Trong đêm khuya, trên đường dài, ánh sáng như trong giấc mộng, chiếu xuống trên người một đôi nam nữ thanh niên quý tộc. - Chàng hại ta mà – oan gia! Cô gái khóc, nam tử không đáp lời. Gió nhẹ lay động ngọn cậy, làm những chiếc lá cuối cùng còn xót lại của mùa thu rơi xuống, sương khói mông lung chụp xuống đêm tối, có lẽ nào là quái nhân di lầm đường? Mộc Phong cùng Lâm Thi Nhã ôm nhau nhìn một màn ở góc đường, không khỏi nhìn nhau cười. - Tương lai, nàng có thể trách mắng ta làm khổ nàng, mắng ta oan gia không? Mộc Phong ôm chặt Lâm Thi Nhã vào lòng, thấp giọng hỏi. - Chàng không sợ, sẽ có một ngày, ta biến thành oan gia của chàng sao? Lâm Thi Nhã ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Phong tinh nghịch hỏi ngược lại. - Không sợ. Nếu chúng ta thực sự là oan gia, cả đời này sẽ dây dưa không rõ! Mộc Phong sang sảng cười nói. Quen biết Lâm Thi Nhã hơn nửa năm nay, là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời Mộc Phong. Nhiều năm theo Viêm Thiên chính chiến ở bên ngoài, hắn vốn tưởng mình vĩnh viễn thuộc về quân đội, cũng không có nhiều ảo tưởng lắm về tình yêu. Lại không thể đoán trước được, nàng đột nhiên xuất hiện, đem sợi tơ tình yêu quấn chặt lên trên người hắn. - Sau khi ta gả cho chàng, nếu tương lai ta làm gì sai, chàng có hội hận vì ta không? - Nha đầu ngốc, nàng đã trở thành thê tử của ta, tương lai có chuyện gì, không phải có ta sao? Người chồng lấy chữ thiên làm đầu, ta chẳng phải là bầu trời của nàng sao! Nhẹ nhàng phẩy mái tóc Lâm Thi Nhã, Mộ Phong nói. Tuy rằng đã là đầu mùa đông nhưng lời nói của Mộc Phong như hơi thở ấm áp của mùa xuân, làm ấm cả lòng Lâm Thi Nhã. “ Nếu có thể cả đời làm bạn cùng chàng, cứ bình yên như vậy, có phải là tốt biết bao nhiêu.” Lâm Thi Nhã khẽ thở dài. - Năm mới tới, sẽ là ngày đại hôn của chúng ra. Tân nương tử của ta nóng nảy không chờ được sao? Tin tưởng ta, ta sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng. - Ân! Lâm Thi Nhã cúi đầu, dường như thẹn thùng. - Đi thôi, hồi phủ nhanh một chút, hôm nay nhị đệ cùng muội muội có thể trở về. …….. - Đại ca làm gì vậy chứ? Đưa tẩu tử đi đâu ẩn nấp rồi! biết chúng ta trở về, trễ thế này rồi cũng không có trở về. Mới về trong nhà, A Lôi liền tìm kiếm mấy lần trước sau các phòng, không phát hiện ra bóng dáng Mộc Phong cùng Lâm Thi Nhã, lại chạy vào trong đại sảnh la hét. - Nha đầu kia, thật vẫn giống một tiểu hài tử. Viêm Thiên cười, ánh mắt nhìn lên người Thủy Linh Nhi, ý cười càng dày đặc. Thủy Linh Nhi cúi đầu, lẳng lặng ngồi, đôi tay gắt gao xiết chặt vào nhau, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Nàng vừa nghĩ tới màn bái kiến Viêm Thiên vừa rồi. - Thủy Linh Nhi bái kiến đại nhân. - Vào đây rồi, còn gì là đại nhân. Thủy cô nương nếu nguyện ý cứ gọi ta tiếng bá phụ đi. Viên Thiên cười nói, hướng Lưu Vân gật đầu khen ngợi. - Về sau, ta lại nhiều con gái rồi. Viêm Thiên nhẹ nhàng một câu lại làm cho Thủy Linh Nhi không thể bình tĩnh được. - Tỷ, suy nghĩ cái gì thế? Thủy Hàn tới bên cạnh, nhỏ giọng hỏi. - Không có gì, chỉ là tới nơi mới có chút không quen. Thủy Linh Nhi từ trong suy nghĩ sâu xa tỉnh lại, lắc đầu. - Tỷ nói, Đầu nhi đánh nhau ở cửa thành, có thể bị công tước đại nhân mắng không? - Hắn? hắn có bao giờ ăn xong bị mệt đâu. Nếu dám đánh, hắn khẳng định sớm có biện pháp ứng đối rồi. Thủy Linh Nhi cười nói. Xem ra trong nàng Lưu Vân dường như đã trở thành một người không gì không làm được. Lúc này Lưu Vân cũng vừa tới bên cạnh Viêm Thiên, nói với cha về việc phát sinh ở cửa thành. - Phụ thân lúc con vào thành đã đánh nhau với người khác. - Đánh thì đánh, chẳng qua cũng chẳng có gì ghê gớm. Viêm Thiên hiển nhiên tâm tình đang vui, thuận miệng trở lời. - Hắn là Hưu Tư, con trai Thừa Tướng. - Cũng không sao, trước kia chẳng phải tiểu tử đó cũng đánh ngươi sao, vừa lúc huề nhau. - Hắn là phó thống lĩnh thành vệ quân. - A, chuyện này có điểm phiền toái đây. Viêm Thiên nhíu mày. - Thủ hạ của con không cẩn thận rút hết quần áo hắn, làm hắn trần truồng một vòng ở ngoài thành. Lưu Vân nói tiếp. - A!~ Viên Thiêm rốt cục ngồi không yên. - Tiểu tử ngươi độc thật. Ngươi không nhường cho thừa tướng chút mặt mũi, hắn sao từ bỏ được! - Hắc hắc, là hắn chủ động yêu cầu con đánh hắn! Lưu vân cười nói. - Tự mình gây họa, chính mình phải giải quyết. Nói cho ta biết, hiểu được thì sau khi vào triều ta còn có thể ứng phó với chất vấn của Thừa tướng? Viêm Thiên thấy bộ dáng an tâm của Lưu Vân đột nhiên cười hỏi. Lưu Vân sờ sờ mũi, đến bên tai Viêm Thiên nói nhỏ một lát, Viêm Thiên gật đầu nở nụ cười. - Đại ca, các người rốt cục đã trở về. A Lôi vừa nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, chạy như bay ra. Mộc Phong mang theo Lâm Thi Nhã hiện ra trước mặt mọi người. “ Rất tốt.” Lưu Vân đánh giá đại tẩu của mình, trong lòng đánh giá tương đối cao. Dung mạo xinh đẹp như thiên tiên, lời nói thong dong tao nhã, cử chỉ tự nhiên hào phóng, làm cho người ta nhìn không ra nửa điểm xấu. Khi Mộc Phong chỉ mọi người giới thiệu, nàng vẫn duy trì nụ cười dịu dàng với mọi người, làm cho người ta có cảm giác thân thiết cùng sung sướng. Lưu Vân phát hiện, đại tẩu tươi cười, thực có chút ý vị của tiểu thư quan hệ xã hội. Ý cười có, nhưng không phát ra từ nội tâm. Chỉ có khi ánh mắt nàng tiếp xúc cùng Mộc Phong, nụ cười này mới phát ra từ thật tâm. Hắn càng chú ý tới, khi nàng nói chuyện với Thủy Linh Nhi, cũng không biểu hiện ra quá nhiều thân thiết, việc này có vẻ không bình thường. Thủy Linh Nhi tuy rằng thân phận vẫn chưa được công khi thừa nhận, nhưng thái độ của người nhà Lưu Vân đã thực rõ ràng, Viêm Thiên dường như cũng đã coi nàng là hôn thê của Lưu Vân. Đối với thế gia mà nói, quan hệ giữ chị em dâu là khá trọng yếu. “ Nàng là một nữ nhân thông minh, vì sao không thân thiết với Thủy Linh nhi một chút nhỉ?” Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu vân nổi lên một tia nghi ngờ. - Đại ca, không biết đại tẩu sắp tới gia thế thế nào? Lưu Vân thừa dịp mọi người nói chuyện vui vẻ, kéo Mộc Phong hỏi. - Nàng là cô nhi, từ nhỏ lớn lên bên sư phụ. Nàng thường tự ti vì thân thế của mình, đệ không được hỏi như vậy trước mặt nàng nhé! Mộc Phong cười nói. - Thì ra như vậy, đệ biết rồi đại ca cứ yên tâm đi! Lưu Vân nói. - Cảm thấy đại tẩu của ngươi như thế nào? Mộc Phong nhìn Lâm Thi Nhã cách đó không xa, trong mắt tràn đầy hạnh phúc. - Tốt lắm, thực hoàn mỹ. Lưu Vân nhìn Lâm Thi Nhã, gật đầu. Cô nhi, Lưu Vân xem ra, lai lịch kỳ thật cũng không rõ ràng. Mọi người rời đi, Viêm Thiên giữ Lưu Vân cùng Thủy Linh Nhi lại. Câu đầu tiên nói tựa như một cái côn đập vào đầu hai người. - Chuyện của hai ngươi, có muốn cùng tổ chức với đại ca các ngươi không? Lưu Vân cùng Thủy Linh Nhi bị hỏi ngơ ngác nhìn nhau. Thủy Linh Nhi đỏ mặt vội vàng phe phảy đầu. - Phụ thân, chung ta tạm hoãn, tạm hoãn đi! Lưu Vân có chút chột dạ, lau mồ hôi lạnh, cũng vội vàng nói. “ Cha à, người không nên vội vã muốn bế cháu chứ, người còn tính toán một lần ôm hai nữa cơ à?” Lưu Vân thầm nghĩ. Thủy Linh Nhi, có thể nói là thê tử lý tưởng trong lòng hắn, nhưng kết hôn, hắn còn chưa có chuẩn bị tâm lý. - Xem các ngươi kìa, một người có tình, một người có nghĩa, phụ thân là ta thông suốt rồi, còn vì cái gì mà chờ đợi nữa? tuy nhiên, các ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, tùy các ngươi đi. Viêm Thiên nói xong cười ra đại sảnh. - Linh nhi, linh nhi. - Ân!~ Sau khi Lưu Vân gọi vài tiếng, Thủy Linh Nhi mới ngẩng đầu lên. - Chúng ta cùng trở về. Nói xong, Lưu Vân kéo nàng lại bên người, rời khỏi đại sảnh. Trong ngực Lưu Vân thật ấm áp, Thủy Linh Nhi dường như lại tìm thấy một loại an ủi, thâm tâm cũng trở nên ấm áp hơn vài phần. “ Nhưng, Vân, trong lòng nàng rốt cuộc là ai?” …… Đêm khuya, phòng Lưu Vân. - Nói đi, ngươi hôm nay thấy vị đại tẩu sắp tới của ta, có cảm giác gì? - Xinh đẹp tựa thiên tiên, tươi đẹp tựa đào mận, cùng với Mộc Phong đại ca có thể nói là ông trời xe duyên! - À! - Ta không nói ngươi đánh giá diện mạo! - À, dáng người nhất lưu! - Hừ! - Ta bảo ngươi nói, còn nơi nào đặc biệt khác không? - Nga, ta nghĩ … ta thấy tất cả hành vi của nàng ta dường như tương tự như nhóm đệ tử chúng ta vậy, tất cả đều trong quy củ, không thể bắt bẻ! - Đúng vậy, nàng ta sao lại làm được hoàn mỹ tới vậy? - Trừ phi, nàng ta đã qua huấn luyện nghiêm khắc! Lưu Vân cùng Thủy Hàn trăm miệng một lời nói. - Nghiêm khắc giám thị hành tung của nàng ta, có tình huống lập tức báo cáo cho ta. - Vâng! “ Cô ta muốn làm cái gì?” trong lòng Lưu vân, không hỏi nổi lên hàn ý.