Dị Giới Quân Đội

chương 357 : quang hệ thức tỉnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên không trung đang có một đoàn liệt diễm hừng hực thiêu đốt. Trong liệt diễm mơ hồ có thể thấy một thân hình đang thống khổ giãy dụa. Lưu Vân không nhớ đây là lần thứ mấy hắn phát động kỹ năng “Niết bàn” nhưng hắn đã không còn đường khác để lựa chọn. Hiện tại hắn tùy ý bổ ra một đao đều có thể khiến cho năm hệ ma pháp dung hợp nhưng nếu phát động các chiêu đao pháp do hắn nghĩ ra thì trên đao chỉ xuất hiện một loại ma pháp. Dường như chỉ có một loại ma pháp hưởng ứng sự kêu gọi của hắn. Lục hệ ma pháp dung hợp là vương bài cuối cùng để đối phó Huyết thần giáo. Nếu hắn cùng lão Tạp đều không thành công thì khi đối mặt với đại quân Huyết thần giáo, nhân loại cùng các chủng tộc sẽ thương vong thảm trọng. Đối với Lưu Vân, có thể tự bảo vệ mình hay không đã là một vấn đề lớn chứ đừng nói tới chuyện báo thù cho Na Á. Đây là sự thật mà hắn không thể chấp nhận cho nên hắn muốn bức mình tới tuyệt lộ. Trong quá trình tu luyện hắn đã phát hiện lục hệ ma pháp tuần tự tiến triển cho nên hắn lựa chọn kỹ năng “Niết bàn” mà bản thân ngộ ra để đột phá. Hy vọng sau khi nắm vững kỹ năng này có thể có phát hiện mới. Hơn nữa cảm giác thống khổ lúc “Niết bàn” khi bị liệt hỏa thiêu đốt làm cho hắn cảm giác mình đang cùng Na Á trải qua hỏa diểm ở pháo đài Tây Đặc, có như vậy trong lòng hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. - Tiểu tử trên bầu trời kia, khi nào ngươi mới định xuống dưới này đây? Trong khu vực hoang dã đột nhiên xuất hiện một Thanh Y nhân khoảng hơn tuổi, giơ tay chỉ vào hắn rồi lớn tiếng hỏi. Lúc này Lưu Vân mặc dù có miệng nhưng lại không thể nói, chỉ có thể ngồi yên trong ánh lửa, tò mò đánh giá vị khách không mời mà đến này. Nhưng cục diện này cũng không có duy trì trong bao lâu. - Người trẻ tuổi, ngươi chơi đùa như vậy không hay chút nào! Thanh Y nhân lắc đầu thở dài. Lưu Vân không lên tiếng trả lời, hắn ngã từ trên trời xuống. - Ngươi nhìn xem ngươi bị đốt thành bộ dáng thế kia thì làm sao có thể trở về gặp lão bà được! Thanh Y nhân nhìn thấy Lưu Vân rơi xuống đất một cách thê thảm như vậy, không ngừng lắc đầu than thở. Lưu Vân đứng dậy, cẩn thận kiểm tra toàn bộ thân thể. Trông hắn không khác gì một thi thể. Hắn nhìn Thanh Y nhân, nhất thời không nói nên lời. Bởi vì hắn nghe rõ Thanh Y nhân sau khi nói hắn đừng chơi đùa nữa, thấy hắn ngã xuống thì không ngừng thở dài. - Lại còn có mùi cháy khét! A. Trên lưng ngươi còn có khói. Cứu hỏa! Thanh Y nhân kêu to lên. Ngay sau đó hắn đột nhiên ho khan một tiếng, sau đó mở rộng miệng ra----há mồm khạc một cái. Một ngụm nước miếng bay về phía Lưu Vân. Người bị người mắng, lại còn bị phun nước miếng lên người mà vẫn có thể thản nhiên chịu đựng đều có sự hàm dưỡng cùng khí độ cực cao. Lưu Vân đứng yên không nhúc nhích. Đương nhiên nếu như ngươi cho rằng hắn là người như vậy thì ngươi đã sai lầm rồi. Ánh mắt hắn bị “nước miếng” ở trên không trung kia hấp dẫn. Bởi vì “nước miếng” này trong quá trình ngắn ngủi phi hành trong không trung đã dẫn phát thủy nguyên tố tạo thành một thủy cầu thật to. Thể tích thủy cầu tăng lên nhanh chóng, nhưng tốc độ lại không đề thăng chút nào. Rầm một tiếng. Lưu Vân bị “nước miếng” làm ướt từ đầu tới chân. Thanh Y nhân đã hoàn thành công tác dập lửa của mình. Xấu hổ xoa xoa mặt, Lưu Vân nhìn Thanh Y nhân, đang muốn nói chuyện. - Đợi chút nữa rồi tán gẫu, ngươi nhìn dưới chân ngươi đi. Tài mạo xuất chúng như vậy mà lại bị chết cháy! Ai da, ngươi không chú ý bảo vệ môi trường gì cả! Thanh Y nhân lại kêu lên. - Bảo vệ môi trường? Lưu Vân bị từ này cho đứng sững lại. Hiện tại hắn thật sự muốn biết lai lịch của Thanh Y nhân này. Còn đang tự hỏi thì từ trên người đột nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp. Lưu Vân kinh ngạc ngẩng đầu. Hắn phát hiện mình đang bị một đoàn quang mang màu trắng bao phủ, từ trong quang mang màu trắng nhìn ra ngoài, hắn thấy Thanh Y nhân đang duỗi một tay chỉ về phía hắn. Một luồng quang mang màu trắng từu trong tay hắn bay về phía quang quyển. Trong quang mang màu trắng là một không gian yên tĩnh. Yên tĩnh tới cực điểm. Dưới chân truyền đến một tiếng “tách” nhỏ. Lưu Vân vội vàng cúi đầu nhìn xuống. Một chồi non vừa mới chui ra khỏi hòn đá nhỏ làm phát ra thanh âm vừa rồi. Lưu Vân ngồi chồm hỗm nhìn xuống dưới. Trên mặt đất, một chồi non từ trong đất xông ra, tốc độ sinh trưởng có thể dùng mắt thường quan sát được. Một lát sau Lưu Vân nghe được thanh âm hai phiến lá bật ra. Thế giới bởi vì quang quyển quái dị xuất hiện mà bị áp súc lại trong một không gian nhỏ hẹp. Trong không gian này lại đang diễn ra bí mật sinh trưởng của vạn vật. Từ lúc Thanh Y nhân bắt đầu xuất hiện, Lưu Vân liền cảm giác trên người hắn có sự thân thiện. Hắn không biết đó là do Thanh Y nhân cố ý hướng hắn truyền lại tin tức hay là trong lòng hắn cảm thấy như thế. Nhưng hiện tại hắn có thể tin tưởng Thanh Y nhân mời hắn tới trong quang quyển là muốn nói cho hắn vài thứ. - Sinh mệnh lực lượng? Lưu Vân bất đắc dĩ cười khổ. Lực lượng một mầm tiểu thảo lại có thể đẩy bật một khối cự thạch. Đây là tri thức hắn biết được ở trong sách giáo khoa kiếp trước. Vậy phải làm gì chứ? Lưu Vân tự hỏi. Trên chồi non mọc ra hai cái lá mới, giống như bàn tay bé nhỏ đang mở ra, dường như muốn ôm ấp cái gì đó. Một làn quang mang nhàn nhàn xẹt qua trước mắt, dừng lại ở trên diệp tử (chiếc lá) mới mọc. Diệp tử rung động, dường như bị quang mang kích động. Lưu Vân cảm nhận được quang hệ nguyên tố xung quanh người đang vui sướng hoan hô nhảy múa. Mầm non mới sinh dường như cũng nghe thấy âm thanh reo hò của quang nguyên tố, liều mạng chui ra khỏi mặt đất, cố gắng hướng tới phía quang nguyên tố. - Quang là lực lượng mà vạn vật hướng tới, cũng là lực lượng ban tặng sinh mệnh cho vạn vật! Nó là tình yêu bao la rộng lớn của Tự Nhiên Nữ Thần đối với vạn vật! Trong quang quyển vang lên thanh âm chất chứa tình cảm của một nam nhân. - Tự nhiên nữ thần? Tự nhiên! Lưu Vân nghe vậy toàn thân chấn động, một tia đốn ngộ thoáng hiện ra trong lòng. “Phác” một tiếng, hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất. - Trên thế gian này có rất nhiều loại lực lượng mà ngươi có thể chống lại. Nhưng chỉ có một loại lực lượng mà ngươi không thể chống lại, đó chính là lực lượng tình yêu! Đây là lời của lão thần côn khi truyền khí công cho hắn. Trong lúc này khi hắn vận công thì lời nói kia lại đột nhiên vang lên trong đầu hắn. Mới đầu hắn không coi lời của lão thần côn vào đâu, lại còn thương xuyên nói xấu lão trong bóng tối nhưng lúc này câu nói đó lại trở thành người dẫn đường để quang hệ câu thông với hắn. Quang đối với tất cả các sinh mệnh mà nói là chính là con cưng của Nữ Thần Tự Nhiên. Quang hệ nguyên tố chính là sứ giả của tình yêu, bọn họ không hề ưa thích bạo lực. Không thích huyết tinh, bọn họ chỉ yêu thương sinh mệnh, cũng vui sướng vì sinh mệnh lớn dần lên! Nhưng đồng thời bọn họ cũng là sự đối lập với hắc ám, là khắc tinh của Bất Tử Sinh Vật, thiên địch của hắc ám hệ ma pháp. Bởi vì bọn họ có thể quét sạch tất cả hắc ám trên thế gian, bao gồm các thế lực ở trong bóng đêm. Vận chuyển khí công, câu thông thân thể cùng ngoại giới. Lưu Vân thả lỏng tâm thần, toàn lực cảm nhận hơi thở của quang nguyên tố. Quang mang màu trắng vây quanh hắn, bắt đầu có một ít quang nguyên tố nghịch ngợm nhảy múa quanh hắn, tạo thành hoa văn xinh đẹp bên người hắn. Dần dần mấy quang điểm này dường như quen thuộc với hoàn cảnh, dũng cảm bay xuống, rơi trên người hắn, sau đó vô thanh vô tức biến mất trên người hắn. Quang quyển nhạt dần, tất cả quang nguyên tố đều hội tụ tới trên người Lưu Vân. Toàn thân hắn giống như một pho tượng, trên người cũng tản mát ra quang mang thánh khiết, ấm áp. Tuy rằng quang quyển đã tiêu thất nhưng quang nguyên tố đến từ bốn phương tám hướng vẫn đang không ngừng bay tới chỗ hắn. Trong ánh hoàng hôn xuất hiện cảnh tượng ma pháp thần kỳ----vô số quang điểm nhanh chóng bay về phía nơi hoang dã, hội tụ lại với nhau, giống như vô số lưu tinh xẹt qua bầu trời, hội tụ về phía Lưu Vân. Bên ngoài khu hoang dã, quang mang càng ngày càng sáng. Toàn thân Lưu Vân tỏa sáng nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Toàn thân hắn bị quang mang bao phủ, chậm rãi bay lên không trung. Trên tường thành Phổ Lí Tắc Lợi thành truyền đến tiếng kinh hô. Hoa Phi Lệ đứng ở cửa thành, không biết nói gì. Mỹ phụ bên cạnh đã nói với nàng chuyện sắp phát sinh sẽ có lợi cho Lưu Vân. Hơn nữa quang mang trên người Lưu Vân cũng tạo cảm giác an toàn, ấm áp đối với nàng. Nhưng trong lòng nàng vẫn có gì đó cảm thấy bất ổn. - Ngoan ngoãn làm vài lần như vậy, hắn sẽ trở thành Thần thật sự! Sau đó sẽ có rất nhiều người xây miếu cho hắn, ngươi cũng có thể đi theo để hưởng hương hỏa! Thê tử Thanh Y nhân nhìn Lưu Vân rồi thở dài nói. - Ta cũng không muốn hắn thành Thần! Hoa Phi Lệ đỏ mặt nói. - Đương nhiên đối với những nữ tử bị ái tình vây quanh thì nhân gian là chốn thiên đường! Chỉ cần có thể cùng hắn âu yếm thì cần gì làm Thần chứ? Hoa Phi Lệ nhìn vào nàng, há miệng không nói nên lời. - Là ta sinh ra ảo giác kích động! Hoa Phi Lệ cúi đầu, thầm nghĩ. Cái từ kia nàng đã nghe được từ miệng Lưu Vân cho nên cũng hiểu được ý tứ trong đó. Nhưng không nghĩ tới đột nhiên nghe được từ miệng mỹ phụ này. - Đương nhiên chuyện như vậy nói ra không hay. Phải làm trộm mới có hương vị! Mỹ phụ cười nói rồi đi tới bên cạnh Hoa Phi Lệ. - Muốn ta dạy cho ngươi một chút để khiến hắn thêm kích động không? Hoa Phi Lệ đỏ mặt cúi đầu không nói nên lời. Nàng biết những biến hóa trên người Lưu Vân có quan hệ với Thanh Y nhân cho nên chỉ có thể im lặng ứng đối. Nếu là nữ nhân khác thì nàng đã tức giận rời đi. - Ngươi suy nghĩ đi. Dù sao thời gian còn nhiều. Nếu ngươi muốn thì đi tìm tỷ tỷ! Mỹ phụ khẽ nói bên tai Hoa Phi Lệ. Hoa Phi Lệ cảm thấy da đầu tê dại. - Nữ nhân này thật là đáng sợ! - Tại hài tử… Hoa Phi Lệ vốn định nói không thể thảo luận vấn đề này trước mặt hài tử, hy vọng nàng nói chuyện đứng đắn một chút nhưng lại cảm thấy khó mở miệng. - Hài tử, hài tử còn muốn nhiều hơn! Mỹ phụ cười khanh khách nói. ….Hoa Phi Lệ hoàn toàn tuyệt vọng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio