Ở phía Cách Lan Đặc vừa xuất hiện sự dị thường, Lưu Vân liền chú ý tới. Hắn bèn hét to: - Tạp đại thúc cẩn thận. Đây là ma pháp dị thường làm bị thương Ma Tước. Ma pháp này nhìn qua giống ma pháp mà Kinh Lôi và Ma Tước đã gặp. Thật ra lão Tạp cũng phát hiện. Lúc đầu khi Kinh Lôi cùng Ma Tước kể về tình huống trận đánh ở Tây Tư thì lão đã ý thức được ma pháp sư Huyết thần giáo đang tiến hành nghiên cứu một số ma pháp tà ác. Nhưng mà lúc này có tiểu Tạp ở bên cạnh nên lão cũng đỡ lo lắng. Lúc này tiểu Tạp đã sớm tập trung toàn bộ tinh thần, chăm chú nhìn bầu trời. Bắt đầu vũ động. Theo tiếng quát nhẹ của lão Tạp, lôi điện đang lượn lờ ở trên đỉnh đầu lão cũng điên cuồng tập hợp về phía Cách Lan Đặc, cũng nhanh chóng hình thành một tia chớp sáng ngời. Tia chớp giống như một con cự xà chậm rãi đi ra. Một đạo thiểm điện to sáng đánh tới Cách Lan Đặc. Mà lúc này ma pháp của Cách Lan Đặc cũng hoàn thành. Lão Tạp hy vọng đơn thể công kích cấm chú này có thể thành công đánh trọng thương Cách Lan Đặc. Hồng quang của ma pháp thuẫn trên người Cách Lan Đặc sáng lên, cứng rắn đón đỡ công kích của lão Tạp. Trước mắt mọi người hiện lên quang mang chói mắt. Đồng thời cũng vang lên một tiếng nổ thật mạnh. Sau khi sương khói cùng quang mang chậm rãi tan ra, chiến trường trở thành một đống hỗn độn. Từ phía xa xa truyền lại một thanh âm. - Phế vật. Cho dù ngươi thành công thăng cấp trở thành thánh ma đạo sư, có thể phát ra cấm chú cũng không thể tạo thành thương tổn đối với Cách Lan Đặc ta. Các sứ giả chuẩn bị rửa sạch chiến trường. - Lão già kia, ngươi không phải là bị điên rồi hả! - Chắc là bị đại thúc oánh cho choáng váng. Một thanh âm vang lên tiếp theo đó. Thân ảnh Cách Lan Đặc dần dần xuất hiện rõ ràng trên chiến trường. - Không … Không có khả năng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhìn mấy người Lưu Vân cùng lão Tạp không bị tổn hao một sợi tóc nào, Cách Lan Đặc thì thào, lệ quang chớp động. - Trời ạ, thế giới này quá điên cuồng. Hắn lại bị đại thúc làm cho phát khóc. - Hắn đang tìm ma pháp của hắn. Hiệu quả không đâu vào đâu, làm sao trong lòng hắn dễ chịu được. - Lão già kia. Nhìn xem…… Lưu Vân vẻ mặt đắc ý, đưa ngón tay chỉ. Cách Lan Đặc nhìn về phía bầu trời. Đám lôi điện đỏ như máu rộng hơn mười thước dường như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, kéo đi, đang không ngừng dãy giụa trên bầu trời. Khi thì hình vuông, khi thì hình tròn, lúc thì bay về phía bên trái, lúc thì bay về phía phải, nhưng mà không thể lao xuống dưới. - Cách Lan Đặc thánh ma đạo sư. Quên không giới thiệu với ngươi, vị này là Ma khống sư của đại lục. Chắn hẳn là ngươi đã nghe nói qua về người có thể khống chế ma pháp ở không trung bên cạnh ta, thiên không ma pháp tiểu Tạp. Oa một tiếng, Cách Lan Đặc tức giận phun ra một ngụm máu tươi. - Nói với hắn làm gì, nhanh lên không ta không khống chế được. Tiểu Tạp tức giận nói với lão Tạp. - Được rồi, tiếp tục. - Phải dùng dến hồi xuân dược rồi. Lão Tạp lấy từ trong người ra một cái bình nhỏ, cau mày uống. Hai tay giơ lên cao, tiếng ngâm xướng lại vang lên. Gió xoay quanh bốn phía Huyết Y sứ giả, quy mô càng lúc càng lớn, từ từ hình thành một long quyển phong nho nhỏ. Theo ngâm xướng của lão Tạp, long quyển phong chậm rãi mở rộng, cuốn lấy Cách Lan Đặc. - Phong hệ cấm chú ---- Cuồng long quyển. Tất cả tách ra. Cách Lan Đặc rống lên. Đáng tiếc tất cả đã quá muộn. Ngay cả hắn cũng nhanh chóng bị long quyển phong nuốt vào. Huyết Y sứ giả cùng Huyết Ma đều bị đánh bay lên trời. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bọn chúng được bay lên bầu trời. Tuy nhiên đối với rất nhiều người trong đó mà nói cũng có thể đó là lần cuối cùng. Những người bị vây trong trung của gió lốc nhanh chóng bị lực lượng cuồng bạo xé thành từng mảnh nhỏ. Một số khác thì bị xé thành những khối huyết nhục lớn, quay trong long quyển phong. Lúc ma pháp chấm dứt, trên mặt đất là Cách Lan Đặc đang nằm với toàn thân thương tích. Chung quanh hắn cũng có mấy Huyết Y sứ giả đang nằm, không biết là sống hay chết. - Huyết thần diệt thế chưa người nào tiếp được. Ma khống sư. Đây không phải là sự thật. Không phải sự thật. Dưới sự oanh kích điên cuồng của lượng trọng cấm chú, bản thân hắn đã bị trọng thương. - Không nghĩ ra sao? Chậm rãi đi tới địa ngục đi. Cấm chú bị tiểu Tạp thao khống trên không trung cũng đã oanh kích xuống người Cách Lan Đặc. Lúc này tất cả ân oán giữa lão cùng Cách Lan Đặc đều kết thúc. - Ba tầng cầm chú, lão tử không tin không đánh chết được ngươi. Tiểu Tạp như trút được gánh nặng, ngã ngồi trên mặt đất, khóe miệng chảy máu. - Tất cả đều kết thúc. Có thể chết dưới ma pháp của mình, không biết là ngươi may mắn hay là bất hạnh. Nhìn hơn mười đạo tia chớp màu hồng đang đánh về phía mặt đất, lão nhẹ giọng nói. - Hy vọng có một cái rơi trên mông của hắn. Vẫn chưa quên sự đau đớn trên người mình, Tử Văn Thành nguyền rủa. - Nói gì thì nói tự mình đánh mình còn được. Không giống như người bị người ta cường bạo. A Húc nghiêm trang nói. Pháp sư áo bào tro trừng mắt nhìn huyết lôi đang đánh về phía bọn chúng. Thứ Cách Lan Đặc chứng kiến cuối cùng là một mảng huyết quang. - Được rồi. Trò hay đã kết thúc. Bọn chúng đã bị nổ thành mảnh nhỏ. - Thật là kích thích. Cấm chú đối kháng cấm chú. - Tạp đại thúc thật cường hãn. Thật là già mà còn gân. - Ta lại thấy vẫn là điểu pháp sư dị thường. Đem cấm chú cầm trong tay. - Ta thích tình hình lúc bắt đầu nổ mạnh. Nhìn thật đã nghiền. - Mẹ kiếp. Một đám các ngươi không biết chữ chết viết như thế nào hay sao mà còn thảo luận như vậy. Lưu Vân cười mắng. - Lão đại … … - Các ngươi nói không đúng. Ta cảm thấy màn đặc sắc nhất chính là vẻ mặt của thánh ma đạo sư kia khi nhìn thấy cấm chú bị khống chế ở trên bầu trời. Con mẹ nó, thật là sướng khoái. Một đội viên nhiệt liệt tham gia thảo luận. - Lão đại. Ta thấy ngươi mới mặt mày hớn hở như vậy nhưng không có nói ra. Đã vậy lại còn mắng chúng ta. - Lão tử nhất định phải báo thù. Cho dù ngươi có bị nổ thành mảnh nhỏ lão tử cũng phải xử lý ngươi. Tử Văn Thành đi về phía trước. Nhưng mà hắn đi chưa được mấy bước liền toàn thân cứng ngắt đứng tại chỗ. Vài giây sau, hắn lập tức xoay người lại, bắt đầu tăng tốc chạy. Rất khó tuởng tượng một đại hán to lớn như vậy không ngờ lại bỏ chạy. Hắn điên cuồng chạy rồi kêu lên hãi hùng: - Ma quỷ! Đám người Lưu Vân kinh ngạc xoay người lại. Tình hình trước mắt làm cho mọi người thất thần. Cách Lan Đặc vẫn còn sống. Trên người hắn đã bị nổ lung tung, chỉ còn lại hai chân toàn xương chống đỡ thân thể, đứng ở trên chiến trường. Thân thể của hắn nhanh chóng bành trướng, những chỗ da thịt còn lại bị một đám mụn mủ bao phủ, sau đó nổ tung, máu tươi vấy ra chung quanh. - Ta ngất. Con mẹ nó. Như vậy mà cũng không chết. Thật quái dị. - Xem ra thì là thứ máu trong ma pháp cuối cùng kia có thể làm cho người sống phát sinh biến hóa. Cách Lan Đặc chưa chết hẳn cho nên xuất hiện dị biến. Lão Tạp nói xong tụ tập ma lực trong cơ thể, đưa tay vung về phía Cách Lan Đặc. Hỏa cầu đánh lên người Cách Lan Đặc tỏa ra một đốm lửa rồi sau đó biến mất mà không tạo thành thương tổn gì. Thậm chí một chút cảm giác thống khổ cũng không có. Hắn tiện tay bóc đi một miếng thịt trên người, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Tử Văn Thành đang điên cuồng chạy trốn phía trước. Sau đó phát ra một tiếng gầm nhẹ, đuổi theo Tử Văn Thành. - Tử Văn Thành, nếu ngươi dẫn hắn lại đây, lão tử sẽ đập cho ngươi một trận. Tử Văn Thành xoay người chuyển sang hướng khác, quái vật cũng xoay người đuổi theo hắn. - Lão đại, mau nghĩ biện pháp cứu ta. Ta cảm giác quái vật này lại nhìn trúng cái mông của ta. - Ngươi cứ dẫn nó chạy khoảng km, ta tin tưởng ngươi sẽ thoát được. - Nhưng mà… … - Nhưng mà cái đầu ngươi, chạy nhanh lên. Nó đang tới gần ngươi. - Lão đại, để cho chúng ta tới làm thịt nó đi! Ngải Phật Sâm tiến lên nói. - Ba người chúng ta chắc có thể làm được. - Được. Đi tới thử xem. Ba người Ngải Phật Sâm nhanh chóng cản quái vật lại. Tử Văn Thành thì nhanh chóng chạy thoát, trốn vào giữa các đội viên. Lúc ba người Ngải Phật Sâm cùng quái vật kịch chiến, lão Tạp cũng không có nhàn rỗi. Tiếp tục đánh tới. Ma pháp cường đại không ngừng đánh lên người quái vật giống như nước sông đánh lên đê nhưng không có bất cứ hiệu quả gì. Đao của ba người Ngải Phật Sâm chém lên xương của quái vật phát ra những tiếng kêu thanh thúy, cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho nó. - Nếu không lại dùng ‘Lạc Phu tạo’ đập bể nó. - Đấu khí của kiếm sư không thể gây thương tổn cho nó, ‘Lạc Phu tạo’ cũng vô dụng. Xem ra không ta không thể không ra tay. Khi ba người Ngải Phật Sâm bị quái vật bỏ rơi một khoảng xa, Lưu Vân quyết định mạo hiểm ra tay. Ngay lúc này một màn cực kì tức cười xuất hiện. - Cái quái gì quấn lấy chân ta thế này?