- Thần à, ta không nghĩ tới lúc ta còn sống lại có thể nhìn thấy Long Vương của Long tộc cùng nữ vương của Tinh Linh tộc. Đó đều là những tồn tại trong truyền thuyết! - Ngươi lại bốc phét rồi, chính mắt ngươi nhìn thấy? - Đương nhiên. Lúc ấy ta ở trên đường nhìn thấy một thân cảnh cự long màu vàng ở trên bầu trời. - Đó là Long Vương! Ngươi không thấy trong ngày đại chiến trên bầu trời có vô số cự long sao? Tối thiểu cũng có hơn một ngàn đầu. Ngoại trừ Long Vương thì còn ai có thể chỉ huy được? Tình cảnh kia quả thực đáng sợ! - Xem ra tinh linh tộc cùng long tộc cường đại hơn rất nhiều so với chúng ta! Thật không biết một khi bọn họ động thủ với nhân loại thì ai có thể chống đỡ được? - Sợ cái gì? Hỏa Vân đế quốc còn có Lưu Vân bá tước, có Hắc Ưng quân đoàn. Đưa mắt nhìn khắp cả đại lục không có ai là địch thủ! - Không thể nói như vậy. Ta thừa nhận bá tước đại nhân cùng Hắc Ưng quân đoàn rất mạnh nhưng nghe nói trong tràng đại chiến kia Long Vương cùng Tinh linh nữ vương đem thần lực gia trì trên người hắn! - Các ngươi nói Long tộc có thực sự động thủ với chúng ta hay không? Hiện tại A Tư Mạn, Tây Tư đều đã xuống dốc, trên đại lục chỉ có hai đại đế quốc là Hỏa Vân cùng Thú nhân, thế cuộc rất hỗn loạn. Đây chính là cơ hội tốt để bọn họ xưng bá đại lục! Bước vào trong tửu quán Long Ngạo Thiên vẫn còn nghe thấy những tiếng nghị luận ở bên ngoài, không khỏi nhìn Lưu Vân cười khổ. Sau khi cuộc chiến năm trước kết thúc, Phổ Lí Tắc Lợi thành dành thắng lợi với sự vui sướng cùng hạnh phúc của những người sống sót sau tai nạn. Khắp phố phường đều truyền lưu về cuộc đại chiến kia, mọi người tụ tập với nhau thảo luận về việc Lưu Vân bá tước sáng tạo ra thần tích ở trên chiến trường cùng hai chủng tộc thần bí trên đại lục là Tinh linh tộc cùng Long tộc. Lưu Vân cũng áy náy cười khổ. Nhìn chung cả đại lục, nhân loại có thể được coi là chủng tộc nhỏ yếu nhất. Nhưng một chủng tộc như vậy lại có dã tâm cùng dục vọng với chiến tranh. Đối với người thường thì không đáng sợ nhưng đối với người có quyền chức thì lại vô cùng đáng sợ. Huyết thần giáo từ góc độ nào mà nói là kết quả của dã tâm cùng dục vọng của nhân loại. Thời điểm nhân loại gặp phải tai ương ngập đầu nhân loại càng cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng hơn. Nhưng sau khi kiếp nạn qua đi rất ít người có thể nhận thấy điều này do đó chiến loạn trên đại lục vẫn không dứt. - Hiện tại ngươi đã hiểu tại sao sau khi đại chiến kết thúc ta lại để cho Long tộc quay lại băng nguyên? Long Ngạo Thiên mỉm cười. - Đúng vậy. Sĩ quan hậu cần của ta nói lúc ấy hắn đau đầu nhất chính là lấy cái gì để khoản đãi đại quân của ngươi! Lưu Vân đáp. Hôm nay ta hẹn ngươi tới là đại biểu cho Long tộc cùng Tinh linh tộc nói cho ngươi biết ngoại trừ Ma Tước cùng tứ long và Tinh linh xạ thủ trong Hắc Ưng quân đoàn thì Long tộc cùng Tinh linh tộc sẽ không cung cấp cho ngươi bất luận viện trợ nào nữa. Cuộc chiến với Huyết thần giáo đã kết thúc, Long tộc cùng Tinh linh tộc không muốn cuốn vào cuộc chiến tranh của nhân loại. Sau này ngươi cần phải dựa vào chính mình! - Thiên hạ không có yến hội nào là không tàn! Lưu Vân rất cảm tạ bệ hạ cùng nữ vương đã trợ giúp! Tuy rằng sớm muộn gì điều này cũng đến nhưng lúc nó xảy ra trong lòng Lưu Vân vẫn cảm thấy có chút buồn. Sau khi ngàn năm chi chiến kết thúc, Long tộc cùng Tinh linh tộc đều quay về lãnh địa của bọn họ. Lưu Vân đã nghĩ tới sự uy hiếp của Minh Lạc cho nên khẩn cầu Long Ngạo Thiên để lại một ít cự long chiến sĩ nhưng Long Ngạo Thiên quả quyết cự tuyệt thỉnh cầu của hắn. Hắn thậm chí còn dự định đem Ma Tước cùng Long tộc tứ kiệt quay về trong tộc nhưng suy nghĩ đến uy hiếp của tứ long đối với Long tộc cho nên đáp ứng để tứ long ở lại bên cạnh Lưu Vân. Long Ngạo Thiên thở dài nói. - Ta biết điều này có lẽ không công bằng với ngươi nhưng nhiệm vụ của Long tộc là bảo vệ Lam Nguyệt đại lục chứ không phải là phá hoại nó! Ngươi nghĩ lại xem cả ngày trên bầu trời có cự long bay qua bay lại thì có bao nhiêu người còn có thể sống an ổn? Trong quá khứ năm trước Tinh linh tộc đã đã suy sụp tới bờ vực diệt tộc, hiện tại phải nghỉ ngơi lấy lại sức. Lưu Vân mỉm cười nói: - Nhưng tiểu tử này cũng không được sinh ra từ Lam Nguyệt đại lục. Hắn đến từ một đại lục khác! - Nhưng đây là chuyện của nhân loại. Hắn có vũ khí ma pháp tiên tiến. Không phải ngươi cũng có ma thương cùng Lạc Phu Tạo sao? Mấy thứ này có lực sát thương cực lớn, tất cả đều do cái đầu của nhân loại các ngươi nghĩ ra! Long Ngạo Thiên nói móc. - Lão nhân gia đừng quên năm trước trên Lam Nguyệt đại lục cũng có Long kỵ sĩ bay đầy trời! - Trước khác nay khác! Khi đó địa tinh phi thuyền cũng bay đầy trời! Hơn nữa lúc ấy võ kỹ cùng ma pháp của quốc gia siêu việt hơn hiện tại. Sự tồn tại của Long kỵ sĩ căn bản không ảnh hưởng đến sự cân bằng lực lượng giữa các quốc gia. - Được rồi. Một khi đã như vậy ta sẽ liều sống chết với tiểu tử Minh Lạc kia! Lưu Vân thở dài nói. Long Ngạo Thiên cười to rồi bảo: - Ta thấy ngươi là kẻ chuyên giở thủ đoạn. Tiểu tử kia khẳng định không bằng ngươi. Đến lúc đó trong tay ngươi nắm cả lực lượng của Thú nhân thì ngươi còn gì phải sợ? Tuy trở lại Lam Nguyệt đại lục trong thời gian ngắn nhưng Long Ngạo Thiên cũng biết rõ về Lưu Vân. - Thế còn chuyện kia nữ vương có nói với bệ hạ không? Thủy Như Yên trưởng lão một khi đã quyết gả cho Ma Tước…. - Được. Điều này ta có thể giúp. Nha đầu Thủy Như Yên kia ở lại Phổ Lí Tắc Lợi thành đi! Long Ngạo Thiên gật đầu. - Ta còn nghe nói Tinh linh nữ vương cùng Long vương còn có một đứa con đấy! - Không thể nào? Một người thân thể dài mấy chục mét, một người là nữ hài tử bình thường, nhỏ nhắn xinh xắn. Bọn họ làm sao có thể làm chuyện đó chứ? Tiếng nghị luận bên ngoài khiến sắc mặt Long Ngạo Thiên không khỏi biến đổi. Lưu Vân không khỏi nở nụ cười. - Ngươi cười cái gì? Long Ngạo Thiên giận dữ hỏi. - Nói thật. Ta đối với vấn đề này cũng tương đối cảm thấy hứng thú! Lưu Vân vừa nói xong lập tức khiến Long Ngạo Thiên tức giận đi tới gần - Nói giỡn thôi! Lưu Vân vội chuyển đề tài. - Chẳng lẽ ngươi không phát hiện nhân loại cũng có mặt đáng yêu sao? Ít nhất câu chuyện tình yêu vĩ đại đối với bọn họ còn thú vị hơn so với chiến tranh. Long Ngạo Thiên nghe vậy bất đắc dĩ thở dài, sắc mặt hơi dịu xuống. - Tiểu tử ngươi hiện tại đã trở thành đệ nhất nhân của Lam Nguyệt đại lục. Tương lai ngươi có tính toán gì không? Long Ngạo Thiên hỏi. Lưu Vân nghiêm mặt trả lời: - Sau khi hạo kiếp Huyết thần giáo qua đi, A Tư Mạn đế quốc cùng Tây Tư vương quốc bị suy yếu, hiện tại việc quan trọng nhất là xây dựng lại. Một khi Minh Lạc phát động, tương lai của Thú nhân cùng Hỏa Vân khó mà đoán trước được. Nhưng trước đây các Thánh giai cường giả trên Lam Nguyệt đại lục thành lập một tổ chức tên là Thánh Minh. Ta nghĩ sau khi chiến tranh đại lục kết thúc trên cơ sở tổ chức này các quốc gia trên đại lục sẽ phái đại biểu thành lập một cơ cấu liên hợp phụ trách xử lý tranh chấp giữa các quốc gia. Ngươi nói rất đúng, việc xuất hiện ma thương cùng Lạc Phu Tạo tạo thành uy hiếp đối với đại lục. Ta hứa với ngươi một khi việc Minh Lạc được giải quyết ta sẽ nắm chặt những vũ khí này trong tay để kiềm chế các quốc gia, thành lập lực lượng hòa bình ngăn chặn chiến tranh. Ta hy vọng đến lúc đó Long tộc, Tinh linh tộc, Ải nhân sẽ gia nhập tổ chức này. Bệ hạ nên biết xã hội đang không ngừng phát triển, bất luận một chủng tộc nào nếu cứ bảo thủ, cuối cùng sẽ bị đào thải. Quý tộc nhân loại từng rất thích trả giá cả để mua mỹ nữ tinh linh nhưng nữ vương bệ hạ hiện thân trong trận đại chiến sẽ khiến cho bất kể kẻ nào có suy nghĩ này sẽ phải nghĩ xem mình có thừa nhận được sự đả kích ma pháp đáng sợ của Tinh linh tộc hay không. Long Ngạo Thiên yên lặng suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu: - Ngươi nói rất đúng. Nếu lý tưởng của ngươi có thể thự hiện thì ta sẽ xem xét gia nhập tổ chức này. Ngươi có suy nghĩ gì cho bản thân không? - Ta? Lưu Vân nghe vậy không khỏi có chút thất thần. - Sau khi báo thù cho Na Á ta muốn chăm sóc hài tử, ở bên cạnh hai nữ nhân của ta. Cả đời ta sống trong chinh chiến, ta đã nợ các nàng quá nhiều! - Báo thù cho Na Á? Huyết thần giáo đã bị diệt, chẳng lẽ không tính là đã báo thù sao? Long Ngạo Thiên ngạc nhiên hỏi. - Đạt Mặc Lý Tư mặc dù đã chạy thoát nhưng bản thân hắn bị trọng thương, ta sẽ tự mình thay ngươi giải quyết. - Vất vả cho bệ hạ rồi. Có thể chết trong tay ngươi có lẽ là kết cục tốt nhất với kẻ đáng thương như Đạt Mặc Lý Tư. Lưu Vân thở dài nói. - Nhưng cái chết của Na Á ngoại trừ Huyết thần giáo còn có người phải trả giá lớn! - Có lẽ Na Á cũng không hy vọng ngươi làm như vậy. Long Ngạo Thiên cảm nhận được sát khí dầy đặc từ trong lời nói của Lưu Vân, không khỏi khuyên giải. - Nàng không muốn ta làm cái gì cho nàng. Hiện tại nàng đã ra đi, có một số việc ta phải làm vì nàng. Lưu Vân trầm giọng nói. - Nếu có ngày ngươi nhìn thấy nữ nhi Long Linh của ta thì hãy chiếu cố cho nó. Có lẽ nàng sẽ gây cho ngươi kinh hỉ ngoài ý muốn! Lúc Long Ngạo Thiên rời đi đã nói với Lưu Vân một câu như vậy.