-Tướng quân,có vị dong binh đoàn trưởng xin gặp. Một binh sĩ hối hả chạy lên đầu thành, thở hổn hển nói. Na Á và La Lâm kinh ngạc nhìn nhau, cùng lúc nói: -Cho mời! Người chết đuối, nhìn thấy một cọng rơm cũng sẽ không suy nghĩ mà bắt lấy, nào sợ cọng rơm cũng sẽ rất nhanh theo hắn chìm xuống nước. Vị dong binh đoàn trưởng bỗng nhiên xuất hiện này, rất hiển nhiên chính là giống như cọng rơm kia. Lưu Vân thân mặc một bộ chiến giáp màu đen, đội đầu khôi, xuất hiện ở trước mặt hai người. Hắn vốn đang ở Sồ Ưng học viện dẫn dắt đội viên huấn luyện thuật cỡi ngựa, đột nhiên phát hiện gần đó xuất hiện từng tốp rất nhiều bách tính chạy nạn, vừa nghe ngóng thì biết được tin tức Hàn Thành sẽ có thể sẽ thất thủ. “Nên để cho bọn thỏ con gặp màn máu tanh này rồi.” Chính như vậy, hắn dẫn theo Hắc Ưng, ngày đêm kiêm trình, kịp tới Hàn Thành. Hắn có niềm tin, chỉ cần Hàn Thành chưa thất thủ, thì hắn có thể thủ được, và kích lui địch nhân đến xâm phạm. Lão Tạp gã lục hệ ma đạo sư này cộng thêm tiểu Tạp tên khống ma sư kia, làm trong lòng hắn rất là chắc chắn. -Hắc Ưng dong binh đoàn đoàn trưởng, Chiến Ưng xin chào tướng quân đại nhân. Ánh mắt Lưu Vân lướt qua trên người công chúa, lại trở về trên người La Lâm sau đó hành lễ nói. -Miễn lễ, Vị này là đế quốc Na Á công chúa. La Lâm hướng phía công chúa, giới thiệu với Lưu Vân. -Miễn lễ. Công chúa phất tay, ngăn lại Lưu Vân đang tính hành lễ. -Không biết các hạ tới đây có việc gì quan trọng, nên biết Hàn Thành lúc này chiến sự đang gấp. Pháp luật đế quốc quy định, lúc nổi lên chiến sự, dong binh đoàn có trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ. Nhưng đối với Hắc Ưng dong binh đoàn đột nhiên xuất hiện này, Na Á vẫn có chút lo lắng. -Đương nhiên là đến thủ thành. Lưu Vân bình tĩnh trả lời. -Ngươi mang đến bao nhiêu người? Thật là rất cảm ơn! La Lâm chụp lấy tay của Lưu Vân, âm thanh run rẩy hỏi. Trời tuyết tặng than, so với thêm hoa trên gấm càng làm người ta cảm động. -Ta chỉ có hai trăm người. Lưu Vân nói. -Uh, không sao, ngươi cũng xem như đã tận một phần sức lực. Mặc dù chỉ là một cọng rơm, nhưng La Lâm vẫn rất thưởng thức vị dong binh đoàn trường này. -Vậy các hạ có yêu cầu gì?Muốn chúng ta xuất ra bao nhiên tiền thuê vậy? Na Á nhỏ nhẹ hỏi. Với cách nhìn của nàng,dong binh đoàn đại đa số là đám người không lợi không ra sức, đã lựa ra tay ở loại tình huống nguy nan này, tất nhiên có yêu cầu. -Vì nước tận sức, bổn nhân một hào không thu. Nếu vì chuyện khác, cho dù là cấp cho con gái của hoàng đế, cũng chưa chắc đã mời được ta. Lưu Vân nhìn công chúa, lạnh lùng nói. Trên mặt công chúa thoáng qua một chút giận, nhưng ngẫm nghĩ, lại dịu dàng nói: -Đã như vậy, các ngươi tự lo cho tốt. Lúc thành thất thủ, bảo vệ người của mình đột vây đi. Ta có thể sẽ chết ở đây, không cần liên lụy các ngươi. -Việc này không nhọc công chúa lo lắng, ta tự có chừng mực. Nhìn hình dạng Na Á phờ phạc và tuyệt vọng, trong lòng Lưu Vân dâng lên một chút không nỡ. Mà phần dũng khí nghênh đón tai nạn quốc gia của nàng cùng với sự quan tâm đối với thuộc hạ, cũng làm cho Lưu Vân ý thức được, nàng đã không còn là cô công chúa không vấn hỏi gì về sự khổ nhọc của nhân gian. -Công chúa nàng có thể yên tâm ngủ một giấc, đợi khi tỉnh giấc, ta dám bảo đảm cường địch đã lui. Lưu Vân cười nói. Nghe xong lời của Lưu Vân, công chúa cũng không khỏi cười khổ, bất giác nhớ tới Lưu Vân. “Tên này là người như thế nào, giờ phút này còn “Nổ”. Công phu khoác lác, ngược lại có thể so sánh cùng gã kia.” Lưu Vân xoay người đi xuống tường thành, một lúc sau, hai trăm binh sĩ trên thân chiến giáp màu đen sáng bóng ào lên tường thành. Na Á tập trung nhìn qua, không khỏi có chút ngạc nhiên. Đám người này hoàn toàn không giống đế quốc quân đội, chiến giáp trên người nhẹ nhàng tiện lợi, thân thể nhanh nhẹn như vượn, người người trong tay đều là trường đao đặc chế, trong lúc hành động phối hợp ăn ý, tiến lùi hợp lí. Từng mũi từng mũi tên bắn lên người của họ, đều văng ra, không lưu lại một chút dấu vết. Đối mặt máu tanh trước mắt, mỗi một người rõ ràng là rất bình tĩnh, dường như đã sớm quen thuộc với mọi thứ trên chiến trường. Lưu Vân đi tới bên cạnh công chúa và La Lâm, nhỏ giọng nói: -Không có gì đâu, chúng ta xem kịch. - Tất cả thuộc về thủy linh, toàn lực chữa trị người bị thương. - Tất cả thuộc về thánh quang, bảo vệ đoạn tường thành này. - Tất cả thuộc Lôi thần, chuẩn bị toàn lực công kích! - Ba hệ thổ,phong,hỏa, tiêu diệt địch trên tường thành. - Thủ tịch ma pháp sư, củng cố phòng ngự thành! Nã Luân Đa liên tiếp hạ một loạt một lệnh. -Vâng! Mấy người bên cạnh lập tức liền lĩnh mệnh mà đi. Trên tường thành bay lên mấy mươi tia ánh sáng màu lam của nước, Trì Dũ Thuật từng cái từng cái phủ lên người binh sĩ bị thương, mang đi sự đau đớn của vết thương, chỉ lưu lại sự ấp áp và dự dễ chịu. Mấy mươi tia ánh sáng bảo vệ, tại tường thành trước mặt Na Á bay lên, bao phủ bảo vệ ma pháp sư đang ngâm xướng và mọi người bên trong. Còn mười mấy người áo đen lại hướng binh sĩ Thú Nhân đang tấn công tường thành nhanh chóng đánh qua, từng đường từng đường đao lướt qua, vô tình mang theo từng cái đầu rơi xuống. Trong đó có vài tên sát tính nổi lên, tra đao vào vỏ, dùng tay không rắn rỏi vặn cổ vài Thú Nhân, theo sau một tốp binh sĩ hai tay huy động, không ít Thú Nhân lên được tường thành vừa dò đầu vào, liền tay bưng lấy mắt rơi xuống dưới. Thỉnh thoảng có đao của địch nhân chém lên thân thể của người áo đen, cũng chỉ là trên chiến giáp lưu lại một vết cắt. -Mẹ nó, các ngươi đang làm dáng hả? Tất cả đều dùng đao cho ta, chém cho nhanh! Nhìn thấy mấy tên binh sĩ dùng tay “Giỡn”, Lưu Vân giận dữ đứng rống lên. Vì vậy, vài tên gia hỏa đang “Nghiện” dùng tay, vội vàng rút đao ra dũng mãnh xông qua. Đứng phía sau hộ thuẫn bảo vệ, Na Á và La Lâm không biết nói gì khi nhìn mọi thứ diễn ra. Bọn họ lúc này, đã còn hơn xa cả chấn kinh. Cái tên dong binh đoàn trưởng này, rốt cuộc là từ đâu tới, vì sao dưới tay lại có đội ngũ ma pháp sư cường đại như vậy? Trên thân đám người này là loại chiến giáp gì, lại có thể đao thương bất nhập? Lúc này, trên chiến trường bỗng phát sinh biến hóa! Mấy mươi tia chớp xuất hiện phía chân trời, như là những con rắn màu bạc sống động, dưới một loại lực lượng nào đó chi phối, dường như trên không trung đang khoan khoái nhảy múa, sau cùng chầm chậm hội tụ lại với nhau, cùng xẹt xẹt công kích vào đâu đó trên chiến trường. Liệt Hổ đang đứng ngoài trướng bồng, đợi chờ thắng lợi. Trên tường Hàn Thành bỗng nhiên bay lên ánh sáng chữa trị và thuẫn ánh sáng bảo vệ, làm cho lòng hắn dâng lên một dự cảm không may. “Sao đột nhiên địch nhân lại xuất hiện nhiều ma pháp sư như vậy?” “Trận này làm sao mà đánh đây?” Mà chân trời mấy mươi tia chớp, càng làm hắn kinh hãi. Tuy năng lực kháng ma pháp của Thú Nhân khá mạnh, nhưng nhiều ma pháp sư như vậy, tuyệt đối quân đội của hắn không thể chống lại. -Mẹ nó, chuyện lạ, những tia điện này còn lại khiêu vũ ở trên không! -Kháo(Fuck), mấy tia lửa điện này lại hướng phía ta bay tới rồi! “Thì ra, bị mấy mươi tia chớp cùng lúc oanh trúng đầu, cảm giác là như vậy!” Đó là lúc Liệt Hổ sắp chết, ý nghĩ cuối cùng trong đầu lướt qua. -Băng Thiên Tuyết Địa! Tiếp theo lão Tạp rống lớn một tiếng, trên tường của Hàn Thành, tức thời bao phủ một tầng băng thật dày. Tất cả những chỗ bị tổn hại trên tường thành, đều được hàn băng gia cố. Hàn Thành cũng trở nên trơn nhẵn, không kịp thối lui Thú Nhân, liền bị đông thành những bức tượng điêu khắc, lưu lại trên tường thành. Trong trận doanh của Thú Nhân, bay lên mấy cái ma pháp cao cấp, trên không trung dừng lại một chút, lại tự dưng không ngờ tấn công vào trong đại quân. Tiểu Tạp đắc ý cười, len lén hướng Lưu Vân làm một động tác tay. “Hai bình Nguyệt Quang Tuyền Thủy” Lưu Vân đã hiểu, cười gật gật đầu. -Lưu Tinh Hỏa Vũ! Lão Tạp lại cao giọng hô lớn, trên không trung hiện ra từng đám mây lửa, mà sau đó hóa thành một mảng mưa lửa, hướng đại quân Thú Nhân rơi xuống. Trên chiến trường, vang lên vô số tiếng kêu thảm. Bộ lông dài rậm trên người Thú Nhân, tức thời trở thành từng quả cầu lửa thật lớn, ở trên mặt đất lăn qua ăn lại. “Mẹ nó,lão Tạp ngươi bị ức chế nên mát rồi phải không? Cũng đúng,mấy chục năm không có phun, quả thật cần phải xả stress.” Nhìn lão Tạp dùng trình độ ma đạo sư phóng ra từng cái ma pháp, Lưu Vân tà ác nghĩ thầm. Chiến đấu đã kết thúc với một phương thức rất là đẹp mắt. Mặc dù “Băng Thiên Tuyết Địa” của lão Tạp không làm bị thương người của mình trên tường thành, nhưng mỗi một người đều như là bức tượng nhìn một đám người chiến giáp đen bỗng nhiên xuất hiện này. Một chuỗi liên tiếp ma pháp công kích,lại thêm cái chết đột nhiên của Sư Hổ, đại quân Thú Nhân cuối cùng hoảng hốt triệt thoái, từ từ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Trên tường thành bỗng bùng lên từng tràng tiếng hoan hô. Nỗi vui mừng được sống sót trong tuyệt cảnh, làm mọi người mừng rơi nước mắt. Ngay cả trong mắt của công chúa, cũng đoanh tròng nước mắt. La Lâm nắm lấy tay của Lưu Vân, giống như là nhìn một thân nhân đã thất lạc nhiều năm vậy, run giọng nói vô số lần”Cám ơn”. Cái kiểu thân thiết đó, làm lông tóc của Lưu Vân đều muốn dựng đứng lên. Năm ngày sau, đế quốc viện quân đã tới, Lưu Vân dẫn Hắc Ưng đi khỏi. Trước khi đi, công chúa chậm rãi đi về hướng Lưu Vân, dịu dàng nói: -Tôn kính Hắc Ưng dong binh đoàn đoàn trưởng, ngươi dẫn binh cứu nguy nan của Hàn Thành, ta đại biểu tướng sĩ và bách tính Hàn Thành, hướng ngươi bày tỏ lòng biết ơn chân thành! Nói xong công chúa cúi đầu hành lễ. -Công chúa quá lời, chuyện này đã xong, Hắc Ưng tới đây xin cáo từ. Lưu Vân thản nhiên đứng nhận của công chúa nhất bái, quay người tính bỏ đi. -Đoàn trưởng có thể hay không cởi đầu khôi xuống, để Na Á nhìn mặt thật. Ngày sau gặp lại, Na Á sẽ có đền đáp. Na Á nhìn thân ảnh Lưu Vân, khẩn nài nói. -Không cần đâu, công chúa. Nàng và ta gặp gỡ trên đường, nhưng nàng có con đường của nàng, ta có phương hướng của ta, cuối cùng rồi cũng sẽ lãng quên chốn giang hồ. Lưu Vân lạnh lùng nói, càng lúc càng xa. -Giang hồ?Cái gì gọi là giang hồ? Na Á ngây ngốc nhìn bóng lưng của Lưu Vân, miệng lẩm bẩm. -Xuất phát! Lưu Vân phi thân lên ngựa, hét vang một tiếng. Hai trăm hắc giáp binh sĩ, động tác chỉnh tề đồng nhất phi thân lên ngựa, rầm rập mà đi, chỉ lưu lại một đường bụi đất. Hắc Ưng đi rồi, dường như chân trời lướt qua một ngôi sao, khoảnh khắc kéo theo một vệt sáng dài, làm cho mỗi một người đều mơ màng. Sự xuất hiện của Hắc Ưng, giống như là một viên đá nhỏ rơi vào vũ đài chiến tranh của đế quốc. Tuy không có tạo ra được sóng gió gì quá lớn, nhưng trong đáy lòng bình lặng của công chúa, đã nỗi lên gợn sóng lăn tăn.