Mấy cồn cỏ bị gió thổi đi, không biết được thổi tới từ nơi nào, cũng không biết bị gió thôi đi đâu. Lưu Vân đỡ Thủy Linh Nhi đứng lẳng lặng trước mộ phần Phiên Thập Lục. Thủy Linh Nhẹ nhẹ giọng nức nở, ánh mặt cứng cỏi nhìn mặt đất. Dòng lệ bi thương, có lẽ là điều tiếc thương nhất với người chết. Lưu Vân trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn không thể tưởng được, người cứu Thủy Linh Nhi đang nằm trong phần mộ kia lại là kẻ mà hắn vắt óc tính trăm phương nghìn kế để hạ nhục. - Cảm ơn ngươi, hảo hán! Lưu Vân thở dài nói. Vận mệnh biến hóa, có đôi khi như một vở kịch. Thế nhân cũng chỉ là ngọn cỏ khô trước gió, ai có thể biết trước vận mệnh của mình chứ? Mọi người cần gì phải vì một cây cỏ khô mà sầu não thở dài ? cây cỏ khô nếu có thể biết chắc cũng không lấy làm giận. Bởi vì nó đã từng có năm tháng quá khứ huy hoàng, đã được mọi người ca ngợi cùng quý trọng. Một người nếu có thể đạt được điều mà cả đời hắn muốn cầu nhất, dù là chỉ trong chốc lát, cũng sẽ như vĩnh hằng, ngay cả khi chết cũng không hối tiếc. Phiên Thập Lục là một người như thế. Ở thời khắc cuối cùng, sinh mệnh hắn đã đạt được ánh mắt tôn trọng cùng kính ngưỡng của người khác. - Thủy cô nương, chúng ta trở về đi, hãy để hắn được an nghỉ nơi này. Lưu Vân nhẹ giọng nói. Thủy Linh Nhi may mắn sống sót sau tai nạn, giống như hoa sen sau cơn mưa, làm trong lòng hắn đau đớn từng đợt. - Lúc này, nếu không phải nhờ hắn, chúng ta đã có thể không bao giờ… thấy nhau nữa. Thủy Linh Nhi đột nhiên ngẩng đầu, cố lấy dũng khí nói. - Ừ! Cho nên, chúng ta càng sống tốt, như vậy mới là khiến hắn được an ủi. Lưu Vân nói. - Vậy ngươi, đừng gọi ta là Thủy cô nương nữa, gọi là Linh nhi được chứ? Thủy Linh Nhi khuông mặt tái nhợt, mặt ngượng ngùng như mây đỏ, thấp giọng nói. Vừa mới kề vai tử thần, làm nàng thêm vài phần dũng cảm. - Được , Linh nhi chúng ta trở về thôi. Lưu Vân không kìm nổi lòng, tới bên người nàng ôm sát một chút, hưởng thụ thân hình mềm mại và ấm áp. Thủy Linh Nhi cúi đầu, không mặt dán chặt vào ngực Lưu Vân. - Đại thúc, lại đây xem một chút. Lưu Vân đi vào phòng lão Tạp, cầm trong tay một bản vẽ. Bọn họ ở tinh linh sâm lâm, lão Tạp được lợi không nhỏ, được tắm trong Nguyệt Quang tuyền, làm tẩy hết tất cả phiền não trên người lão. Cánh cửa của lục hệ ma đạo sư rốt cục đã mở ra với lão. Cho nên, sau khi trở về, lão liền nhốt kín mình ở trong phòng, bế quan nghiên cứu ma pháp. - Ngươi lại muốn làm cái gì cổ quái thế? Tiếp nhận bản vẽ trong tay Lưu Vân, lão Tạp nghiêm túc nhìn. - Đây như là một bộ chiến giáp, ta xem qua không hiểu được, ngươi nói xem. Lão Tạp nhìn thật lâu lắc đầu nói. - Đây là một bộ chiến giáp có năng lực phòng hộ ma pháp nhất định. Lưu vân chỉ vào bản vẽ, nghiêm thúc giải thích. - Chủ thể chiến giáp chọn dùng da ma thú chế tác, có tính mềm mại, dẻo dai, cùng năng lực kháng lại đả kích. Lại dùng phương pháp ngâm nước thốc, hẳn là có thể kháng lại phong hệ cùng hỏa hệ ma pháp cao cấp đả kích. Trong chiến giáp, có một ít sợi kim khí mảnh như tơ, có thể chuyển rời lực công kích của lôi hệ ma pháp xuống mặt đất. Hơn nữa giữa chiến giáp còn có một tầng phòng lạnh, có thể là suy yếu lực của thủy hệ ma pháp. Về phần thổ hệ ma pháp, chủ yếu là dựa vào khả năng trốn tránh của chủ nhân bộ giáp. Như vậy bộ chiến giáp này có thể so với năng lực ma pháp phòng hộ cao hơn một chút. Lão Tạp đứng ở bên cạnh nghe thấy cảm thán nói: - Chiến giáp phòng hộ ma pháp cho binh sĩ? Nghe thì rất là hay, tuy nhiên có thể làm được sao? - Hắc hắc, không thử thì làm sao biết đây? Nói xong Lưu Vân đặt mông ngồi vào ghế. - Không phải lão nhân gia ta đả kích ngươi, đừng nghĩ sẽ dễ dàng nhé. Ngươi làm thế nào để kiếm được sợi kim khí như tơ, có thể chuyển dời lực tác động của lôi hệ ma pháp xuống mặt đất, còn có thể tầng phòng lạnh nữa, dùng được hay không? - Lôi hệ phòng hộ, ta có thể nắm chắc, phòng lạnh sao, nghe nói tuyết nhung có hiệu quả rất tốt. Lưu Vân thuận miệng đáp, ta còn không tin tại đại lục này kim khí lại không thể dẫn điện. - Tuyết Nhung? Nga, trời đất ơi, ngươi chỉ muốn mua được thứ tốt nhất sao, ta nhất định sẽ coi đó là tư tưởng vĩ đại. Vài ngày sau, Lôi Lạc đưa tới rất nhiều nguyên liệu, thậm chí gồm cả bộ chiến giáp bằng tuyết nhung lúc đó lão Tạp bí khẩu rồi. Nhưng là nghe được đám Tuyết Nhung này chỉ tốn kim tệ, lại nhìn Thủy Linh Nhi đang vui vẻ, lão Tạp không khỏi lắc đầu thở dài. Lưu Vân rất nhanh dẫn người trở về tinh linh sâm lâm đem tài liệu cùng bản thiết kế giao cho Tinh Linh tộc, nhờ bọn họ liên hệ với Ải Nhân tộc để làm. Lưu Vân đi rồi, lão Tạp cùng Nã Luân Đa chuẩn bị giai đoạn huấn luyện cuối cùng cho đệ tử. Lão Tạp là tiến hành huấn luyện hiệp đồng tác chiến ma pháp, Nã Luân Đa là giáo sư lý luận tác chiến đặc chủng cùng nghệ thuật chỉ huy chiến trường. Sau mấy ngày, Nã Luân Đa đối với Lưu Vân đã có cảm giác sùng bái điên cuồng. Tuy rằng người đế đô coi Nã Luân Đa là ngoại tốc, nhưng hắn cảm giác mình là thiên tại. Có điều lý luận tác chiến đặc chủng của Lưu Vân làm hắn cảm thấy mình như chỉ là một trò đùa. Càng quan trọng là… Lưu Vân không chỉ có trọn vẹn lý luận, hắn còn có thể tự tay sáng lập ra một chi tinh binh để thực hiện mọi việc nữa. “ Cao thủ ma pháp rất lợi hại sao? Lão tử dùng một đống ma pháp cấp thấp cũng đánh chết được. Cao thủ vũ kỹ rất mạnh sao? Lão tử dùng một đám người ám toán cũng chết.” Khi Lưu Vân nói như vậy đối với hắn, Nã Luân Đa cảm thấy thế nào là ý tưởng mới, nếu so sánh với quái nhân, thì hơn xa nhiều. Trên sân huấn luyện, lão Tạp chỉ huy thành viên của trung đội lôi hệ ma pháp tiến hành hợp luyện. Căn cứ vào yêu cầu của Lưu Vân, lão Tạp định ra vài loại kí hiệu ngôn ngữ của người câm điếc. Giơ tay, là toàn lực tấn công một kích, tất cả đội viên đồng thời công kích một mục tiêu. Giơ bàn tay, thì là do sáu ban, là do lớp trưởng phụ trách xác định mục tiêu, tự tiến hành công kích. Dựng thẳng ngón giữa, là dùng toàn lực tiến hành lần công kích thứ hai với mục tiêu. Đề nghị dựng thẳng ngón giữa này là Lưu Vân nói ra. Hắn giải thích rằng: “ thủ thế này có ý tứ là: khinh bỉ ngươi là quái vật, mấy chục đạo lôi điện đánh mà còn không chết! lại một lần nữa thử coi.” Lão Tạp từng thử, sau khi lão mở ra hộ thuẫn, có thể chống đỡ được mười lăm người toàn lực một kích. Loại tập trung lực lượng đánh vào một điểm này có uy lực thật lớn, làm lão Tạp không khỏi cảm thán một hồi. “ Xem ra ma đạo sư cũng chưa chắc chống được đả kích như vậy.” Quần thể ma pháp này uy lực thật lớn, khuyết điểm duy nhất là đội viên phối hợp thủy chung vẫn không thể hoàn mỹ. Mỗi lần hợp luyện, sẽ có người đánh lệch, điều này đối với Lưu Vân và Lão Tạp đều không có thể làm gì, chỉ hy vọng có thể làm nhiều thành quen tay thôi. Nhóm đội viên sau khi hợp lực, tiểu Tạp chạy vào sân huấn luyện tìm lão Tạp mang “ nước Nguyệt Quang tuyền” tới. Nhìn bầu trời có mấy ðạo thiểm ðiện lệch khỏi quỹ ðạo, tiểu Tạp hýớng lên không trung hạ cánh tay, mấy ðạo thiểm ðiện kia liền hợp với ðại bộ phận một cách ly kỳ. - Việc này không có thật. Lão Tạp dùng sức xoa nhẹ mắt, hoàn toàn không tin hết thảy mọi việc phát sinh trước mắt. - Hắn không ngờ lại có năng lực khống chế ma pháp. Người có năng lực khống chế ma pháp, là một trong những truyền thuyết tồn tại ở đại lục, được gọi là Khống ma sư. Những người này, không có năng lực công kích ma pháp quá mạnh mẽ, nhưng chính là bọn họ có thể làm thao túng ma pháp! Trong truyền thuyết khống ma sư mạnh nhất, từng đem một cấm chú do thánh ma đạo sư thi triển phản kích lại. Lịch sử mấy trăm năm lại đây của đại lục, chỉ xuất hiện không quá ba vị khống ma sư. Tuy rằng ba người này nhiều nhất chỉ có thể khống chế cao cấp ma pháp, nhưng lúc ấy cũng danh chấn đại lục, là ác mộng của ma pháp sư. Lão Tạp ngăn nội tâm đang mừng như điên của mình, chạy nhanh tới Tiểu Tạp. - Tiểu Tạp, một tay vừa rồi của ngươi, làm như thế nào? - Ai, lão nhân gia người lòng hiếu kì lại nổi lên rồi? Tiểu Tạp không khách khí cười nói. Bản thân hắn khi theo lão Tạp trở về từ Tinh Linh sâm lâm, đã ít muốn hỏi vấn đề về “ Hỏa điểu” rồi, có cảm giác kì lạ. Khó chịu nhất chính là, Đầu nhi từ Tinh Linh sâm lâm trở về có “ nước Nguyệt Quang Tuyền” bổ sung ma lực, ngoại trừ A Lôi được phân hai bình ra, còn lại dường như bị lão Tạp lấy hết rồi. Lúc tiểu Tạp hướng tới lão xin một ít, thì lão kiếm cớ tìm lý do cự tuyệt hắn. - Mọi người chuẩn bị lại nào, hợp luyện một lần nữa! - Nhanh lên, biểu diễn lại cho ta xem cái. Lão Tạp phân phó nhóm đệ tử chuẩn bị cẩn thận, sau đó cười ha hả nói với Tiểu Tạp. - Việc này chỉ sợ không được, ma lực của ta không đủ. Nếu có thể bổ sung được thì tốt rồi. Tiểu Tạp cười gian xảo nói. - Tới đây, uống một ngụm đi. Lão Tạp nói xong lấy từ trong ngực ra một lọ “ nước tắm rửa” đưa tới trước mặt hắn. - Một lọ này đều cho ta sao? Tiểu Tạp hỏi han. - Cho ngươi hết! Lão Tạp không chút do dự nói, một mặt âm thầm nghĩ: “ Nếu ngươi biết đây là nước lão nhân ta tắm rửa thì ngươi phải nôn ba ngày không hết!”