Lưu Vân để cho Long Vân chọn tên tinh anh từ tam đoàn, Hắc Ưng cũng phái ra mười người khiêu chiến. Đối mặt với năng lực phòng ngự siêu cường của các đội viên Hắc Ưng, những tinh anh này đương nhiên trở thành bao cát. Tiếp theo đó Hắc Ưng biểu diễn ngạch khí công, đặc chiến kĩ, các kỹ năng phi đao, phi châm làm cho quan binh tam đoàn ngây ra như phỗng. Nhưng cái làm cho bọn họ thấy khó tin nhất chính là Hắc Ưng đội viên dưới sự công kích ma pháp cường đại của lão tạp đã thể hiện sự trấn định cùng chiến lực ổn định, cái này đã vượt xa phạm vi thừa nhận của bọn họ. Cuối cùng Lưu Vân nói một câu làm cho tất cả mọi người đều dâng lên hy vọng trong lòng. - Ta đến tam đoàn làm đội trưởng, là muốn đem các ngươi bồi dưỡng thành những chiến sĩ như vậy! Thật ra khi nói ra những lời này, trong lòng Lưu Vân cũng không có nắm chắc chút nào. Trang bị của Hắc Ưng đã làm cho hắn nghèo rớt mùng tơi, nhưng mà ba tháng sau phải tiến hành quân diễn, ủng hộ tinh thần thu mua lòng người là việc phải làm. - Hôm nay ta muốn làm một việc cuối cùng, chính là – giết người! Cuối cùng Lưu Vân nặng nề nói một câu. - Đem Lam Vũ lên! Long Vân nghe vậy lớn tiếng quát. Lam Vũ, Phó đại đội trưởng tam đại đội trên người mang theo xích, bị trói đem lên trước đài duyệt binh. - Lam Vũ, nguyên phó đại đội trưởng tam đoàn thuộc đệ ngũ quân đoàn. Đế quốc lịch tháng năm , dẫn ba trăm binh lính cản ở phía sau, yểm trợ cho tam đoàn rút li, cùng quân A Tư Mạn huyết chiến, chỉ có ba người còn sống. Đế quốc lịch năm , dẫn bộ đội ẩn núp ba ngày ba đem, tập kích đệ nhất quân đoàn, ngũ sư đoàn bộ binh của A Tư Mạn. Đánh chết sư đoàn trưởng của địch, lại một lần nữa lập công lớn. Đế quốc lịch năm , vì bảo vệ đội trưởng Long Vân mà trúng ba kiếm, một đao, may mắn thoát chết. Thanh âm Lưu Vân vang lên trong thao trường, nói cho mọi người biết thành thích huy hoàng của vị sĩ quan ưu tú này. Lam Vũ mặt tái nhợt, lúc này cũng chợt ửng hồng, dường như những hồi ức này đang bừng bừng trong máu. - Ngươi từng là một quân nhân tốt, Lam Vũ. Ngươi không có bại trong tay địch nhân, nhưng lại bại dưới quyền lực cùng dục vọng. Lưu Vân thở dài nói. - Đế quốc lịch tháng năm , Lam Vũ cưỡng bức một cô gái trẻ tuổi ở nơi đóng quân gần Giang Yển Trấn. Tiếp theo đó lại uy hiếp, đe dọa, đánh chửi, đủ các loại thủ đoạn để chiếm lấy cô gái này gần một năm. Hành vi đê tiện này đã tạo thành thương tổn thật lớn về thể xác và tinh thần cho cô gái này, cũng phá hoại nghiêm trọng hình tường quân đội đế quốc trong lòng dân chúng. Chiếu theo quân quy của đế quốc, ta hạ lệnh, hôm nay đem chém đầu Lam Vũ thị chúng!. Sau khi kết thúc trận tập kích bất ngờ, Lưu Vân triệu tập các sĩ quan trọng yếu của tam đoàn, làm công tác chuẩn bị cho ngày thứ hai nhậm chức. Kết quả lại phát hiệ phó đại đội trưởng Lam Vũ của tam đại đội không có ở trong quân doanh. Long Vân nói cho Lưu Vân biết có thể Lam Vũ tới trấn gặp tình nhân. Lưu Vân lệnh cho Hi Ba dẫn người cùng Huyễn Nhận đi trước, đem hắn về quân doanh. Khi tìm được Lam Vũ, Hi Ba phát hiện hắn cùng cô gái kia quan hệ có chút kì quái, liền đem theo cô gái trở về. Dưới sự kiên nhẫn của Thủy Linh Nhi, cô gái này mới nói ra chuyện Lam Vũ chiếm đoạt nàng. Long Vân cố gắng cứu tính mạng hắn, đem chuyện hắn là lão binh ra mà xin xỏ, nhưng bị Lưu Vân cự tuyệt. - Một quân nhân làm ra chuyện như vậy, thiên lý không tha! Hơn nữa giêté một người cảnh tỉnh trăm ngàn người, hắn phải chết! Nghe xong Lưu Vân nói, Long Vân trầm mặc. Hắn biết Lam Vũ tới trấn tìm tình nhân, nhưng lại không nghĩ chuyện lại như thế này. Mặc dù hắn đối với quan binh tam đoàn có chút dung túng, nhưng tuyệt đối không cho phép gây tai họa cho dân chúng như thế. - Lam Vũ, ngươi có phục hay không? Lam Vũ muốn nói gì đó, lại thôi, thở dài gật đầu. - Còn có tâm nguyện gì, ngươi có thể nói cho ta biết. - Trong nhà ta còn có một mẹ già cùng một con nhỏ, mong đại nhân chiếu cố. Đừng nói cho hài tử của ta biết là ta chết như thế nào. Lam Vũ nhìn Long Vân, cảm tạ nói. - Ta sẽ nói cho hắn biết phụ thân hắn từng là một quana nhân tốt! Long Vân gạt lệ xoay người rời đi. - Cả đời có tiếc nuối lớn nhất, đó là không chết trận sa trường, mà lại nhất thời hồ đồ mà mất mạng! Lam Vũ ngửa mặt lên trời thở dài, xoay người hướng quan bin tam đoàn quỳ xuống. - Kiếp sau cùng nhau giết địch, các huynh đệ! - Hành hình! Lưu Vân trên mặt khẽ nhăn lại một chút rồi sau đó nhấc tay chém ra phía trước. Ngải Phật Sâm đi ra phía trước, Lam Vũ mỉm cười vươn cổ ra. - Đao nhanh một chút! - Tốt! Ngân quang trên người Ngải Phật Sâm chợt lóe lên, toàn lực vận chuyển đấu khí, sau đó bổ xuống một đao. Ánh đao lướt qua, máu tươi phóng lên cao, đầu lâu viên tướng kia mở to cặp mắt, tựa hồ vẫn còn mang theo sự không cam lòng cùng hối hận. Sau khi Lưu Vân trở về phòng, liền đi lấy một chậu nước lạnh, vục đầu vào trong nước. - Trong lòng khó chịu sao? Thủy Linh Nhi đi tới bên cạnh hắn, ôn nhu nắm tay hắn hỏi han. - Đây là lần đầu tiên ta giết người một nhà. Lưu Vân ngẩng đầu, lấy tay lau những giọt nước trên mặt, thất thần nói. - Lam Vũ là sĩ quan tốt, thật ra ngươi cũng không nỡ. Tại sao nhất định phải giết hắn? Thủy Linh Nhi hỏi. - Hắn tuy tội đáng chết, ta vốn có thể không giết hắn. Nhưng vì tam đoàn, vì chính mình, ta bắt buộc phải giết hắn! Lưu Vân thở dài nói. - Nơi này không phải thế giới của ngươi, quân đội đế quốc cũng không phải thuộc hạ của ngươi. Thế giới này có quy tắc của nó, nếu ngươi muốn tất cả đều như ngươi nghĩ, như vậy phải phá rồi lại lập. Thủy Linh Nhi mang khăn tới, lau mặt cho Lưu Vân. - Nha đầu này học nhanh thật đó? Ngươi không sợ trái tim của ta biến thành giống hòn đá sao? - Không sợ. Ngươi không phải đã nói cho ta nghe chuyện nước chảy đá mòn sao? Đừng quên ta gọi là Thủy Linh Nhi. Vừa nói Thủy Linh Nhi vừa tiến sát vào trong lòng hắn. Có lẽ sự ấm ám của nhiệt độ cơ thể có thể làm cho nam nhân bình tâm lại. - Hy vọng Lam Vũ là người thứ nhất, cũng là người cuối cùng. - Vậy ngươi bắt tay làm đi, bắt đầu từ tam đoàn. Còn có người chờ mong ngươi trở thành quân nhân ưu tú nhất đế quốc đấy? Thủy Linh Nhi cười nói. - Vậy sao. Ta như thế nào lại nghe có mùi vị dấm chua trong đó? Linh Nhi à, đêm nay để ta thưởng thức vị dấm chua của nàng nhé? Vừa nói tới tối, Thủy Linh Nhi lại đỏ mặt. - Tự mình ngủ đi, buổi tối ta còn muốn học một vài thứ. - Vù! Một con thỏ hoang bị mũi tên bắn sượt qua bên người, nhanh chóng chạy trốn trong rừng. - Phụ thân, kỹ thuật của người không tốt rồi! Một thiếu niên nhìn vẻ mặt buồn bực của Tạ Lí Nhĩ, vừa cười vừa nói. - Tiểu tử này, ta bởi vì lâu lắm không hoạt động! Tạ Lị Nhĩ cười mắng, kỵ mã nhanh chóng đuổi theo thỏ hoang, rất nhanh liền tới rừng cây bên cạnh. Mấy ngày này, chuẩn bị chiến tranh cần nhiều lương thảo, khiến cho vị đại thần nông nghiệp của A Tư Mạn đế quốc công việc bề bộn. Khó khăn lắm mới chuẩn bị xong hết mọi việc, hắn tự cho mình hai ngày thư giãn, mang theo người nhà đến khu săn bắn ở ngoại ô Hải Lam. Vài tên hộ vệ đứng ở phía xa xa, nhìn hai phụ tử đang cười đùa, vẻ mặt vui vẻ. - Vù! Mộ tiếng nhỏ vang lên, lần này tiễn bắn ra không phải lên trời mà trúng ngay lồng ngực. Lực đạo thật lớn khiến cho thân hình hắn rơi khỏi ngựa. - Phụ thân! Thiếu niên hét lên một tiếng bi thương, chạy tới chỗ Tạ Lí Nhĩ rơi xuống. Đồng thời, nhi tử quân vụ đại thần A Tư Mạn đế quốc khi đi chơi kĩ viện, bởi vì tranh gái mà bị người ta dùng chủy thủ đâm chết. Ngắn ngủi trong vòng nửa tháng, ở A Tư Mạn đế quốc có năm vị quan văn cùng thân nhân ba gã quan viên bị tạp kích bỏ mạng. Tổ chức sát thủ thần bí tiến nhập A Tư Mạn cảnh nội thực hiện, mục tiêu là quan viên A Tư Mạn đế quốc. Một tin tức như vậy lan ra khiến cho quan viên lớn nhỏ trong thành đều cảm thấy bất an. Còn Lâm Mị hoàng hậu cũng từ một loạt sự kiện ám sát gần đây mà ngửi thấy không khí quỷ dị. - Viêm Thiên, thế lực của ngươi cũng thật mạnh! Lâm Mị thở dài nói. các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks cái cho tui nhé cám ơn trước Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương