng đầy đủ, không phải tiêu hao càng lớn sao? Mục đích của chúng ta đều đạt được giống nhau.” Lâm Mị nhẹ nhàng thở dài nói. Hơn năm đấu tranh trong cung đình, nàng bị nước mắt và máu tươi nhấn chìm, dần dần phát triển trở thành một chính khách tâm kế. “Vũ phu mới sử dụng bạo lực, chính trị là một môn nghệ thuật cao thâm. A Đạo Phu, ngươi phải học cho tốt.” “Vâng, hoàng hậu bệ hạ. Lúc nào chúng ta mới có thể hướng Hỏa Vân đế quốc phát động công kích đây?” A Đạo Phu không phải là kẻ cuồng chiến, hắn biết rõ mấy trăm năm nay chiến tranh xảy ra, A Tư Mạn đế quốc cũng chịu tổn thất thảm trọng đồng dạng. Mà hoàng hậu lại không cam lòng với tình trạng hiện tại, hy vọng có thể hoàn toàn công phá Hỏa Vân đế quốc, thống nhất tất cả. “Huynh trưởng đã chết, lưu lại số tài sản khổng lồ, nhi tử huynh trưởng lại nhỏ tuổi, mà đệ đệ huynh trưởng tuổi còn trẻ, đương thì trai tráng, vậy sẽ phát sinh chuyện gì đây?” Khóe miệng Lâm Mị hiện lên nụ cười quỷ dị, sau đó nàng ngồi dậy, cả bộ ngực hiện lên xuân quang mê người. Trên người A Đạo Phu hiện lên một luồng khí nóng, lại nghĩ tới tình cảm mãnh liệt lúc trước, trong lòng lại trở nên ngứa ngáy khó chịu. “Ta cuối cùng cũng thích, mặc dù sẽ lại đau lòng.” Hít một hơi thật sâu, hắn hoài nghi hỏi: “Chẳng lẽ......” “Ước Sắt Phu thân vương vẫn một mực đang chờ. Chẳng phải ta cũng đang chờ sao.” Lâm Mị cười quyến rũ, tựa như một đóa mạn đà la nở rộ. “Chúng ta an tâm chờ vậy.” A Đạo Phu nhất thời hiểu được. “Đúng vậy, nhưng hiện tại có chuyện tình cần phải làm. Viêm Thiên đang chăm chú nhìn, không chịu rời đi, sẽ gây ảnh hưởng tới chúng ta. Đồng thời hắn cũng đại biểu cho một gia tộc có nhiều chiến công, đối với quân đội đế quốc có ảnh hưởng cực lớn. Người này nhất định phải diệt trừ.” Đối với Viêm Thiên trong quân đội Hỏa Vân đế quốc, Lâm Mị nhớ rất kỹ. Nàng biết một người khi trở thành tinh thần trong quân sẽ có ảnh hưởng đáng sợ như thế nào. “Chuyện này rất khó khăn.” A Đạo Phu nghe vậy nói. “Việc này không cần ngươi quan tâm, ta sẽ phái mị ảnh đi thực hiện.” “Ảnh Tử” là vương bài trong tay hoàng hậu, mỗi người đều không có tên, chỉ có danh hiệu. Mà “Mị ảnh” là vương bài thủ lĩnh. “Xem ra hoàng hậu thật sự muốn đưa Viêm Thiên vào chỗ chết.” A Đạo Phu thầm nghĩ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio