Dị Giới Quân Đội

chương 356 : vị khách thần bí đến thăm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Phi Nhi, theo ta ra ngoài một chút đi. Lưu Vân ngồi ở bên giường chơi với con trai một buổi chiều, sau đó hắn nói với Hoa Phi Lệ đang ngồi sắp xếp quần áo ở trên bàn. Cả buổi chiều nàng cũng ngồi ở trong phòng cùng với hắn. Lưu Vân không nói gì, nàng cũng không có hỏi gì. Đối với sự bi thương trong lòng, không nói gì chính là sự an ủi lớn nhất. Nếu ngươi nói ra sẽ chỉ làm tăng thêm sự phiền muộn đau đớn trong lòng đối phương. Im lặng ở bên cạnh hắn để cho hắn biết bên cạnh hắn còn có ngươi, như vậy là đủ rồi. - Thật sự muốn ra ngoài đi dạo một chút sao? Hoa Phi Lệ nhìn hắn, chần chừ hỏi. Trong tay nàng là một chiếc áo khoác trẻ con rất là đẹp, sử dụng tơ lụa tốt nhất của phương bắc để làm---Băng Cơ Ngọc Cốt. Loại quần áo này rất mềm mại cho nên có được một cái tên thanh tao thoát tục. Bình thường được dùng làm cống phẩm cho hoàng thất trong triều, rất hiếm gặp ở ngoài chợ. Đối với hài tử đang nằm trong tã đã mất đi mẫu thân này, Hoa Phi Lệ hy vọng có thể cho nó những thứ tốt nhất trên thế gian này. - Ừ Lưu Vân gật đầu đứng dậy, đi về phía Hoa Phi Lệ. Hắn thuận tay cầm lấy nguyên liệu trên mặt bàn, vẻ mặt lộ ra chút kinh ngạc. - Băng Cơ Ngọc Cốt? Hoa Phi Lệ mỉm cười gật gật đầu. - Phi nhi, cám ơn ngươi! Lưu Vân nhìn Hoa Phi Lệ, trong ánh mắt có chút lo lắng. Hoa Phi Lệ cười nói: - Làm gì có mẫu thân nào không muốn dành thứ tốt nhất trên thế gian này cho hài tử của mình? Ta là mẹ nó, lại có bổn sự kiếm tiền cho nên sẽ mua cho nó đồ tốt nhất! Lưu Vân không khỏi cười khổ nói: - Mới bé thế mà ngươi đã chiều như vậy, không sợ nó lớn lên trở thành kẻ phá gia chi tử sao? - Ngươi mới là kẻ phá gia chi tử! Hoa Phi Lệ cười nói. - Nên dạy hắn cái gì thì lớn lên mới dạy! Ngươi cho rằng Phi Nhi chỉ biết tiêu tiền sao? Lưu Vân nhún vai. Hắn nhớ tới lúc vừa mới ở trong Đại Hành Sơn, không khỏi than thở nói: - Ta thật là kẻ phá gia chi tử! - Ta với ngươi còn để ý tới chuyện đó làm gì? Hoa Phi Lệ ôn nhu ôm bả vai Lưu Vân, nhẹ giọng nói. Thật ra là người thừa kế La Mạn gia tộc, nàng có thể tùy ý chi tiêu. Nhưng sau khi ở cùng Lưu Vân, trong gia tộc bắt đầu có người nghi ngờ nàng nhưng hiện tại vẫn không ai dám nói gì. Bởi vì nguyên nhân rất đơn giản, thế lực của Lưu Vân giống như mặt trời giữa trưa, không ai lại ngu ngốc làm khó dễ nàng. Mà La Mạn học viện tại Hỏa Vân đế quốc mọc lên như nấm, thậm chí ngay cả hoàng thất cũng tích cực ủng hộ. Điều này làm cho rất nhiều người thấy rõ nàng có ảnh hưởng rất lớn đối với quyền lực trung ương. Đối với thương nhân thì quyền lực còn hấp dẫn hơn cả tiền tài. Bởi vì tiền cùng quyền ở cùng một chỗ thì tốc độ sinh tiền mới tăng nhanh. Một ít thương nhân ánh mắt độc đáo thậm chí còn thấy được sau khi chiến tranh kết thúc Lưu Vân sẽ có thế lực kinh người tại Lam Nguyệt đại lục----Hắc Ưng quân đoàn ở Hỏa Vân đế quốc, Thiếu soái quân ở A Tư Mạn đế quốc, Hộ quốc quân ở Tây Tư vương quốc. Những lực lượng này đủ để quyết định hướng đi của một quốc gia, cũng quyết định vận mệnh của các thương nhân. Lưu Vân nhìn hài tử trên giwongf sau đó cầm lấy tay Hoa Phi Lệ, khẽ nói: - Phi Nhi, ta hiểu được tâm tư của ngươi cùng Linh Nhi cho nên ta rất yên tâm về hài tử. Nhưng mà trong lòng ta rất khó chịu. Bởi vì Na Á đã đi rồi! Nếu không phải ta bức nàng, nàng vẫn còn đang vui vẻ làm công chúa, làm sao có những chuyện này phát sinh? Điều khiến ta hối hận hơn cả là ta đã buộc nàng phải thay đổi. Ta không muốn trêu chọc nàng, cuối cùng lại để nàng cô đơn rời đi. Thật ra ta quá yên tâm về pháo đài cho nên mới đồng ý cho nàng phòng thủ pháo đài. Lúc ấy ta nghĩ nàng có tài hoa quân sự, thêm vào đó lại có vũ khí của chúng ta, cho dù chống lại quân đội Huyết thần giáo cũng không có vấn đề gì. Là ta hại nàng! - Nếu ngươi nghĩ vậy thì Na Á khó sống được! Hoa Phi Lệ nắm chặt tay hắn, khẽ an ủi. - Ta là nữ nhân cho nên ta hiểu được trong lòng nàng muốn gì. Nàng chỉ cần ngươi bình an, con trai bình an thì nàng sẽ vui vẻ. Một nữ nhân sẽ cam tâm tình nguyện làm mọi chuyện vì nam nhân mà nàng yêu, chỉ cần hắn có thể hiểu được là tốt rồi. Hiện tại ngươi đã hiểu được lòng nàng, thế là đủ rồi. Sau này mỗi ngày ta sẽ để hài tử nhìn bức họa của nàng và dạy nó gọi mẹ. Sau khi thương lượng, Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi quyết định tuy rằng các nàng đều là mẫu thân của hài tử nhưng các nàng muốn cho tiểu gia hỏa luôn nhớ rõ người mẹ đáng kính trọng đã vĩnh viễn rời xa hắn. - Có lẽ là như vậy! Lưu Vân thở dài nói. - Linh Nhi đâu rồi? - Linh Nhi đi học viện chỉ huy quân sự. Đám nữ binh của Hỏa Phượng quân đoàn hiện tại đang ở trong tiểu lâu của nàng. Bắt đầu từ ngày hôm qua cả một đám đều khóc sướt mướt. Nàng đi an ủi các nàng. Hoa Phi Lệ nói. - Na Á, xem ra ngươi đã sớm tuyệt vọng! Chẳng lẽ ta quá vô tình, không đáng để ngươi lưu luyến sao? Lưu Vân nghe vậy nội tâm lại cảm thấy đau đớn. - Đi thôi. Ôm lấy tiểu gia hỏa, chúng ta ra ngoài thành một chút. Lưu Vân cầm lấy trường đao ở trên tường xuống cắm ở bên hông sau đó nói với Hoa Phi Lệ. Lúc hoàng hôn, khi hai người rời khỏi thành thời tiết vẫn còn hơi lạnh. Tiểu gia hỏa được Hoa Phi Lệ bọc trong chăn, im lặng cuộn tròn, nằm ngủ trong lòng nàng giống như một tiểu mao trùng. Nhìn nó ngủ rất yên bình nhưng Hoa Phi Lệ lại có chút khẩn trương. Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng ôm trẻ con, hơn nữa lại là con trai mình. Mới bắt đầu làm một người mẹ, nàng có chút không quen. - Nếu gặp cướp thì có người nghĩ ngươi đang ôm thiên kim bảo bối đấy! Khi ra khỏi thành, Lưu Vân nhìn Hoa Phi Lệ rồi trêu ghẹo. - Chẳng lẽ không đúng sao? Hắn là vạn kim bảo bối của ta! Hoa Phi Lệ cười duyên, nhìn hài tử trong lòng. Ánh mắt Lưu Vân nhìn về phía nơi hoang dã ngoài thành, không nói gì cả. Hoàng hôn, không khí trong lành, dường như tràn ngập một hương vị nhàn nhàn khiến con người ta dễ buồn bã thương cảm. Mỗi một người khi đứng dưới ánh trời chiều, chỉ cần có tâm sự sẽ không ức chế nổi mà gợi lên tâm sự, sau đó chậm rãi rơi vào trong bi thương cho đến khi màn đêm buông xuống. Ra khỏi thành Lưu Vân một mình đi vào nơi hoang dã. Hoa Phi Lệ đứng ở cách cửa thành không xa chờ hắn. Nàng không chủ động gợi lên quá khứ của hắn. Bởi vì nàng sợ gió lạnh của buổi chiều muộn sẽ làm hài tử bị cảm lạnh. Nàng chỉ có thể dùng ánh mắt bi thương nhìn người yêu. Lưu Vân đưa tay lên chuôi đao, chậm rãi đi vào nơi hoang dã. Trời chiều làm cho bóng của hắn kéo dài, có vẻ rất cô đơn. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía ánh tà dương. Nắng chiều buông xuống ngày mai còn có thể mọc lên. Hoa nhi điêu linh sang năm còn có thể nở lại. Tiểu thảo khô sang xuân sẽ nảy mầm. Na Á đi rồi, nàng còn có thể trở về sao? Cây cỏ kho, hoa tàn bị hắn dẫm nát dưới chân. Nhìn bước đi có vẻ rất thoải mái nhưng thật ra trong lòng hắn đang đau đớn. - Yến Phản! Vũ yến song phương, hoa rơi độc lập. Lúc chim én trở về lại không mang tin tức! Ta rất muốn lúc hoa kia rơi là lúc ngươi từ trong mưa chạy tới bên ta! - Đoạn lãng! Rút đao chém nước nhưng ai có thể chặt đứt tơ tình trong lòng ta? Tình sầu tràn đầy trong lòng. Nhưng hiện tại trên người ta đang mang nhiều gánh nặng, muốn say cũng không thể say. Ngươi nếu ở trên trời có linh, có thể không oán ta không? - Địa liệt! Thiên trường địa cửu còn có khi tàn, hận kéo dài liên miên không dứt. Ta nghĩ ông trời cho dù có xuống đây tìm bóng dáng ngươi nhưng mà ngươi còn muốn gặp kẻ tuyệt tình như ta không? - Lôi nộ! Trời nếu như còn có tình đều rõ nhân gian là chốn tang thương. Ta muốn dùng lôi rống giận chất vấn: Ông trời vô tình. Tại sao ngươi nhẫn tâm mang nàng đi, lưu lại hài tử gào khóc đòi ăn! - Niết bàn! Phượng hoàng niết bàn để trọng sinh! Phượng hoàng kia bay lượn trong liệt hỏa có thể mang về thân ảnh quen thuộc kia không? Liệt diễm bay chung quanh ta, làm cho nàng trở về, mang ta đi! Lưu Vân rơi vào điên cuồng, đao quang như chớp giật, ở trên không trung huyễn hóa thành đao ảnh năm màu đem từng thức ma vũ hợp kích đánh vào trong hoang dã. Lặp lại như thế vài lần hắn vẫn không thấy mệt mỏi chút nào. Giữa nơi hoang dã, lưu quang đẹp đẽ cùng ánh trời chiều tạo thành một cảnh sắc tuyệt mỹ. Trên tường thành, ánh mắt binh lính bị hấp dẫn. Ở cửa thành thỉnh thoảng có người dừng chân xem. Mỗi người đều thấy được cảnh đẹp này. Nhưng không ai biết đó là một nam nhân đang tan nát cõi lòng đang đưa tiễn người yêu. - Tiếp tục như vậy hắn sẽ mệt mỏi ngã xuống! Hoa Phi Lệ nhìn thân ảnh Lưu Vân, lệ rơi lã chã, khẽ thì thầm. - Muốn mệt chết sao? Ngươi đã gặp qua kẻ điên này rồi sao? Một nam tử ở bên cạnh hỏi. Nàng đang chăm chú nhìn về phía Lưu Vân, lúc bên người xuất hiện một nam nhân cũng không biết. Hoa Phi Lệ ngẩng đầu, cảnh giác nhìn qua. Đó là một nam nhân hơn tuổi, có vẻ đẹp mã, khỏe mạnh, thân hình cao lớn, ánh mắt thâm thúy tràn ngập trí tuệ. Hắn mặc trường bào màu xanh, trường bào mặc trên người hắn nhìn có vẻ rất bình thường nhưng lại rất vừa vặn với dáng người hắn. Cả người hắn làm cho người ta cảm thấy an toàn, yên tĩnh, thỏai mái. Nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của Hoa Phi Lệ, nam nhân không khỏi nở nụ cười, không để ý tới nàng nữa, quay đầu hướng tới người bên cạnh ở cách đó không xa hô lớn: - Lão bà, đi tới cùng nhìn kẻ điên này đi! - Ngươi mới là kẻ điên! Hoa Phi Lệ nghe hắn mắng Lưu Vân, còn gọi lão bà lại cùng nhau nhìn, không khỏi tức giận nói. Nhưng nàng không muốn phát tác nên đành âm thầm mắng vài tiếng ở trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn chuyển hướng nhìn về phía lão bà của người mặc áo xanh. - Kẻ điên? Có gì hay đâu mà nhìn. Chúng ta nên vào thành làm chính sự đi! Một nữ nhân đi về phía bọn họ. Hoa Phi Lệ chỉ nhìn thoáng qua nhưng nàng biết đó là nữ nhân xinh đẹp nhất mà nàng từng nhìn thấy. Thậm chí nàng ta không đeo bất cứ vật trang sức nào hoặc sử dụng chút đồ trang điểm nào nhưng toàn thân thiên sinh lệ chất, cả người tràn ngập linh khí. Hoa Phi Lệ không nghĩ ra cái loại phong vận thành thục dường như không nên xuất hiện trên người nàng nhưng lại xuất hiện trên ngưoiừ nàng, làm cho người ta cảm thấy quá hoàn mỹ. - Nhìn kẻ điên luyện võ, hơn nữa lại là một kẻ điên không biết mệt. Ngươi áo xanh nhìn lão bà gật đầu, rồi lại cười cười nhìn về phía Hoa Phi Lệ. - Hắn… Hoa Phi Lệ đang muốn giải thích liền bị người nói xanh cắt ngang. - Dung hợp ngũ hệ mà còn trẻ tuổi như vậy. Đây là một nhân tài! Nhưng cứ luyện tập như vậy thì vĩnh viễn không thể thành công dung hợp một hệ cuối cùng. Bởi vì hắn căn bản không hiểu hàm nghĩa chân chính của quang hệ. - A… Hoa Phi Lệ không nhịn được khẽ kêu lên, kinh ngạc nhìn người áo xanh. - Lão bà, ngươi ở chỗ này bồi tiếp cô nương này. Ta đi tìm tiểu tử kia tán gẫu! Người áo anh không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Hoa Phi Lệ, đi tới bên cạnh mỹ phụ nói. - Đi đi! Mỹ phụ gật gật đầu. Mới đi được vài bước người áo xanh đã quay trở lại cười nói: - Tùy tiện tán gẫu là được, đừng phá hỏng hài tử! Hiện tại tiểu tử kia phiền toái quá nhiều, đừng chỉnh hắn nữa! Đôi mắt ôn nhu xinh đẹp của mỹ phụ khẽ động, ôn nhu hỏi: - Lão công, trong lòng ngươi ta lại đáng sợ vậy sao? - Tiểu tửu, nếu như muốn tiến bộ thì để ta dạy cho. Nhưng nếu như có phát sinh điều gì ngoài ý muốn thì cũng đừng trách ta! Người áo xanh làm bộ không có nghe thấy, nhanh chóng đi về phía hoang dã, miệng thì hét lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio