Dị Giới Quân Đội

chương 334 : khí phách của thiết nhị sư (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh nắng ban mai buổi sáng sớm. Một đám quân nhân tuổi còn trẻ dưới sự dẫn đầu của một vị tướng quân cụt tay, tóc bạc đi về phía cây cầu bên sông Bội Khoa Tư Hà. Những thanh niên này đều là những đệ tử sắp tốt nghiệp Học viện chỉ huy quân sự đế quốc. Vị tướng quân cụt tay này là một nhân vật truyền kỳ. Các vị học viên chỉ biết trước đó hắn từng là một gã sĩ quan cấp thấp bình thường của Hắc Ưng quân đoàn. Nhưng trong một trận chiến đấu nguy hiểm và khốc liệt, do tham mưu trưởng hy sinh cho nên hắn được bổ nhiệm tạm thời vào vị trí tham mưu trưởng. Trong trận chiến này hắn đã bị mất một cánh tay, nhưng tốc độ thăng tiến của hắn giống như ngồi hỏa tiễn, nhảy một phát tăng liền cấp. Sau khi chiến đấu kết thúc thì được bổ nhiệm chính thức vào vị trí tham mưu trưởng của Nhị sư. Sau khi Sư trưởng Thiết Nhị sư là Mạc Qua về hưu thì hắn sẽ trở thành sư trưởng của Thiết Nhị sư, cũng là vị tướng quân cụt tay duy nhất của Hỏa Vân đế quốc. Nhưng điều làm mọi người khó hiểu là không lâu sau đó hắn lại rời khỏi Hắc Ưng quân đoàn, tiến vào đảm nhiệm chức vụ giảng viên trong Học viện chỉ huy quân sự đế quốc, kết thúc cuộc sống quân ngũ chính quy của mình. - Oa, cảnh sắc nơi này thật đẹp! Một nữ học viên vui vẻ cười nói, giống như con chim bách linh phóng vọt tới cây cầu. Bầu trời trong xanh, mây tắng, thanh sơn nước biếc, tất cả dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời tạo thành một bức tranh xinh đẹp. Mấy nam nhân phía sau cô gái thấy vậy không khỏi ngây ngốc. - Sư phụ, người tuyển địa phương huấn luyện cho khóa cuối cùng của chúng ta thật là không tồi! Người biết không, như vậy sẽ làm cho chúng ta không nỡ xa người! Cô gái quay đầu lại, ánh mắt thống minh nhìn về phía lão nhân, cười tươi nói. Tướng quân thản nhiên cười, rồi lập tức chìm vào suy nghĩ. Sau khi bóng đen của chiến tranh tan hết, những thanh niên sống trong thời kỳ hòa bình, toàn chứng kiến những điều tốt đẹp của cuộc sống. Còn những quân nhân như hắn lại vĩnh viễn sống trong hồi ức thống khổ của chiến tranh. Mảnh đất dưới chân hắn hiện tại chính là chiến trường tràn ngập máu tanh cùng giết chóc ngày xưa. - Sư phụ, hôm nay người định giảng cho chúng ta về cái gì? Nhìn vị tướng quân đang trầm tư, một gã đệ tử nhẹ giọng hỏi. Tướng quân không trả lời, đưa tay lên chỉ về phía cây cầu Tây Đặc rồi hỏi. - Nó khiến các ngươi nhớ tới cái gì? - Đế quốc lịch ngày tháng năm , đả xảy ra trận chiến tại cây cầu Tây Đặc này. Một gã đệ tử thốt lên. Theo đế quốc sử ghi lại thì đây là một trận chiến thảm liệt nhất trong lịch sự cận đại của Đế quốc, cũng là trận chiến mà Hắc Ưng quân đoàn bị thương vong nặng nề nhất sau khi xây dựng. Nhất đoàn của Thiết Nhị sư thuộc Hắc Ưng quân đoàn, bao gồm cả Trinh sát doanh là quan binh sau trận đánh này chỉ còn có người còn sống. Một đệ tử khác bổ sung tiếp. - Trận chiến này cũng chính là khúc cá cuối cùng cho cuộc quyết chiến giữa đế quốc và quân đội Huyết thần giáo. Sau khi nhận nhiệm vụ cầm chân quân địch, tham mưu trưởng Hạ Lạc Đặc không chỉ suất lĩnh quan binh Thiết Nhị sư hoàn thành nhiệm vụ chặn đánh cầm chân quân địch mà còn tiêu diệt hơn Huyết Khô Lâu được xưng là Tử thần sứ giả, sáng tạo một kỳ tích trong chiến tranh. Trong trận chiến này Hạ Lạc Đặc, Tra Nhĩ Tư, Lạc Đốn, Kiệt Thụy Khắc đã trở thành những anh hùng được lưu danh trong sử sách đế quốc. Bọn họ thành công đập nát thần thoại bất bại không thể chiến thắng của Huyết thần giáo, viết lên một chương mới cho lịch sử quân sự đại lục trong cuộc chiến với Huyết thần giáo! - Sư phụ, người là lão binh của Thiết Nhị sư! Trận đánh này rất tuyệt, đã trở thành trận chiến kinh điển trong sách giáo khoa! - Sư phụ, người có tham gia trận chiến này không? Kể cho chúng ta một chút đi! Các đệ tử vây quanh bên người tướng quân, cười nói om xòm. Tướng quân mỉm cười nhìn những đệ tử bên cạnh, nhưng trong lòng lại khẽ thở dài một tiếng. Chiến tranh phủ lên người quân nhân một kiên huyết y nhưng lại phủ lên một vầng hào quang ở phía sau bọn họ. Trong khói lửa chiến tranh, tính mạng quân nhân giống như một đóa tiên hoa, trong nháy mắt điêu linh vì chiến tranh. Nhưng sau khi khói lửa chiến tranh tan đi, một đám người bình thường lại trở thành những nhân vật vĩ đại trong truyền thuyết, được mọi người ca tụng. Nhưng tất cả cũng sẽ trôi theo thời gian, sẽ bị lãng quên dần trong trí nhớ của mọi người. Giống như các đệ tử trước mặt. Bọn họ mơ ước có được vinh quang như các tiền bối nhưng lại hoàn toàn không biết chân tướng thực sự của chiến tranh. Sống trong hòa bình, chiến tranh đã trôi qua một thời gian dài làm họ không hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh, khiến cho họ say mê những bông hoa trong chiến tranh. Bọn họ không biết rằng mỗi một đóa hoa đều thấm đẫm máu tươi của binh lính mới có thể xuất hiện trong sự tôn vinh của lịch sử. Các đệ tử vây quanh tướng quân dần dần yên tĩnh lại. Tướng quân trầm mặc khiến cho bọn họ cảm thấy không khí có chút quái dị. - Buổi tối ngày tháng năm đó, nước sông Bội Khoa Tư Hà bị nhiễm đỏ máu tươi. Tướng quân nhìn sông Bội Khoa Tư Hà, ánh mắt dần dần trở nên xa vắng. - Các ngươi sắp trở thành những sĩ quan trong quân đội đế quốc. Hôm nay, trong khóa học cuối cùng của các ngươi tại Học viện, ta đưa mang các ngươi tới nơi mà các tướng sĩ của Thiết Nhị sư từng chiến đấu để cho bọn ngươi ôn lại một giai đoạn lịch sử, hiểu rõ trận chiến, hiểu rõ những quân nhân chân chính là như thế nào. Có lẽ sẽ giúp các ngươi hiểu được một chút về chức nghiệp quân nhân này! Phía tây Tây Đặc đại kiều. Nhìn hỏa quang trước mắt, trong lòng Tử Y thần sử cảm thấy đau đớn. Những tiếng nổ giống như những nhát chùy đánh vào thần kinh của hắn. Nhìn những Huyết Khô Lâu bị hóa thành mảnh nhỏ biến mất hoặc bị nổ tung lên cao, rơi xuống sông làm cho trong lòng hắn đau nhói, đồng thời cũng vô cùng tức giận. Tử Y thần sử cảm giác được cơ mặt đang co giật. Trong ấn tượng của hắn, quân đội Huyết thần giáo giống như một khối cự thạch cường đại, quân đội loài người yếu ớt như một quả trứng. Nhưng hiện tại quả trứng đó đang kiêu ngạo đập bể hòn đá. Mặc dù cho tới bây giờ đơn vị bộ đội này cũng không tạo thành nhiều thương tổn đối với Huyết Khô Lâu nhưng bọn họ xuất hiện, lại còn chủ động công kích quân đội Huyết thần giáo đã là một cái bạt tai nặng nề dành cho hắn. - Nếu các ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho bọn ngươi! Trong lỗ mũi Tử Y thần sử phát ra tiếng hừ lạnh, thân hình chậm rãi bay về phía không trung. Vì nhanh chóng chấm dứt chiến tranh, hắn đã quyết định không tiếc hao phí ma lực tiến hành ma pháp công kích quân đội loài người. Lạc Đốn đứng ở phía trước trận địa Nhất doanh, nhìn Lạc Phu Tạo nổ lớn, lúc này trông hắn già nua hơn rất nhiều. Tam liên trận, trận địa của Nhất doanh ở phía trước. Mười phút trước trận địa này sắp bị Huyết Khô Lâu đột phá. Mười phút sau quan binh trên trận địa kích nổ một quả Lạc Phu Tạo, tiêu diệt toàn bộ Huyết Khô Lâu tiến vào trận địa. Bọn họ đều cầm Lạc Phu Tạo trong tay, đồng quy vu tận cùng Huyết Khô Lâu. - Sư phụ, tại sao nhất định phải đồng quy vu tận chứ? Nghe đến đó một gã đệ tử không hiểu bèn hỏi. - Chẳng lẽ không thể nghĩ biện pháp khác sao? Tướng quân thở dài nói. - Huyết Khô Lâu vừa đột phá trận địa mấy phút đồng hồ đã có mười mấy quan binh chết trong tay bọn chúng. Vũ khí của quan binh không thể giết được những quái vật này. Kể cả hỏa thương cũng không giết được. Bọn họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể oanh oanh liệt liệt kích nổ Lạc Phu Tạo và hy sinh, cùng chết với những quái vật này. Cho nên những anh hùng thường được sinh ra một cách ngẫu nhiên trong lịch sử. Không tới lúc vạn bất đắc dĩ, ai muốn lấy tính mạng của mình ra đổi lấy cái danh hiệu anh hùng đây? Tướng quân tiếp tục kể. Các đệ tử cũng chăm chú lắng nghe. Dòng sông Bội Khoa Tư Hà vẫn im lìm như trước. Lạc Đốn còn nhớ lúc hoàng hôn ngày hôm nay Doanh trưởng Kiệt Thụy Khắc, người yêu rượu như mạng kia còn đánh cuộc với các quan quân khác: Nếu như đánh thắng trận này, hắn muốn mở tiệc mừng công, lấy hết rượu của đoàn trưởng. Nhưng mà hiện tại hắn đã vĩnh viễn nằm xuống, thậm chí ngay cả thi thể cũng không có cách nào tìm được. - Đoàn trưởng, đây là thứ Doanh trưởng giao cho ngươi. Phó doanh trưởng khập khiễng đi tới bên cạnh Lạc Đốn, đưa ra một bình rượu bằng thiếc. - Doanh trưởng còn bảo: Sau này không cần ngươi quản. Muốn uống nhiều ít bao nhiêu cũng được, cũng không cần cái hồ rượu này nữa! Phó doanh trưởng nói, thanh âm có chút nức nở. Lạc Đốn đưa tay cầm lấy bầu rượu. Gã sĩ quan trẻ tuổi rơi lệ, khẽ đặt bầu rượu vào tay hắn. Lạc Đốn nhìn bầu rượu trong tay, trong lòng âm thầm rơi lệ. - Kiệt Thụy Khắc, ta tặng hồ rượu này cho ngươi. Nửa cân, ta cho ngươi tiêu chuẩn đó. Nếu ngày nào mà ngươi uống nhiều hơn thì lão tử sẽ sử dụng quân pháp cho ngươi một trận! - Kiên quyết chấp hành mệnh lệnh. Ta chỉ uống nửa cân thôi! - Uống ít thôi! Ngươi nếu đánh nhau cũng giỏi như uống rượu thì ta yên tâm rồi! -Doanh trưởng yên tâm! Ta uống rượu giỏi, đánh nhau cũng không tồi đâu! - Được. Còn một trận chiến trước mắt, ngươi không thể uống. Đánh thắng ta sẽ cho ngươi uống thoải mái! - Được! Nhìn thấy bầu rượu của Kiệt Thụy Khắc, mọi thứ lại hiện lên trước mắt Lạc Đốn. Hắn lắc lắc bầu rượu, có tiếng nước ở trong đó. - Hôm nay hắn không uống rượu? - Đúng vậy! Hắn muốn nhưng lại nhịn! Phó doanh trưởng nghẹn ngào nói. Mắt Lạc Đốn không khỏi ửng đỏ. Hắn nhìn phó doanh trưởng trước mặt, mở mồm mắng: - Khóc cái gì mà khóc! Chân ngươi chỉ bị mọc cái mụn thôi chứ có gì đâu! Ngươi khóc lóc như vậy thì làm sao mà dẫn binh được? Đây là chỗ cho ngươi khóc lóc sao? Hiện tại ngươi phải làm cái gì? Phó doanh trưởng đưa tay lau nước mắt, xoay người hướng về phía trận địa hét lớn. - Mọi người tập hợp! Sau khi tất cả quan binh tập hợp, hắn chạy tới trước mặt Lạc Đốn, thi hành quân lễ rồi nói. - Báo cáo đoàn trưởng, biên chế của Tam doanh có người, sau khi chiến đấu chỉ còn lại người, người bao gồm cả Doanh trưởng đã hy sinh! Ta sẽ suất lĩnh các quan binh còn lại giữ vững trận địa, chiến đấu tới người cuối cùng. Ta cam đoan người còn trận địa còn! Lạc Đốn gật đầu, nhẹ nhàng nói. - Tốt! - Đoàn trưởng, xin thứ lỗi. Nhưng ta rơi lệ không phải vì mềm yếu, nhất gan. Ta rơi lệ vì những quan binh của Tam doanh. Tam doanh bị thương vong nặng nề, ngay cả Doanh trưởng cũng hy sinh, trong lòng mọi người đều rất đau khổ. Nhưng mà Tam doanh không phải là đồ bỏ đi! Chúng ta dùng nước mắt tiễn đưa chiến hữu, dùng máu tươi báo thù cho bọn họ! Nói xong phó doanh trưởng Tam doanh xoay người đi về phía đội ngũ của mình. - Tất cả tiến vào công sự, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu! Hắn giơ tay lên, sau đó cùng binh lính biến mất trong trận địa. Lúc hắn đưa tay lên vẫy Lạc Đốn mới phát hiện phó doanh trưởng đã bị mất một cánh tay. ______________________________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio