Thời gian chầm chạp trôi, mỗi một giây đi qua, yêu tinh của hắn lại chịu nhiều thêm một giây tra tấn, nghĩ đến nam nhân khác muốn nhúng chàm yêu tinh của hắn, Phan Lâm quả thật sắp bị bức điên rồi.
Lại cả ngày chờ đợi, rốt cuộc Tuyệt Dạ được La nhị truyền tin tốt tới, “Tìm được rồi, là một ngôi nhà cũ ở B thị.”
Đất ở vùng ngoại ô B thị là tấc đất tấc vàng, Nghiêm Phụ Lễ mấy năm nay thu được không ít, cũng ngoại giao với rất nhiều quan lớn, ở chỗ này mua một ngôi biệt thự.
Gã trăm phương ngàn kế cưới một nữ nhân mình không yêu chính là vì vị trí viện trưởng.
Gã cúc cung tận tụy cả đời bên bàn mổ. Hai năm sau khi lão viện trưởng mất, gã càng ngày càng ngược đãi nữ nhân kia, từ không về nhà ngủ tới hàng đêm sênh ca, khi đó tiểu Nghiêm Tố còn chưa có sinh ra, gã lấy việc tra tấn nữ nhân nhu nhược này làm thú vui, thậm chí còn gọi một đám bạn xấu đến hưởng chung, mà tiểu Nghiêm Tố sinh ra chính là kết quả của chuỗi ngày sống không bằng chết của Nghiêm mẫu.
Nữ nhân hận tên nam nhân kia, hận tên nghiệt chủng không biết là con ai trong bụng nàng, thời gian nhìn thấy nam nhân gian nó, nàng chẳng quan tâm, chỉ có khoái cảm trả thù. Nhưng dù sao tiểu Nghiêm Tố cũng là miếng thịt cắt từ người nàng xuống, nàng hận nhi tử của gã, nhưng cũng yêu nhi tử của nàng.
Nữ nhân cùng nam nhân nói qua không được tiếp tục làm loại sự tình này, đổi lại là ngược đãi càng tàn bạo. Đáng thương nữ nhân chỉ có thể trộm khóc, chán ghét sự yếu đuối của mình.
Sau lại bởi nam nhân phẫu thuật làm chết người phải vào tù, hai mẹ con tràn ngập cừu hận cùng chua xót cùng nhau tại biệt thự trải qua hai năm. Nghiêm Tố sau khi vào đại học mười năm không trở về nhà, cũng là không muốn nhớ lại đoạn kí ức u tối kia, không muốn nhìn đến ánh mắt oán hận lại đau lòng của nữ nhân.
Hiện tại, gã dựa vào nơi này.
Tuyệt Dạ ở B thị tuy nói cũng có tài sản, nhưng dù sao cũng không phải địa giới của mình, không thể xuất thủ lộ liễu, cũng chỉ có Hoắc Văn Khiêm dựa vào gia thế nhờ vả mượn được một tiểu đội ở trụ sở quân đội, lại dưới sự trợ giúp của Hoắc lão gia phái tới một trực thăng tư nhân, đoàn người vội vội vàng vàng chạy tới B thị.
Tới B thị đã là sáu giờ tối.
Nghiêm Phụ Lễ là một kẻ biến thái, không chừng gã có thể làm ra cái gì, cho nên đem cả ngôi nhà bao vây lại, xa xa có tay súng bắn tỉa mai phục, chỉ chờ đội trưởng ra lệnh một tiếng.
Thuận tiện nói một câu, đội trưởng chính là Hoắc Văn Khiêm.
Ý định của Phan Lâm là trực tiếp xông vào cướp người, nhưng gặp trở ngại là căn nhà đóng kín không kẽ hở, không thể nhìn ra kết cấu bên trong, trong đó còn có Nghiêm mẫu đã sáu mươi tuổi, cho nên Hoắc Văn Khiêm vẫn quyết định phải thám thính trước.
Nghiêm Phụ Lễ bắt được người rồi lại đem y tới B thị mà không phải trực tiếp bay về Italy làm cho Hoắc Văn Khiêm thực khó hiểu, Phan Lâm thì lại đang nóng giận cái gì cũng nghe không lọt, kế hoạch cứu viện dù sao cũng chỉ có thể nhờ vào hắn.
Vốn là Phan Lâm bấm điện thoại gọi cho Nghiêm Phụ Lễ, quả nhiên, đối phương muốn Phan Lâm tới một mình, biết rõ trong đó có trá thì Phan Lâm vẫn một mình xâm nhập.
Căn nhà này xây theo phong cách cũ, dưới lầu là phòng khách, trên lầu là phòng ngủ. Phan Lâm suy đoán biện pháp đề phòng bất trắc.
Từng tiếng thét thê lương chui vào lỗ tai, Phan Lâm đi theo tiếng kêu. Tới trước cửa một gian phòng rộng ở lầu hai, hắn nhìn thấy được ác mộng mà đời này tuyệt không muốn hồi tưởng lại.
Phía bên kia cánh cửa thủy tinh trong suốt là yêu tinh của hắn, trần truồng, cả người đầy vết thương, hai tay bị xích sắt trói lại, phía sau là nam nhân hắn hận không thể giết chết, ánh mắt khiêu khích nhìn Phan Lâm, tiến vào trong thân thể yêu tinh.
“Fck!!! Con mẹ ngươi, buông y ra ——” Phan Lâm đấm vào cửa thủy tinh nhưng cửa không vỡ, lại lấy ra khẩu súng, ở trên mặt kính đập ra một vết rạn.
Lão nam nhân bên trong càn rỡ cười, như ma chú đập vào màng nhĩ Phan Lâm.
Nghiêm Tố ngẩng đầu nhìn Phan Lâm đang không ngừng đập lên vết rạn trên cửa kính, nở nụ cười, một hàng thanh lệ theo khóe mắt chảy xuống. Khoái cảm thân thể bị va chạm nảy lên thần kinh, y bắt đầu lớn tiếng rên rỉ, để lão nam nhân phía sau âm ngoan va chạm, lại vẻ mặt tuyệt vọng nhìn nam nhân trước mắt.
Ý chí cùng giác quan không ngừng cấu xé y, thân thể không bị khống chế đột nhiên bắn tinh, ánh mắt mất đi tiêu cự gần như trống rỗng. Bên tai truyền đến thanh âm dính nị: “Hắn đang xem ta thao ngươi kìa, ngươi không phải thích bị thị gian sao? Ha ha ha ha ha ha…”
Phan Lâm hai mắt vằn đỏ hô to: “Chờ ta yêu tinh…”, trên nắm tay đã chảy đầy máu nhuộm đỏ thủy tinh.
“Hắn gọi ngươi là yêu tinh a Một súc sinh khiếm thao như vậy, phải kêu là đồ đê tiện mới đúng a Tố nhi, ngươi nói ba ba nói có đúng không?”
“A a a a —— ” “A a a a ——”….
Nghiêm Tố giãy dụa, xích sắt trên cánh tay ma sát “cạch cạch”, phát ra tiếng thét chói tai.
“A a a a a ——”
…
Nghiêm Tố bắt đầu bạo phát, hai mắt trừng lớn, hai gò má vặn vẹo, tứ chi không ngừng khua loạn, máu tươi theo còng tay rỉ sét chảy xuống, trong không khí tràn ngập mùi huyết tinh, y giống như nổi điên ghé vào cần cổ đang ghé xuống của nam nhân cắn xuống một miếng thịt.
Nghiêm Phụ Lễ cuối cùng thành công, làm trò trước mặt Phan Lâm, phá hủy đồ chơi nguyên bản thuộc về gã.
Phan Lâm nhìn thấy yêu tinh như phát bệnh tâm thần cười điên cuồng, rốt cuộc đánh vỡ cửa thủy tinh, đạp mạnh cửa xông vào, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: “GIẾT GÃ! GIẾT GÃ!!!”, giơ súng về phía Nghiêm Phụ Lễ.
Bên ngoài ngoài trận địa đã sẵn sàng đón địch, Hoắc Văn Khiêm nghe được trong biệt thự truyền đến tiếng súng, thầm nghĩ không tốt, dẫn đầu vọt vào. Vừa vào trong nhìn thấy chính là Nghiêm Phụ Lễ đã ngã vào vũng máu vẫn cười to, máu tươi theo lỗ thủng trên ngực ồ ồ tuôn ra, còn có Phan Lâm đang ôm chặt Nghiêm Tố đang nổi điên, giương nanh múa vuốt cao giọng thét chói tai.
Những người theo sau tìm được Nghiêm mẫu bị Nghiêm Phụ Lễ dùng xích sắt cầm tù dưới bếp.
Hành động giải cứu con tin miễn cưỡng coi như thành công mà chấm dứt, Nghiêm Phụ Lễ bị Phan Lâm bắn chết ngay tại chỗ, Nghiêm Tố cùng Nghiêm mẫu được khẩn cấp đưa đến bệnh viện, “Tổng chỉ huy” Hoắc Văn Khiêm bị cha hắn phạt cấm túc, nhưng cũng may con tin được cứu ra thành công.
Đương nhiên, khó tránh khỏi sự việc bị giới truyền thông phát hiện. Sự kiện “Quân nhân giải ngũ nổ súng bắn chết dân chúng” làm cho dư luận phản đối mãnh liệt. Nhưng theo thời gian chuyển dời, scandal “Giáo sư y học biến thái, xâm phạm con ruột năm bị bắn chết” nhà nhà đều biết, khiến trách đối với Phan Lâm cũng biến thành phỉ nhổ Nghiêm Phụ Lễ.
Bởi vì sự kiện náo động cả nước, các tầng lớp xã hội triển khai hành động giáo dục quan hệ nhi đồng, nhóm người đống tính luyến ái cũng nhận được nhiều chú ý.
Những chuyện đó gác sang một bên.
Nghiêm Tố sau khi được cứu ra, bởi vì tinh thần nhận đả kích quá lớn nên phải ra nước ngoài trị liệu. Lão Hoắc gia tử gây áp lực cùng với nguyên cáo Nghiêm Phụ Lễ làm đủ loại việc ác, cuối cùng Phan Lâm được phán quyết giết người do phòng vệ, xử tù một năm rưỡi, án giết người rúng động cả nước cứ thế khép lại.
Nhà giam tường cao song sắt ngoại ô thành phố S, trên đường nhỏ, một hán tử trọc đầu, thân mình cao lớn mang theo còng tay còng chân, dưới cái nhìn của quản giáo nện bước đi tới trước.
Ngồi xuống ghế nhựa, hán tử hướng người đối diện cười ngây ngô: “Ngươi lại tới nữa?”
“Kháo, Phan Lâm, tiểu tử ngươi quá kiêu ngạo, cẩn thận lão tử giở chút thủ đoạn cho ngươi nếm thử mùi vị bị đánh.”
Người trọc đầu đối diện Hoắc Văn Khiêm, đúng vậy, là lão công đang thụ án giết người của chúng ta, Phan Lâm.
“Đừng đừng đừng… Ta sai lầm rồi đại ca, là ta không biết phân biệt, tiểu đệ xin lỗi ngài.” Nói xong đầu ầm một tiếng nện xuống mặt bàn.
“Bỏ đi, càng ngày càng ngốc. Ở trong đó có tốt không?” Hoắc Văn Khiêm bắt chéo chân, nhìn chiến hữu.
“Có lão đại ngài bảo kê, tiểu đệ có muốn không tốt cũng không được a.” Phan Lâm vẫn còn pha trò, cười ngây ngô.
“Nhanh chóng khôi phục bình thường cho ta, bằng không lão tử đập ngươi.” Hoắc Văn Khiêm đứng dậy làm bộ mặt hung ác.
“Ha ha ha, tốt thì tốt, chính là mẹ nó rất tịch mịch. Y… có khỏe không?” Phan Lâm rốt cuộc bình thường, vẻ mặt đứng đắn hỏi.
“Ai a?” Hoắc Văn Khiêm hếch cằm về phía hắn, cau mặt ra vẻ không biết y là ai.
“Tiểu yêu tinh a.”
“Ngươi vẫn hỏi chuyện này? Tiểu Húc sau khi tốt nghiệp đã sang Anh, Phan Lang nói muốn đi chiếu cố chị dâu cũng sang cùng. Ngươi vẫn chưa yên tâm?”
“Yên tâm, có đại tẩu chiếu cố sao có thể lo lắng đây?”
“Tiểu tử ngươi không phải nịnh hót ta.” Đừng nói, một tiếng đại tẩu này làm Hoắc Văn Khiêm bụng như mở cờ. “Đúng rồi, đã có tính toán gì khi ra tù chưa?”
“Đi tìm lão bà, một khắc cũng chờ không được nữa.” Phan Lâm nhắc tới yêu tinh nhà mình liền kích động, nói đến chuyện lại hỏi, “Ta ngày mai liền được ra ngoài, ngươi hôm nay còn…” Ý tứ như muốn hỏi ngươi còn đến làm gì?
“Cho ngươi xem vé máy bay a, đều đã chuẩn bị xong.” Nói rồi từ trong túi rút ra vé máy bay.
Phan Lâm trợn tròn mắt, như con sói đói nhìn thấy miếng thịt đỏ, dán mặt vào tấm kính xem xét, phỏng chừng nếu không có lớp thủy tinh kia, hắn sớm đã đưa tay đoạt.
“Muỗi, ngươi thật tốt, không uổng công ta kết giao huynh đệ với ngươi.” Nói xong còn tấm tắc vài tiếng.
“Kháo, được rồi, đừng có giả bộ với ta, đời này trừ bỏ ngày đó ngươi ôm Nghiêm Tố khóc, lão tử chưa từng thấy ngươi rơi nước mắt. Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn ra sân bay! Ta đi đây.” Nói xong, đứng dậy hướng tấm thủy kinh phất phất tay, chuẩn bị rời đi.
“Đợi một chút…”
Hoắc Văn Khiêm quay đầu, nhìn thấy Phan tử vẻ mặt rối rắm ngồi đó.
“Y… có nhắc tới ta không?”
Đang chuẩn bị trả lời lại nghe Phan tử vội vàng cắt đứt, “Quên đi! Ngươi đừng nói, vẫn là ta tự mình đi xem đi.” Phan Lâm muốn nghe lại không dám nghe.
Hiểu rằng Phan Lâm đang một mình rối rắm bất an, Hoắc Văn Khiêm lắc đầu. Cho dù ngươi có hỏi ta ta cũng không nói. Hắn thở dài rời khỏi trại giam.
P/S: Phù… Làm chương này còn mất sức hơn làm mấy chương xôi thịt. Tạm biệt mọi người, ta về thành dưỡng sức đây, chả còn sức beta nữa, ai thấy lỗi chính tả nào thì nhắc ta nha. Enjoy!