Dị Giới Quân Đội

chương 57 : hải đường sau cơn mưa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Sau cơn mưa gió đêm qua, giấc ngủ không say không làm tiêu tan hết hơi ruợu. Thử hỏi mọi người cây hải đường có còn như trước hay không?” Thủy Linh Nhi đang nằm trong lòng Lưu Vân lúc này cũng giống như đóa hải đường sau cơn mưa. Sáng sớm, sau khi Lưu Vân tỉnh lại, nhìn người ngọc đang ngủ say trong lòng mình, không khỏi ngây người ra. Trận điên cuồng đêm qua, rượu nho ngon làm cho hắn say, dưới sự điều khiển của men say hắn đã đem mọi áp lực cùng dục vọng kìm nén bấy lâu nay trong lòng phát tiết ra ngoài, đem nàng đặt dưới người, tận tình cuồng hoan, cho đến khi kiệt sức mới ôm lấy nàng nằm ngủ. “Ta không phải lại vừa gây ra lỗi lầm chứ?” Dưới ánh nắng sớm, Thủy Linh Nhi hôm nay trông đặc biệt vui vẻ, hạnh phúc, khóe mắt vẫn còn vương lệ, khắp nơi trên cơ thể đều có những dấu môi đỏ ửng. Tất cả những chuyện xảy ra tối qua phảng phất như một giấc mộng, trong mộng Lưu Vân cuối cùng cũng được giải thoát, đem tất cả phiền não quẳng ra ngoài, vui vẻ trong chốc lát. Lưu Vân cũng không cho rằng mình là thánh nhân, lại càng không cho rằng dưới tình huống như vậy một nam nhân bình thường còn có thể duy trì lý trí cùng sự sáng suốt. Hắn nhớ mang máng, khi hắn ôm lấy Thủy Linh Nhi, trong đầu hắn rõ ràng có ý niệm: “Cho dù là đi tới địa ngục, dù phải trầm luân, tối nay ta cũng muốn nàng làm nữ nhân của ta.” “Khi nàng tỉnh lại, ta nên làm như thế nào?” Lưu Vân không khỏi thở dài một tiếng. Thủy Linh Nhi mở mắt, ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn cảm giác được thân hình nàng nhúc nhích, biết nàng đã tỉnh dậy, hắn cúi đầu xuống – vì vậy hắn cũng thấy được nàng. Một ánh mắt mê ly, một người mang dáng vẻ thẹn thùng, cái nhìn thoáng qua này khiến cho hai trái tim đập rộn ràng, tình cảnh vi diệu lúc này không thể dùng bất cứ loại ngôn ngữ nào để miêu tả. Đó là loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, cảm giác lẫn lộn trong tâm trí – giống như cây cỏ dại tìm được nơi nương tựa. - Nàng còn hận ta sao, Linh nhi? Sự im lặng bị thanh âm lo lắng của Lưu Vân phá vỡ. Khuôn mặt Thủy Linh Nhi đỏ hồng như đám mây, ngượng ngùng lắc đầu, chúi đầu vào trong lồng ngực Lưu Vân, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Vẻ thẹn thùng, im lặng không nói gì đã nói rõ tất cả, cái ôm âu yếm làm cho Lưu Vân cảm động, tâm tình cũng thoải mái hơn hiều. Đưa tay vuốt tóc rồi thả lỏng cơ bắp, hưởng thụ cảm giác êm đềm khó có được, Lưu Vân cảm thấy nơi nào đó trên thân thể lại trở nên cứng lên, nóng hổi. Thân thể Thủy Linh Nhi cũng run rẩy. - Không nên, trời đã sáng, ta còn phải làm việc. Thở hào hển, Thủy Linh Nhi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói, đôi mắt hiện lên vẻ xuân tình. - Ta không có ý định làm cái gì! Lưu Vân cười xấu xa, thân thể lại dụng lực. Thủy Linh Nhi oán hận cúi đầu, khẽ cắn vào ngực Lưu Vân. Khi rời giường, Thủy Linh Nhi muốn hầu hạ Lưu Vân mặc quần áo nhưng bị hắn ngăn lại. - Hay là để ta đến giúp nàng đi. Nhìn dáng vẻ của nàng, thân thể dường như còn chưa có khôi phục? Chỉ một câu nói này khiến Thủy Linh Nhi sợ hãi chui lại vào trong chăn. Lưu Vân cười, tự mình mặc quần áo rời khỏi phòng trước. Lúc nay đã là cuối tháng , trong gió đã có chút lạnh lẽo. Nhưng lúc này Lưu Vân lại cảm thấy tinh thần rất thoải mái, cả người thư thái. Tại thao trường, các học viên đã bắt đầu một ngày huấn luyện gian khổ. Lưu Vân đứng ở bên cạnh thao trường, hưởng thụ ánh nắng rực rỡ cuổi buổi sáng. “Chẳng lẽ ta đã quên nàng sao?” Lưu Vân lập tức loại bỏ ý nghĩ này trong đầu. Hắn không biết khi hắn ít nhớ tới nàng hơn, cũng không phải hắn đã quên nàng. Chẳng qua là vì tương tư đã ngấm vào trong tận xương. “Bước tiếp theo của Hắc Ưng nên làm như thế nào đây? An phận ở một chỗ cũng không phải là kế lâu dài. Sau cuộc chiến ở Hàn thành, nghĩ tới cái tên Hắc Ưng dong binh đoàn đã được rất nhiều người biết. Các thế lực ở khắp nơi sẽ có phản ứng gì đây?” Lưu Vân đột nhiên thấy được hắn đã phạm phải một sai lầm rất lớn. “Tình báo! Ta thế nào lại quên mất điểm quan trọng này, giống như một người mù người điếc. “Phi Lệ, ngươi tại đế đô vẫn sống tốt chứ? Xem ra chuyện tình báo phải mượn sức của ngươi mới được.” Nghĩ tới đó, trước mắt Lưu Vân lại hiện lên khuôn mặt lúc buồn lúc vui của Hoa Phi Lệ. Sau khi trở lại Sồ Ưng học viện hắn nhận được tin tức của Hoa Phi Lệ. Trong thư nói nàng đã quyết định đem số lượng rượu nho năm nay vận chuyển tới đế đô, một phần giao cho quân đội đế quốc, một phần tự tìm chỗ bán. Đồng thời cũng hỏi hắn lúc đón năm mới có quay về đế đô không. - Đầu nhi dậy sớm thế! Nã Luân Đa từ thao trường đi tới, mỉm cười nói chuyện với Lưu Vân. - Hôm nay ta dậy hơi muộn, tiểu tử ngươi lại đi chê cười ta sao? Mẹ kiếp, không đi quản chuyện tình đám học viên lại làm cho đầu óc ta choáng váng rối mù. Lưu Vân cười mắng. - Hắc hắc, ngươi uống nhiều rượu không tốt đâu. Uống rượu sẽ có người đau lòng vì ngươi. - Đừng có nói chuyện phiếm, hãy nói chuyện chính đi! Con người một khi làm chuyện xấu, sẽ cảm thấy chột dạ. Lưu Vân vội vàng chuyện trọng tâm câu truyện sang chủ đề khác. - Được! Nã Luân Đa nghe vậy liền lập tức đáp ứng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. - Ta muốn hỏi ngươi tiễn thủ của tinh linh tộc nên an bài như thế nào? Nam thì có thể cho tham gia huấn luyện cùng chúng ta. Nhưng nữ thì vô cùng phiền toái, xuất hiện ở nơi nào, tất cả các học viên đều chăm chú nhìn. “Đây là một vấn đề.” Lưu Vân cúi đầu suy nghĩ. Nữ binh, từ trước đến giờ luôn là phong cảnh đẹp nhất trong quân đội, nhưng cũng là nguyên nhân của sự phiền toái. Bản tính của nam nhân luôn bảo vệ kẻ yếu, do đó dễ nhận thấy là luôn bị các nàng kích thích. Chưa từng có nghe nói qua trên chiến trường lại có ai bỏ nữ binh lại chạy trốn một mình. Nhưng một khi quản lý không tốt lại làm ra không ít chuyện ghen tuông. - Nhóm tinh linh này chỉ có nam nhân, còn lại là nữ nhân. Nã Luân Đa nói. - Như vậy đi, nam trước tiên biên chế vào Phong hệ trung đội. Nữ thì cho tiến vào trong thú doanh huấn luyện một thời gian, sau đó tự thành lập một đội. Sau khi Thủy Linh Nhi rời giường, nàng đứng trước gương đồng hồi lâu. Một đêm mưa gió trôi qua, tâm tình của nàng càng trở nên phức tạp. Từng hận, nhưng sự dịu dàng của Lưu Vân đã xóa tan đi hận thù, một người từng thiếu chút nữa là kẻ thù không đội trời chung đột nhiên trở thành người thân mật nhất. Trong lòng nàng cảm thấy rất mâu thuẫn, bởi vì nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, còn nam nhân kia nhất định sẽ không tầm thường. “Ta nên làm gì bây giờ?” Thủy Linh Nhi nhìn gương đến xuất thần, lại phát hiện dung mạo mình càng trở nên xinh đẹp quyến rũ, không khỏi nhớ tới tình cảm mãnh liệt đêm qua, mặt lại đỏ lên. Suy nghĩ một hồi lâu, nàng tựa hồ đã quyết tâm. Sau khi rời khỏi phòng, nàng len lén tìm Hi Ba. - Hi Ba đại ca, từ hôm nay trở đi ta muốn người dạy ta một chút vũ kỹ, được chứ? Hi Ba nghe vậy há hốc mồm nhìn nàng hồi lâu, sau đó hỏi: - Linh nhi cô nương, ngươi nói ngươi muốn học vũ kỹ? Thủy Linh Nhi cắn răng, gật đầu. Trong thú doanh, Ngải Phật Sâm nhìn các thiếu nữ trước mặt mà cảm thấy da đầu tê dại. - Loài người các ngươi thật là độc ác. Huấn luyện như vậy cũng có thể nghĩ ra. Một nữ tinh linh lấy tay bịt mũi, nũng nịu nói. - Ô ô, các ngươi… … còn chuẩn bị đánh nữa… …làm cho tinh linh…sống… Một nam tinh linh hai mắt trợn ngược, hổn hển nói như sắp hết hơi. - … …trong thú doanh, một giọng nữ hét lên. Lúc này Nã Luân Đa mang theo mười mấy tên học viên Phong hệ trung đội đi đến. Thủy Hàn vung tay lên, hơn mười người bèn tiến tới vây quanh các tinh linh mĩ nữ. - Đem toàn bộ ném xuống cho ta. Thủy Hàn sau khi thấy Nã Luân Đa gật đầu, cương quyết nói. Quyết định này làm cho rất nhiều học viên sau này tìm được một nữ tinh linh xinh đẹp làm bạn gái nhưng Thủy Hàn vẫn một thân một mình, điều này làm cho hắn hối hận trong thời gian dài. - Bùm bùm Thanh âm không ngừng vang lên, thân ảnh một đám tinh linh xinh đẹp biến mất tại Huyết Trì, tạo nên một chuỗi bọt khí. Vài ngày sau một tin vui từ đế đô truyền đến., Lưu Vân để Nã Luân Đa, Ngải Phật Sâm cùng Lão Tạp tọa trấn Sồ Ưng học viện, còn bản thân mình mang theo Thủy Linh Nhi, A Lôi, Hi Ba, Thủy Hàn cùng thành viên Phong hệ trung đội lên đường quay trở về đế đô. Do đó, Lưu Vân chính thức bước lên sân khấu chính trị đế đô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio