Đế quốc lịch ngày tháng năm , xuân về hoa nở. Sáng sớm, lão nhân Khắc Nhĩ Mạn mang cung tên trên lưng, giống như mọi ngày đi vào trong thôn khẩu chuẩn bị lên núi săn thú. Tuy rằng đế quốc cùng Thú nhân khai chiến nhưng chiến tranh cũng không có tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với tiểu trấn ở biên giới Phổ Lí Tắc Lợi thành. Cuộc sống của mọi người ở tiểu trấn vẫn bình yên như cũ. Dân chúng cũng tin tưởng rằng có Hắc Ưng quân đoàn cùng bá tước Lưu Vân tọa trấn, Hỏa Vân không thể bị thua. Nhưng mà hôm nay tiểu trấn không hề yên bình nữa. - Lão Kiệt Khắc, ta đến đây, có thể đi rồi! Nhìn thấy lão bạn già của mình ở phía xa xa, Khắc Nhĩ Mạn mỉm cười đưa tay vẫy vẫy rồi lớn tiếng gọi. Khắc Nhĩ Mạn cùng lão Kiệt Khắc chơi với nhau từ bé. Sau khi lớn lên cùng tham gia quân ngũ, sau lại cùng xuất ngũ trở về cố hương. Thường ngay quan hệ của hai người rất tốt. Thêm vào đó con trai hai người lại cùng đi lính trong quân đội cho nên quan hệ lại càng thân thiết hơn. - Hôm nay chỉ sợ không được. Khắc Nhĩ Mạn à! Lão Kiệt Khắc đi tới bên cạnh hắn, sắc mặt âm trầm nói. - Lão gia hỏa, có chuyện gì xảy ra hả? Thấy sắc mặt lão bằng hữu có vẻ hơi khác, Khắc Nhĩ Mạn vội vàng hỏi. - Ta có thể giúp gì không? Lão Kiệt Khắc lắc đầu, bi thương nhìn Khắc Nhĩ Mạn: - Ngươi không thể giúp. Hơn nữa ngươi cũng có phiền toái! - Mau nói cho ta biết xảy ra chuyện gì? Khắc Nhĩ Mạn vội vàng hỏi lão Kiệt Khắc. Tuy rằng lão đã già nhưng vẫn không thay đổi được tính tình nóng nảy của hồi trẻ. - Ai, tin tức này rất xấu, ngươi phải chuẩn bị tâm lý! Lão Kiêt Khắc thở dài nói. - Ta nghe đây! Khắc Nhĩ Mạn trầm giọng nói. - Hàn thành làm phản đi theo địch! Lão Kiệt Khắc trầm giọng nói. Khắc Nhĩ Mạn nghe vậy ngẩn người: - Chuyện này có quan hệ gì với chúng ta chứ? Đây là đại sự khiến Lưu Vân bá tước đại nhân phiền lòng mà? - Ta thấy lão thật hồ đồ rồi! Lão Kiệt Khắc nổi giận mắng. - Hai đứa con trai của chúng ta đều đi lính ở Hàn thành! Giống như một tiếng sấm nổ vang trong đầu Khắc Nhĩ Mạn khiến lão thống khổ nhắm hai mắt lại, thân hình lung lay sắp đổ. - Ngươi không sao chứ? Lão Kiệt Khắc tiến tới, đưa một tay đỡ hắn. Nhẹ nhàng đẩy lão Kiệt Khắc ra, Khắc Nhĩ Mạn cố gắng đứng vững. - Không việc gì! Ngươi biết được tin tức này từ đâu? Khắc Nhĩ Mạn hỏi. - Chiều tối ngày hôm qua ta được một người thân thích từ Phổ Lí Tắc Lợi thành chạy tới nói cho biết. Nghe nói hiện tại tin tức này đã truyền khắp Phổ Lí Tắc Lợi thành! - Sao có thể chứ, ông trời ơi! Người phòng thủ Hàn thành là Nạp Lan tướng quân nổi tiếng đế quốc! Năm ngoái lúc con trai ta về nhà còn khen hắn nữa! - Đúng vậy. Bởi vì là hắn cho nên không ai nghĩ tới! Lão Kiệt Khắc vô cùng đau đớn nói. - Thế còn bọn nhỏ đâu? Khắc Nhĩ Mạn vội hỏi. Lão Kiệt Khắc im lặng không nói gì. Sắc mặt Khắc Nhĩ Mạn càng căng thẳng. Nhưng một lúc sau hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, nếp nhăn trên mặt đột nhiên giãn ra: - Con trai Khắc Nhĩ Mạn ta sẽ không làm như vậy! Hắn vỗ bả vai lão Kiệt Khắc. Khắc Nhĩ Mạn dường như hồi phục sự hăng hái khi còn ở quân doanh năm nào: - Lão gia hỏa ngươi đừng lo lắng! Ngươi còn không rõ vê mấy tiểu tử kia sao? Cho dù chết trận sa trường bọn chúng cũng không làm kẻ phản đồ! - Khắc Nhĩ Mạn à, không may là toàn bộ quân bảo vệ Hàn thành đã đầu hàng! Ta nghe được như vậy! Hiện tại bọn chúng đã trở thành quân tiên phong của Thú nhân đại quân, sẽ nhanh chóng đánh tới dưới Phổ Lí Tắc Lợi thành! Nụ cười của Khắc Nhĩ Mạn nhanh chóng đọng lại. - Không có khả năng! Hắn không ngừng lắc đầu. - Con của chúng ta không thể làm như vậy! - Tin tức vô cùng chính xác! Lão Kiệt Khắc đâu khổ nói. - Bọn họ còn trẻ tuổi, nếu không cẩn thận sẽ đi nhầm đường! - Hồ đồ à, hồ đồ! Kẻ phản quốc làm sao có kết cục tốt? Khắc Nhĩ Mạn thì thào. Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, tái nhợt. Ánh mắt trống rỗng giống như bị bàn tay vô hình hút hết sức sống khỏi toàn thân. Ngẩng đầu yên lặng nhìn bầu trời, hai hàng lệ làm ướt khuôn mặt lão nhân. Khắc Nhĩ Mạn đột nhiên nổi điên rống lớn: - Ta sẽ đánh chết con mẹ ngươi! Thanh âm thê lương cao vút, vang lên trong đêm khuya giống như tiếng sói tru. Lúc hoàng hôn, Khắc Nhĩ Mạn cùng Lão Kiệt Khắc và mấy người trung niên mang theo binh cùng nhau rời khỏi trấn. Đế quốc lịch ngày tháng năm , Nạp Lan phản bội, đem theo vạn kỵ binh nam hạ đảm nhiệm chức vụ tiên phong của Thú nhân. Ngày mùng tháng , phản quân công chiếm trọng trấn Khắc Lạp Mã của Bối Cách Lạp Mỗ hành tỉnh. Quân phòng thủ Bối Cách Lạp Mỗ nhanh chóng bị quản quân đánh bại, toàn bộ tuyến phòng thủ tan vỡ. Ngày tháng , phản quân tiến vào A Lạp Khắc hành tỉnh. Trong ngày liên tiếp phá vỡ thành, quân tiên phong thẳng tới La Mạn hành tỉnh. vạn Thú nhân đại quân đi theo thông đạo do Nạp Lan mở ra, nhanh chóng nam hạ. - Tình yêu thật sự có thể khiến cho người ta điên cuồng! Á La Ước nhìn những mảnh đất, thôn trang hóa thành sự khô cằn, hoang vu, không khỏi cảm khái nói. - Mấy trăm dặm đường toàn là cảnh tượng tàn phá như vậy. Người này thật là lãnh huyết! Cả thôn trang chỉ có người sống sót. Những thôn dân khác cho dù không chết cũng đã bỏ chạy hết. Đó là một lão nhân hơn tuổi. Lão đang khóc nức nở vì đau thương, khập khiễng kéo một khối thi thể cháy đen đi tới hướng một cái hố mới đào. - Hài tử, hảo về nhà ngủ đi! Lão nhân vừa kéo thi thể vừa tự nói. Trên bầu trời, vài con thi điểu đang bay lượn trên đầu lão, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu chói tai. - Kẻ yếu vĩnh viễn chỉ có thể kéo dài hơi tàn, giãy dụa cầu sinh giống như lão nhân kia. Trong nội tâm Nạp Lan tràn ngập khát vọng làm một cường giả chân chính. Hàn thành cũng chỉ là một địa phương mà hắn tạm thời ngủ đông. Hắn giống như một thanh đao, Hỏa Vân mài nó sắc bén nhưng lại không dùng hắn, cuối cùng lại làm bị thương chính mình. Minh Lạc nhìn thân ảnh lão nhân rồi nói. - Tuy nhiên nếu ngươi làm cho hắn trở thành một gã vì yêu mà điên cuồng thì hoàn toàn sai! - Tại sao? - Ngươi biết ta đáp ứng với hắn điều kiện gì không? - Điều kiện gì? - Ngày tiêu diệt Hỏa Vân đế quốc ta sẽ xây dựng một quốc gia trên phiến thổ địa này, để hắn làm hoàng thượng! A La Ước hừ lạnh nói: - Dã tâm của hắn không hề nhỏ! Minh Lạc cười nói: - Ai mà không có dã tâm chứ? Trên đời này có mấy người có thể nhìn thấy danh lợi? Lam Nguyệt đại lục chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta mà thống thị là không được. Chúng ta cần những người như hắn giúp đỡ. Cho dù ta trợ giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế hắn cũng không phải là đối tượng mà dân chúng Hỏa Vân đế quốc tôn thờ. Không có chúng ta đứng ở phía sau thì ngôi vị hoàng đế này của hắn cũng không dễ ngồi đâu! - Ta còn nghĩ hắn là một nam nhân nhiệt huyết. Xem ra cũng chỉ là một tên tự tư tự lợi thôi! Ha ha! A La Ước nở nụ cười hèn mọn. - Hắn thực sự có tình cảm chân thành với Na Á công chúa. Lúc nữ nhân kia còn sống, hắn tình nguyện canh giữ ở Hàn thành xa xôi cũng không muốn làm nàng thương tâm. Dã tâm của hắn bị si tâm giam cầm. Sau khi công chúa chết đã làm cho ma quỷ trong lòng hắn được phóng thích. Ngươi không nhìn thấy những thi thể bình dân ven đường sao? Ta nghĩ lúc hắn đi lên con đường này đã không nghĩ tới việc quay đầu lại. - Ngươi rất vừa lòng với biểu hiện của tên tiên phong này? A La Ước hiểu được ý đồ khi Minh Lạc cho Nạp Lạn làm quân tiên phong: Đó không chỉ là một khảo nghiệm tàn nhẫn mà còn khảo nghiệm sự trung thành của phản quân, cũng đem Nạp Lan đẩy lên tuyệt lộ, khiến hắn đứng vào thế đối lập với cả Hỏa Vân đế quốc. Mà Nạp Lan cũng biểu hiện rất lưu manh, đối mặt với dân chúng Hỏa Vân đế quốc cũng không chút do dự giơ đồ đao đại sát tứ phương. - Đúng vậy. Ta chẳng những vừa lòng mà còn rất thưởng thức thủ đoạn trị quân của hắn. Ngươi nghĩ lại coi toàn bộ quan binh dưới tay hắn đều đến từ Hỏa Vân đế quốc. Hắn làm được như vậy cũng không dễ dàng gì! Từ lúc Hỏa Vân đế quốc nội chiến, hắn tiến công chớp nhoáng khiến ta chú ý, đây là mục đích chân chính của hắn. Cho nên ta mới có thể tại lúc hắn thất ý không ngừng bày tỏ hảo ý, vì hắn mở ra một con đường. Minh Lạc nói. - Nói như vậy công chúa chết trận thật đúng lúc? A La Ước cười nói. - Phải nói là Lưu Vân xuất hiện rất đúng thời điểm nên mới thu được danh vọng như vậy. Hiện tại chỉ mong hắn có thể ứng phó được. Minh Lạc không khỏi nhớ tới đối thủ của mình. Hắn chờ mong Lưu Vân càng có nhiều biểu hiện tuyệt vời hơn, như vậy chiến tranh mới trở nên thú vị. - Đúng rồi, đại ca. Ngươi chuẩn bị để kẻ điên này một đường đánh tiếp như vậy? - Không. Minh Lạc lắc đầu. - Tiến vào La Mạn hành tỉnh hắn có thể đã phát tiết đủ rồi, để cho hắn dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục, điều Thú nhân đi đánh tiên phong. vạn Thú nhân đại quân cũng đủ đánh trận này. Hiện tại chúng ta cần công cụ chứ không phải vật hi sinh! - Cái này kêu là vừa đấm vừa xoa? - Phải nói là ân uy đều xem trọng! Huynh đệ hai người nhìn nhau cười to. Trong bóng đêm, hai gã quan quân đi ra ngoài doanh trướng, đi tới nơi hoang dã cách đó không xa. Nơi đó còn có một người trẻ tuổi đang lẳng lặng nhìn về phía tây. - Kiệt Khắc đang suy nghĩ gì thế? - Cáp Lợi, ta nghĩ nếu cha ta biết ta là kẻ phản quốc sẽ phản ứng như thế nào? Gã thanh niên quan quân đang nhìn về phía xa xoay người nhìn hai người bạn tốt là Cáp Lợi cùng La Đặc, cười khổ nói. - Xem ra chúng ta đều có phiền não giống nhau! Tuy nhiên tình huống của ngươi thì nghiêm trọng hơn so với ta. Tính tình của cha ngươi rất là nóng nẩy…. - Được rồi, hai người các ngươi đừng thương cảm nữa. Nếu biết ta trở thành một thành viên của phản quân chỉ sợ ta cũng sẽ binh đánh cho một trận! Thanh niên quan quân tên là La Đặc cũng thở dài nói, rồi ngồi trên cỏ. - Ngươi nói xem chúng ta tiến tới có quá dễ dàng không? Không đến một tháng ngắn ngủi toàn bộ đều hóa thành hư ảo. Hiện tại lại được gọi là phản quân, không thể gặp người thân, cơn ác mộng này khi nào mới chấm dứt đây? La Đặc nằm ở trên mặt đất, nhìn bầu trời đêm, mờ mịt hỏi Kiệt Khắc cùng Cáp Lợi cùng yên lặng nằm xuống. Bầu trời đêm đầy sao, vẫn mỹ lệ như trước. Nhưng đối với ba người trẻ tuổi này mà nói thì bầu trời kia đã không còn giống với bầu trời trong quá khứ. Bầu trời kia từng là sự vinh quang của bọn họ, là lý tưởng mà bản thân theo đuổi. Hiện tại bọn họ là một thành viên của phản quân, bọn họ đang đi trên vách núi, lúc nào cũng có thể rơi xuống tan xương nát thịt. Hàn thành là nơi bắt đầu giấc mộng của bọn họ. Cũng từ nơi bắt đầu này bọ họ mơ mộng một ngày kia có thể trở thành môt gã sĩ quan đế quốc, lập nên sự nghiệp trong quân đội. Nhưng mà ba thanh niên tới từ nông thôn lại thấy giấc mộng của bọn họ rất xa xôi. Trong quân đội, một binh lính xuất thân bình dân muốn trở thành một viên sĩ quan sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn. Nạp Lan đã tới mở ra một cách cửa cho bọn họ. Hắn lựa chọn nhân tài không dựa theo một khuôn mẫu nhất định, rốt cuộc làm cho bọn họ thực hiện được giấc mộng của mình. Vị tướng quân vang danh đế quốc này dựa vào tài hoa quân sự phi phàm khiến mọi người tôn trọng. Trong thời gian ngắn đã biến quân phòng thủ Hàn thành thành một chi tinh binh. Tất cả mọi người dường như thấy được tương lai tươi sáng của mình. Bọn họ tin tưởng rằng dưới sự dẫn dắt của một vị danh tướng, bọn họ sẽ có cơ hội kiến công lập nghiệp. Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp đem tin vui mình thăng chức báo về quê hương thì Nạp Lan tướng quân đã dẫn bọn họ đi lên một con đường không lối về. - La Đặc, đừng suy nghĩ nhiều. Nếu chúng ta có thể sống trở về, ta sẽ giải thích với muội muội ta giúp ngươi. Kiệt Khắc phá vỡ sự im lặng, thở dài nói. La Đặc cười khổ nói: - Chúng ta phải còn sống trở về mới được! Hiện tại chúng ta đã nhanh chóng tiến tới Phổ Lí Tắc Lợi thành, sắp sửa phải giao thủ với Hắc Ưng quân đoàn. Lưu Vân bá tước là ai? Hắn là chiến thần của Hỏa Vân! - Một đường đi tới, trên hai tay chúng ta đã dính bao nhiêu máu của người dân thường? Trong lòng ta càng ngày càng không kiên định. Nếu bắt chúng ta đi tân công Hắc Ưng quân đoàn, lão tử tình nguyện cởi bỏ bộ quân trang này về nhà làm ruộng! Kiệt Khắc nặng nề nói. - Chúng ta đây nên làm gì bây giờ? Im lặng. Không ai có thể trả lời vấn đề này. Vào lúc ba người nói chuyện với nhau, có vài người dưới sự yểm hộ của bóng đêm đang hướng tới nơi phản quân Hành thành đóng quân. Tới cách nơi đóng quân vài chục thước, bọn họ liền bị một đội binh lính phát hiện. - Người nào. Đứng lại! “Rắc”, một thanh âm vang lên, gã quan quân hét lớng, rút trường đao bên hông ra, mang theo mấy binh lính chạy tới chặn đường mấy người này. - Ta là cha ngươi! Bọn phản quốc! Cùng với tiếng chửi mắng, một thanh búa lạnh lùng bổ tới quan quân đối diện. Quan quân hoảng hốt giơ trường đao đón đỡ. Búa đánh vào trường đao khiến hắn không khỏi lùi lại mấy bước. Vài tên binh lính vội vàng chạy tới, cầm vũ khí che trước người hắn. Mấy binh lính cầm đuốc chạy lên bao vây mấy người. Quan quân rốt cuộc thấy rõ kẻ tập kích chỉ là mấy bình dân Hỏa Vân. Nhíu nhíu mày, tên quan quân này nói: - Đây là khu vực quân sự, các ngươi tới đây làm gì? - Làm gì? Khắc Nhĩ Mạn cười lạnh. - Nơi này là đất đai của Hỏa Vân đế quốc. Ta là người Hỏa Vân đế quốc, chẳng lẽ không thể tới sao? - Buông vũ khí xuống và rời đi, ta không làm khó các ngươi! Gã quan quân nói. - Buông vũ khí xuống? Khắc Nhĩ Mạn khẽ cười. - Lúc địch nhân đánh lén, nam nhân Hỏa Vân đều cầm lấy vũ khí ra tiền tuyến! Hôm nay lão tử đến đây để giáo huấn bọn tay sai Thú nhân đế quốc! - Quan quân nghe vậy sắc mặt khẽ biến, đang muốn nói tiếp thì mấy người Khắc Nhĩ Mạn đã vung vũ khí trong tay vọt về phía hắn. - Bắt lấy, đừng làm tổn thương tiếc tính mạng bọn họ! Quan quân bất đắc dĩ ra lệnh. Mấy người Khắc Nhĩ Mạn không phải là đối thủ của những binh linh có huấn luyện hẳn hoi tử tế. Chỉ một lát bọn họ đã bị binh lính bắt được, trói chặt lại. - Mấy người các ngươi đã quên đi gốc gác! Có bản lĩnh thì giết ta đi! - Bại hoại! Những kẻ bại hoại của đế quốc! - Ta muốn nhìn thấy con trai ta! Con trai ta không thể trở thành phản tặc! Tuy rằng bị trói nhưng Khắc Nhĩ Mạn cùng mấy người lão Kiệt Khắc vẫn không ngừng mắng to. Khi quan quân biết con trai mấy bình dân này cũng ở trong quân Nạp Lan liền đem bọn họ áp giải vào doanh trại. - Báo cáo tướng quân, bắt được mấy bình dân tập kích quân doanh. Nạp Lan đang ngồi ở trong trướng nói chuyện với sứ giả do Minh Lạc phái tới thì một gã quan quân đi vào báo cáo. Người sứ giả này sau khi Nạp Lan dẫn quân đầu nhập vào Thú nhân thì đều ở trong quân doanh của Nạp Lan. Danh nghĩ là phụ trách liên kết giữa Thú nhân quân đội cùng Nạp Lan nhưng thực tế là có ý tứ giám thị theo ý của Minh Lạc. - Mấy bình dân cũng cần ta tự mình xử lý sao? Các ngươi muốn làm gì? Nạp Lan tức giận mắng. - Nhưng mà, tướng quân, bọn họ... Quan quân đang muốn biện bạch thì Nạp Lan lại nói: - Còn nói gì nữa? Ra ngoài! - Nạp Lan tướng quân chậm đã. Mấy bình dân này làm sao dám tập kích quân doanh chứ? Ta xem chuyện này không đơn giản như vậy, có phải là người do Lưu Vân bá tước phái tới hay không? Người này quỷ kế đa đoan, chúng ta cần phải cẩn thận. Nên nghe hắn nói một chút chứ? Sứ giả của Minh Lạc nói. Trong lòng Nạp Lan khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói với gã quan quân kia: - Nói xem có chuyện gì xảy ra? - Mấy bình dân tập kích quana doanh có con trai ở trong quân chúng ta. Bọn họ ồn ào muốn gặp con trai mình! Gã quan quân giải thích. - Dẫn bọn hắn vào đi! - Các ngươi vì sao tập kích quân doanh? Nạp Lan đưa mắt nhìn mấy người này liền phát hiện những người này đúng là dân chúng Hỏa Vân bình thường. - Ngươi là ai? Khắc Nhĩ Mạn trợn mắt lên nhìn Nạp Lan hỏi. - Ta là Nạp Lan. Trước mắt chiến sự đang gấp, ta không truy cứu tội của các ngươi, mau rời khỏi chỗ này! - Ngươi chính là Nạp Lan tướng quân? Khắc Nhĩ Mạn phá lên cười. - Thì ra ngươi chính là Nạp Lan tướng quân nổi danh Hỏa Vân đế quốc! Lúc con trai ta về nhà con khen ngợi ngươi! Tại sao ngươi lại làm tay sai cho Thú nhân? Lão Kiệt Khắc cũng mắng: - Chính ngươi làm phản là được rồi, vì cái gì còn muốn lôi kéo con chúng ta vào? Có thể thả chúng ta ra nhưng muốn chúng ta rời đi phải để con trai chúng ta đi cùng! Lời nói của hai người khiến cho mọi người trong trướng của Nạp Lan đều cảm thấy nóng mặt. Mà sứ giả của Minh Lạc thì hứng thú nhìn một màn này. - Đồ chó đẻ, Hỏa Vân không hiểu thế nào lại nuôi dưỡng ra ngươi! Khắc Nhĩ Mạn nói xong nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất. - Trước hết nhốt bọn họ lại! Nạp Lan lạnh lùng nói với gã quan quân. - Tướng quân, bọn họ vũ nhục người như vậy, không bằng trực tiếp giết chết đi? Để cho bọn họ ồn ào như vậy sẽ ảnh hưởng tới quân tâm! Sứ giả đột nhiên chen vào nói. Nạp Lan do dự . - Đương nhiên giết hay không là do tướng quân tự quyết định. Sứ giả mỉm cười nói. - Giết! Nạp Lan nghiến răng, lạnh lùng nói.