Sau khi Hải Luân thu được tin tức của Thiếu soái quân, sáng sớm hôm sau liền lên đường rời khỏi Ni Tư thành. Lúc rời đi, nàng lưu lại một phong thư bảo Bố Lỗ Khắc chuyển cho Thiếu soái quân. Mặc dù nàng tin tưởng Lưu Vân rất quan tâm chú ý tới hướng đi của Huyết thần giáo, cũng đã chuẩn bị đề phòng tốt nhưng trong lòng nàng vẫn lo lắng nên trong thư nhắc nhở Lưu Vân coi chừng Huyết thần giáo đột nhiên tập kích. Đồng thời nàng nói cho Lưu Vân biết lo lắng của hắn đối với Minh Lạc hoàn toàn chính xác. Người này xuất hiện nhất định sẽ làm cho Lam Nguyệt đại lúc xuất hiện nhiều biến động lớn. Lúc thích hợp nàng sẽ cùng hắn gặp mặt, lúc ấy sẽ đem tất cả nói cho hắn biết. Khi thân ảnh Hải Luân biến mất phía xa xa, Bố Lỗ Khắc cười lạnh đem tín thư Hải Luân nhờ gửi xé thành từng mảnh nhỏ, vứt tung bay trong gió. - Trong chiến tranh chuyện gì cũng có thể phát sinh. Tha thứ cho ta không thể dễ dàng tha thứ cho việc ngươi quá gần gũi với địch nhân! Tình yêu có thể làm cho một người trưởng thành mất đi lý trí. Cừu hận quốc gia càng làm cho quân nhân điên cuồng. Trong buổi sáng sớm này Bố Lỗ Khắc đã làm ra một việc đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời của hắn. Hải Luân một đường tây hành, sau khi gặp mặt ngắn ngủi với Lâm Mị hoàng hậu tại Hải Lam thành liền nói mình muốn bắc thượng, đi trước tới Nặc Dịch Tư thành ở ven biển, thuộc A Lạp Khắc hành tỉnh của A Tư Mạn đế quốc. Tòa thành thị này là đại thành thị tương đối phồn hoa ở vùng bắc bộ A Tư Mạn đế quốc. Ngư nghiệp, buôn bán, thủ công nghiệp đều rất phát triển. Hải Luân hướng Lâm Mị đề nghị biến nơi này thành mộ trong những nơi sản xuất chiến xa. Hiện tại cùng với việc Hải Luân đến đây, các loại vật tư chiến tranh không ngừng cuồn cuộn từ bắc bộ hành tỉnh đưa tới nơi này. - Hiện tại bắt đầu còn kịp không? Đi trên bờ biển, cảm nhận gió biển thôi, nghe thanh âm sóng biển, lại nhìn những công tượng đang banạ rộn trên bờ biển, trong lòng Hải Luân lo lắng như có lửa đốt. Sau khi Hải Luân rời khỏi Ni Tư thành không lâu, đại lục triển khai chiến tranh toàn diện với Huyết thần giáo. Mà tình thế chiến trường A Tư Mạn cũng xảy ra kịch biến. Đế quốc lịch ngày tháng năm , Thú nhân viễn chinh quân thành công phá được thủ phủ Y Lợi Á Đặc thuộc Mã Đặc hành tỉnh của Tây Tư vương quốc. vạn bộ đội Huyết thần giáo sau khi chạm chán sơ qua với quân đội viễn chinh của Thú nhân liền hoảng sợ lui lại. Trong lần tiến công này Thú nhân viễn quân chinh đã sử dụng một loại vũ khí mới là ma đạo đại pháo, phát ra uy lực kinh người. Tầm bắn của nó gần thước cùng lực sát thương kinh khủng. Không chỉ có hữu hiệu đối với việc tránh cho bội đội thú nhân không phải tiếp xúc với quân đội Huyết thần giáo mà còn tạo thành tổn thất nghiêm trọng đối với địch nhân. Nghe nói một quả ma đạo đại pháo nổ tung trong trận địa quân địch cũng đủ để biến phương viên hơn mười thước thành một mảng đất trống. Cùng phối hợp tác chiến với Thú nhân đại quân còn có Hắc Ưng Kỵ binh sư với năng lực tác chiến cơ động cùng lực sát thương cường đại. Bọn họ đến vô ảnh, đi như gió, bằng vào chiến giáp không sợ độc huyết trên người cùng trường đao sắc bén trong tay trở thành ngôi sao chói mắt trên chiến trường. Thủ phủ của Uy Nhĩ Sĩ hành tỉnh trở thành một tòa cô thành. Tây Tư thanh niên cứu quốc quân liên tiếp khởi sự ở bên trong lãnh thổ Tây Tư. Quân đội Tây Tư không ngừng phát sinh binh biến. Những quân nhân Tây Tư trong lòng mang nặng nợ với tổ quốc nhanh chóng biến thành thành viên của thanh niên cứu quốc quân. Thanh niên cứu quốc quân dưới sự lãnh đạo của Ngải Phật Sâm cũng không phát sinh đối kháng trực tiếp với Huyết thần giáo. Bọn họ tham khảo kinh nghiệm đánh du kích của Đại Hành Sơn, dựa vào dân chúng thực hiện chính sách giấu binh trong dân. Liên tục quấy nhiễu cùng phá hoại, đồng thời đem tin tức tình báo ra bên ngoài, trở thành con đường cung cấp tin tức về hướng đi của quân đội Huyết thần giáo cho liên quân. Đối với những kẻ vẫn trung thành đi theo Hi Lặc, nghe theo lời Huyết thần giáo điều động quân đội Tây Tư đi chiến đấu, thanh niên cứu quốc quân biểu hiện ra một mặt cương ngạnh. Chỉ cần thời cơ thích hợp, bọn họ sẽ không tiếc trả giá, kiên quyết đả kích. Một chiêu này cũng là khi Ốc Tư rời đi, Lưu Vân đã cố ý phân phó. Dưới loại tình huống này Huyết thần giáo bắt đầu tiến hành chiến lược co cụm lại. Tương ứng với việc bắt lão đạiều lần điều động quân đội. Cùng lúc đó Huyết thần giáo cũng gia tăng trấn áp lực lượng phản kháng ở bên trong Tây Tư. Hi Lặc mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế không lâu càng bị Huyết thần giáo ép tới mức không thở nổi. Trong hoàng cung, Hi Lặc cầm kiếm chém bay một góc bàn, rồi nặng nề đem kiếm ném xuống trên mặt đất. Đứng trước người hắn là hai vị quân vụ đại thần mới được bổ nhiệm, ánh mắt sợ hãi, bất an. - Trong tay ngươi còn bao nhiêu quân đội? - Bẩm bệ hạ, còn vạn quân đội. - Đem toàn bộ bọn họ về Ni Tư thành cho ta! Hi Lặc giận dữ hét lên. - Cái này sợ là không được, bệ hạ. Quân vụ đại thần vẫn duy trì thanh tỉnh. - Đại quân vừa động sợ là Ni Tư thành phải thay đổi chủ nhân! - Vậy làm sao bây giờ? Cứ như vậy những kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này sẽ khiến toàn bộ quân đội trong tay ta thành vật hi sinh? - Bệ hạ, Huyết thần giáo co cụm phòng tuyến lại cũng đẩy quân đội Tây Tư lên phía trước, nhưng thật ra còn để lại cho người đường lui. - Đường lui gì? - Trong thời gian gần đây, quân đội của chúng ta cùng thanh niên cứu quốc quân do Ngải Phật Sâm lãnh đạo trong mỗi lần chiến đấu đều có phát sinh binh biến. Không bằng xuôi dòng đẩy thuyền đem bộ đội này giao cho hắn! - Lớn mật! Ngươi cũng đừng quên hắn là hậu nhân hoàng thất Tây Tư! Đối với lời đề nghị hoang đường lớn mật này của quân vụ đại thần, Hi Lặc rất là tức giận. Quân vụ đại thần đột nhiên đứng thẳng nói: - Bệ hạ, chẳng lẽ tới bây giờ ngươi vẫn cảm giác đưuợc Huyết thần giáo là lựa chọn chính xác của chúng ta sao? Để xem sau khi quân đội của ngươi đánh hết, Huyết thần giáo sẽ đối với ngươi như thế nào? Ngươi cẩn thận nghĩ lại đi! Hi Lặc vô lực ngã ngồi xuống ghế. Huyết thần giáo sau khi thành công lấy được quyền thống thị Tây Tư đã lộ ra bộ mặt xấu xa, quả thật làm cho hắn khó có thể tiếp nhận. Hắn thậm chí đêm đêm thường mơ chính mình cũng bị Huyết thần giáo biến thành Huyết Ma máu me đầy người, đang điên cuồng tru lên trên chiến trường. - Thanh niên cứu quốc quân đối với quân đội Tây Tư tiến hành binh biến đều tiến hành hợp nhất. Đối với những kẻ kiên trì chống cự thì bất kể bằng giá nào cũng tiêu diệt. Đây chẳng phải là nhằm truyền lại một loại tín hiệu cho chúng ta sao: Bọn họ hoan nghênh chúng ta quay đầu lại! - Huyết thần giáo là do một tay ta nâng đỡ. Bất luận kẻ nào cũng có thể quay đầu lại, chỉ mình ta là không được…. Hi Lặc thở dài nói. - Bệ hạ, nếu như người tin tưởng, chuyện này do ta ra mặt cùng bọn họ đàm phán. Vị trí của ta do người cấp cho, bất luận thành bại ta cũng không bỏ mặc người! Quân vụ đại thần nói xong quỳ xuống trên mặt đất. - Vậy ngươi đi đi! Hi Lặc nói, giọng nói mang theo sự mệt mỏi. - Giữ nguyên kế hoạch, chấp hành đồ thành tác chiến đối với Hải Lam thành! Đang ở trên chiến trường A Tư Mạn, sau khi Huyết Sát nhận được lệnh của giáo chủ, trong lòng không khỏi run lên. “Đây không phải là khát vọng mà ngươi vẫn theo đuổi sao! Tại sao lúc thực hiện được giấc mộng, trong lòng của ngươi lại run rẩy?” Một thanh âm lớn tiếng chất vấn trong lòng Huyết Sát. Đêm ngày tháng , tại Hải Lam thành của A Tư Mạn đế quốc. Hoàng hôn, trên bầu trời mây đen tụ tập, mưa to đột nhiên kéo tới. Đối với tòa thành thị ven biển này mà nói, cơn mưa như vậy rất bình thường. Mưa gió đột nhiên kéo tới, trong không trung dần dần có mùi máu tươi. Cung đình ma pháp sư đoàn của Hải Lam thành sau khi phát hiện sự dị thường lập tức khởi động ma pháp phòng ngự nhưng tất cả đều đã quá muộn. Cơn mưa độc huyết kinh khủng đã rải vào từng góc thành thị, từ đường lớn tới hẻm nhỏ đều truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. A Đạo Phu đang dùng cơm ở trong nhà liền nhận được báo cáo tình hình, lập tức chạy ra khỏi nhà. - Đại nhân, lúc này người không thể ra khỏi cửa! Lão bộc đang đóng cửa phủ đuổi theo phía sau hắn, kéo vạt áo hắn lại, cao giọng kêu lên. - Buông tay ra, ta phải đi! A Đạo Phu quay đầu, lớn tiếng trách mắng. Một tay lão bộc đã chiếu cố, chăm sóc hắn lớn lên nhưng dù hắn nói như thế nào lão cũng không buông tay. - Đại nhân, trên đường nguy hiểm, ngươi không thể đi! - Kéo lão ra! A Đạo Phu gương mặt lạnh lùng, nói với thị vệ ở bên cạnh. Thân hình A Đạo Phu rất nhanh chóng biến mất ở góc đường, phía sau hắn, một lão nhân tóc bạc xám đang nhào trên mặt đất, khóc thất thanh. Dưới sự bảo vệ toàn lực của thị vệ, A Đạo Phu rốt cuộc cũng đi tới hoàng cung. Dọc đường đi, mặc dù khắp nơi có thể thấy được dân chúng trúng độc đang điên cuồng khắp nơi, những tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai nhưng cũng may mắn là người bình thường muốn biến hóa thành hành thi vẫn còn cần một đoạn thời gian, cũng không có tạo cho hắn phiền toái quá lớn. Nhìn A Đạo Phu thở hổn hển chạy vào trong điện, trong lòng Lâm Mị có chút cảm động. Ánh mắt A Đạo Phu lo lắng tìm kiếm thân ảnh nàng, sau khi nhìn thấy, lập tức biến thành sự vui sướng. - Làm gì mà bối rối vậy, thừa tướng đại nhân? Lâm Mị cười quyến rũ nói. “Nếu như không có nàng, cho dù trời có sụp xuống A Đạo Phu ta cũng vẫn thong dong.” A Đạo Phu thầm nghĩ. - Ta đến mời bệ hạ lùi về đế đô! A Đạo Phu trầm giọng nói. Lâm mị cười khổ nói: - Hải Lam thành là cơ nghiệp mấy trăm năm của A Tư Mạn đế quốc, đâu có thể nói đi là đi dễ dàng được? Cho dù muốn chạy nhưng thành vệ quân đã phát hiện quân đội Huyết thần giáo ở bên ngoài thành. Trong thành cũng có rất nhiều hành thi, muốn đi cũng không phải chuyện dễ dàng! - Thỉnh bệ hạ lập tức dẫn Hoàng gia thị vệ đoàn, Cung đình pháp sư đoàn mang theo hành trang gọn nhẹ rời khỏi thành, chuyện bên trong Hải Lam thành cứ giao cho ta xử lý! A Đạo Phu trầm ngâm một chút rồi nói. Hải Lam thành phải có một nhân vật trọng yếu ở lại, hắn chính là lựa chọn tốt nhất. Miệng Lâm Mị giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng cuối cùng không có nói ra. Dưới sự nhất trí đề nghị của quần thần, Lâm Mị cuối cùng gật đầu đồng ý rút đi. - Ngươi nhất định phải sống sót rời khỏi, ta sẽ ở phương bắc đợi ngươi! Lâm Mị rút lui theo cửa phía bắc Hải Lam thành. Sau khi nàng an toàn rời đi, vô số dân chúng bên trong thành chạy ra ngoài. Ở bên trong thành, thành vệ quân bắt đầu giơ đồ đao đối phó với dân chúng phát sinh biến dị, chỗ nào cũng có thể thấy được thi thể. Sau khi đưa mắt nhìn Lâm Mị hoàng hậu rời đi, A Đạo Phu hơi giật mình đứng ở đầu đường, nhớ lại những lời nàng nói trước lúc chia tay. - Có phải đến lúc li biệt nàng mới biết ta tình thâm ý trọng đối với nàng? Có phải ta nhất định phải mất mạng mới có thể khiến cho nàng hơi thương xót? Lâm Mị à, nàng phải biết rằng một chút ôn nhu của nàng đối với ta mà nói đều là sự chết người! - A Đạo Phu, nam nhân lão tử cả đời này kính nể nhất chính là ngươi! Phụng mệnh Lâm Mị hoàng hậu ở lại cản phía sau là thống soái thành vệ quân, La Đặc tướng quân dùng sức vỗ lên vai A Đạo Phu. Hắn là bằng hữu tốt của A Đạo Phu từ thưở nhỏ, nhưng hai người vẫn âm thầm phân cao thấp. - La Đặc, trước khi chết ngươi rốt cuộc cũng có lời nói dễ nghe! Nhìn bằng hữu tốt của mình, trong lòng A Đạo Phu chợt cảm thấy thoải mái bèn trêu đùa với hắn. - Chết có gì đáng sợ đâu! Ngươi là một văn nhân còn không sợ, lão tử là một tướng quân, chẳng lẽ lại kém ngươi sao? Ta chỉ tiếc hận là bệ hạ hình như đối với ngươi có chút ý tứ nhưng ngươi lại phải theo ta lên đường! La Đặc cười lớn nói. - Kiếp sau ngươi tiếp tục tán gái, ta tiếp tục lãnh binh! La Đặc phóng ngựa đi, đại đội binh lính đi theo phía sau hắn rời khỏi Hải Lam thành. Trên mặt A Đạo Phu thoáng lộ nét mỉm cười, dưới vòng vây của thị vệ quay lại hoàng cung. Ở nơi này còn có rất nhiều văn kiện, tư liệu cần phải tiêu hủy, còn có vô số mệnh lệnh còn cần phải phát ra, còn có rất nhiều sự tình đang chờ đợi hắn giúp nàng hoàn thành. Lâm Mị hoàng hậu vừa rời khỏi Hải Lam thành, một vạn Huyết Ma bộ đội vừa mới tới Hải Lam thành lập tức truy kích. Năm vạn thành vệ quân của Hải Lam thành dưới sự suất lĩnh của quân đoàn trưởng La Đặc hướng Huyết thần giáo phát động phương thức công kích tự sát. Một bên nóng lòng thoát thân, một bên thì lấy tính mạng đổi lấy thời gian. Trận này là một bên đơn phương giết hại, giằng co suốt một buổi trưa, ở bên ngoài Hải Lam thành máu tươi nhiễm đỏ. Toàn bộ vạn thành vệ quân toàn bộ bỏ mình. Thi thể quan binh lưu lại dọc theo đường Lâm Mị rút đi, kéo dài tới mấy dặm. Lúc chiến đấu chấm dứt, cả chiến trường không tìm được một thi thể quan binh A Tư Mạn nào còn nguyên vẹn. Sau khi xử lý tất cả mọi chuyện cần phải xử lý, A Đạo Phu đứng lẳng lặng một mình trong hoàng cung. Bên ngoài, quân đội Huyết thần giáo đã phát động công kích cuối cùng đối với Hải Lam thành, sự chống cự của người A Tư Mạn đã mất đi ý nghĩa. Việc cả thành bị chiếm đóng chỉ còn là vấn đề thời gian. “Càng là lúc nguy hiểm ngươi càng phải biểu hiện ra khí khái nam nhi trước mặt nàng. Ngươi phải cho nàng biết bả vai của ngươi vĩnh viễn là nơi vững chắc nhất cho nàng, lồng ngực của ngươi vĩnh viễn là nơi ấm áp nhất dành cho nàng!” Lúc này A Đạo Phu đột nhiên nhớ tới khi gặp mặt lần thứ hai, Lưu Vân đã nói với hắn như vậy. - Lưu Vân bá tước, hiện tại ta hiểu được là ngươi dạy ta đi tìm chết như thế nào! Trong đại điện trống trải quanh quẩn tiếng thở dài của A Đạo Phu. Đương nhiên tình huống như vậy ngay cả Lưu Vân cũng không ngờ tới. Mỗi khi hắn nhớ lại đoạn nhân duyên cùng Lâm Mị hoàng hậu thì trong lòng thường cảm thấy bất an, mơ hồ có một loại áp lực. Mà sự si tình của A Đạo Phu cũng làm cho hắn cảm động. Một người nam nhân tài giỏi nguyện hiến dâng cả đời mình cho một người phụ nữ, cho dù hắn không thể có được tình yêu của nàng thì cũng đáng được nàng quý trọng. Mang theo loại tâm tính này cùng ý tứ làm ông tơ bà nguyệt se sợi chỉ hồng cho nên hắn đã truyền thụ cho A Đạo Phu không ít kinh nghiệm tán gái đến từ tương lai của mình. Ai biết nam nhân si tình này trong lúc nguy hiểm lại quyết buông tha cơ hội được sống, hành động anh hùng bảo vệ mỹ nhân. “Lâm Mị, hy vọng ngươi đối với ta vẫn tuyệt tình giống như trước. Sau khi ta rời đi ngươi cũng sẽ không cảm thấy khó chịu” - Truyền lệnh đi xuống, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào hoàng cung! Đứng ở trên đường lớn của Hải Lam thành, Huyết Sát mặt không chút thay đổi, ra lệnh cho Huyết Y sứ giả ở bên cạnh mình. - Vâng, đại nhân! Huyết Y sứ giả lĩnh mệnh rời đi. - Ngươi rời đi có lẽ là một chuyện tốt! Huyết Y sứ giả đột nhiên tự nhủ. - Nhưng cái lão già kia, ta sẽ không bỏ qua hắn! May mắn là hắn chưa cùng ngươi… Mật thất từng nhốt qua Lưu Vân, dưới sự tìm tòi cẩn thận của quân đội Huyết thần giáo đã bị phát hiện, cùng bị phát hiện kèm theo tòa mật thất này còn có một thây khô mang theo vương miện. Huyết Sát sau khi nghe được tin tức này lập tức tới mật thất. Nhìn vương miện trên đỉnh đầu thi thể kia, trong mắt Huyết Sát hiện lên vẻ thống hận cùng mất mát. - Không! Đây không phải sự thật! Huyết Sát vung kiếm chém thây thô kia thành hai nửa rồi ngửa mặt lên trời hét lên bi phẫn. - Ta nỗ lực nhiều năm như vậy, tất cả mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc một cách dễ dàng sao? Huyết Sát không ngừng huy động kiếm trong tay, đem thây khô cắt thành nhiều khối. - Keng keng keng! Vương miện từng tượng trưng cho quyền lực vô thượng nọ dưới sự tác động của kiếm khí rơi xuống trên mặt đất tạo ra thanh âm thanh thúy. Quang mang kim loại trên vương miện tỏa sáng, phảng phất như cười khóe miệng một người đang cười lạnh, nhạo báng suy nghĩ điên cuồng của người trước mặt. - Đem thừa tướng A Tư Mạn lại đây cho ta! Huyết Sát rốt cuộc bình tĩnh lại. A Đạo Phu nhìn nam tử mang theo vài phần mị lực quỷ dị ở trước mặt, chỉ vào vương miện cùng khối thi thể vỡ nát trên mặt đất, trên miệng đột nhiên lộ ra nụ cười đắc ý. Sau đó hắn khom lưng hướng Huyết Sát thi lễ, dùng thanh âm cực nhỏ nói: - Thần giáo tướng quân đoán không sai, hắn từng là hoàng đế A Tư Mạn đế quốc, bất quá đã chế từ lâu! Hơn nữa trước khi hắn chết còn bị hoàng hậu nhốt trong mật thất này hơn năm, cuộc sống đúng là sống không bằng chết! Thanh kiếm trong tay Huyết Sát run rẩy, sắc mặt cũng trở nên xanh mét. - Ta nhớ rõ Lâm Mị hoàng hậu từng đi tới mật thất này nói với hắn, ta chấp nhận sống buông thả, tạm bợ chính là để thay người yêu mình đòi lại hết thẩy tất cả trên người những gì lúc đầu người đã cưỡng bức cướp đi của ta và người yêu ta! Cuối cùng nàng cũng làm được! Thân hình Huyết Sát lung lay như muốn ngã. - Ta đang suy nghĩ tướng quân đại nhân chính là A Tư Mạn thành vệ quân Duy Tư Đặc đã chết sao? Huyết Sát nghe vậy chấn động toàn thân, đột nhiên quay đầu nhìn A Đạo Phu: - Ngươi nói cái gì? - Bên trong tẩm cung của hoàng hậu có bức họa của ngươi. Mặc dù trên mặt người có nhiều vết lỗ chỗ nhưng ta nghĩ ta không nhận lầm. - Duy Tư Đặc đã chết, Huyết Sát phẫn nộ quát. - Đã chết, nhưng ít nhất trong lòng nàng còn nhớ tới ngươi. Ta ở bên cạnh nàng nhiều năm như vậy, có lẽ còn phải đợi tới khi chết nàng mới có thể nhớ tới ta! - Không được nói! - Ngươi so với ta còn hạnh phúc hơn, nàng yêu ngươi. Ngươi hẳn phải cảm thấy đủ! Sáng sớm, bên ngoài Hải Lam thành. - Mang giải độc huyết này cho nàng! Huyết Sát lấy từ trong người ra một lọ dược hoàn giao cho A Đạo Phu. - Ngươi thực sự quyết định thả ta? A Đạo Phu tiếp nhận cái chai, bình tĩnh hỏi. Sau đêm hôm qua, hắn tựa hồ không còn hứng thú với tất cả mọi chuyện bởi vì từ trên người Huyết Sát hắn thấy được kết quả rất bi thảm của một nam nhân. Khi hy vọng được sống xuất hiện, trong tim hắn cũng không có bao nhiều sự vui mừng hoan hỉ. - Đúng vậy. Ngươi yên tâm. Mặc dù lúc đầu nàng tuyệt tình đuổi ta đi nhưng ta vẫn luôn chú ý tới nàng. Ngươi đã vì nàng mà làm nhiều chuyện, ta cũng rõ điều đó. Huyết Sát gật đầu nói. A Đạo Phu thở dài. - Tại sao ngươi không đi tìm nàng? - Đi một bước sai, khó quay đầu lại. Đối với nàng ta đã chết. Đó có khí lại là một chuyện tốt! - Có lẽ ngươi có thể giải thích với nàng. - Trên tay của ta đã nhiễm vô số máu tươi của người A Tư Mạn. - Như vậy ta đi! Ta đáp ứng ngươi chuyện tối hôm qua cùng hôm nay vĩnh viễn chỉ có ngươi và ta biết. A Đạo Phu nói với Huyết Sát. A Đạo Phu phóng ngựa đi về hướng bắc. Huyết Sát quay về Hải Lam thành. Chiến trường A Tư Mạn nhanh chóng truyền đến một tin tức làm khiếp sợ cả đại lục. Đế quốc lịch ngày tháng năm , quân đội Huyết thần giáo tập kích Hải Lam thành. Lâm Mị hoàng hậu rút lui về phía bắc bộ A Tư Mạn. Ngày tháng , Hải Lam thành bị chiếm đóng. Ngày tháng , một vạn Huyết Ma thần bí mất tích tại Hải Lam thành, cùng bọn họ biến mất còn có Huyết Sát, chỉ huy chiến trường A Tư Mạn của Huyết thần giáo. Quân đội Huyết thần giáo bị trọng thương. Sau khi chiến tranh kết thúc mọi người phát hiện một thi thể nam tử đã sớm biến thành khô lâu bên bờ sông quê hương của hoàng hậu bệ hạ. Khối thi thể này nằm ở dưới tàng cây kỉ niệm tình yêu giữa hoàng hậu năm tuổi cùng người yêu Duy Tư Đặc. Xuất phát từ sự tôn trọng đối với người chết, mọi người đem chôn khối nam thi này ở dưới tàng cây.