Ban đêm. Bão táp đang tới. Ngoài cửa sổ. Mưa gió thét gào đập vào cửa phát ra tiếng vang. Mạc Qua từ trên giường ngồi dậy, đi về phía cửa sổ. Những năm gần đây việc thường xuyên ở trong quân ngũ đã làm cho hắn có theo quen có thể ngủ dưới bất cứ tình huống nào để nhanh chóng khôi phục thể lực gia nhập chiến đấu. Hắn cảm giác được cơn gió đập vào cửa phòng cũng đang nặng nề đập vào trái tim hắn. “Kịch”, cửa sổ mở ra, mưa gió liền đập vào mặt. Mạc Qua ngửa mặt lên trời hít một hơi thật sâu, mặc cho mưa gió hất vào người mình. Khi mắt hắn dần dần bị nước mưa làm ướt dẫm, thân ảnh công chúa đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt. - Mạc Qua tướng quân, ta ủy thác hài tử của ta cho ngươi! Na Á ôm hài tử ở trong lòng, chậm rãi quỳ gối trước người hắn. - Công chúa điện hạ, không thể! Hắn vội vàng tiến lên đỡ công chúa dậy. - Hiện tại ta chỉ là một người mẹ bình thường. Đáp ứng ta đưa hắn tới bên cạnh phụ thân hắn một cách bình an! Công chúa chảy nước mắt nói. Mạc Qua quỳ xuống, tiếp nhận hài tử đang ngủ say trong tay công chúa. - Điện hạ, tiểu thiếu gia tên gọi là gì? - Ta chỉ có thể cho nó tính mạng, để cho hắn ban cho hài tử một cái tên vang dội của một dòng họ anh hùng đi! Công chúa mỉm cười đứng dậy. - Mạc Qua nhớ kỹ! Mạc Qua đứng dậy, hướng công chúa gật đầu. - Ta an tâm rồi! Công chúa nhìn Mạc Qua, vui vẻ gật đầu. - Điện hạ hãy bảo trọng, Mạc Qua cáo từ! Công chúa mặc dù mỉm cười nhưng ánh mắt của nàng làm cho Mạc Qua đau lòng khó hiểu. Hắn không muốn lưu lại đây thêm một phút nào nữa. Bởi vì hắn tình nguyện đi đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không muốn rơi vào tình cảnh như thế này. Sự đau khổ nhất trong cuộc sống là sinh ly tử biệt. Hạ Lạc Đặc rời đi đã làm cho hắn trải qua sự thống khổ của người cha mất đi đứa con. Hắn làm sao có thể chịu được cảnh cốt nhục chia lìa trước mắt? Na Á thất thần gật đầu, ánh mắt của nàng chăm chú nhìn hài tử trong lòng Mạc Qua. Mạc Qua khẽ cắn môi, xoay người đi về phía cửa phòng. - Mạc Qua tướng quân, hãy để cho ta nhìn nó một lần nữa được không? Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm hơi khàn khàn của Na Á. Mạc Qua nhất thời yên lặng đứng yên tại chỗ. Na Á đi tới. Bước chân nàng có vẻ nặng nề, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. - Hài tử. ta không thể cùng ngươi trưởng thành. Đừng oán ta. Ngươi phải biết rằng mẹ rất yêu ngươi! Từng giọt nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống. Mỗi một giọt đều là tình yêu thương cùng máu từ trong lòng người mẹ chảy ra. - Mạc Qua tướng quân, xin nói cho hắn biết: Cả đời Na Á đã khiến cho hắn thất vọng nhiều lần! Lúc này Na Á sẽ không làm cho hắn thất vọng nữa! Na Á nói xong xoay người rời đi. - Công chúa điện hạ…. Tình cảnh như vậy làm cho Mạc Qua lão lệ tung hoành. - Công chúa, công chúa. Ta cùng hắn có lẽ bởi vì bị hai chữ này hại…. Na Á đứng ở phía trước cửa sổ, thì thào lẩm bẩm. - Chị dâu! Nhìn công chúa cô đơn, một người bởi vì Hắc Ưng hộ hoa mà có được xưng hô trên, lúc này yết hầu Mạc Qua nảy lên, hắn há miệng muốn kêu lên nhưng không gọi thành tiếng. - Lão Mạc à, con mẹ nó, ngươi ngay cả điểm dũng khí này cũng không có! Mạc Qua lau nước mặt trên mặt, ngửa mặt lên trời thở dài nói. Chuyện phát sinh trước lúc rời khỏi pháo đài Tây Đặc không chỉ làm cho hắn hiểu được thâm tình của công chúa đối với hài tử mà còn làm cho hắn mơ hồ cảm thấy quyết tâm tồn vong cùng pháo đài của công chúa. Mặc dù hắn bị ép dẫn Nhị sư rời khỏi pháo đài nhưng nếu có thể gọi một tiếng chị dâu, đối với cô gái vẫn luôn bị tình ái hành hạ kia mà nói cũng là một sự an ủi lớn lao. - Đông, đông đông! Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng. Mạc Qua đang muốn nổi giận thì ngoài cửa vang lên thanh âm ôn nhu của một nữ nhân: - Mạc Qua tướng quân, ta là Phi Lệ! Từ lúc trở lại Phổ Lí Tắc Lợi thành, Mạc Qua chỉ mới gặp Á Lịch Sơn Đại, đem chuyện phát sinh ở pháo đài Tây Đặc nói cho hắn biết thì đóng chặt cửa phòng nhốt mình lại, không muốn gặp ai. Mạc Qua ra mở cửa phòng. Cũng không ngoài dự liệu của hắn. Mạc Qua vừa mở cửa phòng liền thấy Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi. Mặc dù hai người đều có ô nhưng vẫn bị nước mưa làm ướt đẫm toàn thân. Mạc Qua vội vàng mời hai người vào trong phòng. - Mạc Qua tướng quân, ta và Linh Nhi đều biết chuyện hài tử. Không đợi Mạc Qua mở miệng, Hoa Phi Lệ đã nói. Nhất thời Mạc Qua không biết nên nói gì mới tốt. Trong lòng hắn tràn ngập sự bất an. Chuyện này là việc nhà của đầu nhi, hắn định chờ đầu nhi về tự mình xử lý, không nghĩ tới các nàng lại chủ động tìm hắn. Nữ nhân đề luôn nhỏ nhen và ghen tị. Lưu Vân có thể làm cho hai người phụ nữ hòa thuận sống chung với nhau đã là một chuyện không dễ dàng gì. Hiện tại đột nhiên lại tòi ra một hài tử, mà hài tử này lại là do nữ nhân khác sinh ra, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì chứ? Mạc Qua được công chúa ủy thác trọng trách, cho nên lúc này lựa chọn im lặng trước mặt hai người. - Công chúa và hài tử vì hắn mà phải chịu nhiều đau khổ. Đều do chúng ta sơ ý! Hiện giờ nàng đã mất, chúng ta muốn đem hài tử về nhà! Hoa Phi Lệ nói. Trong giọng nói của nàng mang theo sự bi thương và tự trách. - Mạc Qua tướng quân, ta muốn gặp mặt hài tử! Thủy Linh Nhi cũng vội vàng nói. - Hài tử hiện tại ở quân doanh Hỏa Phượng quân đoàn, do mấy cô gái kia chiếu cố. Mạc Qua đờ đẫn đáp. Hắn có chút không rõ vì sao sau khi hai người phụ nữ này biết Lưu Vân cùng Na Á có hài tử lại có thể rộng lượng như vậy. Thật ra đối với Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi mà nói thì việc Na Á có thể hy sinh sự trong sạch của mình để cứu Lưu Vân trong lúc hắn nguy cấp đã đủ để thay đổi cách nhìn của các nàng đối với hắn. Mà nàng một mình dẫn Hỏa Phượng quân đoàn chống lại Huyết thần giáo, cuối cùng dùng phương thức tráng liệt hỏa thiêu thành để hy sinh lại càng thu được sự kính trọng của các nàng. Khi Lưu Vân dẫn Hắc Ưng quân đoàn di chuyển nghìn dặm chiến đấu ở bên trong lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc, hai nàng cũng từng thống lĩnh Tam đoàn chiến đấu với quân đội A Tư Mạn ở trên núi Đại hành sơn. Lúc ấy tất cả những gì hai nàng làm đều để đợi Lưu Vân trở về, hoặc là báo thù cho hắn. Hiện tại Na Á công chúa hy sinh ở pháo đài Tây Đặc vì ngăn cản quân đội Huyết thần giáo, chờ đợi Lưu Vân trở về. Cái đó không phải cũng giống các nàng sao? Tao ngộ giống nhau giúp càng nàng thấu hiểu sự sinh tình và sự đau khổ của Na Á. Nghe vậy vành mắt Hoa Phi Lệ không khỏi đỏ ửng: - Tướng quân. Trong thiên hạ còn ai có thể chiếu cố hài tử chu đáo hơn mẫu thân của nó? Mặc dù Na Á đã ra đi nhưng hài tử còn có hai mẫu thân! Thủy Linh Nhi cũng chảy nước mắt nói: - Mạc Qua tướng quân, ngươi yên tâm. Linh Nhi sẽ chiếu cố hài tử thật tốt! - Như thế lão Mạc ta cũng tan tâm! Hiện tại ta dẫn các ngươi đi! Trong lòng Mạc Qua không khỏi xúc động, thở dài nói. Hoa Phi Lệ đột nhiên quỳ xuống trước mặt Mạc Qua: - Tướng quân, việc này liên quan tới danh tiết của công chúa, ngươi đành phải chịu ủy khuất! Ta thay hắn nói lời cảm ơn ngươi! Mạc Qua vội vàng nâng nàng dậy, bùi ngùi thở dài nói: - So với những ủy khuất mà công chúa phải chịu thì ủy khuất của ta có tính là gì? Trong mưa gió, ba người đi về phía quân doanh Hỏa Phượng quân đoàn, nơi mấy binh lính nữ kia ở. Như thế nào Ma Tước cũng không nghĩ đến Thủy Như Yên lại một lần nữa cho hắn đi vào phòng nàng sớm đến vậy. Sau đêm điên cuồng ngọt ngào nọ, Thủy Như Yên đối với hắn vẫn như cũ, không chút thay đổi. Nhưng Ma Tước khẳng định đêm đó đã xảy ra một số chuyện không hề tầm thường. Nhưng hắn cũng không dám hỏi nàng, không thể làm gì khác hơn là dấu chặt những nghi vấn ở trong lòng. Mặc dù vào phòng nhưn Ma Tuớc vẫn thức thời duy trì khoảng cách thích hợp với nàng. Nàng đã nói qua ít nhất phải cách xa ba thước. Thủy Như Yên ngồi ở bên giường, nhìn Ma Tước đứng ở góc phòng giống như một hài tử phạm lỗi, dở khóc dở cười nói: - Ngươi còn đứng đó làm gì, không muốn ở đây thì đi ra ngoài đi! - A! Ma Tước ngây ngốc lên tiếng, xoay người suýt nữa đụng phải tường. Hắn cảm giác được đứng ở trong phòng rất nóng. Bởi vì hắn lại nghĩ tới đêm cuồng nhiệt kia. - Quay lại đây cho ta! Thủy Như Yên nói. Cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ thấy bộ dáng chất phác như vậy của Ma Tước. Không nghĩ tới lúc này hắn lại hoàn toàn thay đổi thành như vậy. - Tới ngồi bên cạnh ta. Nhưng không được phép nghĩ lung tung! Hôm nay, sau khi biết được tin Na Á gặp nạn, trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu. Cho nên kêu hắn vào phòng nói chuyện với nàng. Ma Tước nghe lời đi tới bên cạnh giường ngồi xuống. Sau khi hàn huyên một lát, Ma Tước cũng dần dần khôi phục bình thường. - Lúc ấy ta đã nghĩ sẽ mang theo mấy huynh đệ tới pháo đài tìm những quái vật nọ chiến một trận! Ta cũng không tin lấy lực lượng của mấy người chúng ta không thể đối phó được với những bộ xương này! Đáng tiếc tiểu tử Á Lịch Sơn Đại đó lại không cho! Nhắc tới Huyết thần giáo, Ma Tước cũng nghiến răng nghiến lợi tức giận. Tuy ít gặp Na Á nhưng Ma Tước cũng biết nữ nhân này cùng Lưu Vân có chút mập mờ. Huyết thần giáo tấn công pháo đài đã cho Hắc Ưng quân đoàn một bạt tai vang dội, làm cho Ma Tước cảm thấy đau nhức trên mặt. Thủy Như Yên thở dài nói: - Lực chiến đấu của long tộc trưởng thành cũng chỉ tương đương với thánh giai cường giả của loài người. Đối mặt với đại quân Huyết khô lâu, mấy người các ngươi cũng không chiếm được tiện nghi gì. Hơn nữa đối phương lại có cao thủ áp trận. Cho dù các ngươi đi cũng khó có thể trở về! - Cho dù như vậy cũng hơn còn không làm cái gì! Như bây giờ thì cả toàn thành đều đau thương vì tin công chúa đã chết! Ta nghĩ không ra tại sao tiểu tử đó lại muốn công bố tin tức công chúa hy sinh chứ? Tham mưu trưởng không hiểu gì về chiến tranh cả! Ma Tước oán giận nói. Thủy Như Yên suy nghĩ một lát rồi mới chậm rãi nói: - Ngươi đó, luôn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản! Hắn làm như vậy là có thâm ý của hắn. Bi thương cũng là một loại lực lượng. Im lặng thường là điềm báo trước sự bùng nổ. Ở trong lòng các binh lính trên đại lục này đều có sự yêu thương đối với công chúa, kẻ thương tổn công chúa cũng sẽ không có kết cục tốt. Chẳng lẽ ngươi không biết người ngâm thơ rong thường ca ngợi truyền thuyết cứu vớt công chúa từ tay ác long sao, truyền thuyết kể về những dũng sĩ liều chết Đồ Long sao? Nói xong câu cuối cùng, Thủy Như Yên không khỏi mỉm cười. - Hừ, dù sao ta cũng không quá cứng rắn như công chúa. Cho dù gặp phải cũng chưa chắc đã giết được ta! Ma Tước xấu hổ cười nói. - Đương nhiên nếu như tương lai tinh linh tộc phản đối chúng ta ở cùng một chỗ thì ta cũng không ngại đem ngươi trói lại mà đào tẩu! Thủy Như Yên nghe vậy không khỏi trầm ngâm. - Làm sao vậy? Ma Tước khẩn trương hỏi thăm. Thủy Như Yên yên lặng lắc đầu, nhưng lông mày không khỏi nhíu lại. - Ta chỉ đùa một chút thôi. Ta sẽ không cùng tinh linh tộc đối kháng. Ta nhất định nghĩ biện pháp thuyết phục những người phản đối. Ma Tước vội vàng nói thêm. - Lúc này lo lắng tới chuyện đó thì còn quá sớm. Hết thảy đã có số phận an bài. Hiện tại ta đang nghĩ tới sự tình ở pháo đài Tây Đặc. Thủy Như Yên nói. - Tây Đặc pháo đài xong rồi. Quân đội Huyết thần giáo sớm muộn gì cũng tới Phổ Lí Tắc Lợi thành. Đến lúc đó sẽ không tránh được một hồi đại chiến! Chỉ hy vọng tiểu tử Lưu Vân đó về sớm. - Không. Tình huống có chút quái dị. Ngươi hẳn biết quân đội Huyết thần giáo cùng quan binh đã hy sinh của Hỏa Phượng quân đoàn đã xảy ra một trận đại chiến? - Ừ. Ta có nghe nói. Chuyện này mặc dù kì quái nhưng đối với Huyết thần giáo hình như cũng không tạo thành thương tổn quá lớn? Ma Tước khó hiểu hỏi. - Nếu như ta đoán không sơi thì những người đã chết này đã bị ma pháp biến thành chiến sĩ cường đại, rất giống viễn cổ ma pháp trong truyền thuyết! Thủy Như Yên từ từ nói. - Viễn cổ ma pháp? Ma Tước vội hỏi. - Chỉ mong là đúng như vậy. Vương vĩ đại à! Na Á là cô gái tốt, làm sao lại chết thảm như vậy! Thủy Như Yên không trả lời vấn đề của Ma Tước mà chỉ thầm cầu khẩn trong lòng. Đế quốc lịch ngày tháng năm . Đây là một ngày trời nắng đẹp. Kỉ niệm bi của Phổ Lí Tắc Lợi thành đang được nắng sớm bao phủ, không khí có vẻ trang nghiêm. Kỉ niệm bi được ánh mặt trời chiế vào khiến cho quang mang tỏa rộng ra bốn phương tám hướng. Vô số mọi người đang vây quanh Kỉ niệm bi chiêm ngưỡng. - Có thây không? Khối lớn nhất đó, chính là công chúa tỷ tỷ mà ngươi suốt ngày muốn gặp! Ở trên quảng trường, một lão nhân sắc mặt bi thương chỉ về một viên kim tinh thật lớn trên Kỉ niệm bi rồi nói với tiểu cô nương bên cạnh mình. Khuôn mặt tiểu cô nương ngây thơi nhìn khối kim tinh nọ, nhẹ nhàng vẫy tiên hoa trong tay: - Thật xinh đẹp! Tiếp theo nàng quay lại nhìn lão nhân, chu cái miệng nhỏ lên hỏi: - Nhưng mà gia gia à, tại sao tỷ tỷ lại biến thành như vậy? - Bởi vì nàng là thiên sứ. Thiên sứ một khi trở lại bầu trời sẽ biến thành sao! Lão nhân cười khổ, giải thích với cháu gái mình. Cháu gái của lão từng cùng công chúa đi dự điển lễ khánh thành Kỉ niệm bi để tưởng nhớ các anh hùng trong chiến dịch Phổ Lí Tắc Lợi thành. Ngắn ngủn trong vài ngày, công chúa gần gũi, bình dị đã trở thành tỷ tỷ của nàng. Thế cho nên sau khi Na Á rời đi, cô cháu gái này vẫn luôn nhớ tới Na Á. - Ta muốn có tỷ tỷ! Tiểu cô nương nhìn kim tinh trên Kỉ niệm bi, lắc đầu nói. Trong mắt hài tử thế giới luôn một màu hồng. Nhưng tâm linh chúng dường như cũng hiểu được cảnh đẹp xa xôi mờ ảo cũng không người thân ở bên cạnh. - Được rồi, gia gia mang ngươi đi! Lão nhân yêu thương vuốt ve đầu cháu gái, mang theo nó đi tới đội ngũ thật dài phía trước Kỉ niệm bi. Trước Kỉ niệm bi đặt một bức họa thật lớn của công chúa Na Á. Tác giả bức họa là một giáo sư hội họa phụ trách học viện nghệ thuật của La Mạn học viện. Hoa Phi Lệ quản lý La Mạn học viện trong phạm vi cả nước. Những lão già này vẫn được hoàng thất bồi dưỡng, sau đó được hoàng tử Thế Viêm phái đến các học viện, giúp đỡ La Mạn học viện. Trên bức họa, công chúa rất xinh đẹp, cao quá và thánh khiết. Trên mặt nàng thoáng hiện vẻ ngọt ngào, ngây thơ mỉm cười. Hiển nhiên là cô gái không biết đau khổ gì. Ai có thể nghĩ đến cô gái nhìn nhu nhược này lại là một công chúa hoàng gia, ở trong chiến tranh lại trở thành tướng quân anh hùng nhất của đế quốc?