- Chúng ta cũng nên xuất phát! Khi đoàn người Lưu Vân dần dần xa, biến mất khỏi tầm mắt, Ngải Phật Sâm xoay người lại, đi về phía Ốc Khắc, Khắc Lị Á cùng mười Hắc Ưng đội viện rồi nói: - Không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại lão đại. Ốc Khắc khẽ thở dài nói. Hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh Ngải Phật Sâm, bởi vì Lưu Vân xuất hiện khiến cho hắn cảm nhận được một cuộc sống mới, lúc chia tay không khỏi cảm thấy có chút mất mát. - Ta hy vọng khi gặp lại hắn, mỗi người chúng ta có thể bình an. Mặc dù chiến tranh sẽ phải có người hy sinh, nhưng ta thật sự không chịu được khi nhìn thấy ánh mắt đau lòng của lão đại. Ánh mắt Khắc Lị Á khi nhìn tới các đội viên ở phía sau, không khỏi nhớ tới Mai Sâm cùng Nặc Đinh. - Lão đại nói lúc chúng ta gặp lại chính là ngày tận thế của Huyết thần giáo. Ta tin tưởng ngày đó sẽ không xa nữa. Lão đại sẽ nhanh chóng phái người mang tới vũ khí cùng các trang bị. Kỵ binh của An Đông Ny sau khi được vũ trang xong cũng sẽ tới chiến trường Tây Tư, cho nên việc chúng ta cần làm là phải bảo vệ tốt bản thân, vì trận chiến trong tương lai mà chuẩn bị thật tốt. Ngải Phật Sâm nói xong xoay người lên ngựa. - Kiệt Y đại thúc, ngươi thật sự muốn đi cùng chúng ta? - Đương nhiên, vương tử điện hạ! Lão binh dẫn đường lớn tiếng cười nói. - Thời gian có thể làm cho ta trở nên già lão nhưng không làm mất đi dũng khí cùng dục vọng chiến đấu của người lính! Đã từng là một binh lính Tây Tư, có thẻ ở bên cạnh người để chiến đấu vì tổ quốc là vinh hạnh của ta! - Không nên gọi ta là vương tử điện hạ, Kiệt Y đại thúc. Ta nhắc lại lần nữa, ta chỉ là một gã sĩ quan bình thường của Hắc Ưng quân đoàn. Ngải Phật Sâm nghe vậy nhíu mày nói. - Tây Tư hoàng tộc đã bị diệt. Huyết thần giáo tàn bạo lại làm cho càng ngày càng có nhiều người dân bắt đầu hoài niệm bọn họ, mong muốn hoàng tộc của quốc gia này có người sống sót. Người đã trở về thì phải có trọng trách chấn hưng quốc gia, cứu vớt dân chúng. Kiệt Y nói. - Thân phận này đối với chuyện cần làm của người cực kì có lợi. Cho dù là lão đại của người cũng không phản đối! Ngải Phật Sâm nghe vậy không khỏi ngẩn người ra. Hắn nhớ tới trước lúc rời đi Lưu Vân có nói: - Ngươi đã trở về Tây Tư, hãy đi làm chuyện ngươi muốn làm. Trong lòng ngươi không cần phải cố kị điều gì. Ta tin tưởng ngươi, cũng yên tâm đem quốc gia này giao cho ngươi. - Được rồi. Trước tiên chúng ta tìm địa phương an toàn để đặt chân cái đã. Sau đó chậm rãi khuấy vũng nước đục Tây Tư này lên! Ngải Phật Sâm lắc đầu, gạt bỏ mọi suy nghĩ lung tung trong đầu. Hơn mười người phóng ngựa phi đi. Sự mở đầu cho việc dân chúng Tây Tư phản kháng lại sự thống trị tàn bạo của Huyết thần giáo bắt đầu như vậy. - Tiểu Vân, tại sao ngươi không đồng ý cho ba người bọn họ ở lại Tây Tư? Ta nghĩ đối với bọn hắn mà nói, có thể ở lại nơi chiến hữu mình hy sinh tiếp tục chiến đấu là sự an ủi lớn nhất đối với bọn họ. Lúc tiểu tổ cứu viện nghỉ ngơi, lão Tạp nhìn ba Hắc Ưng đội viên đang ngồi thừ ra, thần tình lạnh lùng, rồi quay đầu hỏi Lưu Vân. Ba đội viên được cứu thoát sau khi biết được sự lựa chọn của Mai Sâm cùng Nặc Đinh thì vẫn bị ám ảnh bởi sự thống khổ trong lòng. Sau khi bọn họ thỉnh cầu được ở lại Tây Tư tiếp tục chiến đấu và bị Lưu Vân cự tuyệt thì cũng không có nói chuyện. - Bọn họ đang muốn chết. Lưu Vân đáp. - Đã có rất nhiều người chết, ta không muốn có thêm ba người này. - Nhưng mà bây giờ bọn họ có khác gì đã chết đâu? Cho dù là ta, sau khi đã trải qua chuyện đau buồn như vậy cũng không cảm thấy dễ chịu mà sống! Lão Tạp thở dài nói. - Chiến tranh là thương tổn lớn nhất đối với mọi người. Không phải ở thân thể mà là ở tinh thần. Ta từng tưởng rằng chính mình sau khi đã trải qua nhiều trường đại chiến thì trái tim đã trở nên sắt đá nhưng khi đối mặt với Mại Sâm, ta vẫn rơi nước mắt. Nếu như ta cho phép bọn họ ở lại Tây Tư thì sự hy sinh của Mại Sâm cùng Nặc Đinh sẽ không còn ý nghĩa nữa. Ta mang bọn họ về, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp bọn họ hồi phục lại như cũ. Lúc này Lưu Vân đột nhiên cảm giác được hắn đã sai lầm. Hắn đã đánh giá thấp sự nguy hại của Huyết thần giáo, cũng đánh giá cao năng lực của Hắc Ưng. Sau khi hạ lệnh cho đội viên Dạ Phong ở Tây Tư không tiếc bất cứ giá nào thu hoạch tin tức tình bào, hắn đã đoán được sẽ phải có sự hy sinh, cũng đã làm tốt sự chuẩn bị tâm lý. Là một người chỉ huy, vì đại cục mà khiến cho bộ đội của mình phải hy sinh vốn không có gì đáng trách. Nhưng hắn không nghĩ tới sẽ tạo thành thương tổn tâm lý nghiêm trọng như vậy đối với người còn sống. - Ngươi chuẩn bị dùng biện pháp gì giúp bọn hắn? Lão Tạp tiếp tục hỏi. - Hắc Ưng sẽ có hai phân đội lấy tên của Mai Sâm cùng Nặc Đinh, bọn họ sẽ trở thành người phụ trách hai phân đội này. Sau khi Mai Sâm cùng Nặc Đinh hy sinh, tính mạng của ba người bọn họ đã không còn thuộc về chính bọn họ nữa. Nếu không thể sóng sót vì chính mình thì bọn họ sẽ phải kiên cường mà sống vì những chiến hữu đã hy sinh. Chiến tranh luôn tàn khốc. Sự thương tổn đối với tin thần mọi người vượt xa sự tưởng tượng của ta. Xem ra học viện chỉ huy quân sự phải thêm vào môn học về chiến tranh tâm lý học. - Chiến tranh tâm lý học? - Đúng. Đây là một môn chuyên nghiên cứu chiến tranh có ảnh hưởng như thế nào đối với tâm lý binh lính. Đây là một môt cần thiết lúc này. Rất khó tưởng tượng có một ngày binh lính chúng ta chống lại Huyết thần giáo, cảnh tượng kinh khủng này có thể làm cho bọn họ nổi điên hay không. Thú nhân đế quốc. Lạp Mạn thành. Sau khi thú hoàng nhận được tin chiến báo từ tiền tuyến liền nhanh chóng tự mình dẫn đại quân đi tới Lạp Mạn thành. Dưới sự trợ giúp của Minh Lạc, Thú nhân đế quốc đã phát triển với tốc độ cao. Mà kỹ thuật nhận được từ Hỏa Vân đế quốc càng làm cho hắn mừng rõ không thôi, tựa hồ đã thấy được tương lai tươi sáng của Thú nhân đế quốc. Tây Tư chiến loạn, Tây Tư công kích A Tư Mạn đế quốc càng làm cho hắn cảm nhận được cơ hội để một lần nữa leo lên vị trí bá chủ của đại lục. Nhưng lần này Tây Tư đột nhiên tập kích, Huyết thần giáo lộ ra lực lượng cường đại lại giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu hắn, làm cho hắn tức giận, đồng thời cũng cảm nhận được uy hiếp thật lớn. - Minh Lạc, ngươi đối với trận chiến tranh này có ý kiến gì không? Đi ở trên tường thành, nhìn đống bề bộn trên chiến trường, thú hoàng hỏi. - Bệ hạ. Mặc dù quân đội Huyết thần giáo tạm thời bị đánh lui nhưng kết quả trận chiến này cũng không lạc quan! - Đúng vậy. vạn người do một tay ngươi dạy dỗ, lại được trang bị vũ khí hoàn mỹ nhất đế quốc cứ như vậy bị một chi bộ đội của Huyết thần giáo đánh cho tàn phế! Thú hoàng thở dài nói. - Chúng ta vẫn chú ý chuyện ở bên trong lãnh thổ Tây Tư. Chúng ta cũng hiểu rõ một ít về chuyện của Huyết thần giáo. Chỉ là không ngờ bọn họ hướng A Tư Mạn động thủ, đồng thời còn có thể vươn một tay đến đây. Xem ra lòng tham của Huyết thần giáo rất lớn! Minh Lạc cười nói. Ba vạn người có thể dò ra sâu cạn của Huyết thần giáo làm cho hắn rất hài lòng. Mặc dù Phong thất bại làm cho trong lòng hắn cực kì khó chịu nhưng thất bại trong trận đánh này với thú nhân đế quốc mà nói là điều bình thường. Nếu như đánh thắng, ngược lại hắn phải đau đầu cũng không biết giải thích với thú hoàng như thế nào. - Ta không nghĩ tà giáo lại đáng sợ đến như vậy. Mặc dù chúng ta thương vong rất lớn nhưng cũng đánh lui được địch nhân. Hiện tại xem ra thật khó khăn. Nếu như Huyết thần giáo lại phát động công kích, chúng ta ứng phó như thế nào? Loại độc huyết này thật sự rất khó đối phó! Thú hoàng nói, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng. Từ báo cáo tình báo của quân bảo vệ Lạp Mạn thành, hắn đã biết sau khi thú nhân binh lính trúng độc huyết thì sẽ biến thành công cụ giết chóc tàn bạo trong tay địch nhân. - Bệ hạ không cần lo lắng. Xem tình hình trước mắt thì tinh lực của Huyết thần giáo hẳn là không đặt ở trên người chúng ta. Ta mới nhận được hai tin tức, không biết đối với chúng ta mà nói là tốt hay xấu đây. Minh Lạc cười thần bí. - Sao? Tin tức gì? Thú hoàng hỏi. - Ngày tháng , tướng quân Bố Lỗ Khắc của A Tư Mạn đế quốc dẫn Lang quân triển khai kịch chiến cùng quân đội Tây Tư ở bên ngoài Uy Ni thành, thành công đánh lui quân đội Tây Tư, chặn bước tiến của chúng ở bên ngoài thành. Trước mắt quân đội Tây Tư sau khi gặp trở ngại công kích đã tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục ở bên ngoài Uy Ni thành, chờ viện quân đến. - Còn tin gì nữa? -Ngày tháng , ở phía tây nam Bố Lạp Cách thành của Tây Tư vương quốc phát sinh một trận chiến đấu, thân phận giữa hai bên giao chiến không rõ nhưng chiến đấu cực kì kịch liệt, ma pháp khổng lồ phát sinh ra nổ mạnh khiến cho người ở cách xa vài dặm cũng nghe thấy. Sau khi trận đánh này xảy ra, Huyết thần giáo thống trị Tây Tư càng thêm tàn bào, số lượng Huyết Ma cùng hành thi gia tăng rõ ràng, quân đội cũng thường xuyên điều động. Xem ra trận chiến này đã đả kích rất lớn mạnh tới Huyết thần giáo. - A Tư Mạn dù sao cũng là đế quốc cường đại trên đại lục. Huyết thần giáo đương nhiên khó có khả năng công kích một cách thuận buồm xuôi gió. Thú hoàng suy nghĩ sâu xa một lát rồi nói. - Nhưng mà trận chiến phát sinh tại Tây Tư nọ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ? - Điều đáng chú ý đối với chúng ta là trận chiến bên ngoài Uy Ni thành, A Tư Mạn dùng một loại vũ khí mới --- được gọi là Nanh Sói chiến xa. Nghe nói chính là do Lang quân sử dụng loại vũ khí mới thành công phá tan thế công của Huyết thần giáo. Loại vũ khí này lần đầu tiên xuất hiện trên đại lục. Minh Lạc nói tới đây, ánh mắt có vẻ bất an. - Cái này có thể lý giải được. A Tư Mạn là quốc gia cực mạnh trên đại lục, A Tư Mạn vẫn nắm giữ các kỹ thuật phát triển tiên tiến, lực lượng quân sự cũng cường đại nhất. Ngẫu nhiên có một hai loại vũ khí mới cũng rất bình thường. Nhưng ta rất tò mò với trận chiến đấu xảy ra ở Tây Tư. - Thật ra ta cũng không rõ ràng với trận chiến xảy ra ở Tây Tư. Ta từng phái người đi xem xét chiến trường nhưng ngoại trừ một số dấu vết cho thấy ma pháp nổ mạnh thì hiện trường bị thánh giai ma pháp phá hư thật lớn cho nên ta hoài nghi có thánh ma đạo sư tiến hành quyết đấu. Hơn nữa từ địa hình cùng hoàn cảnh chiến trường mà xem thì hẳn là có một chi quân đội đột nhiên bị một chi quân đội khác tập kích. Địa điểm chiến đấu là con đường nối liền Tây Tư tới biên giới La Mạn hành tỉnh của Hỏa Vân đế quốc. Thú hoàng nghe xong lông mày đang nhíu chặt chợt mở ra: - Xem ra là Tây Tư cùng Huyết thần giáo cũng không định bỏ qua Hỏa Vân đế quốc! - Đúng vậy. Huyết thần giáo định tính kế Hỏa Vân. Xem ra Hỏa Vân cũng tính kế hắn. Hơn nữa hiển nhiên là lúc này Huyết thần giáo gặp xui xẻo. Minh Lạc vừa nói, trong lòng đột nhiên hiện ra bóng dáng Lưu Vân, kẻ từng đánh bại hắn ôm mỹ nhân về. - Đã lâu không gặp. Lưu Vân bá tước, xem ra ngươi càng ngày càng mạnh. Chỉ tiếc Huyết thần giáo xuất hiện làm cho chúng ta tạm thời còn phải làm bằng hữu.