- Những năm tháng dưới dòng sông dài vùi lấp viễn cổ thời đại, món quà của mẹ tự nhiên ban tặng cho hài tử yêu dấu nhất của người, một phần lễ vật trân quý nhất của tinh linh bộ tộc --- sinh mệnh kéo dài. Nàng đang sử dụng sinh mệnh ma pháp đặc biệt của tinh linh tộc: “Nếu người này đã chết vì tinh linh, xin người hãy ban cho hắn tính mạng vinh quang.” Một giọng nữ nhẹ nhàng cao vút vang lên trong rừng rậm, cô gái tinh linh chậm rãi đứng thẳng lên, khuôn mặt hiện lên sự thánh khiết, sung sướng, vui mừng. Ma pháp nguyên tố ở xung quanh nàng bắt đầu chậm rãi tụ tập, hóa thành các đám mây, nhẹ nhàng vờn quanh nàng. Gió ngừng. Cây cối im lặng. Thời gian dường như cũng dừng lại. Động tác của mỗi người dường như cũng đông cứng lại. “Năm tháng dài dằng dặc, tinh linh đã chứng kiến âm mưu của loài người, chiến tranh cùng giết chóc. Dần dần theo thời gian, tinh linh cảm nhận được loài người rất lãnh khốc, tàn nhẫn cùng xảo trá. Từ đó về sau sinh mệnh ma pháp trở thành cấm kị của tinh linh bộ tộc.” Giọng nữ nhẹ nhàng cao vút dần dần trở nên cuốn hút, động lòng người. Trong cơ thể cô gái tinh linh tỏa ra vô số bạch quang. Những đám mấy vờn quanh nàng sau khi cùng bạch quang dung hợp hóa thành lưu quang với nhiều màu sắc rực rỡ, rồi chiếu thẳng lên bầu trời, chậm rãi tụ lại tạo thành một dải cầu vồng rực rỡ ở không trung. Lưu Vân nhìn cô gái tinh linh đang ngâm xướng, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác vô cùng bất an. Sau khi cầu vồng xuất hiện trên bầu trời, cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cầu vồng trên bầu trời, giơ cao hai tay lên, hai đạo bạch quang cường đại bắn thẳng đến chính giữa cầu vồng. - Tinh linh nữ hài Hiểu Hiểu nguyện lấy sinh mạng trường kỳ làm vật hy sinh, mở ra cấm kị chi môn, khẩn cầu kì tích giáng xuống – hi sinh. Sinh mệnh vinh quang! Sau khi hấp thu hai đạo bạch quang, cầu vồng đột nhiên phát sáng rực rỡ, một đạo quang mang màu trắng tràn ngập sinh cơ lưu chuyển, cô gái hạ hai tay xuống, quang mang từ không trung rơi xuống người thanh niên. Rồi sau đó cô gái tinh lĩnh cũng ngã xuống trên người hắn. Trong chớp mắt cô gái ngã xuống, Lưu Vân phát hiện hắn đã có thể động đậy. Lão Tạp cũng từ phía xa đi tới, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: - Mọi người đang ở trong rừng cây. Huyết nhân đang che trở trước người cô gái tinh linh cùng thanh niên đột nhiên xoay người nhìn về phía những vị khách không mời mà đến. - Lưu Vân công tử! Lôi Lạc vui mừng cùng sợ hãi kêu lên. - Lôi đại thúc! Lôi Vân nhìn kỹ, rồi cũng cao giọng kêu lên, vội vàng đi tới phía trước. như thế nào cũng không nghĩ tới sắp kết thúc nhiệm vụ đuổi giết, đột nhiện lại biến thành cục diện biểu diễn ma pháp cùng bạn bè gặp gỡ. Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc cũng xông lên, chuẩn bị đỡ cô gái tinh linh cùng thanh niên trên mặt đất đứng dậy. - Đừng chạm vào hắn, máu có độc! Lôi Lạc vội vàng hô, đồng thời cũng tránh cánh tay đang vươn ra của Lưu Vân. - Đem bọn họ toàn bộ vây lại, không để cho người nào chạy thoát! vung tay lên, hơn mười huyết y nhân nhanh chóng bay tới vây quanh đám người Lưu Vân. - Chú ý trên thân kiếm bọn họ cùng máu trên quần áo đều có độc. - Thực sự là ác độc, còn chưa có chết lại làm cho máu của mình chảy đầm đìa. Lưu Vân ngẩng đầu đánh giá nhóm người này, đột nhiên nói. Lão Tạp vừa hướng Lôi Lạc vừa hướng Lôi Lạc phát trì dũ thuật vừa cười nói: - Đúng vậy, ăn mặc quần áo đầy máu, điềm xấu điềm xấu! - Tên kia, ngươi là người cầm đầu? Nói rõ ràng tại sao lại đuổi giết bọn họ, ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Lưu Vân đưa một ngón tay chỉ , khinh thường nói. - Các hạ, ngươi còn không rõ tình huống của mình sao? Trên khuôn mặt lộ ra nụ cười đắc ý, ánh mắt không khỏi nhìn qua những thủ hạ dưới tay mình. - Ngươi muốn so về số người? Lưu Vân cười tà dị, vỗ tay mấy cái. Một đạo hỏa quang từ trong tay lão Tạp phóng lên cao, hai trăm học viên nhanh chóng từ phía sau Lưu Vân chạy ra. Ngải Phật Sâm đem tinh linh cô gái trao cho tiểu Tạp, cùng với Ốc Khắc hộ vệ bên cạnh Lưu Vân. - Công tử, bọn họ có thể thuộc về một tổ chức tà ác nào đó, không được để họ chạy thoát. Tình huống cụ thể ta sẽ nói cho ngươi biết sau. Lôi Lạc đi đến gần, nói vào tai Lưu Vân. Lưu Vân gật đầu. Từ khi bắt đầu nhìn thấy những huyết y nhân này, hắn đã thấy được những người này rất tà môn. Đủ loại dấu hiệu cho thấy những hỏa nhân này hẳn thuộc về thế lực tà ác. - Giết! Ngoại trừ người dẫn đầu, không để lại một người nào cả! Lưu Vân phất tay nói. Hơn mười đạo tia chớp không hề có dấu hiệu báo trước đánh tới, mấy huyết y nhân tức khắc ngã xuống. Lại một đợt tia chớp nữa trôi qua, toàn bộ các huyết y nhân đều nằm xuống. Giữa mảng điện quang, một con hỏa điểu uốn éo bay về phía giữa hai chân . Thủy Hàn mang theo một đội nhanh chóng chạy tới chỗ những huyết y nhân ngã xuống. Hàn quang chủy thủ lóe lên, tận tình thu hoạch tính mạng. Trên cổ các huyết y nhân nằm trên mặt đất đều lưu lại một vết đao thật sâu. trợn mắt há hốc mồm nhìn tình hình trước mắt. - Ta đang nằm mơ, ta đang nằm mơ! Hắn thì thào lẩm bẩm. Thế nhưng dưới hạ thể đột nhiên truyền đến lửa nóng cùng đau đớn, còn có mùi cháy xem làm cho hắn biết mình không có nằm mộng. Cúi đầu nhìn, thấy một con hỏa điểu đang cố gắng chui đầu vào tìm ‘điểu sào’ ở phía trong. - A! Hét thảm một tiếng, cuống quít lui về phía sau. Hỏa điểu tựa hồ rất không hài lòng với việc chú chim nho nhỏ sắp tới tay lại bay đi, vội vàng bay đuổi theo hướng hắn chạy. Lúc hỏa điểu biến mất, vài thanh trường kiếm đã gác ở trên cổ hắn. Khi Thế Viêm tỉnh lại, chiến đấu đã kết thúc. Lúc Lôi Lạc nói cho hắn chuyện phát phát sinh vừa rồi, hắn đau khổ, giãy dụa, dùng cánh tay không bị thương vuốt ve khuôn mặt tinh linh cô gái, khóc rống lên. Tinh linh cô gái hoàn toàn không còn hơi thở, yên tĩnh nằm trên mặt đất, trên mặt vẫn lộ vẻ hạnh phúc cùng nụ cười bình thản. Mặc dù chiến đấu kết thúc rất nhanh chóng dễ dàng, nhưng Lưu Vân phát hiện tình thế vẫn rất nghiêm trọng. Thương thế của Lôi Lạc và thanh niên tên gọi là Thế Viêm kia đều rất nghiêm trọng. Phiền toái nhất chính là dùng ma pháp trị liệu không có bất cứ hiệu quả gì đối với vết thương của họ. Còn tinh linh cô gái được mọi người tôn kính kia đã chết. - Đầu nhi, hắn cái gì cũng không nói.. Thủy Hàn dẫn người áp giải đi tới. Lúc này trên người toàn là vết thương, quần áo trên người cũng đã bị lột bỏ, chỉ còn lại mỗi cái quần đùi. - Mẹ kiếp, lão tử cởi sạch của ngươi ra, không cho ngươi mặc quần áo nhuốm máu. Chỉ để lại một cái quần cộc cho ngươi che chỗ xấu hổ này, lão tử không tin quần lót ngươi cũng có độc. Thủy Hàn lúc bảo người lột y phục của hắn đã nói thế. - Nói, độc chất này giải như thế nào? Vết thương của bọn họ có biện pháp chữa không? Lưu Vân nhìn hắn, lạnh lùng hỏi. - Ta cũng không biết. thất thần nhìn Lưu Vân. - Loại huyết độc này, ta còn chưa nghe nói qua có biện pháp giải trừ. Từ trước tới nay hắn đều tưởng rằng mình là người đáng sợ. Không nghĩ tới lại gặp người so với hắn còn đáng sợ hơn. Trong lúc xử lý các thi thể kia, chỉ một lát công phu hắn đã bị Thủy Hàn dùng tới , loại cực hình hành hạ. Lưu Vân phất tay bảo Thủy Hàn đem giải đi. Hắn biết thế lực tà ác này nhất định có biện pháp đặc thù khống chế thành viên không tiết lộ bí mật, lúc này hỏi cũng không có tác dụng. - Lôi đại thúc, hiện tại nên làm gì bây giờ? Lưu Vân nhất thời cũng mất bình tĩnh, không có chủ ý gì. - Tinh linh cô gái từng nói qua, tới tinh linh sâm lâm chúng ta sẽ được cứu. Lôi Lạc trầm tư trong chốc lát rồi nói. - Ta cũng không biết nàng chỉ tùy tiện nói hay là đến tinh linh sâm lâm chúng ta thậ sự có thể được cứu. “Quay về thành cũng không nhất định có thể cứu được bọn họ. Vậy mạo hiểm đi tới tinh linh sâm lâm, dù sao cũng thuận tiện đem tinh linh cô gái trở về quê cũ.” Lưu Vân thầm nghĩ. Rất nhanh, các học viên liền cột chắc cáng, đem tinh linh cô gái tới. Một ít học viên còn hái đến những bó hoa dại lớn, đặt ở trên người cô gái. Lưu Vân quyết định để cho tất cả các học viên hướng cô gái cáo biệt lần cuối. Hai trăm đệ tử đứng trước người tinh linh cô gái, trang nghiêm hướng về phía nàng chào theo nghi thức quân đội. Các nam nhân tại thú doanh cũng chưa từng rơi một giọt lệ, rốt cục cũng rơi nước mắt trước cô gái. Mấy người Lưu Vân cũng đứng ở bên cạnh cô gái, yên lặng cúi đầu hành lễ. “Nguyện cho linh hồn ngươi được yên nghỉ, tinh linh cô nương vĩ đại.” Trong lòng Lưu Vân lại một lần nữa vì nàng mà cầu khẩn. Sau khi thảo luận qua, Lưu Vân quyết định mang theo lão Tạp cùng bốn gã lão đội viên hộ tống Lôi Lạc cùng Thế Viêm và Hiểu Hiểu tiến vào tinh linh sâm lâm. Ngải Phật Sâm cùng tiểu Tạp lưu lại tổ chức các học viên tiếp tục huấn luyện. Chuyện cuối cùng là giải quyết vấn đề của Thập Lục. Sau khi chịu đựng các cực hình, chỉ còn mỗi cái quần đùi trên người, Lưu Vân nhìn Thập Lục cười. Mỗi một người đều cảm giác được nụ cười của Lưu Vân vô cùng tà ác. Mỗi khi hắn cười như vậy đều làm người khác cảm thấy trái tim băng giá. Thương cảm cho Thập Lục, vận mệnh như thế nào đang chờ đợi hắn?